Editor: Mai Tuyết Vân
Ánh mắt của Tần Phồn Nhi ngạc nhiên cực độ.
Biểu cảm cứng ngắc một lát, không biết nên bày ra tư thái gì mới hợp.
Có ý dò hỏi, mở miệng: "Điều này là thật sao, có người giống con lắm à? Là người đại ca từng gặp sao? Nếu có cơ hội, con thật sự rất muốn nhìn thấy nàng ấy. Dáng vẻ giống nhau, cũng là một loại duyên phận."
Tần quốc công cảm nhận được nàng ta đang che giấu sát ý, trái tim trùng xuống.
Đây không phải là phản ứng nàng nên có.
Nếu nàng ta là người thật, thì không nên có phản ứng này.
Biết được có một người giống mình như đúc, nàng ta không hề yếu đuối mà sợ hãi, ngược lại còn bình thản cười trừ.
Toàn bộ biểu cảm của nàng ta, giống như có kẻ đang khiến địa vị của ả lung lay.
Nếu đây là hàng giả...
Tần quốc công không dám nghĩ nữa, vậy nữ nhi thân sinh của ông, người vốn là đích tiểu thư của phủ Tần quốc công đã phải lưu lạc bên ngoài suốt mấy năm qua hay sao? Lảo đảo đi đến thư phòng.
Tần quốc công dường như đã già đi mấy tuổi.
"Đi thăm dò cho ta, tra việc tiểu thư mất tích năm đó. Điều tra cả việc tìm được tiểu thư về, còn có đích tiểu thư phủ Tướng quân nữa. Tất cả mọi thứ đều phải tra rõ cho ta!"
Trước đây Phồn Nhi mất tích, là khi dạo chơi với Giản Hân Hân.
Cũng là phủ Tướng quân đưa Phồn Nhi về.
Nếu người trong phủ là giả, thì phủ Tướng quân nhất định có liên quan.
Thật sự có liên quan, ông sẽ khiến cả nhà bên đó phải trả giá, chó gà không tha. Nếu không sẽ không thể giải trừ mối hận trong lòng ông.
*[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Đại lão Phồn Tinh vừa lộ mặt đã khiến tiểu cô nương phủ Tướng quân xuống đài.
Lúc này cô đang làm khách ở hậu cung, ăn toàn món ngon, bên cạnh còn có cung nữ nhảy múa giúp vui.
Thái hậu càng nhìn cô càng thuận mắt, hoàn toàn xem cô là khuê mật thân thiết nhất với nữ nhi mà đối đãi.
Nhờ có Phồn Tinh, công chúa Trường An đã hai mươi năm không nhập mộng, mới chịu vào mộng nói chuyện với Thái hậu.
Thời gian này Giản Hân Hân có ý vào cung gặp Thái hậu, cuối cùng sau khi vào cung không chỉ không gặp được. Còn bị Thanh Hòa bên người Thái hậu tịch thu lệnh bài vào cung. Nói là Thái hậu nương nương cảm thấy, nếu lệnh bài tùy ý xuất cung rất dễ gây ra tai họa, lỡ bị người có mưu đồ lợi dụng thì không hay.
Đúng là quá đáng!
Bà già chết tiệt này, trở mặt cũng nhanh thật!
Lúc trước khi cần nàng trò chuyện, thì sao chẳng thấy lo lắng đến vấn đề này?
"Hoàng tổ mẫu."
Thiệu Huyền Viễn đi thỉnh an Thái hậu, từ xa nhìn thấy Phồn Tinh chỉ cảm thấy quen mắt nhưng không nhận ra ngay.
Nhờ có Giản Hân Hân trù tính từ mười năm trước, hắn ta đã không còn là vị hoàng tử bị ghẻ lạnh lúc trước. Ngược lại vì nhờ có Thái hậu sủng ái Giản Hân Hân, mà Lão hoàng đế cũng phải nể mặt, chú ý nhiều đến đứa trẻ Thái hậu coi trọng.
Hiệu ứng cánh bướm khiến Thiệu Huyền Viễn từ một hoàng từ không được sủng ái, trở thành người được định vào ngôi Thái tử.
Cũng giống như thế, khiến Tần Phồn Nhi và Thiệu Huyền Viễn là phối ngẫu trời định nay trở thành người xa lạ.
Sau khi Thiệu Huyền Viễn lại gần, nhận ra Phồn Tinh.
Đầu tiên là vì dáng vẻ đáng yêu mặt trong mắt hạnh của cô, đủ khiến người ta đã gặp rồi sẽ không quên. Điều thứ hai chính là vì Phồn Tinh lừa tiền khiến hắn có ác cảm, nên hắn nhớ rất rõ.
"Hóa ra là ngươi."
Thiệu Huyền Viễn không nói nên lời, ngày ấy ngựa của hắn làm người ta bị thương. Sau khi phát hiện người bị thương là một tiểu cô nương, trong lòng hắn rất bất an. Nhưng cô vừa mở miệng đã lừa tiền, khiến toàn bộ áy náy của hắn biến mất.
Tuy sau đó có quay đầu nhìn cô, thấy bàn tay buông thõng của cô hình như đã bị thương thật.
Nhưng tính cách tham tiền cô, khiến hắn cảm thấy không thích.