Editor: Giang Hi

Beta: Giang Hi

___

Thời điểm nhận được cuộc điện thoại, tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng ngay sau đó tôi thấy tên người gọi là trợ lý Ngu, chính là nữ trợ lý của Phó Dư Dã.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ, liền đi ra phòng khách nghe điện thoại.

"Phó biên tập Đặng, anh ngủ chưa?"

Giọng nói giữa đêm khuya thật nhẹ nhàng, lại có chút khàn khàn.

Tôi dụi mắt hỏi: "Sao vậy?"

Dù tôi đã ngủ hay chưa thì một cuộc điện thoại lúc nửa đêm cũng đã đánh thức tôi, hơn nữa, chắc hẳn là có chuyện gì đó gấp cần tìm tôi.


Trợ lý Ngu ở đầu bên kia im lặng một hồi, lúc tôi nghĩ cô ấy sẽ cúp máy, cô ấy bỗng cất lên câu: "...... Giám đốc, tìm anh."

Tôi vẫn chưa hiểu, một giọng nói khác ở đầu dây bên kia đã vang lên.

"Đặng Lăng."

Tôi nghe thấy giọng nói của Phó Dư Dã.

Sau đó cậu ấy gọi tiếng thầy.

Giọng nói của cậu ấy vẫn rất điềm tĩnh, nhưng tôi đoán cậu ấy đã say, nếu không cậu ấy gọi cho tôi bằng điện thoại của trợ lý Ngu làm gì.

Tửu lượng của Phó Dư Dã rất tốt, không biết tối nay cậu ấy đã uống bao nhiêu. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu ấy say, như lần đầu tiên đi thảo luận hợp tác, cậu ấy đã bị đối tác rót cho không biết bao nhiêu rượu, lúc được tài xế đỡ về, khuôn mặt cậu ấy vẫn rất điềm tĩnh.

Tôi hỏi cậu ấy vài câu, cậu ấy đều có thể trả lời được.


Cho đến khi tôi cho cậu ấy một ly nước cà chua, cậu ấy ghét bỏ mà đẩy tôi ra.

Sau đó ôm lấy Hal đang vẫy đuôi dưới chân, chôn mặt ở cổ Hal.

Hal cực kỳ bảo vệ cho chủ nhân, tôi đến kéo Phó Dư Dã, Hal liền duỗi chân trước chặn tay tôi, còn gầm gừ với tôi.

Đến khi Phó Dư Dã bị lông của Hal làm cho hắt xì một cái, cậu mới tỉnh một chút.

Sau đó kêu Hal ngồi xuống, đứng dậy, bắt tay, xoay tròn.

Hal cũng vui vẻ chơi với cậu.

Một người một cẩu chơi mau một giờ, mới ngừng nghỉ.

Hal xoay vòng một lần cuối, Phó Dư Dã bảo nó đi ngủ, Hal lắc đuôi rời đi, sau đó tôi lại đi ép một ly nước cà chua, hỏi Phó Dư Dã muốn uống hay không.

Phó Dư Dã lúc này ngoan ngoãn chịu uống, sau đó tự giác mà đi tắm rửa thay đồ ngủ, trước khi đi ngủ còn ôm tôi nói: "Thầy à, anh thật tốt."


Khi đó tôi nghĩ, cậu cũng rất tốt, uống say mà cũng ngoan như vậy.

Thật làm tôi đau lòng.

Về sau, cậu ấy càng ngày càng giống một thương gia, càng giỏi chuyện thương lượng và hòa đàm, cậu ấy cũng không còn nhìn tôi bằng đôi mắt ướt trong đêm khuya nữa, cũng không còn nói, "Thầy à, nếu anh có thể mãi ở cạnh em thì thật tốt."

Vòng tay cậu vẫn ấm như cánh đồng lúa chín vàng vào mùa thu.

Nhưng đó là cậu ấy năm 17 tuổi.

Tôi hiện tại 26 tuổi, cậu ấy nhỏ hơn tôi 4 tuổi, nhưng tôi không tin, Phó Dư Dã 22 tuổi sẽ buông bỏ sự điềm đạm, tự chủ của mình mà đến nhăc slaij những ngày tháng trẻ con năm ấy với tôi.

"Thầy à, tôi đau đầu."

Tôi nghe thấy cậu ấy nói.

Tôi cảm thấy rất buồn cười, cho dù tôi thấy vậy, trái tim tôi cũng cảm thấy giằng xé vì ba chữ đó.

Tôi nói, "Vậy thì sao?"
Con người sống trên đời, mọi lựa chọn đều không phải là một con đường thẳng.

Biết rằng uống rượu sẽ đau đầu, vậy tại sao vẫn uống.

Như việc biết rõ một người sau cùng rồi sẽ chết, nhưng vẫn khát khao được tồn tại.

Sự thờ ơ của tôi khiến Phó Dư Dã im lặng.

Phó Dư Dã không phải loại người sẽ tỏ ra yếu đuối hết lần này đến lần khác, cậu ấy dứt khoát cúp máy.

Cậu ấy có thể làm gì ngoài việc cúp điện thoại của tôi? Năm ấy, tôi sẵn sàng đợi cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, cậu thiếu gia ấy từ nhỏ đã không biết gì về việc nhà, nhưng lại không thích người khác đụng vào đồ của mình, nên sau khi tôi đến ở bên, dì bảo mẫu cũng ít khi đến, kể cả nấu ăn, đều là do tôi mày mò nấu theo khẩu vị của cậu ấy, nhưng bây giờ, tôi không muốn nữa.

Không phải bởi vì tôi không yêu cậu ấy, mà là vì tôi không muốn cậu ấy thấy tôi đang khinh thường cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện