Editor: Mai Tuyết Vân

Không biết vì sao, đột nhiên Lý Văn An cảm thấy lạnh run.

Chính là cảm giác nhiệt độ không khí xung quanh chợt giảm xuống, cái lạnh khiến người ta rùng mình.

Vì thế vô thức quay đầu.

Bắt gặp một đôi mắt đen trong suốt mở to.

Đôi mắt đẹp như quả hạnh, đang nhìn hắn chằm chằm.

Trong tay Phồn Tinh cầm một con cá, cô ngồi xổm nhặt lấy một hòn đá lớn.

Nói với Lý Văn An đang âm thầm lo lắng: "Nhìn này, cách làm cá!"

Lời nói vừa dứt, hòn đá đã tiện thể đập lên đầu con cá một cái, sau đó đầu con cá bị đập cho nát bét.

"Nó đã chết."

Lý Văn An chỉ cảm thấy cả người đều lạnh, sờ lên gáy.

Nhìn đầu cá nát bươm, không hiểu sao lại cảm thấy cô ngốc này... Đang uy hiếp hắn nhỉ? Nho sinh kiêng kị nhất là hành vi thô tục, việc đập nát đầu cá như vậy là bạo lực, máu tanh nồng dính đầy tay.

Sắc mặt Lý Văn An không tốt: "Không biết lễ nghĩa, hừ!"

Nói xong thì xoay người rời đi.

"Ngươi xem này, chỉ một con cá thôi mà?" Đại lão nhìn về phía Từ Thụy Khanh.

Dù đã tăng chỉ số thông minh, nhưng IQ của cô chỉ bằng một con vịt. Dựa vào ánh mắt của kẻ kia nhìn cô, cô cũng không thích. Quả nhiên, hắn cũng không thích cô, muốn dụ dỗ bông hoa nhỏ bắt nạt cô.

Nếu bông hoa nhỏ, cũng bắt nạt cô giống như những kẻ khác...

Chắc là do bị chiều hư, đạp xuống đất, đánh cho một trận là ngoan thôi!

Từ Thụy Khanh đứng dậy đi qua, vắt nước trong tay áo của Phồn Tinh.

Tiểu nương tử xuống nước mò cá, tay áo đều đã đẫm nước.

Còn giúp cô lau máu trên mặt, vừa nãy đập nát đầu cá, máu đã bắn tung tóe lên mặt.

"Ta nhìn thấy rồi." Ngài Đại học sĩ tương lai có ý chí sống rất mãnh liệt đấy.

"Phải ngoan như thế." Phồn Tinh im lặng ném con cá lên cỏ, sau đó lau tay lên y phục của Từ Thụy Khanh.

Thái dương của Từ Thụy Khanh giật giật gân xanh: "Ừ."

Hắn bắt đầu cảm thấy bội phục nhạc phụ đại nhân.

Sao lại đưa cho hắn một tiểu nương tử, nuôi lớn đến chừng này vẻ ngoài ngốc nhếch nhưng tính tình lại rất gian xảo chứ?

Bạn còn nói cô ấy ngốc nữa đi.

Bạn đã gặp qua cô ngốc nào, giết gà dọa khỉ thành thạo như vậy không?

Bạn đã từng gặp người ngốc nào, thuần thục làm chuyện thiếu đạo đức chưa?

Lau vết bẩn lên quần áo của hắn, cho rằng hắn không thấy sao?

Sau khi Lý Văn An bị mất mặt, cảm thấy lòng tự trọng bị hạ nhục.

Trong lòng thầm hận Từ Thụy Khanh không thức thời.

Đúng là đọc sách đến ngu người!

Cho rằng bụng đầy kinh thư thì có thể một bước lên mây sao?

Còn tiếp tục đồng hành thì không có khả năng, cho nên khi dừng chân nghỉ ngơi ở trấn đã lấy cớ nhà có việc, trực tiếp từ biệt Từ Thụy Khanh mỗi người đi một ngả.

Hắn rời đi, tất nhiên tốc độ đi sẽ nhanh hơn bọn người Từ Thụy Khanh.

Vì thế Lý Văn An vào kinh sớm hơn đám người Từ Thụy Khanh nửa tháng, sau khi vào kinh đô thường xuyên lui tới những nơi có nho sinh tụ tập.

Trong lòng còn mang oán hận, vì thế cố tình để lộ ra chuyện có liên quan đến Từ Thụy Khanh.

"Học rộng tài cao như Văn An huynh đây, chắc là đứng đầu bảng ở phủ Nam Châu rồi?" Tài học của Lý Văn An, so với Từ Thụy Khanh nhất định là khác nhau một trời một vực. Nhưng nho sinh có thể thi đậu, vốn phải trăm dặm mới có một người, tất nhiên cũng không kém.

Lý Văn An vừa hưởng thụ lời khen tặng, vừa giả mù sa mưa khoát tay nói: "Không đâu, nếu muốn nói đến người đầu bảng phủ Nam Châu, ta còn chưa sánh bằng Từ huynh, Từ Thụy Khanh."

"Từ Thụy Khanh sao?"

"Đúng thế, huynh ấy chính là người đứng đầu bảng vàng phủ Nam Châu ta. Ngay cả Tri phủ đại nhân còn phải khen huynh ấy không dứt miệng." Lý Văn An vô tình để lộ ra chút đố kỵ.

Nhưng những người khác không hề cảm thấy ganh tỵ, còn đăm chiêu nói: "Nếu có thể vượt trên cả Văn An huynh, trở thành người đầu danh phủ Nam Châu, nhất định là người tài hoa xuất chúng rồi! Nếu như có cơ hội, nhất định phải gặp mặt vị Từ Thụy Khanh này một lần."

Lý Văn An: "..."

Sao lại thế này? Câu chuyện vốn không nên như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện