Editor: Mai Tuyết Vân

Điều Giản Hân Hân trù tính, chính là để thứ nữ kia mượn cơ hội tiệc Quỳnh Lâm tiếp cận Từ Thụy Khanh, sau đó chỉ chứng Từ Thụy Khanh khinh nhục nàng ta. Đến lúc đó cho dù bệ hạ mến tài không giết hắn, nhưng đối với kẻ không có thanh danh sạch sẽ cũng không trọng dụng!

Đừng trách ả không từ thủ đoạn mà hại đời cô nương nhà người ta.

Vị tiểu thư kia cũng tình nguyện!

Nhất là sau khi gặp được vị Tân khoa Trạng Nguyên Từ Thụy Khanh, trong lòng nàng ta tràn ngập vui sướng. Dường như có thể tưởng tượng ra cảnh sau này mình cùng với vị Trạng nguyên anh tuấn tiêu sái kia sanh con dưỡng cái.

*

Quỳnh Lâm yến.

Từ Thụy Khanh vẫn chưa trò chuyện với các nhi sinh khác, mà ngồi dưới một tán cây hơi bặm môi, nhìn vào nơi nườm nượp trước mắt.

Tần Tư Cổ cố tình ngăn cản hắn, không muốn hắn gặp được Phồn Tinh thì sao? Hắn sẽ tìm cơ hội để gặp chứ sao!

Ngay lúc ngón tay của Từ Thụy Khanh chậm rãi gõ lên bàn đá, vẻ mặt vô cùng vui thích, bất ngờ trước mặt lại xuất hiện một nữ tử duyên dáng.

"Từ Trạng nguyên." Vạn Khả Quyên gặp gỡ Trạng nguyên giữa nơi trăng thanh gió mát, có hơi hồi hộp.

"Có chuyện gì sao?" Trên mặt Từ Thụy Khanh là nụ cười lạnh nhạt.

"Ta có một chuyện muốn bàn bạc với Từ trạng nguyên. Việc này có liên quan đến tiền đồ sau này của Từ trạng nguyên, xin ngài hãy nghe ta nói xong, suy nghĩ kỹ rồi mới làm."

Ngày ấy nàng nhìn thấy Trạng nguyên trẻ tuổi cưỡi ngựa dạo phố, đã không kiềm được động lòng tương tư. Cho nên khi Giản Hân Hân tìm đến nàng thương lượng chuyện kia, nàng đã không hề do dự mà đồng ý.

Nhưng nếu có thể làm một đôi phu thê ân ái để lại giai thoại tốt đẹp, ai lại muốn trở thành phu thê bất hòa chứ?

Cho nên dù đồng ý với Giản Hân Hân, trong lòng nàng ta vẫn có dự định riêng.

"Có người muốn chặt đứt con đường thăng quan của Từ trạng nguyện, nếu Từ trạng nguyên đồng ý cưới ta, ta có thể..." Không thực hiện theo kế hoạch.

"Ta không đồng ý." Từ Thụy Khanh dứt khoát từ chối.

Vạn tiểu thư còn chưa nói xong, có hơi bất ngờ hỏi: "Từ trạng nguyện, ngài có biết ngài đang từ chối cơ hội gì không?" Ngài đang buông bỏ tiền đồ sáng lạn đấy!

"Ngài không lo..."

Từ Thụy Khanh cười nhạo: "Lo cái gì đây? Lo cô nương thẹn quá hóa giận, vu oan giá họa sao? Gian dối chính là gian dối, vĩnh viễn không thể trở thành sự thật, chuyện ta không làm cho dù vu oan, cũng chưa chắc có thể đổ lên đầu ta, không phải sao?"

Vạn Khả Quyên xấu hổ.

Vành mắt đỏ hoe nói với Từ Thụy Khanh: "Từ trạng nguyên cần gì nói lời khó nghe như vậy? Ta cũng chỉ là một thiếu nữ, muốn vì bản thân mà cầu một đường sống mà thôi. Ngài làm sao biết được đại nương trong nhà ta độc ác bao nhiêu, ta cũng chỉ hy vọng gả được cho người tốt mà thôi!"

Cái gì mà vu oan hãm hại?

Không phải nàng đang cho hắn lựa chọn sao?

Chỉ cần hắn đồng ý, nàng có thể không làm theo lời Giản Hân Hân nói.

Từ Thụy Khanh lạnh lùng nói: "Đại nương của cô nương độc ác, cô hy vọng gả cho người tốt, vì sao ta lại phải trở thành người tốt đó? Cô thê thảm, cô có nỗi khổ riêng, cho nên ta phải cảm thông sao? Đúng là không đạo lý!"

"Ngài..." Vạn Khả Quyên tức giận dậm chân.

Nhưng nàng không thể buông tha cho vị Trạng nguyên vạn dặm mới kiếm được này, điều đó là không thể!

Hắn chính là vị hôn phu tốt nhất mà nàng chọn trúng!

Cho dù bị hắn khinh rẻ, cũng tốt hơn bị đại nương gả cho kẻ hạ lưu khác!

Tình cảm phu thê, đợi sau khi thành hôn, vẫn có thể từ từ bù đắp.

"Nếu đã như vậy, Từ trạng nguyên cũng đừng trách ta..." Vạn Khả Quyên nói.

Sau khi nói xong liền la lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện