Thời gian dần trôi qua đến cuối tháng mười hai, nửa học kỳ của nhóm Cố Nhung cũng bước vào hồi cuối, phần lớn các ngành đều đã ngừng học, cho học sinh ôn tập kiến thức quan trọng, cũng cho học sinh hai tuần để ôn lại, chuẩn bị cho kỳ thi vào tháng một.

Năm ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, mà trước lễ Giáng Sinh còn có đêm Giáng Sinh.

Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, người ta dần có thói quen tặng cho người mình thích một quả táo vào đêm Giáng Sinh với ý “bình”(1) an, nước ngoài không có thói quen này, cho nên tặng táo trở thành điểm đặc biệt chỉ trong nước mới có.

Không chỉ là tặng, táo còn phải được bọc trong hộp giấy tinh xảo hoặc dùng giấy gói lại rồi thắt nơ thật xinh, người khác nhìn vào còn tưởng rằng đó là bó hoa.

Về sau thói quen này được truyền ra nước ngoài, người nước ngoài cũng dần có tục tặng táo vào đêm Giáng Sinh.

Cũng vì đêm Giáng Sinh mà táo trong tiệm trái cây của đại học thành phố Đàm mấy hôm nay bắt đầu tăng giá theo. Trừ tăng giá ra, chủ tiệm trái cây còn bày bán số táo được gói trong giấy và dây lụa, nằm gọn trong chiếc hộp xinh xắn ngay trước cổng trường.

Cố Nhung từ thư viện đi về, từ xa đã thấy bó hoa táo được đóng gói cẩn thận trong tiệm trái cây, không khỏi cảm khái: Người ta tặng táo vào đêm Giáng Sinh cũng chưa hẳn là vì để chúc đối phương bình an, mà phần lớn là để bày tỏ tình cảm của mình cho người thương nhớ.

Nếu thích ai đó mà không dám tỏ tình thì chỉ cần chọn đóa hoa táo đẹp nhất như tặng một bó hoa thật, nếu đối phương nhận lấy, vậy chắc chắn sẽ vui vẻ rất lâu.

Chẳng qua vì để phù hợp với bầu không khí của lễ, cũng vì để xoa dịu Thẩm Thu Kích hai hôm nay luôn lạnh nhạt, Cố Nhung quyết định mua thật nhiều táo trước thời hạn, một ít cho bạn cùng phòng, lại tự tay gói hai quả táo lớn nhất, xinh đẹp nhất đặt trong phòng, đợi tới đêm Giáng Sinh mang ra tặng hắn.

Sau khi cất táo đi, Cố Nhung thở dài: “Vậy mà đã sắp tới Giáng Sinh rồi.”

Lương Thiếu nghe vậy xụ mặt xuống, lẩm bẩm: “Giáng Sinh thì có gì hay? Dù sao cũng không được nghỉ.”

“Bây giờ cậu có khác gì đang nghỉ không?” Lý Minh Học hỏi cậu ta, “Dù sao đều là nghỉ học, ở trong phòng ôn tập là được.”

“Ôn không kịp.” Lương Thiếu nghe Lý Minh Học nói xong, khuôn mặt bỗng trở nên đau khổ, đồng thời nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích một cách ghen tị, “Học khối nghệ thuật thì tốt rồi, không cần phải ôn nhiều môn tới vậy.”

Chắc chắn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích vẫn phải thi các môn văn hóa vào cuối kỳ, nhưng đó đều là môn học bắt buộc của tất cả các sinh viên, còn môn chuyên ngành của bọn họ không khó khăn là mấy, không giống khoa công nghệ thông tin của cậu ta, kiểm tra nhiều môn thì thôi, riêng ôn tập đã muốn về chầu ông bà.

Mặc dù Lương Thiếu không trốn học, nhưng cậu ta đi học như nước đổ đầu vịt, sau khi về ký túc xá thì hoặc là tham gia hoạt động câu lạc bộ, hoặc là vội vàng chơi game, đến cuối kỳ nước tới chân mới lo nhảy, hẹn Thai Nhất Thành và Du Kim Hải phòng 418 bên cạnh sang phòng 419 thành nhóm ôn tập.

Cho nên bây giờ nghe Lương Thiếu và Lý Minh Học nói chuyện, Thai Nhất Thành cũng không nhịn được than thở: “Hầy, nhớ lại đêm Giáng Sinh năm ngoái, dù khi đó tôi mới lớp mười hai nhưng đã có người yêu rồi, buổi tối tôi trốn học với em ấy, cùng nhau đi xem bắn pháo hoa.”

Thai Nhất Thành gợi lại ký ức của Lý Minh Học, cậu ta cũng thở dài: “Nói mới nhớ, đêm Giáng Sinh năm ngoái tôi cũng có người yêu, nhưng về sau vì không học chung trường đại học, cô ấy lại không chịu chuyển trường, cho nên bọn tôi chia tay trong hòa bình.”

“Sao năm ngoái các cậu đã có bạn gái hết rồi?” Chó độc thân duy nhất Lương Thiếu không lấy đó làm nhục, ngược lại còn rất tự hào, “Tôi lại thấy yêu đương không có gì hay ho, đừng nói năm ngoái tôi không có bạn gái, dù năm nay có, vậy đêm Giáng Sinh chắc chắn cũng phải ngồi mày mò ôn tập lập trình Java, hai cậu thì sao?”

Lương Thiếu đang hỏi Thẩm Thu Kích và Cố Nhung.

Cố Nhung nghĩ một lát, nói: “Năm ngoái tôi vẫn chưa có người yêu, lớp mười hai mà, phải lo học bài chứ.”

Thẩm Thu Kích cũng nói: “Tôi cũng không có, tôi nhớ lúc ấy mình còn đang đau đầu với tiền học đại học, nếu như năm ngoái tôi có người yêu, vậy chắc chắn tôi đang vay tiền cô ta.”

Ai cũng biết Thẩm Thu Kích “nhà nghèo”, cho nên nghe xong đều thấy thảm thay hắn.

Thai Nhất Thành vỗ vai hắn: “Thời thế thay đổi rồi, ai ngờ bây giờ trong số chúng ta chỉ có cậu và Cố Nhung không độc thân, ngày 520 năm nay tôi có người yêu, vậy mà bây giờ chỉ đành ở nhà học bài với các cậu.”

“Sao bây giờ cậu lại độc thân nữa rồi?” Từ sau đêm Thai Nhất Thành bỏ Du Kim Hải đi “gặp riêng” Diệp Hoa, cậu ta cứ nhìn Thai Nhất Thành như đứa từ trên trời rơi xuống, “Cậu chưa dứt tình quỷ với Giảo Giảo, đến giờ còn nhớ mãi không quên à?”

Thai Nhất Thành lập tức trừng cậu ta: “Cậu mới nhớ mãi không quên ấy, cmn tôi đã sớm quên sạch rồi.”

Du Kim Hải lại khinh thường “Hứ” một tiếng, phỉ nhổ nói: “Với người ta thì vừa cõng vừa ôm, đến giờ tôi còn chưa quên mà cậu đã bảo là quên sạch, phẹt, đồ sở khanh khốn kiếp.”

Thai Nhất Thành: “…”

“Ha ha ha.”

Cố Nhung nghe hai bọn họ cãi nhau lại không khỏi liên tưởng đến những lần “liếc mắt đưa tình” giữa mình với Thẩm Thu Kích lúc trước, lần nào cũng có thể xưng là “nghiệt duyên”, mặc dù cậu biết Thai Nhất Thành lẫn Du Kim Hải đều là thẳng nam không thể thẳng hơn được nữa, nhưng vẫn không nhịn được cười vài tiếng.

Kết quả chỉ chớp mắt sau, Thẩm Thu Kích ngồi bên cạnh nguýt cậu, mở miệng yếu ớt nói: “Nhóc cây mía, em cũng đừng có cười.”

Cố Nhung: “…”

Lương Thiếu nghe từ “Nhóc cây mía”, cảm thấy vừa mới vừa tò mò, hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm đại ca, sao cậu lại gọi Nhị Nhung là nhóc cây mía?”

Thẩm Thu Kích hừ lạnh: “Bởi vì mía nhai hết nước ngọt cũng chỉ còn lại bã mà thôi.”

Cho nên nhóc cây mía là tiếng lóng của từ sở khanh.

Cố Nhung nào dám nói gì? Chỉ biết vùi đầu xuống bàn, giả bộ nghiêm túc vẽ tranh.

Lương Thiếu tiếp tục hỏi, không ngừng xát muối vào miệng vết thương của Thẩm Thu Kích: “Hả? Nhị Nhung dám dở trò cặn bã với cậu ư? Cậu ấy thì dở trò gì được cậu?”

“Em ấy không chịu cùng tôi ——” Thẩm Thu Kích vừa mới nói mấy chữ, Cố Nhung sợ hắn nói thẳng ra các từ như “hôn”, “thân mật” nên vội vươn tay véo lưng hắn một cái, ra hiệu cho Thẩm Thu Kích im lặng.

Thẩm Thu Kích nghe lời cậu không nói gì thêm, thế nhưng động tác véo người ta của Cố Nhung vừa vặn bị Lương Thiếu bắt quả tang.

Thế là Lương Thiếu bỗng tỉnh ngộ: “Cậu ấy bạo lực gia đình với cậu.”

Thẩm Thu Kích cắn chặt hàm từ chối cho ý kiến, chỉ là ánh mắt chán nản lại đậm thêm mấy phần. Đến cả “trai đểu” như Thai Nhất Thành cũng dùng ánh mắt nhìn một trai đểu khác trách cứ Cố Nhung.

“Tôi đâu bạo lực gia đình với anh ấy?” Cố Nhung khổ không thể tả, vội đặt bút xuống giải thích cho mình, “Các cậu không nhìn xem cơ thể tôi thế nào, cơ thể Thẩm Thu Kích như thế nào đi, tôi đánh thắng nổi anh ấy à?”

Thẩm Thu Kích lại châm ngòi thổi gió, bắt chước làm trà xanh: “Đúng vậy, bé Nhung bạo lực gia đình với tôi kiểu gì được? Các cậu nhầm rồi, là do tôi không tốt làm em ấy tức giận, các cậu đừng mắng bé Nhung nữa.”

Lương Thiếu, Lý Minh Học, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải đồng loạt lắc đầu, thổn thức không thôi.

Cố Nhung: “…”

Cố Nhung vừa tức vừa buồn cười, thế nhưng lại không dám trừng Thẩm Thu Kích, chỉ sợ bị bốn người kia nhìn thấy, cho nên đành phải đội cái nồi sở khanh số một.

Ban đêm Du Kim Hải và Thai Nhất Thành không ngủ lại mà quay về ký túc xá của mình. Phòng bọn họ bây giờ đã sử dụng được nước bình thường, theo thời gian trôi qua, chuyện trong phòng 519 cũng dần lắng xuống.

Cố Nhung tắm rửa xong đi ra đã thấy Thẩm Thu Kích đứng đánh răng trước bồn rửa tay, mùi chanh nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí còn dễ chịu hơn cả mùi sữa tắm của Cố Nhung.

“Kem đánh răng này thơm quá, anh mua hãng nào vậy?” Cố Nhung phát hiện dường như Thẩm Thu Kích rất thích dùng những thứ có mùi thơm nồng, bèn định đi qua xem thử là kem đánh răng của hãng nào.

Ai ngờ Thẩm Thu Kích nhổ bọt kem ra khỏi miệng, khẽ nói: “Thơm thì đã sao? Chẳng phải vào mắt em đều là thối.”

“Thối đâu mà thối?” Cố Nhung bị hắn làm cho dở khóc dở cười.

Lần này Thẩm Thu Kích không chịu nhìn cậu nữa, quay lưng đi súc miệng: “Tự biết.”

Cậu trộm nhìn xung quanh, phát hiện Lý Minh Học đang ngồi học trước bàn, Lương Thiếu nằm nhoài ra chơi game, mà giường và bàn cách phòng tắm một bức tường, hẳn là bọn họ không nghe thấy tiếng động bên này, cho nên ôm lấy Thẩm Thu Kích từ phía sau như đang yêu đương vụng trộm, dựa vào lưng nhẹ giọng dỗ hắn: “Anh thơm nhất.”

Cái này là thật, Thẩm Thu Kích luôn thích dùng sữa tắm Lux vì rẻ. Mà rẻ thì thôi đi, sữa tắm này còn rất thơm, khiến cho mùi hương bám trên da người tắm không bao giờ tản đi nổi.

Rốt cuộc Thẩm Thu Kích vẫn rất yêu Cố Nhung, thanh niên nói vài lời ngọt ngào là có thể làm dịu tâm trạng của hắn, hài lòng quay lại nhìn Cố Nhung.

Cố Nhung kéo tay hắn hỏi: “Đi lấy nước nóng với em nhé?”

“Được.” Thẩm Thu Kích trầm giọng đáp, thậm chí còn đến bàn Cố Nhung xách phích nước nóng giúp cậu.

Cố Nhung hết cách rồi, dù biết nửa cơ thể kia là Triệu Dục, cậu ta cũng không có ác ý gì, thế nhưng Cố Nhung đã có bóng ma tâm lý với chuyện đi lấy nước nóng, không dám đi một mình, lần nào cũng phải rủ thêm Thẩm Thu Kích cùng đi.

Mấy hôm nay Lý Minh Học và Lương Thiếu đều ở trong phòng, hơn nữa còn có Thai Nhất Thành và Du Kim Hải thỉnh thoảng chạy qua hóng hớt, cho nên Cố Nhung và Thẩm Thu Kích gần như không tìm được cơ hội để thân mật. Bây giờ mượn thời cơ đi lấy nước nóng về, bọn họ có thể nói một ít chuyện riêng tư liên quan đến việc Thẩm Thu Kích ăn quỷ.

Dù sao từ ngày Thẩm Thu Kích nôn đến nay vẫn còn chưa lại sức, Cố Nhung liền hỏi hắn: “Sao lúc đó anh lại ăn nhiều quỷ vậy? Không phải anh biết vẽ bùa bình an sao? Có thể vẽ ít bùa mà.”

“Theo lý thuyết thì bùa trừ tà dùng để lẩn tránh tà ma, không có tác dụng đuổi tà, cho nên lúc đó anh không còn cách nào khác.” Thẩm Thu Kích giải thích cho Cố Nhung, “Mà loại bùa có thể hàng yêu trừ quỷ chân chính là của giới Thiên Sư, không phải thuộc môn phái của anh, bọn anh không có, anh cũng không học được.”

“Không học được?” Cố Nhung lo lắng nói, “Vậy nếu anh gặp quỷ thì phải làm sao đây?”

Thẩm Thu Kích biến sắc, khuôn mặt chuyển sang màu xanh lá chuối, làm bộ muốn nôn tiếp: “… Có thể ăn.”

Thật ra toàn bộ trọng điểm đều nằm ở câu cuối: Không học được.

Có thể vẽ toàn bộ vật giả thành vật thật đã đi trái ý trời, trên thế gian làm gì có thứ nào toàn năng như vậy? Dù gì cũng phải có ít khuyết điểm, ví dụ như môn phái của Thẩm Thu Kích có thể mượn Chung Quỳ ăn tươi nuốt sống ác quỷ, gặp quỷ thật cũng không chết được.

Nếu như chuyện gì hắn cũng biết, cũng thông thạo, biến thành nhìn trộm thiên mệnh, thiên đạo sẽ không buông tha cho hắn, cho nên dù Thẩm Thu Kích có cách học, hắn tuyệt đối cũng không thể học được.

“Nhưng không phải trước đó anh dùng tranh Quan Âm em vẽ đó à?” Cố Nhung không biết trong giới còn kiêng kị nhiều thứ như vậy, bây giờ nghe Thẩm Thu Kích nói mới hiểu.

“Có thể dùng tranh Quan Âm hoặc hình Chung Quỳ để trừ quỷ trấn tà, nhưng nhất định phải vẽ bằng tay.” Thẩm Thu Kích tiếp tục giải thích cho Cố Nhung: “Mà anh không có kỹ thuật vẽ, vẽ ra cũng vô dụng, lỡ may vẽ sai nét nào đó, không biết thứ bước ra khỏi tranh là thần hay tà còn phiền hơn.”

Thế là Cố Nhung bèn bày mưu cho hắn: “Vậy chúng ta có thể mua tranh Quan Âm hoặc Chung Quỳ do người khác vẽ để dự trữ không?”

“Trước kia anh cũng nghĩ vậy.” Thẩm Thu Kích nghiêng người, cúi đầu nhìn Cố Nhung, sau đó bất đắc dĩ nói, “… Nhưng anh không mua nổi.”

Cố Nhung: “…”

À, đúng rồi, suýt nữa cậu quên mất gia cảnh “nghèo rớt mùng tơi” của Thẩm Thu Kích.

Tranh Quan Âm vẽ tay không rẻ, nếu còn muốn tranh có thêm “thần tính”, giá sẽ độn lên gấp mấy lần, Thẩm Thu Kích mua một bức còn khó, huống chi là mua sỉ. Vả lại Thẩm Thu Kích không ngờ mình lại đi chung với cục tụ âm di động thu hút ma quỷ như Cố Nhung, trước kia hắn ít khi gặp quỷ, kết quả sau khi gặp Cố Nhung, chuyện này trở nên thường xuyên như cơm bữa.

Thảm hại hơn là hắn vì cứu Cố Nhung mà ăn tươi nuốt sống nhiều quỷ như vậy, ăn đến mức nôn ngược ra, kết quả cậu không cho hôn môi nữa.

Nghĩ đến vết thương lòng, Thẩm Thu Kích lại bắt đầu cảm thấy mình thất tình, biến thành dáng vẻ lòng như tro nguội. Chẳng qua vào ban đêm, hắn vẫn quen thói chui vào ổ chăn của Cố Nhung.

Hai người đầu tựa đầu vai tựa vai nằm chơi điện thoại, Thẩm Thu Kích có lẽ là đang bàn chuyện “làm ăn”, Cố Nhung không biết hắn đang nói chuyện với ai, nói những gì, đăng bài “báo bình an” như thường nhật. Sau đó vào nhóm chat gia đình nói chuyện vài câu với mẹ Cố, lại tranh luận với em trai Cố Tranh. Cuối cùng cậu mở QQ, vốn định lướt xem có gì, lại nhìn thấy hình như nhóm chat cửa hàng photocopy có người làm ầm lên, Cố Nhung nhấn vào ô chat, phát hiện có hai nữ sinh cãi nhau vì một chuỗi vòng tay màu hồng nhạt.

Nguyên nhân của chuyện này là vì một nữ sinh tên Nguyễn Ninh An, cô đã bán cho nữ sinh tên Nhan Phinh một chuỗi vòng tay màu hồng.

Không biết nữ sinh tên Nguyễn Ninh An này là nhân viên thời vụ hay người chuyên làm đồ trang sức, chỉ biết cô thường xuyên quảng cáo đồ trang sức mình làm trong trang cá nhân, vòng bạn bè, còn cả nhóm bạn học.

Đây là chuyện rất bình thường, có lẽ Nguyễn Ninh An muốn bán ít trang sức lấy lãi, chẳng qua người khác thường bán các loại trang sức tinh xảo xinh đẹp, còn cô lại bán đồ trang sức có liên quan tới huyền học.

Từ xưa tới nay, trong dân gian có một câu nói: Ngọc tốt có thể nuôi người. Ý là ngọc chất lượng tốt mà đeo lâu, nhận được hơi người sẽ càng trong hơn, đồng thời đồ trang sức bằng ngọc cũng sẽ trả lại linh khí để giúp chủ nhân nuôi mình.

Thật ra không chỉ có ngọc mà còn có hạt châu đẹp, đá tảng, thủy tinh, thậm chí là các món đồ trang trí đều có thể trở thành những món đồ bổ sung linh khí đổi vận, nhưng có những thứ là do thương nhân đồn đãi nhằm nâng cao số lượng sản phẩm bán ra, thật giả khó lòng phân biệt, người tin thì cung phụng như thánh chỉ, người không tin khịt mũi xem thường.

Mà Nhan Phinh lại tin tưởng Nguyễn Ninh An.

Gần đây Nguyễn Ninh An đang bán các loại trang sức như vòng đeo tay, dây chuyền và vòng tay được làm từ đá phù dung.

Đá phù dung, hay còn gọi là thạch anh dâu tây, ngoài ra còn có tên đá khử từ, đá tịnh hóa năng lượng, đá cầu duyên v…v…, tên rất đẹp, nhưng tóm lại đều là đá thạch anh hồng.

Lúc bán mấy thứ trang sức này, Nguyễn Ninh An đã quảng cáo nó “có thể cầu duyên”, nói chỉ cần đeo vòng tay này đủ lâu, nuôi hạt châu thật tốt, vòng tay sẽ đưa vận đào hoa tới cho chủ nhân, nếu chủ vòng đã có người yêu hoặc đã kết hôn, nó còn có thể phù hộ cho đường tình duyên của chủ nhân thật thuận lợi.

Giá của cô đưa ra không rẻ, một vòng giá 299 tệ, gần bằng số tiền sinh hoạt nửa tháng của Thẩm Thu Kích.

Tháng trước Nhan Phinh thấy quảng cáo bán vòng tay của Nguyễn Ninh An nên mua một chuỗi vòng tay thạch anh hồng của cô, vốn nghĩ đeo vào rồi thì tình cảm giữa mình với bạn trai sẽ ngày càng tốt hơn, ai ngờ chưa đến một tháng sau, bạn trai cô đã cắm cho cô cái sừng dài bảy mét.

Điều này hoàn toàn ngược lại với tác dụng cầu duyên mà Nguyễn Ninh An đã nói lúc bán vòng tay, Nhan Phinh rất tức giận, vào trong nhóm chat bóc phốt Nguyễn Ninh An, cô không muốn Nguyễn Ninh An trả tiền vòng lại cho mình mà ngứa mắt hành vi lừa thần bán phật để kinh doanh vòng tay của Nguyễn Ninh An, bảo cô đừng đi “lừa tiền” nữa.

Nguyễn Ninh An bị hai chữ “lừa tiền” làm cho nổi điên, không quan tâm đến xung quanh mà nhảy vào nhóm chat mắng Nhan Phinh, nói có người đeo vòng tay cô bán đã tán được nam thần thầm mến từ lâu, cô cũng không ép Nhan Phinh mua, thuận mua vừa bán tiền trao cháo múc, sao lại gọi là lừa tiền? Hai người vì chuyện này mà ầm ĩ cả lên, nhóm chat hiển thị hơn một trăm tin nhắn, về sau bạn bè của hai người kia kéo vào lại cãi nhau thêm mấy trăm tin nữa, Cố Nhung không đọc tin, cũng không biết trong hai người kia ai đúng ai sai, thẳng tay tắt giao diện nhóm chat, tập trung lướt QQ.

Lúc này Lương Thiếu lại giơ điện thoại lên nói chuyện với bọn họ: “Này, các cậu thấy gì chưa? Trong nhóm chat tiệm photo có hai nữ sinh đang cãi nhau vì vòng tay thạch anh hồng đấy.”

“Vừa thấy.” Cố Nhung lên tiếng, “Cãi nhau to lắm.”

Lý Minh Học nghe xong cũng bật điện thoại lên xem thử, buồn bực nói: “Vòng tay này đắt quá, 299 tệ, dùng để cầu duyên, thế mà cũng có người tin à?”

Đối với chuyện này, Thẩm Thu Kích lựa chọn im lặng, không phát biểu cảm nghĩ của mình.

Đương nhiên Cố Nhung biết vì sao hắn không nói, cậu thầm trả lời Lý Minh Học trong lòng: Chắc chắn có không ít người tin, Thẩm Thu Kích bán bùa cầu duyên tới tận 520 đồng, vậy mà vẫn có người mua.

“Cậu đúng là không hiểu gì cả. Rất nhiều nữ sinh si tình, bỏ tiền ra mà có được nam sinh mình thích thì các cô sẽ không chê đắt.” Lương Thiếu nghe vậy, quay qua nói với Lý Minh Học, “Hầy, chỉ có những tên con trai có mà không biết hưởng thôi.”

Lý Minh Học châm chọc cậu ta: “Cậu chưa từng có người yêu, làm sao mà biết?”

Lương Thiếu khoác lác không biết ngượng: “Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng gì tới việc tôi trở thành quân sư quạt mo chuyên tư vấn tình yêu.”

Lý Minh Học cười xong lại nói tiếp: “Chẳng qua đúng như cậu nói thật, tôi nghe có người đồn dạo này mấy chị gái năm ba đều đang chơi trò gì đó tên “Mời Hồ Tiên”, cũng có tác dụng cầu duyên, nghe nói linh lắm.”

“Cậu đừng nhắc đến chữ “tiên” nữa được không?” Lương Thiếu rùng mình một cái, dùng cánh tay rảnh rỗi xoa lên tay kia, nhỏ giọng nói, “Không phải phòng 519 vì chơi cái kia… mới thành vậy ư?”

Hiện tại Lương Thiếu còn không dám nói hai chữ “bút tiên”. Mà cậu ta cảm giác dù không nhắc, chỉ cần nhớ tới, cả căn phòng như lập tức hạ mất mười mấy độ, lạnh đến mức toàn thân cậu ta đều nổi da gà.

“Ngủ thôi.” Lương Thiếu nhanh chóng cất điện thoại, không dám chơi tiếp nữa, nhưng bởi vì sợ nên cậu ta không nhịn được mà đề nghị với bạn cùng phòng, “Đêm nay chúng ta bật đèn đi ngủ được không?”

Lý Minh Học nói: “Tớ không có ý kiến.”

Cố Nhung cũng cười, nhẹ giọng nói: “Không sao, bật đi bật đi.”

Lương Thiếu cười “he he” vài tiếng, bò xuống khỏi giường, bật đèn bàn trên bàn rồi mới nằm xuống lần nữa, nhắm mắt đi ngủ.

Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cũng chuẩn bị đi ngủ, chỉ là lúc Cố Nhung đặt di động xuống dưới gối theo thói quen, cậu lại sờ được một vật cứng hình tam giác.

Cậu cẩn thận sờ sờ, cảm thấy hình như thứ này rất giống bùa bèn lấy nó ra, nương theo ánh đèn bàn nhìn ngắm.

Kết quả cậu phát hiện đó là bùa thật, hơn nữa còn tám chín phần mười là Thẩm Thu Kích nhét bùa hắn vẽ cho cậu xuống gối.

Thế nên Cố Nhung cọ mặt vào vai Thẩm Thu Kích, chờ hắn đặt di động xuống mới hỏi: “Thẩm Thu Kích, anh bỏ lá bùa này xuống gối đúng không?”

Thẩm Thu Kích quay qua nhìn một lát, thừa nhận: “Đúng thế.”

Cố Nhung lại hỏi: “Đây là bùa gì?”

Thẩm Thu Kích lại đáp: “Bùa phòng thân.”

Đây là bùa phòng thân?

Bởi vì chỉ có ánh đèn vàng ấm áp, cho nên màu bùa nhìn hơi khác so với ban ngày, nhưng chỉ cần mắt không mù là có thể thấy lá bùa này có màu hồng nhạt, hơn nữa chữ trên bùa không giống với bùa hộ thân trước kia Thẩm Thu Kích vẽ cho cậu lắm.

Chẳng qua đây cũng không hẳn là lần đầu tiên cậu thấy lá bùa này, bằng không Cố Nhung sẽ không cảm thấy quen mắt.

Cố Nhung suy nghĩ một lát rồi chợt ngộ ra, cậu nhanh chóng lôi di động khỏi gối, từ vòng tròn ô chat mở ảnh đại diện Wechat của Thẩm Thu Kích, về sau cậu còn sợ mình hiểu nhầm hắn, cẩn thận chạy qua mấy tấm ảnh hắn đăng lên bán bùa quan sát, cuối cùng xác định ——

Lá bùa “phòng thân” này vốn là một tấm bùa cầu duyên mà Thẩm Thu Kích bán giá 520 đồng.

Cố Nhung nhíu mày hỏi: “Đây là bùa phòng thân à?”

Thẩm Thu Kích đã thấy hành động cầm điện thoại so sánh bùa của Cố Nhung, nhưng hắn vẫn bình thản nói như đinh đóng cột: “Đúng vậy.”

Cố Nhung vui vẻ cười nói: “Vậy anh nói xem lá bùa này có thể bảo vệ cho ai đây?”

Ánh mắt Thẩm Thu Kích hơi lay động: “Có thể bảo vệ cho tình yêu của đôi ta.”

Cố Nhung: “…”

Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung im lặng, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ em còn không thèm hôn anh, anh làm sao được đây?”

“Hôn chứ, sao em lại không hôn anh?” Cố Nhung vội vuốt lông cho hắn. Nói xong còn dùng hành động chứng minh, ôm mặt Thẩm Thu Kích hôn hai bên trái phải, mỗi lần hôn đều phát ra tiếng “Chụt” thật vang.

Nhưng sắc mặt Thẩm Thu Kích vẫn không khá hơn, nhìn chằm chằm môi Cố Nhung nói: “Anh muốn hôn lưỡi.”

Cố Nhung: “…”

Cậu còn chưa kịp nói gì, Lương Thiếu đã nhịn không được mà lên tiếng, giọng còn u oán hơn cả Thẩm Thu Kích: “Ôi hai anh trai ơi, hơn nửa đêm rồi đấy, các cậu không ngủ nhưng bọn tớ muốn ngủ.”

Đối với chuyện này, da mặt Cố Nhung vẫn rất mỏng, thoáng cái đỏ bừng mặt, đến cả phần tai và cổ cũng dần chuyển hồng, Thẩm Thu Kích nhìn phần vai trắng mịn màng của cậu, ánh mắt hơi tối đi, kéo chăn che kín cả hắn lẫn Cố Nhung, sau đó ghé vào tai cậu nói: “Không hôn lưỡi cũng được, em hôn anh lại đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm: Bùa cầu duyên của anh chắc chắn rất linh.

Nhung: Ồ?

***********

Chú thích:

(1) Quả táo trong tiếng Trung là 苹果, chữ đầu có chung cách đọc với từ “bình an” (平安) và trùng cả phiên âm /píng/, đều là “bình”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện