Editor: Mai Tuyết Vân

Hai... Hai mươi lượng? Tất cả mọi người đều sợ ngây người, bọn họ chỉ thấy làm thợ săn có tiền, nhưng không hề nghĩ rằng Mộc Lão Tam vừa vung tay đã chi hai mươi lượng.

Phải biết rằng trong nhà cưới vợ, tiền lễ hỏi tám lượng bạc đã là nhiều.

Hai mươi lượng... Chẳng phải là đi mua con rể sao?

Nhưng vì sao lại mua tiểu tử Từ gia sắp chết này làm gì?

Hai mắt Lý thị sáng ngời, hai mươi lượng!

Có tiền thì dễ làm, nhất là đối với kẻ thấy tiền sáng mắt như Lý thị mà nói càng dễ dàng hơn.

Mộc Lão Tam lấy tiền ra, trước sự chứng kiến của Lý chính và Tộc trưởng đã lập tức tách Từ Thụy Khanh ra một hộ riêng.

Trở thành một hộ độc lập.

Còn tuyệt tình hơn nữa, Lý thị và Mộc Lão Tam còn ký một tờ ước định: Về sau bất kể Từ gia xảy ra chuyện gì, hoặc là Từ Thụy Khanh xảy ra chuyện gì, hai bên đều không có quan hệ, không còn lui tới.

"Đi mau, đi chữa bệnh cho con rể của ta." Mộc Lão Tam cất kỹ tờ hộ tịch, vô cùng vui vẻ.

Trước mặt nhiều người như vậy, ông nói cướp là cướp, phủi sạch quan hệ giữa Từ Thụy Khanh và Từ gia.

Thật ra cũng không phải vì Từ Thụy Khanh, đơn giản chỉ vì khuê nữ ngốc nhà mình.

Ngươi xem trong cái đám hỗn tạp kia, có người nào tốt không?

Chấp nhận có nhiều tiền, cũng không chịu giữ con cháu lại!

Dù sao thì... Tiền cũng không phải của ông, là do khuê nữ ông nhặt được.

Mắt nhìn của Mộc Lão Tam thiển cận như vậy, cho nên tạm thời không nhìn ra sau này, nếu Từ Thụy Khanh tách khỏi Từ gia tiến vào quan trường, không có đàn heo kia cản đường, kết quả tốt đẹp ra sao.

*

Phồn Tinh bế Từ Thụy Khanh, bước đi rất đổn định.

Khiến người ta liếc nhìn!

Đúng là Đại lão!

Đi tới đâu, cũng đều toát lên khí chất tổng giám đốc bá đạo.

Sao không bá đạo cho được, ngươi nhìn cô bế kiểu công chúa, dáng vẻ bình thản tự nhiên. Dường như người được bế không phải người đàn ông của mình, mà là đang ôm bồn hoa.

Mộc Lão Tam vội vàng thuê xe bò, mang theo Phồn Tinh và Từ Thụy Khanh vào thành xem bệnh, nhân tiện đưa hộ tịch của Từ Thụy Khanh đến huyện nha lập hồ sơ.

Dọc đường đi, xe bò thỉnh thoảng lung lay, Đại lão vẫn dùng một tay tiếp tục ôm Từ Thụy Khanh vào lòng, giống như đang ôm một đứa trẻ.

Trên đường, Từ Thụy Khanh có tỉnh lại một lần.

Vừa khéo nhìn thấy Phồn Tinh động tay động chân với hắn, cô đưa ngón tay tròn trịa, vuốt ve mặt hắn một cái, sau đó lại xoa bóp, giống như đang cầm bánh bao vậy. Rồi xoa xoa đôi môi hắn, chà chà lông mày của hắn.

Rồi đưa mắt hỏi cha cô: "Phụ thân, có người đẹp. Sao lại có người xấu?"

May mắn bông hoa nhỏ không xấu.

Cô không thích xấu.

Mộc Lão Tam cũng không phải người dễ đụng, nhưng lại bị câu hỏi này làm hoang mang, cảm thấy không nghĩ ra được đáp án thích hợp. Cuối cùng sau khi suy xét một chút, giả vờ hiểu biết.

"À, chuyện đó ấy à. Ông trời thích ai, thì người đó khả ái. Không thích ai thì kẻ đó xấu xí. Còn phải xem vận khí, xem ý tứ của ông trời."

"Phụ thân, con đẹp mắt." Phồn Tinh hiểu rõ phóng khoáng nói.

"Đúng vậy, Phồn Tinh của ta là tiểu cô nương được ông trời ưu ái."

"Hắn cũng đẹp." Đại lão chỉ Từ Thụy Khanh.

"Ông trời cũng thích tiểu tử Từ gia."

"Nhưng mà, phụ thân, lại xấu." Khuôn mặt toàn nếp nhăn.

Bất thình lình bị chê, suýt chút nữa là Mộc Lão Tam ngã sấp.

Trong lòng đau xót, không nghĩ rằng áo bông nhỏ ngày đông của ông lại bồi cho ông một đao.

Trong lòng ông bây giờ, thật lạnh lẽo, thật lạnh lẽo.

Từ Thụy Khanh không thể nhịn được nữa, tuy rằng thân thể vẫn còn yếu, nhưng lại cười ra tiếng...

"Tỉnh rồi?" Phồn Tinh đưa tay sờ trán hắn.

Mặt bông hoa nhỏ, rất mềm mại!

Từ Thụy Khanh xấu hổ: "Cô... Chú ý một chút."

Kết quả hắn vừa nói thế, đã lập tức đụng phải Đại lão tâm tư ngay thẳng: "Ngươi, thẹn thùng rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện