Editor: Mai Tuyết Vân

Sưu Thần Hào nhìn thấy rõ ràng diễn biến của thế giới này, bản thân nó rất hoang mang. Trong lòng tràn đầy sự bất mãn và châm chọc.

Nằm mơ! Như vậy cũng được ư? Cô chính là một người thiểu năng, thì hiếm có trân quý như vậy à? Mẹ nó từ khi nào cô trở thành thánh mẫu rồi? Trong lòng Vân Gia Duyệt còn rất vui vẻ, đắc ý, cho rằng dành được sự tín nhiệm của Phồn Tinh. Sưu Thần Hào không nhịn được muốn đánh cho cô ta tỉnh ra.

Ngốc ạ, chẳng lẽ cô không chú ý đến đến việc, cô ngốc chịu ra ngoài với cô ta, là vì muốn ăn uống thỏa thích sao?

Phồn Tinh một tay cầm dao một tay cầm nĩa, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu. Ở nhà hàng Châu Âu, đều xem trọng chất lượng hơn số lượng, mẹ nó xem ai có bộ dạng như cô không...

Trên bàn ba dĩa mì ý, ăn hết năm phần bít tết, cừ thật, với tốc độ này bạn hoàn toàn không nhận ra cô là một người thiểu năng. Cách cô dùng dao nĩa rất nhanh nhẹn vô cùng dứt khoát, cắt xuống vài đường đã có thể phân chia miếng bít tết gọn gàng!

Sau khi ăn xong, trong tay còn cầm một ly nước lạnh màu xanh, thoải mái tựa người ra sau. Giống như đại gia vừa ăn uống, vừa nghe đàn violon, bộ dạng ăn no hưởng thụ.

Ngụy Tử Trác đưa mắt nhìn, trong lòng điên cuồng. Thời gian càng qua lâu, hắn càng không khống chế nổi tâm ma trong lòng mình.

Hắn cảm thấy Vân Phồn Tinh giống như một tờ giấy trắng, đang đợi hắn vẩy mực múa bút, nhúng chàm cô, làm cô bẩn đi! Hắn vẫn luôn biết, bản thân thật ra là một người theo đuổi cảm giác kích thích.

Có lẽ vì điều kiện gia đình quá sức ưu tú, rất nhiều thứ không thể khiến hắn thấy hứng thú. Còn Vân Phồn Tinh thì có thể...

Mỗi lần tưởng tượng có Vân Gia Duyệt bên cạnh, nhưng hắn lại khao khát em gái của cô. Hơn nữa em gái cô là một cô ngốc, một khi đã rơi vào tay hắn, thì có thể muốn làm thì làm.

Nghĩ đến đây hắn không kiềm được mà vô cùng hưng phấn!

Văn Nhân Nho ngồi bên cạnh Phồn Tinh, Vân Gia Duyệt ngồi bên cạnh Ngụy Tử Trác. Vân Gia Duyệt không cảm nhận được Ngụy Tử Trác khác lạ, nhưng người như Văn Nhân Nho thì đã nhìn thấu.

Chà, không ngờ Ngụy Tử Trác trước mặt người khác thì tỏ ra lịch sự hòa nhã, thật ra sâu thẳm trong lòng lại suy nghĩ thứ đó, so với hắn còn xấu xa hơn. Hắn ít nhất còn thẳng thắn vô tư thua xa loại mặt người dạ thú như Ngụy Tử Trác.

Phồn Tinh uống một ngụm nước lạnh, bất ngờ cảm thấy không ổn. Hình như bụng đột nhiên có chút đau!

Trong lòng cô, hoàn toàn không có khái niệm đến kỳ sinh lý. Dù sao Thích Hà cũng không dạy, Phồn Tinh vội vàng đặt chiếc cốc lên bàn, sau đó vào toliet.

"Thích Hà, tôi đau bụng."" Phồn Tinh nhanh chóng gọi điện thoại cho Thích Hà.

Phản ứng đầu tiên của "cha nuôi" Thích Hà là: "Không phải chứ, còn chưa đến ngày mà?""

Phồn Tinh vô cớ gây rối: "Tôi không biết, bụng tôi rất đau.""

Thích Hà được tuyển vào trường y nên rất bận, hoàn toàn không đến được, vì thế chỉ có thể dỗ dành Phồn Tinh: "Cô nên về nhà nằm nghỉ, uống nhiều nước ấm đấy.""

"Cậu không xoa cho tôi sao?" Phồn Tinh đếm trên đầu ngón tay, đã rất lâu rồi chưa gặp bông hoa nhỏ Thích Hà.

Hình như cô có chút nhớ bông hoa nhỏ, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng tách ra quá lâu như vậy. Lúc đó Thích Hà nghe xong thì mềm lòng, mẹ nó, cô ngốc ỷ lại vào hắn như vậy, nếu hắn không đồng ý chẳng phải quá tuyệt tình sao?

Vì thế lập tức đổi lời đáp ứng: "Bằng không cô đến trường gặp tôi đi, tôi xoa giúp cô.""

"Được."" Phồn Tinh đồng ý.

"Cô đến trường được không?"

Phồn Tinh trả lời không chút áp lực: "Được, tôi sẽ gọi xe.""

Sao giọng điệu lại tự hào một cách khó hiểu thế?

Qủa nhiên cô ngốc hắn nhìn trúng rất thông mình!

Còn biết gọi xe nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện