Hòa An đương nhiên chỉ là ghẹo cô thôi.
Chờ sau khi ba mẹ cô đồng ý anh mới chạm vào cô, đã sớm trở thành ước hẹn giữa hai người, người nhà Bối Chỉ Ý rất bảo thủ, bọn họ ở chung sớm chiều trong một tháng nay nhưng vẫn chưa vượt qua một bước Lôi Trì, cũng xem như là anh đang tự tăng điểm cho mình đi.
Anh cũng không phải không biết người trong nhà của Bối Chỉ Ý có cái nhìn về người ngoại quốc như thế nào.
Bây giờ đã rất cởi mở rồi….
Tuy đúng là thế đấy….
Nhưng vẫn có giới hạn….
Trong vấn đề này, anh đã ngăn lại chính mình, thậm chí còn mang theo chút cảm giác yêu nước mơ hồ không rõ.
Người ngoại quốc, không phải ai cũng cởi mở, người ngoại quốc, cũng xem trọng đến tâm hồn và bạn đời, cũng hy vọng đến một đời một kiếp một đôi người.
Anh ghẹo cô xong liền nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của Bối Chỉ Ý, cúi đầu ngắm hai tay cô cuốn xoắn lại với nhau.
Khóe miệng anh cong lên, chờ xem cô gái này sau khi bớt vẻ ngượng ngùng sẽ trả lời anh thế nào đây.
Những chuyện thế này anh cứ ăn hiếp cô không biết mệt, một tháng sau không còn được nhìn thấy cảnh đẹp ý vui như này nữa, tâm trạng anh có chút buồn bực.
“Chuyện đó…” Cô nàng của anh hết thẹn thùng rồi, đôi mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu lên.
“Vừa nãy em nhìn thấy trong phòng bếp này có hãng nước tương Trung Quốc đấy.”
Hòa An: “……”
“Trong tủ lạnh có nguyên một con gà…’ Mắt cô vẫn rất sáng, hứng thú không thôi.
Hòa An ghét bỏ tay nghề của cô, chuyện này vẫn làm cô canh cánh trong lòng, ngày hôm sau của bữa ăn đầu, vẫn cứ ghét bỏ cô vào bếp.
Cô đã hạ quyết tâm sau khi quay về Ma Đô sẽ luyện cho trù nghệ lên tay, nhưng mà trước đó cô vẫn muốn cho Hòa An nếm thử mỹ thực Trung Quốc.
Không phải như lần trước làm trong căn cứ, ném một đống nguyên nhiên liệu vào trong nồi, cho thêm chút đường, ngọt ngọt lại nêm chút muối chỉ vì muốn lấp đầy bụng là ổn.
“Thật ra anh kén ăn lắm.” Hòa An cho cô một chân dự phòng, “Để đối phó với chứng kén ăn của mình nên thường có gì anh sẽ nhét hết vào mồm, nhai rồi nuốt xuống bụng cho đủ no thôi.”
“Vậy nên em không cần phải để ý đến trù nghệ của em đâu.” Anh dùng tư duy của tên trai thẳng để an ủi cô, thành thật và chính trực, “Dù sao thì anh cảm thấy em làm gì cũng sẽ không có tiến bộ lớn lắm đâu.”
Thật ra anh không chỉ là ghét bỏ cái trù nghệ của cô thôi đâu, mà còn có sợ hãi.
Trình độ nấu ăn của cô là chuyện phi thường dũng cảm, phi thường không hợp tính cô, dũng cảm phối món ăn, nhưng lại không thèm để ý là nó đã chín hay chưa.
Mấu chốt nhất là, cô không phải kiểu người kén ăn.
Vậy nên món mình làm ra dù có khó ăn thế nào, cô cũng có thể ăn tất.
Thế nên là anh cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn, anh không ngại ăn đồ khó ăn cô nấu, cô không ngán những món mà bản thân mình nấu ra.
Chuyện này tuyệt đối sẽ không biến thành trở ngại trong sinh hoạt tươi đẹp của họ sau này.
Nhưng mà….
Bối Chỉ Ý lại rất để ý.
“Nhưng em….Hy vọng anh vẫn có thể kén ăn.” Đôi mắt sáng lấp lánh của Bối Chỉ Ý thoáng hiện vẻ mềm mại, “Em không phải người trong căn cứ các anh, em muốn để anh được lựa chọn món ăn.”
Không phải như một tên thô lỗ, ăn chỉ để lấp đầy bụng.
Anh có thể bắt bẻ đồ ăn, có thể quay lại bộ dạng kén ăn trước kia, có thể tìm lại được khẩu vị cao quý trước kia.
Chuyện này có thể cô sẽ không thể làm được hoàn hảo, nhưng cô muốn thử xem.
Hòa An, không thể quay về cuộc sống tràn ngập vàng son như của Daisy, nhưng mà cô cũng không hy vọng anh sống bừa bãi đến thế.
Cô hy vọng anh sẽ sống và hưởng thụ thật hạnh phúc, không phải là món ăn tinh xảo nhưng vẫn là mỹ thực phù hợp khẩu vị anh, không cần quá mệt mỏi vẫn có thể đi vào giấc ngủ.
Còn nữa, khi nào cảm thấy đau đớn, có thể nói ra rằng mình bị thương rồi.
Cô như một nàng thôn nữ mang theo nụ hoa, mềm mại nhưng rất cứng cỏi chiếm giữ cuộc sống u ám toàn màu đen của Hòa An, rồi vô cùng mạnh mẽ nở ra một bông hoa dịu dàng.
***
Nhưng hiện thực và lý tưởng,
Bối Chỉ Ý tay cầm dao phay mắt trừng con gà còn nguyên con trên thớt, có chút buồn bực: “Em sẽ băm tốt thôi.”
Trong căn cứ có gà đều đã được chặt sẵn, Hòa An hay Victor mua về đều sẽ băm ra thành từng miếng cho vào tủ lạnh, không giống nguyên con thế này, vô cùng húng tráng và uy vũ trưng ra cái đầu và mông gà cho cô xem.
“Con gà này vốn dùng để nướng đó.” Hòa An thay cô giải thích nghi hoặc, “Bôi thêm mỡ vàng, rắc chút muối rồi cho lên lò nướng là được rồi.”
“…” Bối Chỉ Ý cắn môi.
Nơi này có bia, còn có nước tương Trung Quốc.
Cô đã rất muốn thử món thịt kho tàu trong căn cứ rồi, nhưng ở đấy không có nước tương Trung Quốc.
“Em sẽ làm thật đấy à?” Hòa An nhìn dáng vẻ vừa khó xử lại rất kiên trì của Bối Chỉ Ý, chung quy lại vẫn là mềm lòng.
Bối Chỉ Ý gật đầu như giã tỏi.
Tim Hòa An mềm mại hẳn, vén tay áo thun mới được anh dỡ xuống xong, cầm lấy dao phay trên tay Bối Chỉ Ý.
“Chặt bao lớn đây?” Lời vừa dứt miệng, anh cảm nhận ra được mình đang cười.
Hôm nay anh vốn đã lên kế hoạch đặt cơm tại khách sạn, mở một bình rượu vang đỏ, cùng ngắm biển rộng, cùng cô ăn một bữa tiệc lớn.
Nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra, vùi mình trong phòng bếp, giúp Bối Chỉ Ý chặt gà như thế này quả cũng không tồi lắm.
Nhìn dáng vẻ thập phần nghiêm túc chỉ huy anh chặt gà của Bối Chỉ Ý, chặt đến tan tác, trên thớt gỗ còn vương vãi những da gà và thịt vụn gad bị nát ra.
Không chút lãng mạn nào, thế nhưng anh phát hiện ra mình cười còn nhiều hơn.
“Sao lại không lấy phao câu gà?” Anh hỏi đến là đúng tình hợp lý, “Anh nhớ phao câu cũng có thể ăn mà.”
“Em….cũng không biết nữa.” Bối Chỉ Ý chột dạ, bình thường lúc cô đi siêu thị mua thịt về làm thịt kho tàu đều đã được chặt sẵn, sau khi chặt xong thì nhìn gà hình như có phao câu thì phải.
Cô nhìn bộ dạng đặc biệt có lý của Hòa An, quyết định tiếp thu ý kiến của anh: “Vậy nếu không thì…giữ phao câu lại?”
“…..” Hòa An vốn định ném phao câu vào thùng rác, nghe thế thì phải xác nhận thêm một lần nữa, “Em thật sự biết làm?”
“…..” Bối Chỉ Ý vừa bị rớt bài kiểm tra rụt rụt bả vai, do dự chần chừ gật đầu.
“Vậy đầu gà thì sao đây?” Đối với sự tín nhiệm của bạn gái, Hòa An lại lần nữa kiểm tra.
“Này thì không cần!” Cuối cùng cũng có cái mà cô biết, cô nhớ rất rõ lúc đi siêu thị mua gà về nó không có phần đầu trong đó.
Lần này Hòa An, có chút do dự.
Anh không nhớ rõ là thứ này có nằm trong đống đồ nướng hay không nữa, ở đây anh rất ít khi được ăn đồ Trung Quốc chính tông.
Chỉ là anh mơ hồ nhớ được, anh từng ăn qua đầu gà kho tàu rồi, hương vị tựa hồ cũng không đến nỗi tệ lắm.
“Trên đầu gà có mắt.” Bối Chỉ Ý nhìn thấy Hòa An đang nhìn đầu gà suy nghĩ dữ lắm, quyết định kiên trì với kí ức của mình, “Cái đầu mà cho vào nồi thì mắt sẽ rớt ra đó.”
“….” Bị cái hình dung kinh khủng của Bối Chỉ Ý làm Hòa An không chút chần chừ ném phăng cái đầu gà vào thùng rác.
“Rồi sao nữa?” Chặt xong thịt gà rồi, Hòa An nhìn đống thit nhỏ vừa được chặt ra trên thớt gỗ.
“Rồi rửa…” Bối Chỉ Ý nói chưa hết câu lại do dự, không quá tin tưởng mà lầu bầu, “Có phải là lúc trước khi chặt chúng ta nên rửa nó trước không?”
Bây giờ mới rửa, hình như có hơi kỳ quái.
Hòa An: “….”
“Em thật sự biết làm mà.” Lần này không chờ Hòa An nghi ngờ, cô lại tự mình đảm bảo.
“Anh có muốn đi ngủ một giấc trước không?” Chặt gà xong rồi, Bối Chỉ Ý bắt đầu cảm thấy người đàn ông cường tráng to lớn đứng ở đây quá vướng tay vướng chân.
“Hôm qua anh ngủ trễ lắm đấy.”
“Ngày nào anh chẳng ngủ trễ như thế.” Hòa An không đi, “Hơn nữa nhỡ đâu em đốt luôn căn phòng bếp này, thì với tình trạng hiện tại chúng ta đền không nổi đâu.”
“Dạo gần đây có hơi tăng thu giảm chi.” Tên phá gia vừa mới vung tay bao nguyên phòng trăng mật chẳng thấy xấu hổ nói.
Bối Chỉ Ý nhìn thoáng qua miếng thịt gà vừa rửa sạch, quyết định vẫn nên thiện lương không làm mất mặt anh.
“Sao thịt kho tàu lại phải dùng ớt xanh?” Hòa An cảm giác tồn tại vô cùng lớn lị có một vấn đề mới.
“Vì phối màu đẹp.” Đã hạ quyết tâm sẽ để Hòa An thừa nhận trù nghệ của mình, Bối Chỉ Ý dã tâm bừng bừng hứng khởi.
“Nhìn hoa hòe lòe loẹt.” Hòa An bĩu môi, “Ớt xanh là thứ khó ăn nhất thế giới đấy.”
“….” Bối Chỉ Ý dùng lực một chút, niết hỏng một trái ớt xanh.
Hòa An to con nhu cầu sống rất mạnh bèn rụt rụt vai, tạm thời thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân lại.
Chỉ là…vui thật đấy.
Ở căn cứ có quá nhiều việc bận, anh chưa từng nấu ăn cùng Bối Chỉ Ý, chọc cô vui như thế này.
Cái gì cô cũng không hiểu, cái gì anh cũng không biết, hai ngươi vô tri thì chớ, còn cố tình cho rằng bản thân có bí quyết độc môn.
“Sao lại cho nhiều tỏi vào thế này?” An tĩnh được một hồi, Hòa An lại nhịn không nổi, “Em không ăn tỏi mà.”
“Nhưng phải khử mùi.” Nhờ Hòa An an tĩnh được một lát nên Bối Chỉ Ý lại quay về với dáng vẻ dịu dàng ngày thường, trả lời rất kiên nhẫn, “Ở đây không có gừng sống, vậy nên chỉ có thể cho nhiều tỏi vào.”
“Nhưng đồ em nấu vẫn tanh đấy thôi.” Hòa An cho rằng cách giải quyết này của cô là vô căn cứ, trì nghệ của cô không phải chỉ dùng tỏi là có thể giải quyết được.
“….” Trong tay Bối Chỉ Ý vẫn còn củ tỏi chưa lột xong vỏ, đỏ mặt trừng anh.
“Để anh lột.” Chọc cho Bối Chỉ Ý giận xong lại thấy vô cùng vui vẻ, bấy giờ Hòa An mới thò mặt lại gần hôn Bối Chỉ Ý một cái, rồi mới nhận lấy củ tỏi trong tay cô.
“Thật sự em không cần học nấu ăn đâu.” Hòa An nhìn Bối Chỉ Ý đổ dầu oliu vào xong, đợi chảo nóng lên rồi cho thêm chút tỏi băm vào, có chút lo lắng cô sẽ bị dầu bắn vào, thế là cầm nắp nồi làm lá chắn.
“Em muốn.” Bối Chỉ Ý thả một miếng gà xuống, dầu bắn lên một chút, cô vừa dậm chân vừa nỗ lực đảo thịt gà.
“Mẹ em nói, trong nhà bếp nhất định phải có mùi khói dầu.” Nước rốt cuộc cũng đã sôi lên, Bối Chỉ Ý khe khẽ thở ra, những phần sau cô đều rất quen thuộc.
Vạn nhà thắp đèn, luôn mang theo hương vị khói bếp.
Hòa An ở bên ngoài, có thể sống như một kẻ nguyên thủy, nhưng khi anh về nhà rồi, hẳn là phải được tự tại.
Có thể hưởng thụ cuộc sống tự tại.
“Em thế này….” Hòa An nhìn gương mặt hồng hồng vì lăn lộn cả buổi trời của Bối Chỉ Ý, “Anh phải làm thế nào để trải qua ba mươi ngày đây.”
Một tháng này, mỗi một ngày lại phát hiện ra một ưu điểm của cô, mỗi một ngày, đều có thể phát hiện ra trên thế giới này quả thật có tồn tại một linh hồn là bạn lữ của bạn.
Anh biết ý tứ trong những câu lời của cô, cô tuy không nói ra hết, nhưng đơn giản là muốn cho anh một ngôi nhà.
Cụm từ này, đã thật lâu thật lâu rồi, anh không dám nghĩ sâu.
Bàn tay đang đảo của Bối Chỉ Ý khựng lại.
“Không đến ba mươi ngày đâu.” Giọng cô thấp thoáng ấm ách, “Nếu ba mẹ em đồng ý, bất cứ lúc nào em cũng sẽ quay lại.”
Ba mươi ngày ư? Căn bản là cô không muốn chờ lâu như vậy.
“Tại sao trên mặt nước lại có nhiều bọt vậy?” Hòa An bị bề mặt đỏ loãng như tương nổi lên trên mặt gà kho tàu làm di dời sự chú ý.
“Máu loãng đấy.” Bối Chỉ Ý trả lời đúng tình hợp lý, “Nấu chín là ăn được thôi.”
“…..Ồ.” Hòa An yếu ớt đáp lại.
Bối Chỉ Ý: “…..”
Quên đi vậy, ba mươi ngày thì ba mươi ngày đi, cô nhìn nước thịt gà sôi trào lên đống bọt khí trong nồi, hừ hừ tức trừng mắt nhìn Hòa An.
Hôm nay, anh thật vui vẻ.
Cũng khiến cho tâm trạng của cô, hưng phấn như muốn bay lên trời luôn rồi.
Chờ sau khi ba mẹ cô đồng ý anh mới chạm vào cô, đã sớm trở thành ước hẹn giữa hai người, người nhà Bối Chỉ Ý rất bảo thủ, bọn họ ở chung sớm chiều trong một tháng nay nhưng vẫn chưa vượt qua một bước Lôi Trì, cũng xem như là anh đang tự tăng điểm cho mình đi.
Anh cũng không phải không biết người trong nhà của Bối Chỉ Ý có cái nhìn về người ngoại quốc như thế nào.
Bây giờ đã rất cởi mở rồi….
Tuy đúng là thế đấy….
Nhưng vẫn có giới hạn….
Trong vấn đề này, anh đã ngăn lại chính mình, thậm chí còn mang theo chút cảm giác yêu nước mơ hồ không rõ.
Người ngoại quốc, không phải ai cũng cởi mở, người ngoại quốc, cũng xem trọng đến tâm hồn và bạn đời, cũng hy vọng đến một đời một kiếp một đôi người.
Anh ghẹo cô xong liền nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của Bối Chỉ Ý, cúi đầu ngắm hai tay cô cuốn xoắn lại với nhau.
Khóe miệng anh cong lên, chờ xem cô gái này sau khi bớt vẻ ngượng ngùng sẽ trả lời anh thế nào đây.
Những chuyện thế này anh cứ ăn hiếp cô không biết mệt, một tháng sau không còn được nhìn thấy cảnh đẹp ý vui như này nữa, tâm trạng anh có chút buồn bực.
“Chuyện đó…” Cô nàng của anh hết thẹn thùng rồi, đôi mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu lên.
“Vừa nãy em nhìn thấy trong phòng bếp này có hãng nước tương Trung Quốc đấy.”
Hòa An: “……”
“Trong tủ lạnh có nguyên một con gà…’ Mắt cô vẫn rất sáng, hứng thú không thôi.
Hòa An ghét bỏ tay nghề của cô, chuyện này vẫn làm cô canh cánh trong lòng, ngày hôm sau của bữa ăn đầu, vẫn cứ ghét bỏ cô vào bếp.
Cô đã hạ quyết tâm sau khi quay về Ma Đô sẽ luyện cho trù nghệ lên tay, nhưng mà trước đó cô vẫn muốn cho Hòa An nếm thử mỹ thực Trung Quốc.
Không phải như lần trước làm trong căn cứ, ném một đống nguyên nhiên liệu vào trong nồi, cho thêm chút đường, ngọt ngọt lại nêm chút muối chỉ vì muốn lấp đầy bụng là ổn.
“Thật ra anh kén ăn lắm.” Hòa An cho cô một chân dự phòng, “Để đối phó với chứng kén ăn của mình nên thường có gì anh sẽ nhét hết vào mồm, nhai rồi nuốt xuống bụng cho đủ no thôi.”
“Vậy nên em không cần phải để ý đến trù nghệ của em đâu.” Anh dùng tư duy của tên trai thẳng để an ủi cô, thành thật và chính trực, “Dù sao thì anh cảm thấy em làm gì cũng sẽ không có tiến bộ lớn lắm đâu.”
Thật ra anh không chỉ là ghét bỏ cái trù nghệ của cô thôi đâu, mà còn có sợ hãi.
Trình độ nấu ăn của cô là chuyện phi thường dũng cảm, phi thường không hợp tính cô, dũng cảm phối món ăn, nhưng lại không thèm để ý là nó đã chín hay chưa.
Mấu chốt nhất là, cô không phải kiểu người kén ăn.
Vậy nên món mình làm ra dù có khó ăn thế nào, cô cũng có thể ăn tất.
Thế nên là anh cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn, anh không ngại ăn đồ khó ăn cô nấu, cô không ngán những món mà bản thân mình nấu ra.
Chuyện này tuyệt đối sẽ không biến thành trở ngại trong sinh hoạt tươi đẹp của họ sau này.
Nhưng mà….
Bối Chỉ Ý lại rất để ý.
“Nhưng em….Hy vọng anh vẫn có thể kén ăn.” Đôi mắt sáng lấp lánh của Bối Chỉ Ý thoáng hiện vẻ mềm mại, “Em không phải người trong căn cứ các anh, em muốn để anh được lựa chọn món ăn.”
Không phải như một tên thô lỗ, ăn chỉ để lấp đầy bụng.
Anh có thể bắt bẻ đồ ăn, có thể quay lại bộ dạng kén ăn trước kia, có thể tìm lại được khẩu vị cao quý trước kia.
Chuyện này có thể cô sẽ không thể làm được hoàn hảo, nhưng cô muốn thử xem.
Hòa An, không thể quay về cuộc sống tràn ngập vàng son như của Daisy, nhưng mà cô cũng không hy vọng anh sống bừa bãi đến thế.
Cô hy vọng anh sẽ sống và hưởng thụ thật hạnh phúc, không phải là món ăn tinh xảo nhưng vẫn là mỹ thực phù hợp khẩu vị anh, không cần quá mệt mỏi vẫn có thể đi vào giấc ngủ.
Còn nữa, khi nào cảm thấy đau đớn, có thể nói ra rằng mình bị thương rồi.
Cô như một nàng thôn nữ mang theo nụ hoa, mềm mại nhưng rất cứng cỏi chiếm giữ cuộc sống u ám toàn màu đen của Hòa An, rồi vô cùng mạnh mẽ nở ra một bông hoa dịu dàng.
***
Nhưng hiện thực và lý tưởng,
Bối Chỉ Ý tay cầm dao phay mắt trừng con gà còn nguyên con trên thớt, có chút buồn bực: “Em sẽ băm tốt thôi.”
Trong căn cứ có gà đều đã được chặt sẵn, Hòa An hay Victor mua về đều sẽ băm ra thành từng miếng cho vào tủ lạnh, không giống nguyên con thế này, vô cùng húng tráng và uy vũ trưng ra cái đầu và mông gà cho cô xem.
“Con gà này vốn dùng để nướng đó.” Hòa An thay cô giải thích nghi hoặc, “Bôi thêm mỡ vàng, rắc chút muối rồi cho lên lò nướng là được rồi.”
“…” Bối Chỉ Ý cắn môi.
Nơi này có bia, còn có nước tương Trung Quốc.
Cô đã rất muốn thử món thịt kho tàu trong căn cứ rồi, nhưng ở đấy không có nước tương Trung Quốc.
“Em sẽ làm thật đấy à?” Hòa An nhìn dáng vẻ vừa khó xử lại rất kiên trì của Bối Chỉ Ý, chung quy lại vẫn là mềm lòng.
Bối Chỉ Ý gật đầu như giã tỏi.
Tim Hòa An mềm mại hẳn, vén tay áo thun mới được anh dỡ xuống xong, cầm lấy dao phay trên tay Bối Chỉ Ý.
“Chặt bao lớn đây?” Lời vừa dứt miệng, anh cảm nhận ra được mình đang cười.
Hôm nay anh vốn đã lên kế hoạch đặt cơm tại khách sạn, mở một bình rượu vang đỏ, cùng ngắm biển rộng, cùng cô ăn một bữa tiệc lớn.
Nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra, vùi mình trong phòng bếp, giúp Bối Chỉ Ý chặt gà như thế này quả cũng không tồi lắm.
Nhìn dáng vẻ thập phần nghiêm túc chỉ huy anh chặt gà của Bối Chỉ Ý, chặt đến tan tác, trên thớt gỗ còn vương vãi những da gà và thịt vụn gad bị nát ra.
Không chút lãng mạn nào, thế nhưng anh phát hiện ra mình cười còn nhiều hơn.
“Sao lại không lấy phao câu gà?” Anh hỏi đến là đúng tình hợp lý, “Anh nhớ phao câu cũng có thể ăn mà.”
“Em….cũng không biết nữa.” Bối Chỉ Ý chột dạ, bình thường lúc cô đi siêu thị mua thịt về làm thịt kho tàu đều đã được chặt sẵn, sau khi chặt xong thì nhìn gà hình như có phao câu thì phải.
Cô nhìn bộ dạng đặc biệt có lý của Hòa An, quyết định tiếp thu ý kiến của anh: “Vậy nếu không thì…giữ phao câu lại?”
“…..” Hòa An vốn định ném phao câu vào thùng rác, nghe thế thì phải xác nhận thêm một lần nữa, “Em thật sự biết làm?”
“…..” Bối Chỉ Ý vừa bị rớt bài kiểm tra rụt rụt bả vai, do dự chần chừ gật đầu.
“Vậy đầu gà thì sao đây?” Đối với sự tín nhiệm của bạn gái, Hòa An lại lần nữa kiểm tra.
“Này thì không cần!” Cuối cùng cũng có cái mà cô biết, cô nhớ rất rõ lúc đi siêu thị mua gà về nó không có phần đầu trong đó.
Lần này Hòa An, có chút do dự.
Anh không nhớ rõ là thứ này có nằm trong đống đồ nướng hay không nữa, ở đây anh rất ít khi được ăn đồ Trung Quốc chính tông.
Chỉ là anh mơ hồ nhớ được, anh từng ăn qua đầu gà kho tàu rồi, hương vị tựa hồ cũng không đến nỗi tệ lắm.
“Trên đầu gà có mắt.” Bối Chỉ Ý nhìn thấy Hòa An đang nhìn đầu gà suy nghĩ dữ lắm, quyết định kiên trì với kí ức của mình, “Cái đầu mà cho vào nồi thì mắt sẽ rớt ra đó.”
“….” Bị cái hình dung kinh khủng của Bối Chỉ Ý làm Hòa An không chút chần chừ ném phăng cái đầu gà vào thùng rác.
“Rồi sao nữa?” Chặt xong thịt gà rồi, Hòa An nhìn đống thit nhỏ vừa được chặt ra trên thớt gỗ.
“Rồi rửa…” Bối Chỉ Ý nói chưa hết câu lại do dự, không quá tin tưởng mà lầu bầu, “Có phải là lúc trước khi chặt chúng ta nên rửa nó trước không?”
Bây giờ mới rửa, hình như có hơi kỳ quái.
Hòa An: “….”
“Em thật sự biết làm mà.” Lần này không chờ Hòa An nghi ngờ, cô lại tự mình đảm bảo.
“Anh có muốn đi ngủ một giấc trước không?” Chặt gà xong rồi, Bối Chỉ Ý bắt đầu cảm thấy người đàn ông cường tráng to lớn đứng ở đây quá vướng tay vướng chân.
“Hôm qua anh ngủ trễ lắm đấy.”
“Ngày nào anh chẳng ngủ trễ như thế.” Hòa An không đi, “Hơn nữa nhỡ đâu em đốt luôn căn phòng bếp này, thì với tình trạng hiện tại chúng ta đền không nổi đâu.”
“Dạo gần đây có hơi tăng thu giảm chi.” Tên phá gia vừa mới vung tay bao nguyên phòng trăng mật chẳng thấy xấu hổ nói.
Bối Chỉ Ý nhìn thoáng qua miếng thịt gà vừa rửa sạch, quyết định vẫn nên thiện lương không làm mất mặt anh.
“Sao thịt kho tàu lại phải dùng ớt xanh?” Hòa An cảm giác tồn tại vô cùng lớn lị có một vấn đề mới.
“Vì phối màu đẹp.” Đã hạ quyết tâm sẽ để Hòa An thừa nhận trù nghệ của mình, Bối Chỉ Ý dã tâm bừng bừng hứng khởi.
“Nhìn hoa hòe lòe loẹt.” Hòa An bĩu môi, “Ớt xanh là thứ khó ăn nhất thế giới đấy.”
“….” Bối Chỉ Ý dùng lực một chút, niết hỏng một trái ớt xanh.
Hòa An to con nhu cầu sống rất mạnh bèn rụt rụt vai, tạm thời thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân lại.
Chỉ là…vui thật đấy.
Ở căn cứ có quá nhiều việc bận, anh chưa từng nấu ăn cùng Bối Chỉ Ý, chọc cô vui như thế này.
Cái gì cô cũng không hiểu, cái gì anh cũng không biết, hai ngươi vô tri thì chớ, còn cố tình cho rằng bản thân có bí quyết độc môn.
“Sao lại cho nhiều tỏi vào thế này?” An tĩnh được một hồi, Hòa An lại nhịn không nổi, “Em không ăn tỏi mà.”
“Nhưng phải khử mùi.” Nhờ Hòa An an tĩnh được một lát nên Bối Chỉ Ý lại quay về với dáng vẻ dịu dàng ngày thường, trả lời rất kiên nhẫn, “Ở đây không có gừng sống, vậy nên chỉ có thể cho nhiều tỏi vào.”
“Nhưng đồ em nấu vẫn tanh đấy thôi.” Hòa An cho rằng cách giải quyết này của cô là vô căn cứ, trì nghệ của cô không phải chỉ dùng tỏi là có thể giải quyết được.
“….” Trong tay Bối Chỉ Ý vẫn còn củ tỏi chưa lột xong vỏ, đỏ mặt trừng anh.
“Để anh lột.” Chọc cho Bối Chỉ Ý giận xong lại thấy vô cùng vui vẻ, bấy giờ Hòa An mới thò mặt lại gần hôn Bối Chỉ Ý một cái, rồi mới nhận lấy củ tỏi trong tay cô.
“Thật sự em không cần học nấu ăn đâu.” Hòa An nhìn Bối Chỉ Ý đổ dầu oliu vào xong, đợi chảo nóng lên rồi cho thêm chút tỏi băm vào, có chút lo lắng cô sẽ bị dầu bắn vào, thế là cầm nắp nồi làm lá chắn.
“Em muốn.” Bối Chỉ Ý thả một miếng gà xuống, dầu bắn lên một chút, cô vừa dậm chân vừa nỗ lực đảo thịt gà.
“Mẹ em nói, trong nhà bếp nhất định phải có mùi khói dầu.” Nước rốt cuộc cũng đã sôi lên, Bối Chỉ Ý khe khẽ thở ra, những phần sau cô đều rất quen thuộc.
Vạn nhà thắp đèn, luôn mang theo hương vị khói bếp.
Hòa An ở bên ngoài, có thể sống như một kẻ nguyên thủy, nhưng khi anh về nhà rồi, hẳn là phải được tự tại.
Có thể hưởng thụ cuộc sống tự tại.
“Em thế này….” Hòa An nhìn gương mặt hồng hồng vì lăn lộn cả buổi trời của Bối Chỉ Ý, “Anh phải làm thế nào để trải qua ba mươi ngày đây.”
Một tháng này, mỗi một ngày lại phát hiện ra một ưu điểm của cô, mỗi một ngày, đều có thể phát hiện ra trên thế giới này quả thật có tồn tại một linh hồn là bạn lữ của bạn.
Anh biết ý tứ trong những câu lời của cô, cô tuy không nói ra hết, nhưng đơn giản là muốn cho anh một ngôi nhà.
Cụm từ này, đã thật lâu thật lâu rồi, anh không dám nghĩ sâu.
Bàn tay đang đảo của Bối Chỉ Ý khựng lại.
“Không đến ba mươi ngày đâu.” Giọng cô thấp thoáng ấm ách, “Nếu ba mẹ em đồng ý, bất cứ lúc nào em cũng sẽ quay lại.”
Ba mươi ngày ư? Căn bản là cô không muốn chờ lâu như vậy.
“Tại sao trên mặt nước lại có nhiều bọt vậy?” Hòa An bị bề mặt đỏ loãng như tương nổi lên trên mặt gà kho tàu làm di dời sự chú ý.
“Máu loãng đấy.” Bối Chỉ Ý trả lời đúng tình hợp lý, “Nấu chín là ăn được thôi.”
“…..Ồ.” Hòa An yếu ớt đáp lại.
Bối Chỉ Ý: “…..”
Quên đi vậy, ba mươi ngày thì ba mươi ngày đi, cô nhìn nước thịt gà sôi trào lên đống bọt khí trong nồi, hừ hừ tức trừng mắt nhìn Hòa An.
Hôm nay, anh thật vui vẻ.
Cũng khiến cho tâm trạng của cô, hưng phấn như muốn bay lên trời luôn rồi.
Danh sách chương