Editor: Mai Tuyết Vân

Làm một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, bị nữ tử bế ngang.

Từ Thụy Khanh ngẫm lại, cảm thấy khuôn mặt như phát sốt.

"Nàng..." Chọn lọc từ ngữ, lập tức thốt ra lời: "Sau này ở trước mặt nhiều người, nàng đừng bế ngang ta được không?"

Lối tư duy của Đại lão thật là...

Sưu Thần Hào quả thực rất đau lòng thay Chiến thần đại nhân.

Suy nghĩ của cô, chín đường cong tám đường quẹo, nhưng lại không thể khiến người khác phản bác được.

Phồn Tinh cẩn thận suy nghĩ, không ai biết trong đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì, nghiêng đầu một chút, khó xử nhìn sang: "Nhưng nếu bế thẳng thì không được mà."

Bộ dạng đáng yêu ngốc ngếch.

Khiến Từ Thụy Khanh liên tưởng đến hình ảnh bế thẳng, hình như... Đúng là không thể bế được.

Dù sao thì hắn cao hơn cô, nếu bế thẳng.

Trời! Hắn nghĩ đi đâu thế? Cho dù là bế ngang hay là bế thẳng, đều không thích hợp để một tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi bế hắn.

"Ý của ta là, sau này nàng đừng bế ta nữa. Nếu ta di chuyển không tiện, đỡ ta là được."

"À.'' Phồn Tinh đã hiểu ra: "Vì ngươi xấu hổ sao?"

Từ Thụy Khanh: "..."

Ngày hôm đó thật sự không còn cách nào mà!

Mắt thấy vẻ mặt hoang mang của Từ Thụy Khanh, bộ dạng tội nghiệp nghẹn lời rất lâu, trong lòng Đại lão âm thầm nhận định.

Chà, bông hoa nhỏ thật dễ thẹn thùng.

Rõ ràng là rất xấu hổ, nhưng không chịu thừa nhận. Thật đáng yêu, hi hi hi.

Cô thích nhìn dáng vẻ người khác xấu hổ, lại nhất quyết không chịu thừa nhận.

Có hơi ngốc ngếch, bên ngoài giống như bánh bột ngọt, thực tế sau khi mở ra lại là bánh trôi nước nhân mè đen.

Từ Thụy Khanh nào biết rằng, hắn cho rằng Phồn Tinh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên lòng dạ ngay thẳn thật thà. Cuối cùng người ta rất hư hỏng, còn trắng trợn bạo gan.

Sưu Thần Hào cũng như vậy, nó hoàn toàn không biết cô ngốc giở trò xấu.

*

Từ Thụy Khanh ở lại Mộc gia, ngày thường vừa tịnh dưỡng thân thể, vừa chuẩn bị cho khoa khảo một năm sau.

Hình như khi hắn ở Từ gia, chưa bao giờ có được những ngày yên tĩnh thế này.

Nhắc tới cũng thật sự kỳ lạ, rõ ràng Từ gia là huyết mạch tương liên với hắn, nhưng khi ở tại Từ gia, hắn mãi mãi không thể làm hết việc, làm không xong là bị mắng. Trong lòng luôn phẫn nộ tức giận, vẫn cảm thấy hận đời, nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh như vậy.

Thay đổi nơi ở, thậm chí ngay cả tâm tình cũng bình phục lại.

Điều duy nhất không an lòng, chính là hình như nương tử tương lai của hắn rất thích rắn.

Cứ cách hai ngày lại lên núi bắt rắn màu sắc rực rỡ về.

Ngay từ đầu cô đã muốn rảnh rỗi, một lần bắt ba bốn con, hôm đó ăn một con, những con khác thì nuôi từ từ ăn.

Nhưng lại bị Từ Thụy Khanh cau mày mạnh mẽ ngăn cản.

"Nhốt vài ngày rồi mới ăn, rắn sẽ gầy đi, đến lúc đó không có thịt, không thể ăn." Đúng là ngài Đại học sĩ, bên ngoài lạnh lùng ung dung, thật ra bên trong hoảng loạn sợ hãi. Trời ơi, nuôi trong sân, nếu lỡ chui ra được lại cắn người! Hơn nữa bạn nhìn chúng nó xem, đầu tam giác màu sắc rực rỡ, kịch độc!

Cắn một cái, đến thần tiên cũng khó cứu!

Phồn Tinh nghiêng đầu: "Ngươi... Sợ rồi à?"

"Ta không..." Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể thừa nhận bản thân sợ hãi.

Nhưng Đại lão vốn không cho hắn cơ hội để giải thích: "Nếu người đã sợ vậy thì không nuôi." Đại lão nuông chiều hắu, thật sự khiến người ta không thể nào kháng cự.

"Ta..." Đợi đã, cô phải để hắn giải thích chứ!

"Ngươi muối nói, ngươi không sợ... Sao?" Phồn Tinh lại nghiêng đầu hỏi.

Từ Thụy Khanh cười yếu ớt, bày ra vẻ mặt nho nhã thong dong, gật đầu: "Phải." Hắn không sợ. Nếu sợ cũng chỉ để trong lòng, không thể biểu lộ ra ngoài.

Nhưng hắn không biết, giả bộ, sẽ phải trả giá rất đắt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện