Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
___
Tôi có thể cảm nhận được bàn tay của mình đang được Phó Dư Dã nắm lấy bỗng hơi bị xiết lại, cậu ấy đứng chắn trước người tôi. Xét về tuổi thì tôi lớn hơn cậu ấy, nếu người khác thực hiện hành động này tôi cảm thấy khá trẻ con, nhưng khi tầm nhìn của tôi chỉ có bả vai rộng lớn của Phó Dư Dã, lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó diễn tả.
Cảm giác này không thể gọi là xấu, cũng không thể gọi là tốt. Tựa như tôi chỉ là một đứa con gái yếu ớt không thể làm gì cả.
Phó Dư Dã bỗng lạnh nhạt nói: "Không liên quan tới chú."
Mà Phó Dư Tranh không tức giận cũng không kích động, thậm chí còn rất ôn hoà mà nở nụ cười, anh ấy cười rộ lên, đuôi mắt kéo một đường cong mềm mại, mà khuôn mặt lại giống Phó Dư Dã, tôi như được nhìn thấy của Phó Dư Dã mười năm sau, nhưng cũng không thể nói là giống y đúc nhau, trên người Phó Dư Dã không có khí chất mưu mô như anh ấy, trước mặt là Phật tổ, sau lưng thế nào cũng không biết.
Anh ấy nói: "Yên tâm đi, chú không quấy rầy con. Ít nhất —"
Anh ấy hơi hơi tạm dừng một chút, sau đó cho tôi một cái ánh mắt thương hại.
Lời nói chỉ nói một nửa, nửa còn lại như tan vào hư vô. Sau khi Phó Dư Tranh rời đi, tôi tò mò mà nhìn Phó Dư Dã, nhưng Phó Dư Dã lại thể hiện như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là nói: "Đó là chú của em, chú sẽ không phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau, thầy đừng sợ."
Tôi nhéo khuôn mặt cứng đờ của cậu ấy, ghẹo nói: "Ừ, ông cụ non!"
Sau đó khi ông của Phó Dư Dã dùng tiền bạc và địa vị uy hϊếp Phó Dư Dã, cậu bị nhốt ở trong nhà, chính Phó Dư Tranh giúp cậu ấy trốn ra để gặp tôi, khi đó tôi đã không liên lạc được với Phó Dư Dã nhiều ngày, lo cho cậu ấy, lo cậu ấy ăn không ngon ngủ không yên, lo cậu ấy bị đưa đến nơi nào đó mà tôi không hề biết, lo chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau được nữa, nhưng tôi lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể chờ cậu ấy. Không biết đã chờ bao lâu, tôi vẫn tiếp tục chờ đợi. Đột nhiên có một ngày tôi nhìn thấy cậu ấy ngồi trước cửa chung cư của tôi, cậu ấy ăn mặc rất bình dân, trên mặt còn mang theo chút lười biếng. Tôi còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Lúc tôi muốn nắm lại, cậu ấy nói: "Thầy à, chúng ta chia tay đi."
Tôi chỉ cảm thấy từ đầu ngón tay tới cánh tay đều như mất cảm giác.
Thậm chí không thể tin tưởng hỏi câu "Sao chứ?"
Phó Dư Dã đứng lên, khuôn mặt cậu ấy bỗng lạnh dần, trong sự lạnh nhạt đó lại mang theo chút thương xót.
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy cậu ấy thật giống Phó Dư Tranh.
Tôi cũng chẳng phái đứa con nít cái gì cũng không biết, cũng có thể đoán được trong nhà Phó Dư Dã đã gây áp lực bao nhiêu cho cậu ấy, nhưng mà tôi không hiểu, tiền tài quyền lự thật sự quan trọng như vậy sao? Có lẽ là do tôi chưa bao giờ có được, cho nên không hiểu, nhưng là nghĩ lại, Phó Dư Dã là thiếu gia cẩm y ngọc thực (*) từ nhỏ, trước giờ đều sống trong vô lo, thậm chí quần áo bình thường mà cậu đang mặc cũng bằng mấy tháng tiền lương của người khác. Tôi có thể yêu cầu cậu ấy vì tôi mà phải khom lưng uốn gối cúi đầu với người khác sao?
Tôi có tư cách này sao? Tôi vốn chẳng có, có lẽ tôi chỉ là thứ gì đó ngáng chân cậu ấy.
Hiện giờ cậu ấy muốn rời đi, tôi chỉ có thể chúc cậu ấy tiền đồ tựa gấm hoa, tương lai tươi sáng.
Chú thích
Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.
Danh sách chương