Editor: Mai Tuyết Vân

Khi Văn Nhân Nho bắt gặp ánh mắt của Phồn Tinh, lúc đó cả người đều hoang mang. Sao cô có thể...Ra ngoài được? Không phải chứ, Ngụy Tử Trác làm nhanh như vậy sao? Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh đã biến mất, sau đó Văn Nhân Nho bị kéo về thực tại. Phồn Tinh đảo mắt, sau đó vẫy tay gọi Văn Nhân Nho lại.

Sau khi Văn Nhân Nho đến gần, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, hình như có người đang nằm dưới đất, sống chết không rõ.

Phồn Tinh mở cửa ra, chỉ Ngụy Tử Trác bên trong: "Có phải cậu không thích hắn?"

Văn Nhân Nho...Hình như câu hỏi này không thể trả lời ngược lại?

Nếu hắn nói thích, cũng quá biến thái rồi! Nhưng hắn là trai thẳng đấy!

"Làm sao cô biết được?" Văn Nhân Nho tò mò hỏi. Nếu không nhớ nhầm, cô là một kẻ ngốc, sao cảm xúc lại nhạy cảm như vậy?

"Tôi giao hắn cho cậu."" Phồn Tinh trước giờ không thích nói chuyện vòng vo, chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình.

Sau khi nói xong, phủi tay bỏ đi.

Văn Nhân Nho: "..." Hắn phát hiện đối với cô ngốc này, hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi.

Vào phòng nhìn thoáng qua Ngụy Tử Trác, còn chưa chết, chậc, hắn cẩn thận suy nghĩ, nên dùng thủ đoạn chỉnh người nào để tận dụng cơ hội lần này.

Khi thang máy dừng lại ở tầng 17, có một người tiến vào. Phồn Tinh đưa mắt nhìn ra, người vừa bước vào thang máy, trong mắt lóe lên tia sáng bất thường. Kẻ đối diện với cô rất đáng ghét, phản ứng theo bản năng.

"Chà, hóa ra là con ngốc này."" Trong thang máy chỉ có hai người, Thích Thịnh liếc mắt nhìn cô ngốc.

Hắn phát hiện đúng là người có duyên ắt sẽ gặp lại, thế mà lại gặp được cô ngốc ở chung với Thích Hà. Nhắc đến Thích Hà, Thích Thịnh không kiềm được mắt tối sầm, tâm tình không tốt.

Vốn cho rằng Thích Hà đã là một bãi bùn nhão, trở thành một kẻ vô dụng từ từ hư đốn. Không ngờ rằng trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, hắn còn có thể trở mình.

Dựa vào số điểm của hắn, đủ để đỗ vào học viện đứng đầu thủ đô, nhưng lại cố tình chọn trường Y nổi tiếng nhất Hải Thành. Mục đích của Thích Hà quả thực không cần nói cũng biết, rõ ràng là muốn trở lại nhà họ Thích tranh đoạt gia sản.

Vốn trong quá khứ Thích Mộc Vũ đã hoàn toàn thất vọng về Thích Hà, nhưng từ sau khi thi đại học xong, Thích Mộc Vũ lại cảm thấy đứa con trai này có hi vọng. Dù sao nhà họ Thích có gia nghiệp khổng lồ như vậy, thêm một đứa con trai ưu tú chống đỡ, tương lai còn sẽ phát triển hơn nữa.

Thích Thịnh không nhịn được muốn cười lạnh: "Thích Hà đâu? Sao không đi theo mày? Nó yên tâm để một người đần như mày ra đường sao? Cũng không sợ người khác làm gì mày à?" Thời gian đều đặt hết vào việc tranh giành gia sản, sớm muộn gì cô ngốc cũng sẽ bị người khác trêu đùa đến chết, lúc đó hắn muốn xem Thích Hà có phát điên hay không!

Trong lòng Thích Thịnh tràn đầy ác ý, Phồn Tinh cảm thấy hơi phiền. Cho dù là ai bị một ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm, đều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Thích Thịnh còn vô cùng thích tìm đường chết: "Mày đi hỏi Thích Hà, hai ngày trước bị người ta đánh đã khỏe chưa? Nể mặt nó là anh trai tao, tao không để nó tàn phế, sau này nó sẽ không may mắn vậy đâu.""

Vận may của phế vật còn rất tốt, vốn hắn định cho người đánh gãy một chân Thích Hà, cuối cùng lại được người ta cứu.

Khóe mắt Phồn Tinh giật giật, đôi môi anh đào hơi nhếch lên.

"Mày đánh cậu ấy rồi sao?" Giọng nói của Phồn Tinh trở nên thâm trầm.

Tính cách bao che khuyết điểm nổi lên, quanh thân xuất hiện khí lạnh. Còn Thích Thịnh thì vô tư không cảm thấy gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện