Editor: Mai Tuyết Vân

Thời gian Từ Thụy Khanh bị bệnh dài như vậy, thật ra điều hắn sợ hãi nhất chính là trong cơn bạo bệnh hôn mê lại buông tay từ bỏ trần thế, thậm chí còn không có ai biết hắn đã chết lúc nào.

Phụ thân của hắn không giỏi bày tỏ tình cảm, chỉ biết dặn dò mẫu thân Tần thị của hắn.

Mỗi ngày Tần thị đều bị Lý thị trách mắng, công việc trong tay chưa từng ngơi.

Cho nên cũng không có nhiều thời gian chăm sóc hắn.

Mỗi lần hắn hôn mê chỉ có một mình. Mỗi khi tỉnh lại cũng chỉ có một mình.

Dường như đã bị mọi người vứt bỏ.

Đây là lần đầu tiên...

Không xuất hiện cảm giác bị vứt bỏ.

Thậm chí, trong đáy lòng... Còn có chút ngọt ngào.

Đương nhiên cũng không ngọt ngào được bao lâu.

Khi Đại lão bế hắn kiểu công chúa ra khỏi khách điếm, bế lên xe bò, đã thu hút ánh mắt của mọi người. Chút ngọt ngào trong lòng, lập tức biến thành sự xấu hổ và giận dữ.

Hắn muốn vùi đầu vào lòng Phồn Tinh, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Sau đó liền xảy ra chuyện khiến hắn càng thêm ngượng ngùng, trước ngực của cô... Có hai chiếc bánh bao nhỏ!

Nếu hắn vùi đầu vào ngực cô thì sẽ thành loại người gì đây? Vì thế chỉ có thể để lộ mặt ra ngoài, mặc kệ để người ta thấy.

Cảm giác này rõ ràng là... Ai thử rồi mới biết.

May mắn lần này có thể đối mặt, để Từ Thụy Khanh rèn luyện độ mặt dày của bản thân, cho nên về sau mới có thể lạnh nhạt thong dong đối diện với loại chuyện 'Phu nhân mạnh mẽ muốn nuông chiều ta'!

*

Trong kinh thành.

Phong ba bão táp trong phủ Tướng quân sắp tới, hơi thở đè nén.

Tối hôm qua Đại tiểu thư gặp ác mộng, hôm nay tâm tình không vui, không biết có bao nhiêu đồ cổ quý hiếm trong phòng bị đập vỡ, vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, từ nhỏ Đại tiểu thư đã được nuông chiều, tức giận trong lòng đều tỏ hết ra ngoài. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mà Đại tiểu thư đã kiềm giữ tính tính.

Rõ ràng là một tiểu cô nương chưa cập kê, nhưng vui buồn không thổ lộ.

Khiến những hạ nhân hầu hạ bên cạnh nàng, hoàn toàn không nhìn thấu, cũng không biết nên làm thế nào.

"Là giấc mơ! Nhất định chỉ là giấc mơ mà thôi!" Giản Hân Hân hung dữ đi tới đi lui trong phòng, tay đụng phải cái gì thì đập cái đó.

Từ sau khi nàng sống lại, luôn cố gắng kiềm giữ bản thân, không để bất cứ ai nhìn thấu nàng.

Hôm nay giận dữ tím mặt, phát giận như thế, đã là chuyện của rất lâu về trước.

Đều do giấc mơ đêm qua!

Nàng ta mơ...

Mơ Tần Phồn Nhi và Từ Thụy Khanh, hai kẻ thù lớn nhất kiếp trước của nàng ta, sống rất tốt, vô cùng tốt! Hơn nữa hai người họ còn có liên quan đến nhau!

Nàng mơ thấy Tần Phồn Tinh kéo tay Từ Thụy Khanh, cao cao tại thượng nhìn nàng.

Tựa như đang nhìn một đống bùn nhão.

Đây vốn là chuyện không thể xảy ra!

Tần Phồn Tinh đã bị nàng tự tay giao cho lũ buôn người, sớm đã lưu lạc đến chỗ nào đó không biết, rất có thể đã chết rồi.

Còn Từ Thụy Khanh, trước mắt cũng chỉ là một thiếu niên. Cho dù hắn tham gia khoa khảo thì thế nào? Nàng hoàn toàn có thể đợi sau khi hắn đến kinh thành, tùy tiện dùng một chút thủ đọan nhỏ để diệt trừ hắn!

Hai người kia, đều không thể gây ra sóng gió thì.

Cho nên nhất định là mơ!

Mỗi ngày nàng đều chìm đắm trong sự đau khổ kiếp trước, cho nên mới ngày nghĩ gì đêm mơ đấy.

Giản Hân Hân cố gắng thuyết phục bản thân, sau một lúc lâu, mới từ từ bình ổn cảm xúc lại.

Đúng vậy.

Nàng cần gì phải sợ chứ?

Kiếp trước, Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn sủng ái Tần Phồn Nhi như vậy, thậm chí còn vì nàng ta mà giải tán hậu cung. Từ lúc sinh ra, người làm thanh mai trúc mã với Thiệu Huyền Viễn là nàng. Dùng Giản gia âm thầm trợ giúp hắn cũng là nàng.

Nàng biết trước tương lai, cho nên đã nắm toàn bộ trong tay, vốn không nên sợ hãi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện