Trong nhà của ông Đàm có một phòng dược, bên trong có một chiếc giường gấp.

Trong phòng được trang trí với đèn điện kiểu cũ, ánh đèn cũng không sáng lắm. Một bức tường của căn phòng đầy những chiếc tủ đựng thuốc y học cổ truyền Trung Quốc.

Mùi nồng của dược liệu làm dịu đi mùi hăng của dầu thuốc..

Lúc tôi ôm chăn đến thì nhìn thấy Phó Dư Dã đang đổ dầu thuốc, lau vài cái qua loa. Thấy tôi, cậu ấy vội vàng đứng lên.

Tôi đặt chăn lên trên giường.

Mặt lạnh tanh mà ngồi ở trên ghế, kêu cậu ấy đi qua.

Giờ phút này cậu ấy tựa như một học sinh ngoan ngoãn, xen lẫn chút bóng dáng niên thiếu khi đi học.

Tôi đổ dầu thuốc, nắm lấy bàn tay bị thương của cậu ấy rồi bắt đầu xoa mạnh. Nếu không xoa bóp cho cẩn thận thì e là ngày mai năm ngón tay này sẽ sưng như là củ cải mất.

Tôi chăm chú nhìn vào năm ngón tay thon dài, vẫn có thể cảm nhận ánh mắt cậu ấy đang nhìn trên mặt tôi.

Thật sự tôi không thể để cậu ấy ngủ trên xe cả một buổi tối được, mà chạy xe đi về buổi tối lại rất nguy hiểm, nếu lỡ có tai nạn thương vong gì, Tiểu Sư sẽ mồ côi cha mất......

Dầu thuốc xoa lên da ấm nóng, tại nơi hai bàn tay tiếp xúc như là muốn đang bốc cháy.

Nếu người nào đó không nhìn chằm chằm vào tôi thì càng tốt.

Tôi buông tay rồi nói: "Trên mặt, tự mình xoa đi."

Tôi đứng lên, nghĩ thầm nơi này toàn là mùi thuốc, không biết cậu ấy có ngủ được hay không.

Chắc hẳn cậu ấy đã nhìn ra tôi đang mềm lòng, lúc này rất ngoan ngoãn mà ngồi ở trên giường, trong giọng nói mang theo chút nhõng nhẽo lấy lòng: "Lúc anh đánh người, siêu hung dữ luôn."

Tôi cũng không hiểu sao một thanh niên cao lớn gần 1m9 như cậu ấy lại có thể nói giọng điệu trẻ con như thế.

Cậu ấy quá thông minh, biết tính cách của tôi, biết điểm yếu của tôi, cho nên tôi không thể nề hà.

Tôi đã cho cậu ấy vào nhà, còn xoa tay cho cậu ấy, giả vờ xấu tính cũng vô ích rồi, nhưng tôi cũng chẳng có tâm tình gì mà đi phụ hoạ với cậu.

Lạnh nhạt mà nói câu: "Vậy em đi tìm người dịu dàng đi."

Cậu ấy lập tức lắc đầu.

"Thầy đánh cũng không đau lắm."

Sau khi trở về phòng, tôi ngủ thiếp đi được vài tiếng thì bị con chó nhà hàng xóm đánh thức.

Tôi nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, trời vẫn còn tối. Tối hôm qua trở về phòng đã là ba giờ, Tiểu Sư cũng có tỉnh lại, được Đàm Sơ dỗ cho ngủ lại. Tôi trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng mới chợp mắt được một chút thì bị Tiểu Sư đánh thức.

Tiểu Sư ngồi ở trên bụng tôi, luôn miệng gọi tôi.

Thấy tôi tỉnh, lại reo lên: "Ba ơi trời sáng rồi."

Thằng bé áp lên bụng tôi.

"Ba ơi dậy đi."

Tôi thật sự rất mệt mỏi, cố gắng thay đồ cho thằng bé rồi đặt bé xuống đất

Thằng bé như cá gặp nước mà chạy ra ngoài, tôi nghe thấy thằng bé đang nói chuyện với ông Đàm.

Nhìn qua cửa sổ, ông Đàm đang ở trong sân luyện Thái Cực.

Tiểu Sư đứng ở bên cạnh xem ông ấy, lại bắt chước theo. Chốc lát sau, Tiểu Sư lại hấp tấp chạy vào, nói với tôi: "Ba ơi con thấy anh siu nhưn!"

Tôi còn chưa nghĩ ra được "anh siu nhưn" này là ai, sau đó đã thấy Tiểu Sư lại chạy đi ra ngoài, kéo một người vào.

Trên mặt Phó Dư Dã còn mang theo dấu vết nhàn nhạt, thấy tôi cậu ấy lại tất cung tất kính mà gọi một tiếng "thầy". Nhìn cậu ấy hiện tại có lẽ đã thật sự xem như là một người thầy.

Tiểu Sư ôm chân Phó Dư Dã, ngo ngoe rục rịch mà muốn bò lên trên.

"Tiểu Sư, ngoan nào." Tôi mắng.

Tiểu Sư bĩu môi, ngoan ngoãn đứng yên, nhưng vẫn tựa vào người Phó Dư Dã, một lớn một nhỏ đứng ở canh nhau, trên mặt người nào người nấy đều là kiểu ép dạ cầu toàn (*)

(*) ép dạ cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục; chiều một cách miễn cưỡng

Tôi thấy mà nhức cả đầu.

Chỉ có thể vòng qua hai người đi làm bữa sáng.

Bữa sáng là cháo và bánh bao hấp.

Lúc dùng bữa, tôi nói với ông Đàm cậu ấy là bạn của tôi, tối hôm qua tới tá túc.

Ông Đàm cười tủm tỉm gật gật đầu, không nói gì.

Tiểu Sư nhỏ con, tôi phải lót thêm ba cái đệm vào ghế của thằng bé trước khi cho bé ăn cháo.

Thằng bé thích ăn cá nấu măng, lại không biết dùng đũa, dùng muỗng múc cũng không múc lên được.

Tôi gõ vào bát cháo của thằng bé, nói thằng bé mau ăn cháo, nếu không thì không cho ăn măng.

Nếu là ở nhà thằng bé tuyệt đối không dám cãi lời tôi, hôm nay có lẽ là ở bên ngoài, bên cạnh lại có ông cố và mẹ nuôi, cho nên có chút nghịch ngợm.

Thằng bé rầm rì muốn ăn.

Tôi còn chưa chiều thằng bé, Đàm Sơ đã cho Tiểu Sư ăn như thằng bé muốn.

"...... Con có thấy mẹ nuôi tốt với con không nè?"

Đàm Sơ như có ý mà liếc người lạ đang ngồi bên cạnh tôi.

Tiểu Sư vừa ăn vừa gật đầu, hoàn toàn không còn để ý tới ai nữa.

Ăn xong, tôi và Đàm Sơ dọn bàn, Phó Dư Dã muốn tới giúp tôi.

Đàm Sơ nhìn thấy, bưng chén bát đi lướt qua tôi rồi hừ một tiếng.

Tôi dọn chén bát đi vào, thấy Đàm Sơ đưa lưng về phía tôi, đang rót nước.

Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, nói: "Sao thế? Mới sáng sớm mà dùng mũi nhìn tớ rồi......"

"Tớ dùng mũi nhìn ai chẳng lẽ cậu không biết sao, cái tên đó là loại người cho rằng bản thân đẹp mã rồi muốn làm gì thì làm, khác gì f*ck boy làm cho con người ta to bụng rồi sủi......"

Mấy lời th ô tục của Đàm Sơ làm cho mặt tôi nóng lên. Vội vàng cầm chén đũa để vào trong bồn, nói: "Cậu ấy, cậu ấy không biết......"

Đàm Sơ nghe vậy, nhíu mày nhìn tôi: "Tới chỉ hỏi cậu, cậu cảm thấy như thế nào..."

Tôi sững người, không biết trả lời thế nào.

Bên ngoài vang lên mấy câu hỏi trẻ con của Tiểu Sư, lâu lâu Phó Dư Dã cũng sẽ trả lời vài câu. Tiểu Sư càng cảm thấy hứng thú mà nói lung tung, tỷ như "Hôm nay có tuyết rơi hông ạ?"

"Ngày hôm qua em thấy tuyết, sao hôm nay hổng có rồi?"

"Anh ơi anh biết đắp người tuyết hông?"

......

Trẻ con đều thích tuyết, Tiểu Sư cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy tuyết rơi cứ như nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ với thằng bé.

Lúc tôi đi ra, Phó Dư Dã và Tiểu Sư đang chơi cùng nhau, hai người họ đang cùng chơi ghép hình, loại 180 mảnh, mấy bộ ghép hình cơ bản đã không làm khó được Tiểu Sư nữa, cho nên tôi mua bộ phức tạp hơn, ở nhà có thể khiến thằng bé an tĩnh tự mình chơi khoảng 1 tiếng, không làm phiền tới tôi. Trẻ con đều là bình năng lượng vô hạn.

Sau khi hoàn thành một góc của trò chơi ghép hình, có lẽ Tiểu Sư không biết đặt mảnh thằng bé đang cầm ở đâu nên đã đưa cho Phó Dư Dã.

Nói: "Anh ơi, anh ghép một mảnh rồi tới em ghép một mảnh."

Thật sự tôi đã muốn giục Phó Dư Dã rời khỏi đây, nhưng khi thấy cảnh này trong lòng lại có chút không nỡ.

Vì thế tôi liền đi ra ngoài, trong sân, ông Đàm ngồi ở ghế trên uống trà, mặt trời ló dạng bao phủ người ông thật ấm áp.

Ông thấy tôi, vẫy tay với tôi.

Tôi liền qua đi ngồi ở bên cạnh ông.

"Ông bắt mạch cho con."

Ông duỗi tay đặt lên cổ tay của tôi một lúc rồi nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là suy nghĩ quá nhiều, buổi tối ngủ không ngon......"

Ở trước mặt ông, tôi luôn luôn nói thật.

Liền nói: "Dạ vâng, mất ngủ cũng là bệnh cũ, chỉ là gần đây lại nghiêm trọng......"

Ông gật đầu, ánh mắt cơ trí nhìn vào tôi.

Tôi bị ánh mắt như thể có nhìn thấy tất cả tâm tư người khác của ông làm cho tim bỗng đập nhanh.

Chỉ nghe ông chậm rãi nói: "Thân thể là của chính mình, nếu mình không thương nó, uống bao nhiêu thuốc cũng là vô dụng."

Ông thu tay lại, nhìn quang cảnh trong sân, hiểu rõ mà nói: "Đợi lát nữa ông viết bài thuốc cho con, con cố gắng..."

Nói đến đây, ông dừng một chút: "Vẫn là nên trị cho dứt."

Một hồi lâu sau, tôi mới bất giác mà xấu hổ.

Muốn giải thích nhưng không biết nên giải thích thế nào.

Chỉ có thể lúng túng mà đáp lời.

Ông Đàm cũng nhìn ra sự xấu hổ của tôi, chỉ ngồi lại một chút rồi ôm tách trà đi ra ngoài sân dạo quanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện