Editor: Mai Tuyết Vân

Cũng do bản thân Tạ Trản không tốt, toàn suy nghĩ tiêu cực.

Chương trình vốn đã muốn đưa hắn ra làm bia đỡ đạn, lôi kéo tỉ lệ người xem, hắn càng biểu hiện tệ tất nhiên sẽ càng khiến nhiều người ghét.

Ban đầu Tạ Trản còn miễn cưỡng bản thân nhảy kiểu vịt giãy chết, cố gắng theo kịp tiết tấu của huấn luyện viên vũ đạo.

Nhìn camera xung quanh, lại nghe thấy huấn luyện viên vũ đạo mắng chửi không hề kiêng dè trước mặt, hắn từ từ, nhụt chí...

"Tạ Trản, cậu làm thì thế? Phiền cậu nghiêm túc một chút, đừng làm vướng chân cả nhóm nữa. Cậu xem người ta cũng tập luyện với cậu, và bạn cùng đội với cậu đều làm rất khá, bản thân cậu cũng không phải là mới ngày đầu tập mà. Chỉ vì một mình cậu, làm chậm tiến độ huấn luyện của mọi người, chẳng lẽ cậu không thấy xấu hổ sao?"

Trong lòng Tạ Trản cảm thấy thất bại.

Không ai biết được, cảm giác thất bại này như thế nào.

Rõ ràng là cùng học một thời điểm, nhưng bạn vẫn kém người ta, còn không theo kịp tiết tấu của người ta.

Bởi vì người ta đã có căn bản rồi, còn bạn thì không có, vì thế bạn chỉ có thể tụt lại phía sau, càng tụt càng xa!

Thất bại, sau đó là cam chịu.

Cười lạnh trong lòng, có hơi tự giễu.

[Đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ mình nhé!]

Tạ Trản, mày còn vùng vẫy làm gì nữa? Mày vốn không có khả năng xuất đạo, dù sao cũng chỉ là hòn đá cho người khác kê chân, chỉ là tấm nền phụ trợ cho người khác tỏa sáng, mày còn không cam lòng gì nữa? Tỏ ra yếu kém lại càng phù hợp với yêu cầu của tổ tiết mục đúng chứ?

Một khi người ta đã cam chịu, thì cho dù là thần tiên cũng khó cứu.

Thật ra Phồn Tinh đã sớm phát hiện ra, sau khi Tạ Trản bị gọi tên, động tác trở nên tùy tiện, toàn thân lười biếng.

Vừa rồi còn giống vịt giãy chết.

Bây giờ là vịt trôi sông.

Vừa nãy còn là một chú vịt đáng yêu.

Lúc đó ánh mắt Đại lão sáng như đuốc, hơn nữa có đôi chút độc ác!

Yên lặng lấy một cuốn sổ đỏ trong lòng ra: "Bông hoa nhỏ Tạ Trản, không thích, bị phê bình."

Nếu bị phê bình, hắn sẽ khó chịu, sau đó còn tệ hơn.

Sưu Thần Hào suýt chút nữa là tức quá hóa cười.

CMN Vịt trôi sông à?

Là đang mắng ai thế.

Huấn luyện viên thấy thái độ của con vịt trôi sông Tạ Trản chẳng có tiến bộ, vì thế cũng chẳng thèm quản lý hắn nữa. Nhưng quay phim đã ghi lại toàn bộ quá trình khi nãy của vịt trôi sông, sau đó bị biên tập cắt ghép thì hắn cũng chẳng còn ngày tháng tốt lành gì rồi.

Nhưng chờ đến buổi tối, khi tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi.

Phồn Tinh đi ngang qua một phòng tập nhảy, phát hiện Tạ Trản luyện tập một mình bên trong.

Nhìn một cái đã biết chân tay hắn phối hợp không nhịp nhàng, chỉ có thể luyện tập một cách chậm chạp, nếu không rất dễ loạn nhịp.

Trong phòng luyện tập chỉ có mình hắn, luyện hết lần này đến lần khác, đến khi toàn thân đều là mồ hôi. Nhưng vì không có thiên phú trong nhảy múa, dù luyện ra sao thì độ thuần thục cũng kém hơn người ta.

Đại lão nghiêng đầu im lặng nhìn Tạ Trản bên trong.

Không phải nhìn lén nhé!

Rõ ràng cô đang nhìn công khai mà, chẳng qua bông hoa nhỏ không phát hiện ra thôi.

Tạ Trản nóng nảy đánh mạnh một cái vào đầu, cũng không biết vì sao bản thân lại vô dụng như thế?

Sau khi kiệt sức, cuối cùng mới lê bước nặng nhọc trở về ký túc xá ngủ, vừa quay người lại đã bắt gặp Phồn Tinh đang nhìn hắn.

Tạ Trản tối sầm mặt.

Nhưng phàm là người có liên quan đến Thẩm Anh Bác, hắn đều không có ấn tượng tốt.

"Cô nhìn trộm tôi!" Tạ Trản bị lòng tự trọng nhạy cảm làm mờ mắt, cô đang muốn cười nhạo hắn sao?

Hắn hung dữ trừng mắt nhìn Phồn Tinh một cái, Đại lão chỉ nhìn lại đối phương, trong lòng suy tính....

Chà, lại trừng mắt với cô.

Có cần phải ghi vào sổ đen không?

Suy nghĩ hồi lâu, vẫn không ghi vào sổ đen.

Dù sao thì cô vẫn phải đi nuôi bông hoa nhỏ, có thể bớt so đo với hắn.

Đợi sau này trở nên ngoan rồi, sẽ mạnh mẽ bắt nạt hắn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện