Hai người đều là người trưởng thành, trước kia cũng đã đâm thủng một tầng ngăn cách cuối cùng, cô hiểu rất rõ, nếu như qua đêm với anh tại căn nhà này sẽ nảy sinh chuyện gì.

Bối Chỉ Ý đỏ mặt, hơi xấu hổ.

Cô nhón chân, thò đầu nhìn thoáng qua nhà vệ sinh.

“Hoà An?” Giọng nói của cô thoạt nghe rất bình thường.

“Ừm?” Âm thanh của Hoà An vang lên từ trong nhà vệ sinh cũng rất bình thường.

“Vòi nước trong phòng tắm vặn qua phải là mở nước nóng đấy.” Bối Chỉ Ý ngửa cổ dặn dò.

“Ừm.” Yên lặng một chút, Hoà An mới đáp.

Bối Chỉ Ý yên tâm, cô xỏ dép lẹt xẹt đi dọn dẹp giường ngủ.

Cái giường này nhỏ hơn giường ở căn cứ, Bối Chỉ Ý cau mày nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy nếu Hoà An ngủ ở đấy sẽ không thể duỗi thẳng chân được.

Cô lúng túng đứng tại chỗ, cắn môi quyết định đẩy giường ra phía ngoài một chút rồi lót them một cái ghế, hẳn là ổn rồi.

Ầm ầm bịch bịch mấy tiếng vang lớn.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại, Hoà An hỏi: “Chuyện gì thế?”

Bối Chỉ Ý xấu hổ đỏ mặt, hàm hồ nói ‘không có gì’, sau đó lại ‘ầm ầm bịch bịch’ tiếp.



Từ trong phòng vệ sinh, Hoà An ló cái đầu còn dính đầy dầu gội ra.

Bối Chỉ Ý đang cố gắng đẩy góc giường ra ngoài đến mức đỏ bừng cả mặt. Cái mông của cô vểnh cao, vừa thấy Hoà An ló đầu ra, cô liền giật bắn mình, động tác tay hẵng còn để đấy mà trừng mắt nhìn anh.



Khoé miệng của Hoà An giật giật.

Trong lúc bối rối cực điểm, Bối Chỉ Ý phát huy vượt xa ngày thường. Cô tiếp tục bình tĩnh đẩy cái giường kia, nhân tiện còn dạy dỗ cái người đang dính đầy nước, “Trên sàn toàn nước rồi.”

Hoà An yên lặng thụt đầu vào.

“Em dời giường làm gì thế?” May là phòng thuê này đủ nhỏ, dù anh vừa tắm vừa nói chuyện, Bối Chỉ Ý bên ngoài vẫn có thể nghe được rõ rang.

Chỉ là cô không muốn trả lời.

Tuy giường đã được cô đẩy ra một tẹo nhưng lúc này, cô lại rất muốn đẩy nó về chỗ cũ.

Nếu cô nói với Hoà An rằng cô sợ giường ngắn quá làm anh ngủ không thẳng được chân nên mới di chuyển, như vậy khác nào đông nghĩa với việc đồng ý cho anh ngủ ở đây vào tối nay đâu? Mặc dù cô có ý này thật đấy…

Bối Chỉ Ý nhảy lên lưng cọp thật khó leo xuống, cô gái nhỏ vừa thận trọng sợ anh ngủ lạ chỗ sẽ không thể an giấc vừa còn phải lo lắng cho cô.

Ba tuần không gặp, rõ ràng khi được nhìn thấy anh lần nữa, nhịp tim của cô cứ như ngừng đập.

Hoà An gầy hơn trong video một chút, đôi mắt vẫn là màu xanh xám ấy, trên người anh vẫn là hương vị nước biển mà cô hằng quen thuộc.

Bối Chỉ Ý không rõ bản thân đang lúng túng cái gì. Trong lúc đó, mấy con bọ chét nhỏ trong phòng vừa đi vừa về như vận chuyện cái gì.

Cô muốn làm cho hết lễ nghĩa của chủ nhà, muốn chăm sóc anh thật tốt, nhưng bây giờ cô có thể cho cũng chỉ là một cái giường mà anh nằm xuống còn không thể duỗi thẳng chân được.

“Hoà An,” Cuối cùng, giọng nói của cô đã nghe ra được chút cảm xúc, “Em giúp anh đặt phòng khách sạn nhé?”

Hoà An không trả lời ngay.

Anh đánh răng rồi tắm nước nóng rất nhanh, sau đó lau đầu, cạo râu, cuối cùng lấy khăn tắm của Bối Chỉ Ý lau mình.

Hoà An ra khỏi phòng vệ sinh chật hẹp, chưa nói tiếng nào đã ôm Bối Chỉ Ý ngồi xuống bên giường. Anh cúi người, ghì lấy gáy của cô rồi cúi đầu hôn xuống.

Môi lưỡi giao triền, trên môi của Bối Chỉ Ý còn vương vị của son dưỡng quen thuộc, mềm mại tựa trong trí nhớ của anh.

Hôn tới khi thở gấp, Hoà An mới lùi người ra sau, ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của cô.

“Em đi tắm đi.” Anh chẳng buồn trả lời câu cô hỏi muốn giúp anh đặt phòng khách sạn.

Bối Chỉ Ý tuy còn chóng mặt nhưng vẫn nhớ rõ anh đói bụng, “Thức ăn ngoài còn chưa giao tới nữa…”

“Anh ở đây rồi.” Hoà An lại gặm môi cô một chập.

Bối Chỉ Ý đứng dậy, vừa cuống quýt vừa lúng túng nhìn anh một cái, sau đó lại xoắn siết áo ngủ của mình.

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, cứ như không dám nhắc lại chuyện khi nãy nữa, Hoà An ngồi bên mép giường bật cười thành tiếng.

Lúc tới đây, anh đã xem xét toàn bộ căn phòng nhỏ như hạt vừng này, cũng nhận ra cái giường kia không đủ dài để anh nằm ngủ thẳng chân.

Nhớ lại vừa nãy, Bối Chỉ Ý vểnh mông đỏ mặt đẩy góc giường, Hoà An hơi chút không biết nên làm như thế nào.

Cô gái ngốc này!

“Anh dời giường cho, em đi tắm đi.” Nhìn cô đứng ở cửa nhà vệ sinh cứ cắn môi, Hoà An nhịn không nổi đẩy cô vào trong đó.

Anh vỗ vỗ đầu cô, “Còn lăn tăn nữa thì anh làm em ngay bây giờ luôn đấy.”

“…” Bối Chỉ Ý đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Hoà An đi về phía trước hai bước, dáng người cao lớn của anh đứng giữa căn phòng chật chội toát ra trăm phần áp bách.

Bối Chỉ Ý gần như chạy tót vào nhà vệ sinh, dáng vẻ của cô hệt như con sóc ôm lấy quần áo của mình, tay chân luống cuống đóng cửa lại.

Trong nhà vệ sinh vẫn còn vươn hơi nóng mà ban nãy Hòa An sử dụng. Trên bồn rửa mặt có vật dụng hằng ngày của anh đã được lấy ra khỏi vali, là dao cạo râu bằng điện và bàn chải đánh răng.

Bàn chải của anh đặt chung với ly đựng với bàn chải của cô, vô tình dán vào nhau.

Bối Chỉ Ý cảm thấy đồ vật của anh cũng giống như anh vậy, xông vào cuộc sống của cô, khiến cô không thể chối bỏ.

Bối Chỉ Ý nhìn đôi môi sưng đỏ của mình trong gương, đôi mắt của cô sáng tới mức chính cô cũng cảm thấy xấu hổ.

Anh đã tới rồi.

Cuối cùng họ đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất kia.

Từ hôm nay trở đi, rốt cục hai người đã có thể chân chính ở bên nhau.



Bối Chỉ Ý tắm rất lâu.

Tâm trạng của cô gái nhỏ ấy mà, cô xịt một ít nước hoa, xong lại cảm thấy hơi nhiều nên bèn tắm thêm lần nữa. Lúc cô sấy tóc, mái tóc của cô bị giày vò rối xù. Mà sấy tóc xong, cô lại không kìm được, lén xịt thêm một ít nước hoa.

Sau đó, Bối Chỉ Ý đứng trước gương, hít thở sâu tận bốn năm lần.

Cuối cùng, cô phát hiện ra bản thân không có dũng khí đi ra ngoài.

Cô có thể nghe thấy bên ngoài, thức ăn đã được giao tới, cũng có thể nghe được tiếng Hoà An dùng bữa, nghe được cả tiếng anh nhai mì, sau đó là tiếng dọn dẹp hành lý.

Hoà An bên ngoài vẫn không nói gì, chỉ là căn phòng quá nhỏ nên dù anh không nói gì, cô vẫn có thể nghe rõ anh đang làm gì.

Hay là cô trang điểm đơn giản một chút nhỉ?

Sau năm phút, Bối Chỉ Ý vẫn không có dũng khí để mở cửa, thế là cô lại dí trong phòng vệ sinh nóng bức mà suy nghĩ hão huyền.

Ở bên ngoài, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, rốt cục sự kiên nhẫn của Hoà An cũng bị vắt cạn. Anh gõ gõ vách ngăn phòng vệ sinh, “Em ra đây hay anh đi vào?”

Anh nói tiếng Anh, ngữ điệu hệt như tên lưu manh.

Bối Chỉ Ý bị trêu chọc đến độ tay chân nhũn ra. Cô cắn môi, hé vách ngăn ra một khe hở nhỏ.

Bên ngoài, Hoà An dựa tường nhìn cô, còn cô thì trừng anh qua khe hở đó.

“Em…” Hoà An dịu giọng, “Không muốn anh tới đây sao?”

Anh không hề giả vờ đáng thương, thoạt nhìn cũng không lộ ra ấm ức gì, thế nhưng không hiểu vì sao, câu nói này của anh lại khiến sống mũi Bối Chỉ Ý cay cay.

“Ngày mai anh tới khách sạn ngủ,” Hoà An phải thừa nhận rằng nếu hai người ngủ cùng thì cái giường kia sẽ sập mất, “Em ở cùng anh nhé.”

Lúc này, chút cay cay nơi sống mũi chợt khôi phục tức khắc.

Cô không xấu hổ nữa, đẩy tấm ngăn ra, đứng đối diện với Hoà An, mặt đối mặt.

“Sắc mặt của em không tệ.” Hoà An tới gần cô, theo thói quen kéo tay cô lại.

“Sửa soạn cũng không tệ.” Anh như độc thoại nội tâm, lại như đang hồi hộp.

Bối Chỉ Ý ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh xám của anh từ từ thẫm lại, nhìn anh chậm rãi tới gần mình, nhìn anh dùng tư thế vô cùng quen thuộc mà họ vô cùng quen thuộc hôn lên môi cô lần nữa.

Nụ hôn này không giống như mọi lần trước.

Lần này, chân Bối Chỉ Ý khe khẽ run lên, hai tay theo bản năng níu lấy áo thun của anh.

“Lúc anh xuống máy bay…” Giọng nói của anh nỉ non bên tai cô, mang theo ý cười, “Đã tới cửa hàng tiện lợi một chuyến.”

Bị hormone nam tính làm não của Bối Chỉ Ý chập mạch, vài lúc này cô không thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh được nữa.

“Anh mua một tá.” Hoà An trực tiếp ôm Bối Chỉ Ý lên giường, sau đó khoe hộp áo mưa mà mình đặt trên tủ đầu giường.

“…” Bối Chỉ Ý xấu hổ cùng cực, ‘hừ’ một tiếng, nhịn không được nhéo anh.

“Hôm nay không có nút thắt này.” Hoà An dán lên người cô, nói một câu không đầu không đuôi.

Nhưng Bối Chỉ Ý lại hiểu.

Cô mặc một cái váy ngủ, không giống như quần áo lần trước khi đi tuần trăng mật, không hề dễ cởi.

Nhưng cũng thuận tay cởi…

Hoà An duỗi bàn tay ở mức thấp nhất, cho nên chỗ nào không nên đụng anh cũng đụng hết.

Bối Chỉ Ý thấp giọng thở hổn hển vài tiếng, bắt lấy cái tay của anh.

Hoà An dừng động tác tay, sau đó nắm lấy tay của cô hôn một cái rồi trực tiếp cởi áo ra.

Bối Chỉ Ý: “…”

Hôm nay anh thật không lịch lãm chút nào!

Mặc dù cô… cũng không phản đối.

Bối Chỉ Ý ôm chặt lấy Hoà An, mấy ngày nay cô đã muốn làm như vậy. Ngón tay thon dài trắng nõn của cô đan xen cùng mười ngón tay có hơi chai sần của anh.

Cô nghe thấy Hoà An thở dốc bên tai mình, anh còn gọi tên cô bằng tiếng Trung.

Thời điểm ý loạn tình mê, cô chợt nhớ ra anh chưa từng gọi cô là ‘Miss Bối’. Anh cảm thấy hai chữ ‘Chỉ Ý’ êm tai hơn.

“Đinh Châu có lan chỉ, hái hái ý như thế nào. (?)”

Thời điểm rất đau, Bối Chỉ Ý nghe thấy Hoà An vẫn luôn nhẹ giọng an ủi bên tai mình, anh vuốt vuốt mái tóc của cô, chất giọng của anh khàn khàn, cơ bắp căng cứng.

Nhưng mà… cô vẫn đau lắm!

Đau tới mức hốc mắt đều phiếm hồng, cuối cùng Hoà An không nhịn được, mắng một câu bằng chất giọng Bắc Kinh.

“Mẹ nó, nhân chủng có vấn đề.”



Đau tới mức Bối Chỉ Ý chỉ muốn cắn người, hoàn toàn nghe không hiểu câu anh vừa nói.

“Kích cỡ…” Hoà An cư nhiên đắc chí, “Cần dạo đầu nhiều.”

Rốt cục, Bối Chỉ Ý không nhịn được, cắn lên vai anh một cái, cô tức giận tới mức nước mắt chực rơi.

Thật ra, thật sự không phải là đặc biệt tốt đẹp.

Trong phòng trọ nhỏ xíu, trên cái giường đơn có hơi cũ kỹ, họ chỉ cần động một chút là phát ra tiếng vang ‘kẽo kẹt’.

Ban đầu, Hoà An còn chịu đựng, nhưng càng về sau, anh dứt khoát đẩy cái ghế bên giường ra, vứt chăn mền xuống rồi ôm Bối Chỉ Ý đặt xuống.

Tình yêu xuyên quốc gia…

Bối Chỉ Ý tức giận cắn thêm cái nữa.

Nhưng mà Hoà An da dày thịt béo, bị cô cắn thế mà lông mày cũng không thèm nhíu lại. Anh chỉ xoa xoa đầu cô như trấn an cún con.

Bối Chỉ Ý thì răng đau.

Đúng là văn hoá khác nhau, cô chưa từng nghĩ tới Hoà An sẽ có lúc mặt dày như vậy, ý chí chiến đấu dâng trào như vậy…

Thời gian… lâu như vậy!!!

Đến cuối cùng, Bối Chỉ Ý gần như nửa tỉnh nửa mê, được anh ôm tới phòng vệ sinh để rửa mình. Cô mệt tới mức chẳng còn sức để xấu hổ, quấn chặt anh như dây leo.

Bối Chỉ Ý nghe thấy giọng nói của anh mang theo ý cười, bảo cô sau này phải thường xuyên rèn luyện thân thể, nhất là hô hấp.

Cô lại cắn anh một cái rồi bĩu môi ôm chặt lấy anh.

Lần đầu tiên của cô rất tốt đẹp, giống như ngày đó trong phòng trăng mật vậy, vào khoảnh khắc hai người hoà thành một, cảm giác đau đớn khắc sâu vào tâm trí của cô.

Quả thật nó không thể tính là hoàn mỹ.

Nhưng rất… thoả mãn.

Bối Chỉ Ý nhìn Hoà An đang nhíu mày, mồ hôi chảy xuống. Anh ôm lấy cô, hơi thở đan xen. Sau khi xong việc, khoé miệng của anh hơi nhếch lên, thoạt nhìn hệt như con nít.

Cuối cùng hai người thân mật tựa như hợp thành một.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện