Lúc Tần Tiêu đến bệnh viện, vừa vặn là lúc Diệp Dung Sâm đi tìm bác sĩ sắp xếp chuyện kiểm tra toàn thân của Hi Hòa, hai người không gặp nhau Trình Hi Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối với cậu, Tần Tiêu là người thân, Diệp Dung Sâm là người yêu, dù là bên nào cậu cũng không muốn người đó tổn thương.

Trình Hi Hòa đã bị đánh dấu.

Mắc dù Tần Tiêu đã sớm chuẩn bị ngày này sẽ đến nhưng khi thực sự đối mặt lại không hề dễ dàng như tưởng tượng. Trần Hi Hòa thấy Tần Tiêu ngẩn ngơ đứng ở cửa, hơi lo lắng hỏi, “Anh, anh không sao chứ?”

Tần Tiêu lấy lại tinh thần, khóe môi nhếch lên cười khổ,”Không sao.”

Trình Hi Hòa chỉ ghế bên cạnh giường,”Anh ngồi đi, đừng đứng nói chuyện.”

Tần Tiêu đặt giỏ trái cây mình mang đến vào hộc tủ đầu giường, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, “Diệp Dung Sâm đâu? Hắn không ở bệnh viện cùng em sao?”

Trình Hi Hòa từ từ giải thích, “Dung Sâm mới bị bác sĩ gọi đi rồi, chắc một lát nữa mới đến.

Trình Hi Hòa thấy bộ dạng Tần Tiêu nửa muốn nói nửa không đại khái cậu cũng đoán được anh ấy muốn hỏi gì. Dù sao thì chuyện đã bị đánh dấu cũng rất dễ nhìn ra. Huống chi Tần Tiêu còn là Alpha, hẳn là từ khi vào cửa đã cảm giác được rồi đi.

“Dung Sâm đánh dấu em rồi.”

Tần Tiêu không dám mở lời nhưng Hi Hòa dứt khoát nói cho hắn. Tim bất chợt nhói một cái, hắn lấy lại bình tĩnh, sắc mặt dửng dưng, môi thậm chí còn khẽ nhếch, “Chúc mừng em, đạt được ý nguyện.”

Trình Hi Hòa không biết, khi cậu đạt được mong muốn của mình cũng là lúc Tần Tiêu đau đớn mất đi tình yêu của mình.

Tần Tiêu bỗng nhiên nhận ra, ngày lại ngày hắn chờ đợi, mà nước chảy đá lại chẳng mòn, những gì còn sót lại là là đau đớn không nguôi. Nếu như hắn có thể sớm nói ra tình cảm của mình dành cho Hi Hòa, kết cục giữa bọn họ liệu sẽ không giống nhau? “Hi Hòa.”

Trình Hi Hòa hơi ngẩng đầu, nhìn về phía  Tần Tiêu giống như lần đầu gặp nhau thuần khiết tinh khôi.

“Tại sao lại là Diệp Dung Sâm?”

Tần Tiêu cảm thấy ngoại trừ gia thế, chẳng còn điểm nào kém hơn Diệp Dung Sâm, tại sao nhiều năm như vậy Trình Hi Hòa lại chưa từng liếc nhìn hắn một cái? Lẽ nào là e ngại tình anh em giữa bọn họ sao?

Tại Sao lại là Diệp Dung Sâm?

Vấn đề này Trình Hi Hòa cũng đã tự hỏi chính mình vô số lần. Nếu như ngày đó ở tang lễ người cậu gặp không phải Diệp Dung Sâm, cậu sẽ yêu người khác? Nhưng mà trên thế giới này không có nếu như, tất cả giả thiết cũng không xảy ra. Người cậu gặp là Diệp Dung Sâm, yêu cũng chính là Diệp Dung Sâm.

“Bởi vì anh ấy là Diệp Dung Sâm.”

Câu trả lời như vậy thật khác xa với tưởng tượng của Tần Tiêu, không phải bởi vì yêu đến khắc cốt ghi tâm, cũng chẳng phải là lời hứa thề non hẹn biển chỉ bởi vì đối phương là Diệp Dung Sâm, chỉ như vậy thôi.

Tần Tiêu quay mặt mà cười, vẻ mặt như bi thương lại như vui mừng, nhất thời Trình Hi Hòa không phân biệt được đối phương là đang vui hay đang buồn.

Đang lúc Trình Hi Hòa không biết phải mở lời thế nào thì Diệp Dung Sâm trở lại, còn vừa vặn bắt gặp một màn này.

“Sao rồi?” Diệp Dung Sâm cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh có chút kỳ lạ nhưng vẻ mặt của Trình Hi Hòa vẫn giống như bình thường.

Nghe thấy tiếng Diệp Dung Sâm, Tần Tiêu thu lại biểu tình buồn rầu trên khuôn mặt mình, khôi phục vẻ mặt bình thản, “Hi Hòa, công ty còn có việc anh đi trước đây.”

Trình Hi Hòa không ngờ Tần Tiêu đi nhanh như vậy, cũng chỉ gật đầu một cái, “Ừ thế anh lái xe cẩn thận.”

Tần Tiêu và Diệp Dung Sâm lúc lướt qua chạm vai nhau thì có liếc nhìn đối phương một cái, bên trong cái nhìn này tích chứa quá nhiều phiền muộn nhưng không cam lòng cùng ghen tị vẫn chiếm phần hơn.

Diệp Dung Sâm đề nghị, “Tần Tiêu để tôi tiễn anh đi.”

Tiễn Tần Tiêu ra cửa chỉ là mượn cớ, có lời muốn nói mới là mục đích.

Diệp Dung Sâm đưa Tần Tiêu đến cửa bệnh viện, Tần Tiêu lạnh lùng nói: “Anh có lời gì muốn nói thì nói đi.”

“Tình cảm của anh đối với Hi Hòa mà nói là quá nặng rồi, hi vọng sau này anh chỉ thực tâm coi em ấy là em trai.”

Mặc dù Diệp Dung Sâm là một người chậm hiểu trong chuyện tình cảm nhưng từ lần đầu tiên hắn đã cảm giác được người đàn ông này có tình cảm đặc biệt với Trình Hi Hòa.”

“Bất luận tôi đối với Hi Hòa là tình cảm gì cũng không liên quan đến anh.” Tần Tiêu không hiểu ý tứ trong câu này của Diệp Dung Sâm,”Anh đã đánh dấu Hi Hòa, còn có cái gì để lo lắng?”

“Tôi không lo lắng Hi Hòa sẽ nảy sinh tình cảm với người khác mà lo lắng vì anh không thể kìm nén tình cảm của mình sẽ khiến Hi Hòa bị tổn thương.” Diệp Dung Sâm bình tĩnh nói, “Hi Hòa là một người trọng tình cảm, em ấy vẫn luôn kính mến anh, nếu như có một ngày em ấy phát hiện người anh trai mà mình luôn kính mến lại có những suy nghĩ không đúng sợ rằng em ấy sẽ không chịu nổi.”

“Vậy nên Tần Tiêu, anh đừng có bất kỳ lưu luyến gì với Hi Hòa nữa, các người trước đây là anh em, từ nay về sau cũng vẫn cứ làm anh em.”

Cho dù lời nói của Diệp Dung Sâm có cay nghiệt vô tình nhưng Tần Tiêu lại cũng phải thừa nhận những câu nói cứa lòng đó. Sở dĩ nhiều năm qua hắn không dám bày tỏ lòng mình cũng bởi vì sợ sau khi bày tỏ giữa bọn họ ngay cả anh em cũng không thể làm được nữa.

Diệp Dung Sâm đi rất lâu mới quay lại, trực giác nói cho Trình Hi Hòa biết bọn họ đã nói những gì.

Trình Hi Hòa tùy ý hỏi, “Sao lại đi lâu như vậy?”

Diệp Dung Sâm vẫn bình tĩnh đáp, “Rất lâu sao? Anh trai em hỏi tôi rất nhiều về tình trạng gần đây của em, cho nên không để ý lại nói thêm vài câu.”

Đây đúng là chuyện mà Tần Tiêu thường làm, Trình Hi Hòa cũng không hoài nghi,”Anh ấy chính là lo lắng quá rồi, em đã không còn là trẻ con nữa mà.”

“Không phải trẻ con?” Diệp Dung Sâm híp mắt trêu ghẹo nói,” Vậy sao em vẫn cứ nháo để tôi hôn em?”

Trình Hi Hòa đỏ mặt, cãi lại, “Em đâu có nháo để được anh hôn chứ!”

Diệp Dung Sâm cũng phụ họa nói theo,”Cũng đúng chúng ta là ngươi tình ta nguyện.”

Việc kiểm tra toàn diện của Trình Hi Hòa được sắp xếp vào hôm sau nên hai ngày này cậu đều phải đợi ở bệnh viện. Diệp Dung Sâm cũng không yên tâm để cậu ở lại bệnh viện một mình, dứt khoát xin nghỉ mười ngày ở trường học, cả ngày 24 giờ ở lại bệnh viện trông chừng giống như hận không thể bỏ Trình Hi Hòa vào trong lồng thủy tinh.

Buổi tối hai người nằm chung một chiếc giường khó tránh khỏi việc nảy sinh rung động, nhưng mỗi lần cũng đều là Diệp Dung Sâm giữ được lý trí.

Trình Hi Hòa sau khi bị đánh dấu trở nên nhạy cảm hơn trước rất nhiều,chỉ cần cảm nhận được Diệp Dung Sâm liền tự động sát tới, có lúc chỉ hôn với hôn thôi mà đã đạt được cảm giác rồi.

Diệp Dung Sâm phải nhịn đến khó chịu,Trình Hi Hòa cũng không tốt hơn nhưng cân nhắc đến việc cơ thể đối phương không tốt lại thêm vừa bị đánh dấu không thể làm thường xuyên, đây cũng là lời cô Ngô cảnh cáo hắn nên hắn phải nhớ kỹ.

Có lúc, Trình Hi Hòa khó chịu Diệp Dung Sâm sẽ dùng tay giúp cậu, một bên đau lòng hôn khuôn mặt cậu một bên dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành.

Trình Hi Hòa dù sau cũng vẫn là đứa nhỏ, Diệp Dung Sâm dỗ mấy cái liền lập tức ngoan ngoãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện