Bão sẽ chính thức đổ bộ vào tám giờ tối, chạng vạng bảy giờ, cứ cách mười phút trên đảo nhỏ sẽ vang lên từng hồi chuông cảnh báo, hòa với tiếng gió truyền khắp từng ngóc ngách trên đảo.

“Ban ngày anh đi sửa cái này sao?” Itani ngoáy lỗ tai, chỗ bọn họ khá gần với nơi đặt chuông cảnh báo, mỗi lần vang lên là lại thấy ù cả tai.

“Ừ.” Hòa An gật đầu, “Tiện đường kiểm tra đèn tín hiệu luôn.”

Bây giờ báo hiệu hàng hải đã vô cùng tiên tiến rồi, nhưng dưới cơn bão sắp đến này thì đảm bảo được phần nào lại hay phần đấy.

“Anh không lao lực mà chết đúng là kỳ tích đó.” Itani vỗ vai Hòa An, Victor ngồi bên cạnh đang cầm điện thoại chơi game hừ lạnh một tiếng.

Bối Chỉ Ý và Sakura đang ngồi ở bàn làm việc cùng gọi điện thoại báo bình an về cho gia đình, nghe thấy tiếng hừ lạnh của Victor, tay cầm chuột của Bối Chỉ Ý dừng lại, dùng một tư thế khe khẽ như mèo con còn tự cho là rất bí ẩn quay lại thoáng nhìn biểu cảm trên gương mặt của Hòa An.

Anh thoạt nhìn khá bình thường.

Trong tích tắc lúc cô quay đầu nhìn anh, Hòa An vẫn luôn chú tâm vào quyển sách bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn cô, hai ánh mắt bất thình lình giao nhau, Bối Chỉ Ý trẹo chân, trượt thẳng khỏi ghế.

Không tiếng động.

Cô té ngã mà không phát ra tiếng, vừa té liền nhanh chóng đứng dậy, làm ra vẻ không có việc gì ngồi lại ghế, cố bỏ quên gương mặt đang đỏ bừng như muốn cháy bỏng.



“Hai tháng qua có vẻ chúng ta ít đánh nhau ấy nhỉ.” Victor chứng kiến cả quá trình, thật có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Cô gái nhỏ này quá hướng nội, thoạt nhìn rất sợ đối diện với chuyện bất ngờ, dù cho những trận xung đột này vốn không có liên quan gì đến cô.

Hòa An từ chối cho ý kiến, lật một trang sách trong tay, không mấy để tâm.

Nhưng lại không ai phát hiện ra, vừa nãy, đã có vài giây anh thật sự không được tự nhiên.

Victor và anh thường xuyên châm chọc khiêu khích nhau, vừa nãy Victor hừ lạnh anh vốn không có cảm giác gì, lúc Victor hừ một tiếng, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không phải vì Victor, mà là vì Bối Chỉ Ý.

Cô gái quen gần một ngày nay, ban ngày ở trong nhà bếp cầm nửa con cá ngẩng đầu nhìn anh, làm anh sau khi kiểm tra đèn tín hiệu xong còn cố ý chạy đi xa dưới mưa mua hai con gà nướng, loại không cay.

Trong tiếng hừ lạnh vừa nãy của Victor, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh vậy mà lại là gương mặt của Bối Chỉ Ý.

Khuôn mặt bàng hoàng, bất lực và sợ hãi còn cả tự ghét bỏ chính bản thân mình, vì quá sợ mà trở nên tái nhợt.

Kết quả vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt của cô, không quá to, nhưng đôi mắt điển hình của người phương Đông, trắng đen rõ ràng.

Trong nháy mắt đó anh liền dời mắt đi, liếc nhìn dưới chân cô vừa bị trượt, gót chân vừa chuyển, trực tiếp đứng dậy ngồi lên ghế.

Ghế trong căn cứ cần phải cần phải sửa lại rồi.

Anh cúi đầu lật một trang sách, nghiêm túc đọc lại đoạn vừa mới dừng.

Dạo gần đây cần phải thu lại tính khí mới được.

Anh lật thêm tờ nữa, nghiêm túc đọc một hồi lại cảm thấy, cuốn sách này, dở thật.

***

Tuy Bối Chỉ Ý sinh ra ở mảnh đất màu mỡ, hằng năm vào giữa hè không ít thì nhiều đều sẽ gặp mấy lần bão đến, nhưng đón bão trực diện giữa một hòn đảo nhỏ lênh đênh như thế này thì quả thật là lần đầu trong đời.

Từ ngày vào hải đảo này, mỗi ngày mà cô trải qua dường như đều là lần đầu tiên.

Gió lớn quật đến khiến cho cả hòn đảo này chấn động, tiếng gió thét gào từ xa xa bên ngoài tựa như dã thú đang rống, cây cối trụ không vững phát ra tiếng vang sột soạt, trên nóc nhà lâu lâu lại bật lên tiếng đồ vật đập vào, những tiếng động bất đồng hòa vào nhau, hùng tráng nhưng rất kinh khủng.

Đêm về khuya hơn, một tiếng nổ lớn vừa vang lên thì toàn bộ căn cứ cúp điện.

Đảo nhiệt đới nhỏ, vì chống lại bão mà ban ngày hôm nay mấy người đàn ông đều dùng gỗ bịt kín cửa sổ và cửa chính mỗi nhà, sau khi cúp điện, trong nháy mắt cả căn phòng ẩm nóng như cái lồng hấp.

Người đầu tiên không chịu nổi cái nhiệt độ này là Sakura.

Cô bé ôm ipad mang dép lê chạy lạch bạch ra ngoài sảnh, vừa mở cửa liền phát hiện cả ba người đàn ông trong căn cứ đều ngồi ở đây cả, thần thái sáng láng.

“Sao mấy anh cũng không ngủ thế?” Sakura kinh ngạc, giọng của cô gái trong đêm tối vang dội mà rõ ràng.

Bối Chỉ Ý nghe thấy ngoài cửa Itani cười khẽ giải thích một câu, sau đó cửa phòng cô bị gõ vang.

“Muốn cùng xem phim không ạ?” Là tiếng nói lanh lảnh trong trẻo và mềm mại của Sakura.

Cô bé này khiến người khác vô cùng thích, lạc quan hiểu chuyện, tính cách thì sáng sủa, trên gương mặt luôn nở nụ cười hì hì.

Bối Chỉ Ý mở cửa.

Trong đại sảnh có rất nhiều ngọn nến, trên nền nhà trải mấy cái chiếu lớn, ánh nến lay động, bốn người trong căn cứ đều đang nhìn cô.

Hòa An ngồi cách cô xa nhất, nửa thân hình chìm trong bóng đêm, trong tay anh vẫn là cuốn sách ban sáng.

“Phim kinh dị nha!” Sakura rất hưng phấn, giơ cao cái ipad trong tay lên, “Một bộ phim mới, Bệnh viện ma ám(*), em vẫn không dám xem một mình.”

(*)Phim kinh dị Hàn Quốc,

Bối Chỉ Ý đó giờ không dám xem phim kinh dị, cô là người rất nhát gan, buổi tối lướt weibo mà nhìn thấy hình ảnh ghê rợn một chút thôi là cả đêm sẽ không ngủ được.

Chỉ là cô rất khó từ chối hứng thú bừng bừng của Sakura, nói đúng hơn là cô rất khó từ chối bất cứ lời đề nghị nào của người khác, Sakura gõ cửa rủ cô cùng nhau xem phim với tất cả mọi người ở đây khiến cô cảm nhận ra rằng mình đang được công nhận.

Dù cho bộ phim sắp coi đây có thể sẽ khiến cô mấy đêm liền mất ngủ hay nằm mơ thấy ác mộng.

Cuối cùng cô vẫn cắn môi gật đầu, thoạt nhìn biểu cảm Sakura đang bừng bừng ý chí muốn thử.

Giữa bóng đêm bàn tay lật sách của Hòa An hơi khựng lại vài giây, anh ngẩng đầu liếc nhìn cô.

Cái liếc mắt này cực nhanh.

Bối Chỉ Ý còn cho rằng đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Bộ phim kinh dị này vô cùng đáng sợ, chỉ riêng tiếng phối nhạc thôi cũng đủ dọa cho Bối Chỉ Ý tắt nghẽn cơ tim đến nơi rồi.

Đây là một câu chuyện về đám người trẻ tuổi muốn đi tìm đường chết mà chạy đến bệnh viện tâm thần lén tìm ma kiếm quỷ để rồi cuối cùng toàn quân bị diệt chết.

Tình tiết không tính là mới so với các bộ kinh dị khác, hưng hình ảnh chớp nhoáng của mấy người trẻ tuổi trên màn ảnh, kèm theo âm điệu gãi đúng chỗ ngứa, hình ảnh quỷ dữ như có như không, đã vậy còn có hình ảnh được phóng to trong sảnh đen tối từ cái máy chiếu được sạc đầy điện vào ban ngày, cùng với âm thanh chết tiệt kia quá tốt.

Bối Chỉ Ý cảm nhận được, cô đang dần hít thở không thông rồi.

Chỉ cần hình ảnh hơi lay động chút thôi cũng đủ khiến cô cảm nhận dường như phía sau lưng có ma, tiếng thở dốc đầy sợ hãi của nhân vật, theo bản năng cô cuộn chặt tay lại, móng tay khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay, cô sợ đến độ không còn cảm nhận được cái đau nữa.

Thế nhưng những người khác lại vô cùng tập trung, hai tên đàn ông phương Tây là Itani và Victor thoạt nhìn không chút sợ sệt gì, quan niệm về quỷ thần của họ không giống với người phương Đông, mỗi khi xem mấy thể loại này chủ yếu là để mắng chửi mấy con ma quỷ không đủ máu tanh.

Ngoại trừ một trong hai cô gái ở đây là cô, thiếu nữa tuổi mười bảy Sakura, không biết có phải là vì được xem phim kinh dị ở trên đảo hay không mà trông rất nhập tâm, không hề sợ hãi, ngay cả một tiếng thét cũng không có.

Còn Hòa An thích cau mày thoạt nhìn rất mệt mỏi thì đang ngủ.

Phía sau lưng anh là gối mền nằm trên chiếu, trong tay là cuốn sách cả đêm lật không biết bao nhiêu trang, trong tiếng gào khóc thảm thiết nhắm mắt lại ngủ rất yên ổn.

Bên ngoài một tiếng sấm rất to vang lên, cũng là lúc bộ phim kinh dị lên đến cao trào, đám người trẻ tuổi vì tò mò mà phá hoại, linh hồn quỷ dữ tức giận, đám người cuối cùng cũng nghênh đón cái chết, cái cảm xúc đầy áp lực và sợ hãi vô cùng chân thật này chậm rãi trồi lên sống lưng Bối Chỉ Ý, cả người cô cứng đờ, cưỡng ép bản thân không được thét lên, trước khi tinh thần tán loạn đừng mở mắt ra.

Chung quanh là ánh sáng từ ngọn nến mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện, trừ Hòa An ra, những người khác đều tập trung tinh thần.

Tầm mắt của Bối Chỉ Ý không tự chủ được lại dời về hướng Hòa An đang nằm.

Trong ngoài căn cứ đều là âm thanh cường điệu vờn quanh màng nhĩ khiến tai cô ngưa ngứa, chỉ là Hòa An ngủ rất ngon.

Anh hơi cúi đầu, lông mi dài cong vút in bóng trên gương mặt anh, ngũ quan sâu sắc, khi ngủ khóe miệng nhếch sang một bên không giống với dáng vẻ nghiêm túc thường thấy, vậy mà còn cong cong lên nữa.

Trong phim lần nữa vang lên một tràn tiếng kêu sợ hãi đến tê tâm phế liệt, Bối Chỉ Ý không dám quay lại, chỉ đành cưỡng ép bản thân quan sát tướng ngủ của Hòa An.

Vóc dáng anh rất cao, tầm hơn mét tám lăm, cơ thể rắn chắc, dáng người cường tráng, còn hao hao với những tên lính đánh thuê trong những bộ phim điện ảnh Âu Mỹ.

Anh mà đánh người hẳn là sẽ rất đau, một quyền của anh cũng đủ đánh chết cô luôn.

Trong tiếng quỷ kêu ma réo cô bắt đầu suy nghĩ miên man, phiêu diêu đây đó.

Anh nhất định rất ghét cô nhỉ, anh không thích cô gia nhập đội tình nguyện, không thích cơm mà cô nấu, cũng không thích cách cô thường hay lén lút ngắm nhìn anh.

Ngoại trừ đêm hôm đó anh và cô cùng nhau đi về căn cứ ra, thì những thời gian khác hầu như cả hai rất ít khi ở riêng, mỗi lần nói chuyện cũng rất ít, nhưng Bối Chỉ Ý cảm giác được, anh tựa hồ đã nhìn thấu cô.

Nhìn thấu sự dè dặt của cô, nhìn thấu cô cứng nhắc nhưng vẫn cố trấn định, cũng nhìn thấu được sự hoảng loạn của cô mỗi lần nói chuyện với mọi người.

Nhưng anh khác Victor, Victor bằng lòng khơi thông, còn anh, nhìn thấy nhưng tuyệt không nói ra.

Cô luôn cảm nhận được, phía sau đôi mắt màu xanh biếc kia cùng khóe miệng nhếch lên mỗi khi ngủ, hẳn là rất đáng sợ—một người đàn ông nhìn thấu mọi thứ, làm quần quật đến độ bị chính đồng đội trêu chọc sớm muộn gì cũng sẽ lao lực mà chết.

Kẻ điên.

Dưới tiếng sấm nổ đùng đoàng trên không trung, Bối Chỉ Ý ngáp một cái.

Thật ra đã mấy buổi tối rồi cô không có được một giấc yên ổn, nhìn tư thế ngủ im lặng của Hòa An cô lại ngáp thêm cái nữa.

Bộ phim kinh dị nhất năm mà Sakura giới thiệu nọ, Bối Chỉ Ý không xem hết, đến phân đoạn đáng sợ nhất cô bèn buông lỏng bản thân, sau đó học theo Hòa An, giữa sự rối loạn nhắm mắt đi ngủ.

Đến khi tỉnh lại, tiếng mưa gió bên ngoài dường như đã nhỏ đi hẳn, ngọn nến trong căn cứ đã cháy hơn nửa.

Trong bóng đêm ảm đạm, cô mơ màng nghe được giọng nói của Hòa An.

“Là bọn họ.” Giọng anh khàn khàn, “Tại khu chống săn trộm bảo hộ cá mập mà còn dám kiêu căng lưu lại chứng cứ, ngoại trừ đám hải tặc du đãng trên vùng biển hằng năm ra thì còn có thể là ai được nữa, quốc tịch hỗn loạn, vì lợi ích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

“Gửi lên phía trên của trung tâm tình nguyện cũng vô dụng sao?” Giọng của Itani rất nhẹ, Bối Chỉ Ý đang nhắm mắt lại cảm nhận được Sakura nằm bên cạnh cô, xa xa còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ của Victor.

Hòa An trầm mặc thật lâu, lần nữa lên tiếng âm thanh của anh còn khàn hơn: “Thuyền trưởng của những tên hải tặc kia đã ở trên các vùng biển quốc tế một thời gian rồi, bọn họ rất quen thuộc với khu vực này, một khi phát hiện ra thuyền lớn tới sẽ rời đi ngay, không có chứng cứ nên khó mà bắt được chúng.”

Hai người lại trầm mặc.

Bối Chỉ Ý nhắm mắt không nhúc nhích.

Cô biết rõ Hòa An và Itani đang gác đêm cho bọn họ, bão sắp ngừng, trên nóc nhà thỉnh thoảng sẽ có thứ gì đó rơi xuống, hai người họ cách thời gian phải đứng lên kiểm tra cửa sổ.

Cô kéo tấm vải mỏng trên thân lên che kín người, mệt mỏi cực kỳ, nhanh chóng chìm sâu vào giấu ngủ.

Trong mơ, âm thanh trầm khàn từ trong cuống họng của Hòa An lặp đi lặp lại, cảm xúc áp lực từ giọng nói của anh khiến cô cuộn chặt tay trong vô thức.

Cô chỉ là một vị khách qua đường, trong mơ cô tự nhắc nhở chính mình rằng cuộc sống của những người này cách cô xa lắm, hai tháng sau, họ sẽ thật sự biến mất khỏi dòng đời của cô.

Cô sẽ quên đi đêm bão cuồng phong này, quên đi ba người đàn ông gác đêm dưới cơn bão tố, quên đi khung cảnh cô và bọn họ cùng nhau xem Bệnh viện ma ám.

Quên đi đôi mắt xanh biếc của Hòa An, một mảnh mồ hôi thấm đẫm sau lưng anh, cũng quên đi đêm hôm nay, giọng nói anh tràn đầu sự mệt mỏi và bất đắc dĩ.

Anh nói với cô rằng không phải sợ.

Chỉ tiếc là, nhân sinh của họ không có giao nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Bệnh viện ma ám,…một bộ phim mà dù chỉ là cảnh cut tôi cũng không dám xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện