Editor: Mai Tuyết Vân

Muốn vào thành, phải ngồi xe bò mất mấy ngày.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Từ Thụy Khanh đã canh giữ trước cửa nhà Mộc Lão Tam.

Hôm nay Mộc Lão Tam muốn ra khỏi nhà, nên thức dậy rất sớm.

Phồn Tinh bị tiếng ồn làm tỉnh, rửa sạch mặt, ôm một thau nước rửa mặt lớn, mơ màng đi tới cửa, mở cửa ra.

Mắt không mở hết đã hắt chậu nước ra ngoài.

Từ Thụy Khanh:...

Lau nước trên mặt, lạnh thấu tâm can, khiến hắn hắt xì mấy cái.

Khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, khiến hắn vừa hạ quyết tâm muốn bán đứng bản thân, lại bắt đầu lung lay ý định.

Sưu Thần Hào cũng hoang mang, Chiến thần đại nhân của nó gặp phải khắc tinh à? Phồn Tinh chớp đôi mắt hạnh, nhìn Từ Thụy Khanh bị dội ướt.

Bông hoa nhỏ, sau khi bị ướt càng đẹp hơn.

Cũng phải thôi, tuy y phục ướt nhẹp dính lên người, tuy nhìn Từ Thụy Khanh nho nhã, nhưng bình thường làm việc nhà nông khiến xương cốt rắn chắc.

Tuy Đại lão không biết cái gì gọi là mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo có thịt.

Nhưng cô biết cái gì nên thưởng thức ngắm nhìn!

Từ Thụy Khanh vô thức nắm chặt xiêm y, hình như ánh mắt khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc có chút thay đổi.

Cảm giác là lạ!

Sau khi Mộc Lão Tam nhìn thấy, suýt chút nữa dậm chân.

"Tiểu tử Từ gia, sao lại bị ướt thế này? Nhanh nhanh vào nhà, thay xiêm y, nếu không sẽ bị cảm nhiễm phong hàn!"

Mộc Lão Tam cầm bộ y phục trước kia đưa cho Từ Thụy Khanh thay.

Ánh mắt Đại lão vẫn nhìn chằm chằm ngực mông eo ngài Đại học sĩ tương lai. Rõ ràng ánh mắt trong veo không chứa bất kỳ tạp niệm, nhưng lại khiến người bị nhìn như ngồi trong đống lửa, đống than.

[... Rốt cuộc, cô định nhìn gì thế???] Sưu Thần Hào không nhịn nổi nữa. Cô xem bản thân đi, dọa Chiến thần đại nhân của nó sợ thành cái gì rồi!

"Ngắm bông hoa nhỏ." Trên người hắn có một khí tức thoải mái, khiến cô hơi vui vẻ, khiến cô không thể rời mắt.

Sau khi Từ Thụy Khanh thay y phục xong, lại nói chuyện muốn vào thành cùng Mộc Lão Tam.

Mộc Lão Tam suy nghĩ rồi cũng đồng ý.

Nói thật, một mình ông mang theo bảo bối lớn như vậy vào thành, đúng là hơi sợ hãi. Nhưng tiền tài không nên lộ ra ngoài, cũng không thể gọi ai đi cùng ông. Đã có tiểu tử Từ gia đề nghị đi cùng ông, còn gì tốt hơn. Đến lúc đó cho hắn ba lượng bạc, xem như không để hắn đi tay không một chuyến.

"Khuê nữ à, một mình con ở nhà không được chạy loạn, biết không hả?"

"Dạ.''

"Đừng sợ, phụ thân sẽ về rất nhanh."

"Dạ.''

"Hôm qua phụ thân đã làm bánh bột ngô để con ăn trong mấy ngày, nếu đói bụng con cứ ăn bánh," Mộc Lão Tam rất lo lắng, vừa đi vừa dặn dò đủ chuyện.

Vốn đang ngoan ngoãn, nghe đến đó, Phồn Tinh bắt đầu lắc đầu.

Không được đâu, không ăn bánh đâu.

Cứng quá, cắn đau răng, còn không có thịt.

Từ Thụy Khanh: "..." Sao hắn lại cảm thấy, cô nương Mộc gia ngốc đến thành tinh rồi?

Hắn nhìn Mộc Lão Tam dù khuyên thế nào, chỉ cần nhắc đến vấn đề ăn uống, cô đều lắc đầu từ chối.

Cuối cùng, thật sự ông không còn cách nào khác, dứt khoát mang theo khuê nữ vào thành. Một mình khuê nữ ngốc ở nhà, ông cũng không yên tâm. Tuy trên đường vất vả một chút, nhưng ít ra cũng yên lòng.

Thuê một chiếc xe bò.

Phồn Tinh vốn thích ngủ, sau khi ngồi trên xe bò, không bao lâu đã buồn ngủ.

Tựa vào lưng Từ Thụy Khanh mà ngủ, Từ Thụy Khanh cả người căng thẳng, trong lòng hỗn loạn.

Ngủ say thì nghiêng ngã, rồi ngã xuống ván xe.

Ván xe rất cứng, ngủ không thoải mái, vì thế Đại lão nhắm mắt bắt đầu sờ soạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện