Ván này Cố Nhung chơi rất vui vẻ.

Chủ yếu là do nam quỷ này trông không đáng sợ bằng y tá quỷ trong bệnh viện thành phố, cách giết người cũng không tàn nhẫn bằng nam sinh tòa Minh Tâm, thậm chí độ kinh dị cũng không sánh bằng Kim Đồng Ngọc Nữ, cho nên Cố Nhung mới dám càn rỡ trước mặt hắn như thế.

Dù sao đều là chết, vậy thì phải chọn kiểu chết cho mình dễ chịu hơn.

Thậm chí nói theo một cách nào đó, từ lúc nam quỷ đồng ý chơi bút tiên với cậu, quyền chủ động đã nằm trong tay Cố Nhung, cậu biết thân phận của nam quỷ —— Nó hẳn là bút tiên được mời đến khi phòng 519 chơi bút tiên.

“Cậu chưa đọc xong ba lần chiêu hồn, bút tiên sẽ không xuất hiện, phải tuân thủ quy tắc trò chơi, bằng không sẽ chết.”

Ánh mắt nam quỷ âm u, trên khuôn mặt toàn là vẻ oán độc, hận không thể lao vào giết luôn Cố Nhung cho sướng tay, nhưng từ khi hắn ngồi bên bàn thấp chơi bút tiên cùng Cố Nhung, hắn đã bị dồn vào thế chỉ có thể dùng cách của bút tiên giết chết Cố Nhung. Cho nên hắn tạm thời không thể động tay, chẳng qua cái này cũng không ảnh hưởng gì tới việc hắn nói mấy lời đáng sợ đe dọa Cố Nhung.

“Thế à.” Cố Nhung bình thản nghịch tiếp, “Thế chứng tỏ ô dù của bút tiên cũng to đấy.”

Cậu cũng là kẻ đã từng bị dọa chết nhiều lần, bỏ qua ánh mắt và biểu cảm trên mặt nam quỷ, Cố Nhung cảm thấy bút tiên này trông khá tuấn tú, hơn nữa nỗi sợ của cậu sẽ bị bào mòn trong thời gian dài đối diện với nhau, cho nên càng lúc cậu càng lạnh nhạt.

Thêm nữa là bút tiên này luôn nhấn mạnh cậu phải tuân thủ quy tắc trò chơi, Cố Nhung đột nhiên hiểu ra, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt nam quỷ, cười hỏi: “Đúng rồi, có phải cậu không tuân theo quy tắc trò chơi nên chết không?”

Cố Nhung có một suy đoán cực kỳ to gan, trước kia nam quỷ này cũng là một người bình thường, về sau hẳn là chơi trò gọi hồn gì đó, thậm chí xác suất lớn là chơi bút tiên, không tuân theo quy tắc, dẫn đến việc oán quỷ được trò chơi gọi tới bắt thành kẻ chết thay.

Từ đó hắn mới trở thành bút tiên.

Mà chấp niệm duy nhất của hắn chính là tuân thủ quy tắc trò chơi.

Nam quỷ không trả lời câu hỏi của Cố Nhung, nụ cười của hắn trở nên nham hiểm hơn ban nãy, nhìn chằm chằm Cố Nhung như nhìn một cái xác chết: “Hi vọng lát nữa cậu cũng có thể cười vui vẻ được như vậy.”

Đối với lời khiêu khích của nam quỷ, Cố Nhung khó có khi được yên lặng, không lên tiếng cà khịa hắn nữa.

Cố Nhung khẽ rũ mắt, ánh mắt tập trung lên bàn tay trái bóp chặt cái cổ kia của nam quỷ.

Ngày đó khi bước vào phòng 519, Cố Nhung đã phát hiện ra điểm bất thường, đó là trong phòng 519 chỉ có ba người.

Thế nhưng theo cuộc trò chuyện của Đỗ Ngũ Nhất, Tề Đại và Úc Khương Viên thì đây không phải là lần đầu bọn họ chơi bút tiên.

Trong phòng họ còn có một nam sinh tên Triệu Dục, hôm trước khi Triệu Dục còn ở phòng đã thành công gọi được bút tiên, về sau Triệu Dục không có mặt trong ký túc xá, ba người bọn họ không gọi được bút tiên nữa, cho nên nghi ngờ không đủ thành viên, còn muốn dụ dỗ Cố Nhung chơi cùng.

Sau khi từ chối rồi quay về, Cố Nhung đã mơ hồ cảm thấy chỉ sợ nam sinh Triệu Dục đã lành ít dữ nhiều từ ngày hắn biến mất.

Về sau cậu và Du Kim Hải lại thấy nam quỷ chỉ có nửa phần cơ thể, Du Kim Hải còn nói khuôn mặt kia trông khá quen mắt, dường như đã từng gặp đâu đó rồi, cho nên tới tận bây giờ Cố Nhung đã có thể đưa ra kết luận, nam sinh ngồi trước mặt mình cùng chơi bút tiên này chính là Triệu Dục bị bút tiên ám.

Du Kim Hải không quen Triệu Dục, nhưng mọi người đều sống chung trong một khu ký túc xá, rất có thể Du Kim Hải đã từng gặp Triệu Dục mấy lần rồi nhớ mặt hắn, cho nên mới cảm thấy Triệu Dục quen mắt.

Mà sau khi Triệu Dục và đám bạn cùng phòng chơi bút tiên thì bị bút tiên ám lấy, bút tiên khống chế nửa phần cơ thể của Triệu Dục, ví dụ như tay phải, cho nên nụ cười và ánh mắt của hắn mới trở nên hung ác nham hiểm, còn nửa phần người dưới vì bị lạnh nên mới theo sau lưng người khác, muốn về ký túc xá ấm áp để ngủ.

Dù là người bình thường bị quỷ ám cũng không thể nào có chuyện nửa người trên và nửa người dưới tách rời, bởi vậy Cố Nhung đoán rằng Triệu Dục chắc hẳn đã chết rồi.

Nhưng đáng buồn là Triệu Dục vốn không ý thức được mình đã chết. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể rất lạnh, muốn tìm chỗ nào đó ấm áp để ngủ, nhưng vì ký túc xá thừa ra một bút tiên nên hắn không vào được, cho nên chỉ có thể lần lượt đi gõ cửa các phòng khác.

Tiếc là không phải ai cũng có thể thấy hắn, mà âm khí của hắn chưa mạnh đến mức có thể vào phòng khi chủ phòng không mời.

Cho nên hắn chỉ có thể lang thang bên ngoài ký túc xá, khi trò chơi kinh dị bắt đầu, sự xuất hiện của bút tiên lại cướp đi cơ thể của hắn.

Cố Nhung cảm thấy Triệu Dục vừa đáng thương lại vừa đáng trách, mấy học sinh không rõ sống chết trong phòng 519 cũng như vậy, chẳng phải sống vẫn tốt hơn ư? Tại sao phải chơi trò chơi gọi hồn đáng sợ tới vậy? Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, từ bi không độ người tự tìm ngõ cụt.

Cố Nhung thu ánh mắt lại, lần nữa nhìn bút đỏ trong tay mình, bắt đầu vòng chơi thứ hai.

Lần này là do bút tiên dẫn đường, nó niệm xong ba lần chiêu hồn, Cố Nhung lập tức cảm thấy có người thứ ba khống chế chiếc bút đỏ, dần dần chuyển động.

Mà trong ván chơi này đúng là có người thứ ba xuất hiện, hoặc là nói, bút tiên nhập vào người Triệu Dục đã rời khỏi thể xác của hắn để tham gia trò chơi.

Từ trước tới nay Cố Nhung gặp quỷ không cần mở mắt âm dương, thời gian gặp quỷ cũng không cố định, có khi cậu thấy Thẩm Thu Kích không thấy, có khi Thẩm Thu Kích thấy thì cậu lại không thấy.

Nhưng bây giờ Cố Nhung thấy rất rõ, cậu và Triệu Dục cùng nắm chặt bút đỏ, một bàn tay khác lại điều khiển, chủ nhân cánh tay đứng bên cạnh, nhưng Cố Nhung không ngẩng đầu, cậu không muốn xem thử rốt cuộc bút tiên trông như thế nào.

“Bút tiên bút tiên cho tôi biết ——”

Cậu chỉ nghe thấy Triệu Dục ngồi đối diện lên tiếng, giọng nói đồng bộ với bút tiên cạnh bàn, nửa nạc nửa mỡ, quỷ dị mà bén nhọn: “Cố Nhung có chết hay không!”

Tiếng nói vừa dứt, bút đỏ trong tay Cố Nhung lập tức điên cuồng quay vòng quanh chữ “Chết” trên tờ giấy trắng, vẽ ra từng vòng tròn hoàn mỹ, lực tay như muốn xé nát tờ giấy, nhưng dù là bàn thấp hay giấy trắng đều vẫn giữ nguyên, không hề bị rách, cũng không bị lệch vị trí.

Nếu người bình thường gặp phải tình huống như vậy, rất có thể sẽ bị dọa gào lên mà buông tay, nhưng Cố Nhung nắm bút rất chặt, dù bút có vùng khỏi tay cậu cũng không chịu buông, bởi vì Cố Nhung biết nếu mình buông tay, cậu sẽ phá vỡ quy tắc trò chơi bút tiên rồi chết.

Cho nên Cố Nhung dùng bàn tay trái đỡ lấy, nắm chặt cả tay mình lẫn tay Triệu Dục.

“Mày sẽ chết!”

“Bút tiên nói mày sẽ chết!”

Bút tiên đứng bên cạnh điên cuồng cười to, phát hiện Cố Nhung không chịu ngẩng đầu, nó còn vặn vẹo cơ thể bẻ gãy xương sống, cong đầu xuống trước mặt Cố Nhung, nhìn chằm chằm vào mắt cậu cười nói: “Mày sắp chết rồi.”

Dáng vẻ của bút tiên trông rất kinh tởm.

Con mắt của nó đẫm máu, đồng tử chỉ có một màu đen nhánh, chóp mũi bị chuột gặm nham nhở để lộ hai lỗ thoát khí trống rỗng, vì không có môi nên toàn bộ răng lộ ra ngoài, khóe môi bị vỡ khiến nó trông như đang nở một nụ cười vĩnh viễn không thể khép lại.

Mà Cố Nhung bị nó nhìn giờ này mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, thậm chí trên trán còn có mồ hồi lạnh chảy ra, thoạt trông như đang bị bút tiên dọa sợ vỡ mật, khó mà điều khiển bản thân.

Nhưng chỉ một lúc sau, bút tiên lại thấy Cố Nhung nhìn mặt nó rồi cũng bật cười, chẳng qua nụ cười này hơi méo mó, hệt như chủ nhân của nụ cười đang cố nén cơn buồn nôn mới miễn cưỡng kéo ra.

“Tao sẽ không chết.” Cố Nhung xích lại gần mặt bút tiên một chút, dẩu môi nhẹ giọng lẩm bẩm, “Mày mới chết.”

Cậu vừa dứt lời, đôi mắt đẫm máu của bút tiên lập tức bị một cây bút đâm xuyên hộp sọ, ngòi bút chọc thủng hốc mắt lộ ra, máu tanh theo đó phun ra ngoài, bắn đầy mặt Cố Nhung.

“Á á!!”

Lần này Cố Nhung hét to hơn bất cứ ai, ai bảo cậu mắc bệnh thích sạch sẽ? Hơn nữa cậu còn không thể dùng tay lau mặt, bởi vì cậu đang nắm chặt bút đỏ, không thể buông tay.

Nhưng một giọng hét thảm thiết khác nhanh chóng át đi giọng Cố Nhung, cứ như chủ giọng hét kia đau đớn tới cùng cực, đến cả tiếng gào cũng mang theo cảm xúc thê thảm.

Cho nên Cố Nhung vẫn lựa chọn nén cơn buồn nôn mà mở mắt, bút tiên vừa rồi còn đứng trước mặt cậu ăn nói lung tung bây giờ lại bị một nam sinh khác bóp cổ ghìm xuống bàn đen, dùng bút điên cuồng đâm vào đầu, nam sinh dùng sức vừa mạnh vừa ác, dường như đang trút xuống toàn bộ oán hận khó lòng hóa giải, mỗi lần hạ bút đều chọc xuyên qua đầu bút tiên, để lại trên bàn từng vết lõm nho nhỏ.

Mà nam sinh này là Triệu Dục.

Cố Nhung biết mình có thể chất đặc biệt, dễ tụ âm dẫn quỷ, nguồn âm khí to lớn này không thể giữ lại trong người cậu sẽ tỏa ra ngoài, cho nên khi còn ở Vịnh Trăng Khuyết, Cố Nhung đã lợi dụng Sở Đãi làm thí nghiệm. Cậu muốn xem cậu có thể khống chế số âm khí ấy để chuyển qua một con quỷ khác hay không.

Theo kết quả thí nghiệm có được, dù là Sở Đãi hay Triệu Dục, cậu đều có thể làm được.

Vào khoảnh khắc bắt lấy tay Triệu Dục, Cố Nhung đã làm như lúc cậu gặp Sở Đãi ở Vịnh Trăng Khuyết, truyền tất cả âm khí trên người cho Triệu Dục.

Lượng âm khí lớn như vậy, đến người thường như Tô Hồng Dứu còn nhìn thấy, thậm chí còn chạm vào được Sở Đãi, huống chi là Triệu Dục – người chết vì chơi bút tiên?

Trước lần nhảy lầu thứ hai, Cố Nhung dùng đèn pin di động nhìn thấy Triệu Dục, lập tức đã nghĩ tới cách này.

Cậu muốn biết nếu Triệu Dục có được lượng âm khí lớn đến thế, cậu ta sẽ giết ai.

Triệu Dục bị bút tiên giết chết, kẻ hắn hận nhất là bút tiên.

Cố Nhung cảm thấy dù mình có đoán sai, Triệu Dục giết chết cậu cũng không sao, với cậu mà nói chẳng qua chỉ là chết thêm một lần nữa mà thôi.

Mà hiện tại đã có kết quả chính xác.

Đầu bút tiên đã biến thành tổ ong vò vẽ, đống nhầy nhụa pha giữa máu và não của nó tóe ra, bắn lên tờ giấy trắng dùng để chơi bút tiên, giấy bị máu đỏ thấm ướt, chữ viết cũng dần nhòe đi, cuối cùng tan vào trong máu của bút tiên.

Chỉ tiếc là quỷ chết rồi sẽ không chết được nữa, nó chỉ có thể đau đớn gào thét, vì không đánh lại Triệu Dục nên không thể cử động, từ từ cảm nhận nỗi đau khi đầu bị chọc thủng.

Nhìn khuôn mặt móp méo của bút tiên, khuôn mặt Cố Nhung cũng bắt đầu méo theo vì số máu dính lên mặt, hơn nữa cậu cũng không nhịn được mà nghĩ: Không biết kiểu chết này với nhảy lầu, cái nào đau hơn nhỉ? Mặc dù cậu không muốn thử kiểu nào cả.

Không biết qua bao lâu, Triệu Dục cũng chịu dừng lại động tác hành hung, bút tiên bị đâm thủng lỗ chỗ trên đầu nằm xụi lơ bên chân Cố Nhung.

Cố Nhung thấy thế, nắm chặt bút đỏ, bắt đầu đọc chú đưa tiên:

“Bút tiên bút tiên mau rời đi…”

“Bút tiên bút tiên mau rời đi…”

“Bút tiên bút tiên mau rời đi…”

Sau khi đọc xong ba lần, cơ thể bút tiên dần tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỗ máu chảy ra của nó, giấy trắng và bút đỏ trong tay Cố Nhung cũng theo đó mà biến mất, chỉ còn lại từng lỗ tròn trên bàn thấp do Triệu Dục tạo nên cùng tia sáng vàng phản ra từ ngọn nến vẫn còn đó, trở thành dấu vết minh chứng cho trò chơi kinh dị vừa rồi.

Triệu Dục không biến mất, hắn lạnh lùng đứng đó, trên mặt dính đầy máu tươi, từng giọt máu đọng chảy từ má xuống cằm, đôi mắt vẫn còn hai màu đen trắng nhìn Cố Nhung chằm chằm.

Cố Nhung không đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại hắn.

Nói thật là Cố Nhung đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với bút tiên, nhưng cậu không đoán được tiếp theo Triệu Dục sẽ làm gì. Toàn bộ hành động của cậu là con dao hai lưỡi, dù đi bên nào cũng sẽ đâm đầu vào ngõ cụt, cậu không quen Triệu Dục, không biết tính cách của hắn như thế nào.

Cũng may mà cậu có chuông cảm ác Thẩm Thu Kích cho cậu.

Sau khi bút tiên biến mất, chuông cảm ác lập tức dừng rung, nếu như không có sợi chuông cảm ác ấy, Cố Nhung có thể sẽ hơi hoảng hốt, đoán xem liệu mình có bị Triệu Dục giết chết hay không, nếu cậu chết thật rồi, vậy về sau cậu phải đối phó với Triệu Dục như thế nào đây?

Cho nên khi chuông cảm ác không rung lên nữa, Cố Nhung mới thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng như ban đầu.

“Cậu…”

“Tôi…”

Cố Nhung và Triệu Dục lên tiếng cùng lúc, cuối cùng Cố Nhung quyết định im lặng để Triệu Dục nói trước.

Triệu Dục cúi đầu nhìn tay mình, tay phải nắm lại thả ra như đang xác nhận quyền khống chế tay đã quay về với mình.

Hắn mơ hồ nhớ ra, mấy hôm trước sau khi chơi bút tiên với đám bạn cùng phòng, cái tay này đã không còn là của hắn nữa.

Triệu Dục không hiểu lý do vì sao, về sau hắn xin nghỉ đến bệnh viện, trong lúc ngủ mới phát hiện mình bị tay phải bóp đến tỉnh, khi đó hắn mới hiểu —— Thì ra mình bị bút tiên ám lấy.

Đương nhiên nguyên nhân là do hắn đột ngột thả tay trong quá trình chơi bút tiên, phá vỡ quy tắc trò chơi, bút tiên chưa được tiễn đi cứ vậy ở lại, bám vào tay phải của hắn.

Lại sau đó nữa, Triệu Dục phát hiện tay phải càng ngày càng mất khống chế, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, tay phải sẽ nắm chặt cổ như muốn bóp chết hắn, khiến hắn thở không nổi.

Hơn nữa Triệu Dục còn phát hiện khuôn mặt cũng dần khác đi. Trên gương mặt kiểu gì cũng sẽ để lộ ra biểu cảm không thể khống chế, lúc đi ngang qua gương, “Triệu Dục” trong gương sẽ nở nụ cười quỷ dị, dùng ánh mắt độc ác nham hiểm nhìn hắn chằm chằm, Triệu Dục biết trong gương không có quỷ, người có quỷ là hắn.

Con quỷ đó trú ngụ trong nửa người hắn.

Cho nên hắn đi mua một cây cưa dài, nhốt mình trong khách sạn…

Về sau ký ức trở nên mơ hồ, Triệu Dục chỉ cảm thấy máu trong người không ngừng chảy ra ngoài, cơ thể lạnh lẽo, hắn rất lạnh, hơn nữa hắn chỉ xin nghỉ hai ngày, phải nhanh chóng quay về ký túc xá.

Thế nhưng hắn không mang chìa khóa, dù có gõ cửa như thế nào thì bạn cùng phòng đều không nghe được, hắn muốn đi ngủ nhờ phòng khác cũng không được, ai cũng có giường của mình rồi, hắn không có chỗ ngủ.

Mà cho dù hắn gõ được cửa phòng 519, bạn cùng phòng mở ra rồi đóng lại rất nhanh như không nhìn thấy hắn, hắn chưa kịp vào phòng, mãi tới khi bạn cùng phòng mở cửa ra chạy xuống tầng dưới, hắn mới có thể vào phòng ngủ trên giường mình.

Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện trong phòng có rất nhiều gương mặt lạ lẫm, chật đến mức hắn không có chỗ đặt chân, chỉ có thể rời khỏi phòng 519 lần nữa, đi gõ cửa phòng khác…

Nhớ lại mọi chuyện xong, sau khi chuyện đâu vào đó, Triệu Dục càng thêm mê mang, mắt hắn không có tiêu cự, lẩm bẩm hỏi: “… Có phải tôi chết rồi không?”

“… Tôi nghĩ là vậy.” Cố Nhung nói, trên mặt mang vẻ không đành lòng.

Cậu không dám nói thẳng sự thật là hắn đã chết rồi.

“Bạn cùng phòng của tôi đâu?” Triệu Dục đảo mắt nhìn quanh ký túc xá, nhưng hắn không nhìn thấy bóng dáng bạn mình đâu, ngọn nến trên bàn chỉ có thể chiếu sáng một góc, thậm chí bọn họ còn không thấy được cửa phòng.

Căn phòng này trông như phòng 519, nhưng lại tồn tại một không gian xa lạ khác.

Chẳng qua Cố Nhung cảm thấy có thể không phải là mình không nhìn thấy, mà là bị những con quỷ khác đến chơi trò chơi bốn góc che kín.

“Tôi cũng không biết.”

Cố Nhung lắc đầu trả lời Triệu Dục, cậu cũng quan sát phòng theo Triệu Dục, lại phát hiện hình như ma quỷ trong phòng càng lúc càng ít, mấy con quỷ trước đó muốn lao vào ánh nến quỷ dị không thấy đâu nữa, chỉ thỉnh thoảng có vài khuôn mặt quỷ trông còn rất ngạc nhiên, sau đó tựa như bị người khác tóm lấy, “Soạt” một tiếng mất dạng.

Cậu hỏi Triệu Dục: “Cậu dẫn tôi ra khỏi đây được không?”

“Tôi cũng không biết rời khỏi đây như thế nào.”

“Tôi lạnh… Buồn ngủ lắm…” Triệu Dục khoanh tay ngồi xổm xuống, co ro trước góc bàn lung lay cơ thể, cuối cùng vùi đầu vào hai tay, bả vai hơi rung lên như đang khóc.

“Cậu tên gì? Triệu Dục đúng không? Cậu đừng đau buồn quá…”

Cố Nhung chỉ thấy hắn thật đáng thương, cau mày muốn vỗ vai an ủi hắn, kết quả vừa vươn tay ra chưa kịp chạm vào vai Triệu Dục, cậu đã bị một bàn tay khác thò ra từ trong bóng tối nắm chặt cổ tay.

Cảnh này rất giống với lúc cậu bị bút tiên kéo vào phòng chơi trò bốn góc khi cửa 316 mở.

Cố Nhung bị nắm tay, tim đập ầm ầm như sấm, trong lòng không khỏi hoảng hốt: Bút Tiên quay về bắt cậu chơi tiếp ư?

Chẳng qua chỉ sau một thoáng ngạc nhiên, Cố Nhung lập tức phát hiện điểm bất đồng so với đôi tay quỷ lạnh lẽo, bàn tay ấy ấm áp, lòng bàn tay phát ra hơi nóng, thậm chí còn có một lớp mồ hôi mỏng, chẳng qua đầu ngón tay lại phát lạnh, hệt như vì quá sợ hãi mà mất đi nhiệt độ.

Trong lúc Cố Nhung đang ngẩn ra, khuôn mặt của chủ đôi tay xuất hiện từ trong bóng tối, Cố Nhung hơi ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của người kia.

Thanh niên nắm chặt tay cậu, dường như đang sợ chỉ cần buông tay ra, cậu sẽ lập tức biến mất, người hắn run lẩy bẩy, đến cả giọng nói cũng không rõ: “Cố Nhung…”

“Thẩm Thu Kích…”

Cố Nhung nhẹ giọng gọi tên hắn, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại sợ hãi. Nhìn cái dáng này của Thẩm Thu Kích, chỉ sợ lại sắp mắng cậu rồi.

Nhưng thanh niên thấy biểu cảm sợ hãi, tưởng rằng mình bóp đau tay cậu, vội hơi buông lỏng tay ra, nhưng hắn vẫn nắm tay không chịu buông, còn cố tiến lên phía trước, muốn lại gần cậu thêm chút nữa.

Nhưng Thẩm Thu Kích không bước nổi, Cố Nhung nhìn thấy khóe môi hắn có một sợi máu tươi, sau đó hắn quỳ sụp xuống đất.

“Thẩm Thu Kích! Anh sao thế?!”

Cố Nhung bị dọa tới trừng mắt, không còn quan tâm Thẩm Thu Kích có mắng mình hay không, vội quỳ xuống theo Thẩm Thu Kích, nâng tay hắn lên, hai tay run rẩy xoa cằm hắn, muốn lau đi vết máu nơi khóe môi.

Thẩm Thu Kích ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt sâu như vực thẳm ướt át hệt như được phủ lên một tầng hơi nước, làm ảnh ngược của Cố Nhung trở nên gợn sóng.

Cố Nhung ngơ ngác nhìn vành mắt đỏ ngầu của Thẩm Thu Kích.

Cậu chưa từng thấy thẩm Thu Kích khóc, không biết vì sao khi nhìn Thẩm Thu Kích khóc cậu lại thấy khó chịu, đôi mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống.

Thẩm Thu Kích thấy thế, vươn tay xoa lên má Cố Nhung, thay cậu lau sạch vết máu trên mặt, đôi môi mím chặt không chịu mở miệng.

Cố Nhung cho là hắn muốn nói gì đó, nắm lấy mặt hắn xích lại gần thêm một chút.

“Đừng…”

Thẩm Thu Kích vừa nói ra được một chữ, kết quả vừa mở miệng, hàm răng không trụ lại được cảm giác buồn nôn, há miệng nôn ra một miếng thịt đẫm máu lên tay Cố Nhung.

Cố Nhung khóc nấc lên, cậu cho những cục máu này là nội tạng của Thẩm Thu Kích, mà khi nào thì con người mới có thể nôn ra nội tạng? Chắc chắn là lúc sắp chết.

Thẩm Thu Kích sắp chết rồi ư?

“Thẩm Thu Kích… Rốt cuộc anh làm sao vậy…”

Thẩm Thu Kích cúi đầu nôn mửa liên tục, nói không thành lời, nhưng Cố Nhung phát hiện ngoài số thịt kia, Thẩm Thu Kích còn nôn ra cả xương vỡ, mắt, thậm chí là móng tay chưa kịp tiêu hóa.

Cho nên Cố Nhung đang khóc liền chững lại, cậu nhìn miếng thịt, mắt và móng tay trong tay mình, cơ thể cứng đờ, ở góc tối mà nến không chiếu đến có tiếng quỷ quái hoảng sợ vang lên ——

“Cứu tôi với! Sao ở đây lại có người!”

“Hắn ăn quỷ!”

“Ở đây có người, mau trốn đi… Hắn sắp ăn sạch chúng ta rồi!”

Sột soạt sột soạt…

Tiếng quần áo ma sát với nhau lại vang lên, nhưng càng lúc càng cách xa Cố Nhung, phạm vi chiếu sáng của ngọn nến cũng càng lúc càng mở rộng, cuối cùng rọi sáng toàn bộ phòng 519.

Cố Nhung có thể trông thấy hai bên giường cao thấp trong phòng, cũng có thể thấy cửa ở đâu, về phần ba người bạn cùng phòng của Triệu Dục thì đang nằm trên giường mình, hai tay đan chéo đặt trước bụng, là dáng nằm tiêu chuẩn khi được đưa vào quan tài.

Triệu Dục vẫn luôn cúi đầu đột nhiên đứng dậy, chạy đến bên giường bạn cùng phòng lần lượt thăm dò hơi thở của bọn họ, cuối cùng ngã ngồi trên đất, nở nụ cười vừa vui vừa buồn: “Tốt quá, bọn họ vẫn còn sống…”

Sau khi nói xong, ngoài rèm cửa có ánh sáng chiếu vào, buổi tối rút đi, bình mình lại tới.

Triệu Dục ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cơ thể dần biến mất trong ánh ban mai.

“Đm, mấy thứ này buồn nôn chết mẹ!”

Thẩm Thu Kích đã nôn được kha khá, vừa lớn tiếng chửi bậy vừa lau vết máu ngồi thẳng người lên, đống nhầy nhão nhoét gần như dính cả lên người hắn và Cố Nhung, nghe mấy con quỷ trong bóng đêm vừa nói chuyện, không khó để Cố Nhung đoán Thẩm Thu Kích đã làm gì với chúng.

Chẳng qua Cố Nhung nhìn đống thịt, mắt và số nội tạng có thể lờ mờ nhìn ra hình dáng, tuyệt vọng nghĩ: Rốt cuộc Thẩm Thu Kích đã ăn bao nhiêu quỷ đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện