Ahh, tôi bối rối nhìn Đại Nhân Kiếm, rồi lại nhìn Vũ Bân.

Đầu tiên, Đại Nhân Kiếm nói rằng tôi không được phép rời đi cho đến khi chữa xong bệnh cho 108 con ma. Tôi chưa bao giờ xem bệnh cho một con ma cả, nhưng tôi đã từng nhìn bác sĩ khám bệnh cho người. Nếu là 108 bệnh nhân, vậy tôi phải tốn đến vài tháng để khám bệnh sao? Nói cách khác, tôi phải ở lại đây ít nhất vài tháng?

Cái này vẫn còn thương lượng được, còn bây giờ cái việc đáng ngại đang ở ngay trước mắt tôi là cái bát màu xanh đục ngầu này mà Đại Nhân Kiếm mang đến giống như lục tường được ném vào trong. Chưa kể đến việc phải uống, chỉ cần nhìn thôi là bụng tôi đã cảm thấy khó chịu, muốn nôn hết mọi thứ bên trong ra rồi.

(Lục tường nghĩa như rêu và đất ở trên những bức tường cũ được cạo xuống vậy)

Tôi quay mặt đi, không dám nhìn.

Đại Nhân Kiếm bước từng bước nhỏ, đưa bát đến miệng tôi: “Đến đây, uống nó đi, uống xong cũng xem như là đã bái sư rồi.”

Không uống, có chết cũng không uống, tôi ngậm chặt miệng, nghiến chặt răng, nhất quyết không uống thứ kinh tởm như vậy.

Vũ Bân không thể đứng nhìn một bên nữa: “Tiểu tử này, còn không mau uống?”

Nói đoạn, hắn ta liền cúi xuống, bóp miệng tôi. Anh ta vừa giữ chặt miệng tôi vừa hét lên đầy phấn khích với Đại Nhân Kiếm: “Nhanh lên, mau đổ vào.”

Tôi giằng ra, trừng mắt nhìn chằm chằm Vũ Bân nhưng không hề có tác dụng: “Em rể nhà ngươi, Thần Công, anh nhớ kỹ cho tôi, sớm muộn thù này cũng báo!!!”

Dưới sự khống chế của Vũ Bân và Đại Nhân Kiếm, tôi bất lực uống cạn chén “lục tường” không thừa lấy một giọt.

“Khụ khụ ~~” Tôi nằm trên mặt đất ôm cổ họng, cơ thể như bị thiêu đốt, bừng bừng nóng rát.

Đại Nhân Kiếm cúi xuống, mím môi và phun ra một làn khói trắng. Vòng khói bao quanh lấy tôi và quấn lấy. Tôi cảm thấy hơi nóng bên trong cơ thể mình bị hút sạch bởi vòng khói trắng cùng với sự phẫn nộ và vẩn đục.

Ban đầu, vòng khói vẫn trắng. Sau một lúc, vòng khói dần biến thành đen xì!

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy cả cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng, cả người mát lạnh và không còn cảm giác nóng rát nữa.

Tôi cố gắng đứng dậy, cảm giác thật tuyệt, giống như chỉ cẩn nhón chân là có thể bay bổng lên. Đại Nhân Kiếm đã cho tôi uống thứ gì thế?

Tôi nhìn Đại Nhân Kiếm, hy vọng nhận được giải đáp từ ông ta.

Đại Nhân Kiếm mặt mày hớn hở, hỏi: “Đồ nhi, đã biết sự lợi hại của ta chưa?”

Đồ nhi? Đúng rồi, bây giờ tôi là đồ đệ của ông ấy. Đại Nhân Kiếm đại châm một điếu thuốc và hút, trả lời: “Thứ ta cho cậu uống chính là một loại canh, nó thiêu đốt tất cả sự phẫn nộ và vẩn đục trong cơ thể cậu, và biến nó thành khói đen, vòng tròn sẽ hút khí đó ra. Bây giờ cậu đang cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bởi tất cả những gì bẩn thỉu trong cơ thể cậu đều đã bị hút ra. “

Thật vậy, đúng như ông ấy nói, tôi không chỉ thấy nhẹ nhõm mà còn thấy rất đói nữa.

Cơn đói của tôi cũng không qua mặt được Đại kiếm sĩ, ông ta bật thêm hai bóng đèn nữa. Tôi liền nhìn thấy một cái tủ lạnh và một cái giường ở nơi tối tăm.

Người Đại Nhân Kiếm bước tới mở cửa tủ lạnh và lấy ra hai đĩa thức ăn phụ và một chai rượu vang. “Nào đến đây ăn đi, mau lấp đầy cái dạ dày trống rộng của cậu. Tôi biết nó đang rất đói đấy.”

Ngay khi Vũ Bân nhìn thấy rượu và thức ăn liền như biến thành một người khác vậy. Khi nãy anh ta vẫn còn yếu, vậy mà bây giờ anh ta đã nhảy qua và chộp lấy đũa mà không nói lời nào. Rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

(Tự dưng chẳng hiểu sao tui đọc đoạn này tui lại nghĩ tới cảnh đầu của bộ Vùng Đất Linh Hồn á, cái đoạn mà ba mẹ Chihiro nhảy vào ăn ngấu nghiến xong hóa trư á)

Khi vẫn đang ăn, hắn ta nhồm nhoàm nói với tôi: “Đến đây ăn chút đi, nó ngon đấy.”

Này, tôi không thể chịu được anh ta mất. Tôi lắc đầu, bước đến bàn, bất lực ngồi xuống và bắt đầu ăn. Thành thật mà nói thì tôi cũng đói.

Tôi gắp một miếng thịt, và cho vào miệng, tôi thấy mình sẽ nôn khi ngửi nó, vì vậy tôi miễn cưỡng đặt miếng thịt trở lại.

Thấy hành vi kỳ quặc của tôi, Dư Bân cười và hỏi: “Sao thế, cậu không ăn thịt? Cậu định trở thành nhà sư hay gì?”

Có cái rắm, anh muốn xuất gia thì tự mình xuất gia đi.

Đại Kiếm Nhân cười khúc khích, đặt đũa xuống, nhấp một ngụm rượu và nói: “Tiểu Tất, cậu vừa loại bỏ tạp chất trong cơ thể. Cơ thể cậu bây giờ hoàn toàn trong thuần không chút tanh nào cho nên cậu có thể mất ba đến năm ngày để làm quen với nó.”

Ồ, là như thế sao. Thế thì ăn vài miếng vậy, tôi không kén chọn. Vừa ăn tôi vừa hỏi: “Sư phụ, sao lại muốn tôi trở thành đồ đệ? Hình như điều này đối với người không có lợi lắm.”

Đại Kiếm Nhân không trả lời câu hỏi của tôi, lại đi chỉ vào mũi tôi và nói: “Từ giờ không được gọi tôi là sư phụ, tôi không thích cái cách gọi trần tục như thế. Từ giờ gọi ta Lão Đức là được rồi”.

Lão Đức? Mặc dù đây là một cái tên rất tùy ý nhưng khá hợp với tính cách của Đại Kiếm Nhân. Hơn nữa, cả ngày ông ấy luôn hét lớn, quả thực không thanh lịch lắm.

Đại Kiếm Nhân rót cho tôi một ly rượu và nói: “Tại sao lại phải nhận cậu làm đồ đệ ư? Bởi vì tôi tính ra số mệnh của tôi sắp hết thế nhưng 108 con ma phong ấn ở nơi này. Tuy tôi vẫn còn sống nhưng không có thể giúp đỡ tất cả chúng được, vì vậy tôi cần ai đó giúp tôi làm việc này. “

Ồ, lần này thì tôi đã hiểu. Bằng cách này, Đại Kiếm Nhân cũng được coi là người có lòng nhân ái. Tôi hỏi lại: “Làm thế nào tôi có thể giúp những con ma này giải quyết khó khăn của chúng?”

Đại Kiếm Nhân nâng ly: “Đến đây uống đi. Tôi sẽ dạy cậu cách làm, nhưng trước hết cậu phải giải quyết thứ tà ác còn tồn tại trong cơ thể cậu đã.”

Cái gì??? Sắc mặt tôi liền thay đổi khi nghe thấy chuyện này? Tôi vẫn chưa giải quyết nó? Tôi cứ nghĩ sau khi uống bát lục tường kia, cơ thể tôi trở nên thư giãn và nhẹ nhõm, tức là mọi chuyện được giải quyết rồi. Không nghĩ rằng nó vẫn còn.

Đại Kiếm Nhân dùng đũa gõ gõ vào lòng bàn tay tôi: “Cậu tự xem đi.”

Tôi mở lòng bàn tay ra và thấy rằng màu của chữ “Tử” giữa lòng bàn tay càng ngày càng đỏ đậm: “Này, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Đợi 12 giờ, sẽ có một con ma đến và cướp đi cái mạng của cậu. Mặc dù sự bẩn thỉu và vẩn đục trong cơ thể cậu đã được xóa bỏ, nhưng ở đó, con ma vẫn có thể tìm thấy cậu. Và điều duy nhất cậu cần phải làm là loại bỏ con ma đó và tìm ra người đứng sau để xử lý hắn.” Đại Kiếm Nhân nói với giọng trầm.

Loại bỏ con ma đang đe dọa tính mạng của mình? Nếu là tôi của trước kia, tôi sẽ chiến đấu hết mình, nhưng giờ tôi không còn tự tin nữa. Sau những thất bại liên tiếp, tôi nhận ra sự yếu ớt của bản thân.

Trước đó, tôi không thể tự mình chiến đấu với Hoàng Bì Tử, sau đó tôi còn bị Hồng Oa trêu chọc. Lần trước thì suýt chết trên núi. Thất bại nhiều lần khiến tôi ngày càng nghi ngờ về sức mạnh của mình.

Liệu tôi có thể đối phó với con ma đang đe dọa tính mạng của mình trong vài giờ tới không?

Đại Kiếm Nhân nhìn tôi cau mày, nhấp một ngụm, anh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy, cậu sợ sao?”

Tôi rên rỉ: “Tôi không sợ, tôi đang lo tôi không đủ mạnh để đối phó với con ma kia.”

Đại Kiếm Nhân bật cười khi nghe điều đó: “Tất nhiên là cậu không thể rồi. Nếu cậu có thể đối phó với nó thì còn cần tìm đến tôi để làm gì? Có biết tại sao cậu không thể không?”

Tôi gật đầu: “Tại sao ư? Tất nhiên là do tất cả pháp lực của tôi đều bị hút đi bởi con mắt kia, khiến tôi phát triển quá chậm.”

Đại Kiếm Nhân nhặt một chiếc đũa và nói: “Đó cũng là một lý do.” Sau đó, ông cầm một chiếc đũa khác và nói: “Còn một lý do khác mà cậu chưa nghĩ tới.”

“Một lý do khác?” Tôi bối rối: “Lý do gì?”

Lão Đức không vội vàng trả lời tôi mà quay lại hỏi Vũ Bân: “Tôi nghe cô gái kia (Trần Mặc Thu) nói rằng cậu cũng đang học Đạo giáo. Mặc dù pháp lực thấp, nhưng cậu lại có nhiều kiến thức. Vậy cậu có biết tại sao Tiểu Tất không thể đối phó với những con ma đó không? “

Vũ Bân vẫn đang nhai miếng thịt. Sau khi nuốt xuống, anh ta nói: “Có thể do Đạo giáo và luật pháp của anh ta chưa đủ toàn diện.”

“Đúng vậy!” Đại Kiếm Nhân vui vẻ vỗ vào lưng Vũ Bân.

Và tôi đang suy nghĩ về những lời Vũ Bân nói một cách cẩn thận.

“Đạo luật chưa đủ toàn diện?”

Đại Kiếm Nhân gật đầu và nói: “Có thể cậu chưa bộc lộ được năng lực thượng thừa từ khi còn nhỏ, hoặc vì một lý do nào đó, gia đình cậu không dạy cậu tất cả các hệ thống Đạo giáo.”

“Trước hết, trả lời tôi, cậu đã học Đạo giáo có hệ thống nào?” Đại Kiếm Nhân hỏi tôi.

Đạo giáo có những hệ thống gì? Tôi không biết trả lời câu hỏi này ra sao. Tôi nói mơ hồ: “Tôi có thể vẽ bốn loại bùa chú: Hỏa chú, Quỷ chú, Định Thân chú và Đồng Bộ chú.”

Đại Kiếm Nhân thở dài và lắc đầu hết lần này đến lần khác, nói: “Trước hết, tôi phải đính chính lại với cậu: Bùa là thứ có thể vẽ ra, còn chú là một lời nguyền, đừng kết nối với nhau. Thứ hai, tôi muốn nói là tất cả những gì cậu đã học đều cùng là một Đạo. Thể loại hệ thống pháp lý – biểu tượng.”

Từ trước đến nay tôi chỉ sử dụng một thể loại là biểu tượng?

Đại Kiếm Nhân tiếp tục nói: “Cậu sử dụng hầu hết là các loại bùa mà bùa thì được thi hành bởi chú, vì vậy cậu cũng đã học được chú. Vì vậy tóm lại, cậu chỉ học được Đạo giáo của hệ thống biểu tượng, đó là bùa và chú. Chắc cậu không biết, còn hai hệ thống Đạo giáo khác. “

Còn hai hệ thống Đạo giáo khác? Tôi suy ngẫm một lúc, tôi chưa bao giờ nghe về điều này.

Đại Kiếm Nhân nhẹ nhàng vỗ lưng Vũ Bân và nói: “Hãy nói cho anh bạn của cậu biết đi.”

Vũ Bân giơ hai ngón tay lên và nói: “Một là ấn, hai là trận.”

“Trận Pháp?” Ồ, nói đến đây, tôi nhớ mình từng sử dụng nó khi đối phó với Hoàng Bì Tử, nhưng là loại đơn giản nhất với sát thương nhẹ nhất. Sự thật tôi biết quá ít về các trận pháp và tôi không thể sử dụng các trận pháp khác.

Còn đối với Ấn mà Vũ Bân vừa nói, tôi thực sự không biết gì cả, và tôi chưa bao giờ sử dụng nó.

Đại Kiếm Nhân gõ đầu tôi bằng đũa và nói: “Ấn có thể tăng cường sức mạnh của bùa và chú để cải thiện hiệu quả chiến đấu. Trong khi đó, Trận là một thứ giết người khổng lồ với sức mạnh hủy diệt lớn và lực sát thương rộng. Nếu cậu có thể kết hợp hai hệ thống này lại, sức mạnh của cậu chắc chắn sẽ được cải thiện rõ rệt. “

Những gì Đại Kiếm Nhân nói như một chất kích thích trong lòng tôi, liệu sức mạnh của tôi có được cải thiện đáng kể không? Thật nôn nóng khi nghĩ về nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện