Cố Nhung vẫn cảm thấy chuyện mình có thể sống lại vô hạn trông thì như một loại siêu năng lực, trên thực tế là một loại nguyền rủa đối với cậu, bởi vì theo mỗi lần sống lại vô hạn thì còn có sự đau khổ và tuyệt vọng khi giãy dụa giữa lằn ranh sống chết.
Nhưng về sau cậu lại vì chuyện này mà quen được với Thẩm Thu Kích, thậm chí là… có mối quan hệ khá thân thiết, Cố Nhung cảm thấy đúng như cổ nhân nói: Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Có lẽ thể chất này của mình còn có tác dụng khác không chừng? “Có rất nhiều cách mở mắt âm dương, cách ít nguy hiểm cũng có, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Thẩm Thu Kích thấy sau khi mình từ chối Cố Nhung, thanh niên lập tức rũ mắt im lặng, còn tưởng Cố Nhung đang buồn thay cho Tô Hồng Dứu và Sở Đãi, cau mày nói: “Dù dùng lá liễu lau mắt sẽ tổn hại âm đức, nhưng anh thấy với chấp niệm của Tô Hồng Dứu, có lẽ cô ấy cũng sẽ bằng lòng ——
“Không cần.” Cố Nhung bỗng ngẩng đầu nhìn sau lưng Tô Hồng Dứu, “Thẩm Thu Kích, cậu có nhớ người đàn ông áo đen mà chúng ta gặp vào đêm Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư gặp quỷ trong phòng 714 không? Trước kia tôi luôn nghĩ anh ta là bảo vệ khách sạn, bây giờ cậu còn nhìn thấy anh ta không? Ở ngay sau lưng Tô Hồng Dứu ấy.”
“Không thấy.” Khuôn mặt Thẩm Thu Kích lạnh đi, “Em nhìn thấy à.”
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng Thẩm Thu Kích lại nói bằng câu trần thuật, chứng tỏ hắn đã biết đáp án.
“Tôi muốn thử một việc…”
Cố Nhung nhìn vào khoảng không sau lưng Tô Hồng Dứu, từ từ vươn tay phải ra, Thẩm Thu Kích nhìn ánh nắng buổi sáng sớm rơi vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, chuyển động cùng con ngươi rực rỡ, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định: “Tôi muốn biết…”
Cố Nhung đi về phía người đàn ông đứng sau lưng Tô Hồng Dứu, sau đó nắm lấy cổ tay anh ta.
Quỷ hồn không có thực thể, càng không có mạch đập, Cố Nhung chưa từng nghĩ tới việc mình chạm vào quỷ hồn, đừng nói đến việc chủ động, nhưng hôm nay cậu đã làm rồi, Cố Nhung chạm vào một cơn lạnh buốt, hệt như thứ cậu cầm không phải tay người, mà là một cục băng ngàn năm khó tan chảy.
Cục băng kia như có ý thức của riêng mình, điên cuồng lan ra bốn phía, muốn phong tỏa tất cả những gì nó chạm phải. Đây chính là nhiệt độ của cái chết, lạnh lẽo, tĩnh mịch, không có sức sống.
Nhưng Cố Nhung cảm thấy cơ thể mình còn lạnh hơn cả nhiệt độ tử vong. Phảng phất như tất cả nhiệt độ trên thế giới này đều đóng băng dưới lớp da của cậu, nằm ẩn bên trong xương, âm khí theo thời gian dần truyền qua người Sở Đãi.
Cố Nhung bị cơn lạnh này làm cho run lẩy bẩy, cơ thể không ngừng rung động, mặt nhanh chóng trắng bệch, thậm chí cả mi mắt và đuôi tóc dần thấm ra từng lớp băng mỏng, màu da vốn gần với màu tuyết nay lại càng như tượng băng được đắp lên, Tô Hồng Dứu đang ngẩn ra vì thấy Cố Nhung bỗng tới gần cũng bị bộ dáng kỳ lạ của cậu dọa sợ, khó hiểu hỏi: “Bạn Cố… Em làm sao thế?”
“Em làm gì đấy?!” Thẩm Thu Kích bắt lấy cánh tay kia của Cố Nhung, sau khi phát hiện cơn lạnh thấu xương trên người thanh niên, Thẩm Thu Kích lập tức muốn kéo cậu ra khỏi nơi đó.
“Cố Nhung, buông ra.” Thẩm Thu Kích khàn giọng, ánh mắt âm trầm, “Nếu em không buông tay…”
“Chờ đã, anh ta sắp hiện ra rồi…” Cố Nhung cũng rất ngạc nhiên vì sao lạnh như vậy mà mình còn tỉnh táo, nhưng cậu biết mình không kiên trì được lâu nữa, “Thẩm Thu Kích, cậu chờ chút, tôi rất muốn biết…”
“Bằng không với mệnh cách không thuộc về mình, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
Cố Nhung vừa dứt lời, Thẩm Thu Kích đã nhìn thấy có một bóng hình từ hoàn toàn trong suốt dần trở nên rõ ràng ngay sau lưng Tô Hồng Dứu, cuối cùng hiện ra trước mặt ba người bọn họ như một người bình thường, Cố Nhung thả tay, anh ta cũng không còn biến mất nữa.
Nhưng anh ta chỉ có thể đứng trong bóng tối mà không thể ra ngoài ánh sáng, nơi nào càng sáng, cơ thể của anh ta sẽ càng mờ nhạt.
Nhưng dù là như thế cũng đã đủ cho Tô Hồng Dứu thấy rõ mặt mũi của anh ta, cô nhìn thấy bộ xương trắng còn có thể nhận ra là anh, bây giờ nhìn thấy người yêu đã cách xa bảy năm, cô cũng có thể gọi tên anh.
“Sở Đãi…” Tô Hồng Dứu ngơ ngác nhìn người trước mặt, nước mắt dần trượt xuống theo khóe mi. Cô vươn tay ra, run rẩy vuốt ve khuôn mặt Sở Đãi, phác họa lại từng đường nét góc cạnh, mà cơn lạnh trong lòng bàn tay nhắc nhở cho Tô Hồng Dứu biết anh đã chết rồi.
Nhưng Tô Hồng Dứu lại nở nụ cười, đôi mắt cô ầng ậng nước, vui vẻ nói: “Tốt quá… Em lại gặp được anh rồi.”
Đôi mắt của Sở Đãi cũng mang theo ánh nước, vui buồn lẫn lộn, nhưng anh lại mím chặt môi không nói gì, chỉ lấy một chiếc nhẫn khác ra đặt lên tay Tô Hồng Dứu.
Chiếc nhẫn này là một đôi với chiếc nhẫn Tô Hồng Dứu đào ra được từ trong đất.
Tô Hồng Dứu thấy nhẫn thì cười càng tươi: “Từ sau khi anh đi, mỗi ngày em đều cầm theo nó, sau này không thấy đâu nữa, em còn rất khó chịu, thì ra là anh cầm đi, cũng may không mất…”
Đôi môi Sở Đãi khép mở nhưng không phát ra tiếng, Cố Nhung thấy miệng anh ta trống rỗng, hình như không có đầu lưỡi.
“Anh ta nói “Xin lỗi”.” Thẩm Thu Kích nói cho Tô Hồng Dứu biết, dù sao ở đây cũng chỉ có mình hắn biết đọc khẩu ngữ, “Lấy nhẫn của chị đi là vì muốn chị đừng chờ anh ta nữa.”
“Chị phải rời khỏi Hoán Sơn, rời khỏi nơi này, ra ngoài sống cuộc sống mới của mình, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Thẩm Thu Kích thuật lại toàn bộ lời của Sở Đãi cho Tô Hồng Dứu nghe.
Tô Hồng Dứu lại lắc đầu, lấy chiếc nhẫn Sở Đãi đưa đeo lên ngón áp út, sau đó kéo tay Sở Đãi, đeo chiếc nhẫn cỡ nam mà cô đào được từ trong đất lên cho anh: “Không, em muốn chờ anh về, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
Ánh mắt Sở Đãi nhìn Tô Hồng Dứu càng đau lòng hơn, nhưng Tô Hồng Dứu lại cố chấp không chịu buông tay anh.
Lúc này trong khách sạn dần có tiếng động khác vang lên, dường như có người mới dậy, Sở Đãi nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, sau đó vỗ tay Tô Hồng Dứu trấn an rồi lui vào bóng tối, từ từ biến mất.
“Sở Đãi?” Tô Hồng Dứu hoảng sợ gọi tên Sở Đãi.
Thẩm Thu Kích ôm Cố Nhung đang rất yếu, đôi mày cau chặt chưa hề thả lòng: “Ánh nắng từ giờ Tỵ đến giờ Thân rất mạnh, anh ta không thể xuất hiện ở nơi có ánh nắng, chị đến chỗ nào đó không có ánh sáng gọi anh ta, anh ta sẽ ra gặp chị.”
“Chị, chị còn tưởng anh ấy đi rồi…” Lúc này Tô Hồng Dứu mới yên tâm hơn, lau đi nước mắt trên mặt. Sau đó cô nhìn về phía Cố Nhung, Tô Hồng Dứu chưa quên vì nhờ có Cố Nhung, cô mới thấy được Sở Đãi.
Lúc này trên mi mắt Cố Nhung vẫn còn đọng một lớp sương, nằm trong ngực Thẩm Thu Kích run bần bật, Tô Hồng Dứu vội vàng chạy ra sau quầy, nói: “Để chị lấy cho các em tấm chăn.”
Mấy phút sau, Tô Hồng Dứu cầm lấy một tấm chăn và lò sưởi mini ra, cô đưa chăn cho Thẩm Thu Kích, lại cắm điện lò sưởi sưởi cho Cố Nhung: “Hay là chị mở điều hòa lên cho các em nhé?”
“Khụ khụ… Không cần.” Cố Nhung lạnh đến mức rát cả họng, nhưng sau khi thả tay Sở Đãi ra, cảm giác ấy đã dịu đi rất nhiều, ít nhất không khiến cậu cảm thấy như sắp bị chết cóng nữa.
Tô Hồng Dứu lập tức lấy một bình nước nóng cho Cố Nhung, sau đó đứng sang một bên, cô không hỏi nhiều chuyện Cố Nhung làm sao để Sở Đãi xuất hiện, Thẩm Thu Kích rất hài lòng với tính tự giác của cô, chẳng qua hắn vẫn phải chặn đầu trước: “Hôm nay…”
“Chị sẽ không nói ra chuyện ngày hôm nay.” Kết quả Thẩm Thu Kích vừa nói được hai chữ, Tô Hồng Dứu đã bình tĩnh ngắt lời, “Hôm nay không có chuyện gì hết.”
“Hi vọng chị nói được làm được.” Ánh mắt Thẩm Thu Kích rất u ám, giọng nói lạnh như băng. Dù không nói rõ câu uy hiếp, nhưng Tô Hồng Dứu hiểu ý hắn, Cố Nhung có thể cho cô gặp Sở Đãi, vậy thì cũng có thể khiến cho Sở Đãi biến mất lần nữa, cho nên Tô Hồng Dứu không nói nhiều, chỉ trịnh trọng cam kết: “Được.”
Sau đó Thẩm Thu Kích tìm cớ đuổi Tô Hồng Dứu đi, hắn đưa Cố Nhung đến nhà ăn khách sạn lấy bữa sáng, bây giờ Tô Hồng Dứu vô cùng cảm kích với họ, bảo đầu bếp cho Cố Nhung thêm đồ ăn, muốn ăn gì cứ nói với đầu bếp là được, nếu Vịnh Trăng Khuyết không có, cô sẽ lập tức ra ngoài mua cho.
Chẳng qua Cố Nhung cũng không muốn ăn gì, cho nên bèn gọi hai phần há cảo nhân tôm.
Một phần cho cậu, một phần cho Thẩm Thu Kích.
Há cảo nhân tôm được xem như đồ đắt tiền trong nhà ăn, nhưng Tô Hồng Dứu không lấy tiền bọn họ, cô cũng biết ơn lớn không thể nào trả hết được, bảo Cố Nhung và Thẩm Thu Kích nếu sau này có việc gì cần nhờ, chỉ cần không phạm pháp và nằm trong phạm vi năng lực, cô nhất định sẽ làm, nói xong cũng bảo không quấy rầy bọn họ nữa, quay về căn phòng phía sau phòng tiếp tân.
“Hừ, chắc chắn chị ta lại đi tìm Sở Đãi rồi.” Thẩm Thu Kích thấy thế thì cười lạnh, nói với Cố Nhung, “Mấy đôi yêu nhau toàn dính nhau thế đấy.”
Cố Nhung nghe giọng Thẩm Thu Kích còn chua hơn đĩa dấm trước mặt, nhịn không được cười nói: “Sao nào, cậu ghen với người ta à?”
“Anh không ghen.” Thẩm Thu Kích xùy nói, “Anh ghen, anh ăn chanh, được chưa?”
Cố Nhung: “?”
Tưởng cậu không nghe ra hắn đang chửi đcmm(1) à?
“Cậu mắng tôi?” Cố Nhung muốn xác nhận thêm lần nữa, sợ mình nghe nhầm lại thành oan cho hắn.
Thẩm Thu Kích nâng mặt Cố Nhung lên, phải để cho cậu nghe rõ tiếng cáu gắt trong lòng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em bị ngu à, lãng tai hay gì?”
“Cậu đang mắng Cố Nhung à?” Thẩm Thu Kích vừa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng của Lộ Tiếu Vu truyền ra từ phía sau bọn họ.
Lộ Tiếu Vu vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cửa sổ gọi một phần canh miến tiết vịt: “Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng cậu nâng mặt cậu ấy lên là để hôn cơ đấy, vừa sáng sớm mà thấy mấy cảnh này đúng là mắc ói muốn chết.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Lộ Tiếu Vu nói xong lại nhìn qua Cố Nhung đang quấn chăn sưởi lò mini, mà trên tóc cậu còn đọng lại hơi nước, trông thế nào cũng thấy rất lạnh, không khỏi hỏi cậu: “Hôm nay trời lạnh vậy à?”
Tất nhiên Cố Nhung không thể nói thật với cậu ta, chỉ đành nói: “Không có, do tôi thấy lạnh thôi.”
Mà Thẩm Thu Kích không để ý tới cuộc trò chuyện của bọn họ, buông tay ra, cầm đĩa há cảo của mình đến bàn khác, không ngồi với Cố Nhung nữa.
Cố Nhung thấy hành vi giận dỗi mất tự nhiên của Thẩm Thu Kích, sau khi suy nghĩ vài giây lại bưng đĩa há cảo của mình đến ngồi đối diện hắn, Thẩm Thu Kích đổi, Cố Nhung cũng đổi theo.
Sau ba lần như thế, Thẩm Thu Kích dứt khoát đến ngồi chung với Lộ Tiếu Vu.
Bây giờ trong phòng ăn đều là ghế hai người, ghế nhiều người phải đi ra phía sau, bây giờ Thẩm Thu Kích ngồi chung với Lộ Tiếu Vu, nhấn mạnh hắn không cho Cố Nhung cơ hội ngồi với mình nữa.
Nhưng Cố Nhung không sợ, cậu đặt đĩa há cảo xuống bàn Lộ Tiếu Vu, lại kéo thêm cái ghế tới ngồi bên cạnh Thẩm Thu Kích, điều này khiến cho Lộ Tiếu Vu vốn ngồi cướp bàn đầu tiên giờ lại như một thằng tu ét đây chính cống.
“Rầm!”
“Thiếu gì cách cho các cậu làm nhục tôi?” Lộ Tiếu Vu ném đũa xuống, hít sâu một hơi chất vấn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích: “Mà các cậu lại cứ chọn kiểu này?”
Lộ Tiếu Vu có thể chửi mình, nhưng cậu ta dám làm dữ với Cố Nhung, Thẩm Thu Kích lập tức lên tiếng nhắc vài câu, dùng ngón tay chỉ tấm bảng treo ngoài phòng ăn: “Đây là nơi cho các cặp đôi.”
Bằng không sao chỗ này chỉ có ghế hai người?
“Được, là tôi tự rước lấy nhục, bye.” Lộ Tiếu Vu ôm ngực, quyết định rời khỏi nơi đáng sợ này, đến khu tập thể ăn cơm.
Lộ Tiếu Vu vừa đứng dậy, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm đi xuống cũng trông thấy cậu ta, Tạ Tử Hàm lập tức nâng tay chào hỏi: “Này, Lộ Tiếu Vu, cậu định đi đâu đấy? Lại đây ăn sáng với bọn tôi đi.”
Trần Tấn nghe vậy, vội kéo tay Tạ Tử Hàm: “Đây là khu cho các cặp yêu nhau, chỉ có hai chỗ, em đừng làm Lộ Tiếu Vu nhục thêm nữa.”
“Ơ?” Tạ Tử Hàm nhìn xung quanh, phát hiện đúng là chỉ có bàn ăn hai người thật, vội vàng xin lỗi Lộ Tiếu Vu, “Xin lỗi nhé Lộ Tiếu Vu, tôi không để ý.”
Nói xong Tạ Tử Hàm còn quan tâm hỏi dò: “Hay là để bọn tôi qua khu tập thể ăn với cậu nhé?”
Lộ Tiếu Vu vẫn còn tâm lý phản nghịch, ôm bát canh miến kéo một chiếc ghế nơi bàn chếch góc Bắc Cố Nhung tạo thành bàn đơn, ngồi xuống cảnh cáo bọn họ: “Tôi ăn ở đây, đừng ai làm phiền tôi.”
“Được.” Tạ Tử Hàm gãi gãi đầu, ngồi chung với Trần Tấn ăn bánh bao.
Sau bọn họ còn có rất nhiều học sinh lục tục đi ra, nhìn thấy Tạ Tử Hàm và Trần Tấn cũng không ngạc nhiên, dù sao đôi chim cu này có Tạ Tử Hàm rất thích mặc đồ nữ, rất nổi bật, từ ngày đầu tiên đến thì mọi người đã biết bọn họ là một cặp.
Mà trong ngành thiết kế của bọn họ có rất nhiều cặp gay les, cho nên thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ngồi chung, bọn họ cũng không ngạc nhiên, cùng lắm chỉ là cảm thán vài câu, thầm nói chẳng trách Cố Nhung lại vẽ tranh Thẩm Thu Kích đi tắm, thì ra là có quan hệ như vậy.
Còn khi nhìn thấy Lộ Tiếu Vu ngồi một mình trong khu này mới lạ. Người này ngồi đây một mình làm gì? Đang chờ người yêu à? Nhưng bàn cậu ta làm gì còn cái ghế nào nữa? Không phải là đang cô đơn lẻ bóng đấy chứ?
Lộ Tiếu Vu tức đến mức suýt cắn đứt đôi đũa.
Cố Nhung cũng không tốt hơn cậu ta là bao, nhất là khi lớp trưởng Xa Khả nhìn thấy Thẩm Thu Kích và cậu ngồi chung thì để lộ biểu cảm “Thì ra là thế”, Cố Nhung lại càng đứng ngồi không yên.
Chẳng qua Thẩm Thu Kích vừa tức giận trông đã tốt hơn nhiều, hắn không còn cau mày, khuôn mặt âm trầm sáng sủa hơn hẳn, thậm chí còn nở nụ cười nhạt nhìn Cố Nhung, nhẹ giọng hỏi cậu: “Cục cưng, anh thấy ghế này cứng quá ngồi đau mông, hay là chúng ta đổi sang khu tập thể nhé?”
“Cũng được.” Cố Nhung nói.
Vừa nói xong đã thấy sắc mặt Thẩm Thu Kích như sắp nổi bão, cậu lập tức nói thêm: “Nhưng không cần thiết.”
Sắc mặt Thẩm Thu Kích không trở nên xấu đi nữa, nhưng cũng không theo chiều hướng tốt lên, còn âm dương quái khí nói: “Khẩu phật tâm xà.”
Cố Nhung: “…”
Cố Nhung dở khóc dở cười, nghe Thẩm Thu Kích nói như kiểu cậu là tên đàn ông cặn bã lắm vậy.
Nhưng chờ châm chọc xong, Thẩm Thu Kích lại mang chăn và lò sưởi mini tới cho cậu, để cậu bọc chăn lại, Cố Nhung nắm chặt tấm chăn khoác trên vai, không nhịn được nhỏ giọng hỏi hắn: “Khẩu xà tâm phật?”
“Em đang vặn lại ông đây đấy à?” Thẩm Thu Kích đập đũa xuống.
Trước đây không lâu, Cố Nhung đã từng uy phong tự xưng “ông đây” với Thẩm Thu Kích, mà bây giờ khi đối diện với hắn, cậu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt: “Không dám không dám.”
Lúc này Thẩm Thu Kích mới được Cố Nhung dỗ cho dịu xuống, chỉ là vẫn lạnh lùng: “Tô Hồng Dứu vốn có thể sống rất lâu, em lại cho Sở Đãi nhiều âm khí như vậy, dù Tô Hồng Dứu có thể thấy anh ta, nhưng nếu ở lâu bên cạnh, Tô Hồng Dứu sẽ giảm thọ.”
Lúc ấy Cố Nhung chỉ nghĩ tới việc Kim Đồng Ngọc Nữ ở cạnh mình sẽ mạnh lên, không ngờ hậu quả sâu xa như vậy, nghe xong hơi sửng sốt, nghĩ mà thấy sợ: “Vậy có phải tôi… sai rồi không?”
Thẩm Thu Kích không thèm ngẩng đầu lên, giọng nói rét như gió: “Em làm sai, nhưng không sao, nếu Tô Hồng Dứu có thể buông tay, chị ta đã không phải chờ tới tận bảy năm.”
Tô Hồng Dứu còn có thể kiên trì lâu như vậy là vì cô có một niềm tin: Cô muốn chờ Sở Đãi quay về, hoặc phải tìm ra được thi thể của A Uyển và Sở Đãi, báo thù thay cho họ.
Từ đêm qua khi Tô Hồng Dứu nói muốn báo cảnh sát, Thẩm Thu Kích đã biết chắc chắn Tô Hồng Dứu biết người sát hại hai người kia là ai, sau khi quay về cô không ngủ cả đêm, thậm chí Thẩm Thu Kích cảm thấy với trạng thái tinh thần đó của Tô Hồng Dứu, nếu Cố Nhung không để cô gặp Sở Đãi, không ai biết cô sẽ làm ra được chuyện gì.
Cuối cùng sẽ vì báo thù mà nhúng thân mình vào vết chàm.
Mà đối với Tô Hồng Dứu, so với việc phải chờ đợi qua từng đêm cô tịch, dù phải đánh đổi mạng sống để gặp lại Sở Đãi cô cũng bằng lòng, dù sao cách cuối cùng để có thể gặp quỷ chính là chết đi.
Thẩm Thu Kích giải thích cho Cố Nhung nghe những điều này là vì sợ Cố Nhung sẽ có gánh nặng tâm lý chuyện Tô Hồng Dứu giảm thọ, ai ngờ hắn đã đánh giá cao nhóc khốn vô lương tâm này, cậu không chỉ không còn gánh nặng mà là không tim không phổi, nghe thấy chuyện này không liên quan đến mình liền vui hẳn lên, cong mắt nói: “Ừm, vậy là được rồi.”
“Em không biết mình sai ở đâu à?” Thẩm Thu Kích trừng mắt, khó tin hỏi cậu.
“Tôi… tôi sai…” Cố Nhung cẩn thận đánh giá sắc mặt Thẩm Thu Kích, cảm giác nếu mình nói sai một chữ, chỉ sợ Thẩm Thu Kích sẽ bẻ luôn đầu cậu, trái lo phải nghĩ một hồi bèn nhỏ giọng nói, “Sai vì nói với Kim Đồng Ngọc Nữ là… cậu thèm khát cơ thể tôi?”
Thẩm Thu Kích từ chối cho ý kiến, nhưng Cố Nhung lại phát hiện hắn không còn giận vậy nữa.
Mình không đoán sai!
Cố Nhung vui đến suýt khóc, cậu còn muốn dỗ ngọt Thẩm Thu Kích, muốn giải thích cho Thẩm Thu Kích biết tình huống lúc đó gấp gáp tới mức nào, lúc ấy cậu cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Thế nhưng lúc này xung quanh họ có không ít cặp đôi ngồi xuống, nhiều người nhiều miệng, Cố Nhung chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến lúc ít người thì nói sau.
Chờ ăn sáng xong, cô Tô và thầy Dương liền đi trả phòng, bọn họ muốn rời khỏi Vịnh Trăng Khuyết để về lại căn biệt thự bên kia.
Tô Hồng Dứu lại xuất hiện trước quầy lễ tân, cô đã về phòng đổi quần áo, không mặc đồ đỏ nữa mà mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt, trong tháng mười một tiết cuối thu, cô như một nhánh cây đầu hạ tràn ngập sức sống, trong mắt đều là hy vọng tiến tới tương lai.
Lộ Tiếu Vu thích cô chắc chắn sẽ không bỏ lỡ thay đổi này, đến quầy lễ tân hỏi: “Sao hôm nay chị Hồng Dứu không mặc đồ đỏ nữa vậy?”
“Trước kia chị mặc đồ đỏ là vì chị đang mặc đồ cưới, chờ người chị thích đến đón chị.” Tô Hồng Dứu duỗi ngón tay mình ra, cho bọn họ nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên tay, vô cùng vui vẻ, “Anh ấy đến cưới chị rồi, chị không cần mặc đồ đỏ chờ anh ấy nữa.”
Sáng nay Lộ Tiếu Vu chịu đả kích ba lần liên tiếp, người cứ héo rũ như tàu lá chuối khô, nhưng cậu ta vẫn chúc phúc cho Tô Hồng Dứu, dù giọng nói không nén nổi buồn bã: “Vậy chúc chị Hồng Dứu hạnh phúc trăm năm.”
Thẩm Thu Kích cũng tìm đến Tô Hồng Dứu, nói với cô: “Chị Tô, trước đây chị nói dù bọn em có yêu cầu gì, chị cũng sẽ đồng ý đúng không? Bây giờ em có một yêu cầu.”
“Em nói đi.” Tô Hồng Dứu nghiêm túc gật đầu, “Chỉ cần không phạm pháp mà chị làm được là được.”
Thẩm Thu Kích nói: “Em muốn thuê một phòng dài hạn ở đây, trước khi chị chết, căn phòng này không thể để cho người ngoài vào thuê được, em có hai… người bạn, sẽ vào đó ở.”
“… Bạn của em?”
Tô Hồng Dứu nghe Thẩm Thu Kích nói đó là hai người bạn thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với yêu cầu của hắn.
“Hai người thì thầm gì thế?” Cố Nhung không đi cùng Thẩm Thu Kích, chỉ đứng phía sau trông, cho nên không biết hắn nói gì với Tô Hồng Dứu.
Thẩm Thu Kích không nói thẳng, còn thừa nước đục thả câu: “Lát nữa lên xe sẽ nói cho em biết.”
Lúc rời khỏi Vịnh Trăng Khuyết, Tô Hồng Dứu đứng trước cổng, lần lượt phát từng gói quà mà khách sạn tự chuẩn bị cho các học sinh, quen lời quảng cáo: “Hoan nghênh mọi người lần sau lại đến, đây là món quà nhỏ, xin hãy nhận lấy ~ Nhớ đánh giá năm sao cho bọn chị nhé…”
Trong giọng nói êm dịu của cô, Cố Nhung đứng trên quảng trường quay đầu lại nhìn Vịnh Trăng Khuyết, cậu đứng từ cửa trước nhìn ra cửa sau, thấy nơi đó vẫn có không ít khách ra vào, đội mũ đeo khẩu trang, hành tung thần bí, mà khách sạn này càng có nhiều bí mật mà cậu chưa từng biết.
Trong sáng nay, rất nhiều cửa sổ phòng ở tầng hai ba bốn được mở ra, lần này cậu nhìn thấy sau mỗi cửa sổ đều có “người” đứng, sắc mặt của các cô đều tái nhợt, còn có cả cô bé chết yểu chưa đến một tuổi phủ kín vết thi ban.
Mà ở cửa sổ phòng 307, A Uyển không có mắt mặc váy trắng cũng đứng đó, khẽ vươn tay vẫy với Cố Nhung, xem như lời tạm biệt.
Lần này Cố Nhung không còn sợ cô nữa, cũng không sợ bất kỳ quỷ quái nào sau cửa sổ nữa.
Thẩm Thu Kích đi đến bên cạnh cậu không biết từ bao giờ, nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu: “Em có biết đi cửa sau trong văn hóa tang lễ có ý gì không?”
**************
Chú thích:
(1) Trong câu trên tui dịch là ghen, chứ thực ra từ gốc của nó là chua, viết là 酸 /suān/, ăn chanh là 吃柠檬 /chī níngméng/, câu đầy đủ là 我酸,我吃柠檬, viết tắt các chữ phiên âm đầu lại sẽ thành wcnm, đồng âm với 我操你妈 /Wǒ cāo nǐ mā/, tức là đcmm =))) Học văn thì dở mà chửi nhau thì nhanh lắm =)))
Nhưng về sau cậu lại vì chuyện này mà quen được với Thẩm Thu Kích, thậm chí là… có mối quan hệ khá thân thiết, Cố Nhung cảm thấy đúng như cổ nhân nói: Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Có lẽ thể chất này của mình còn có tác dụng khác không chừng? “Có rất nhiều cách mở mắt âm dương, cách ít nguy hiểm cũng có, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Thẩm Thu Kích thấy sau khi mình từ chối Cố Nhung, thanh niên lập tức rũ mắt im lặng, còn tưởng Cố Nhung đang buồn thay cho Tô Hồng Dứu và Sở Đãi, cau mày nói: “Dù dùng lá liễu lau mắt sẽ tổn hại âm đức, nhưng anh thấy với chấp niệm của Tô Hồng Dứu, có lẽ cô ấy cũng sẽ bằng lòng ——
“Không cần.” Cố Nhung bỗng ngẩng đầu nhìn sau lưng Tô Hồng Dứu, “Thẩm Thu Kích, cậu có nhớ người đàn ông áo đen mà chúng ta gặp vào đêm Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư gặp quỷ trong phòng 714 không? Trước kia tôi luôn nghĩ anh ta là bảo vệ khách sạn, bây giờ cậu còn nhìn thấy anh ta không? Ở ngay sau lưng Tô Hồng Dứu ấy.”
“Không thấy.” Khuôn mặt Thẩm Thu Kích lạnh đi, “Em nhìn thấy à.”
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng Thẩm Thu Kích lại nói bằng câu trần thuật, chứng tỏ hắn đã biết đáp án.
“Tôi muốn thử một việc…”
Cố Nhung nhìn vào khoảng không sau lưng Tô Hồng Dứu, từ từ vươn tay phải ra, Thẩm Thu Kích nhìn ánh nắng buổi sáng sớm rơi vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, chuyển động cùng con ngươi rực rỡ, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định: “Tôi muốn biết…”
Cố Nhung đi về phía người đàn ông đứng sau lưng Tô Hồng Dứu, sau đó nắm lấy cổ tay anh ta.
Quỷ hồn không có thực thể, càng không có mạch đập, Cố Nhung chưa từng nghĩ tới việc mình chạm vào quỷ hồn, đừng nói đến việc chủ động, nhưng hôm nay cậu đã làm rồi, Cố Nhung chạm vào một cơn lạnh buốt, hệt như thứ cậu cầm không phải tay người, mà là một cục băng ngàn năm khó tan chảy.
Cục băng kia như có ý thức của riêng mình, điên cuồng lan ra bốn phía, muốn phong tỏa tất cả những gì nó chạm phải. Đây chính là nhiệt độ của cái chết, lạnh lẽo, tĩnh mịch, không có sức sống.
Nhưng Cố Nhung cảm thấy cơ thể mình còn lạnh hơn cả nhiệt độ tử vong. Phảng phất như tất cả nhiệt độ trên thế giới này đều đóng băng dưới lớp da của cậu, nằm ẩn bên trong xương, âm khí theo thời gian dần truyền qua người Sở Đãi.
Cố Nhung bị cơn lạnh này làm cho run lẩy bẩy, cơ thể không ngừng rung động, mặt nhanh chóng trắng bệch, thậm chí cả mi mắt và đuôi tóc dần thấm ra từng lớp băng mỏng, màu da vốn gần với màu tuyết nay lại càng như tượng băng được đắp lên, Tô Hồng Dứu đang ngẩn ra vì thấy Cố Nhung bỗng tới gần cũng bị bộ dáng kỳ lạ của cậu dọa sợ, khó hiểu hỏi: “Bạn Cố… Em làm sao thế?”
“Em làm gì đấy?!” Thẩm Thu Kích bắt lấy cánh tay kia của Cố Nhung, sau khi phát hiện cơn lạnh thấu xương trên người thanh niên, Thẩm Thu Kích lập tức muốn kéo cậu ra khỏi nơi đó.
“Cố Nhung, buông ra.” Thẩm Thu Kích khàn giọng, ánh mắt âm trầm, “Nếu em không buông tay…”
“Chờ đã, anh ta sắp hiện ra rồi…” Cố Nhung cũng rất ngạc nhiên vì sao lạnh như vậy mà mình còn tỉnh táo, nhưng cậu biết mình không kiên trì được lâu nữa, “Thẩm Thu Kích, cậu chờ chút, tôi rất muốn biết…”
“Bằng không với mệnh cách không thuộc về mình, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
Cố Nhung vừa dứt lời, Thẩm Thu Kích đã nhìn thấy có một bóng hình từ hoàn toàn trong suốt dần trở nên rõ ràng ngay sau lưng Tô Hồng Dứu, cuối cùng hiện ra trước mặt ba người bọn họ như một người bình thường, Cố Nhung thả tay, anh ta cũng không còn biến mất nữa.
Nhưng anh ta chỉ có thể đứng trong bóng tối mà không thể ra ngoài ánh sáng, nơi nào càng sáng, cơ thể của anh ta sẽ càng mờ nhạt.
Nhưng dù là như thế cũng đã đủ cho Tô Hồng Dứu thấy rõ mặt mũi của anh ta, cô nhìn thấy bộ xương trắng còn có thể nhận ra là anh, bây giờ nhìn thấy người yêu đã cách xa bảy năm, cô cũng có thể gọi tên anh.
“Sở Đãi…” Tô Hồng Dứu ngơ ngác nhìn người trước mặt, nước mắt dần trượt xuống theo khóe mi. Cô vươn tay ra, run rẩy vuốt ve khuôn mặt Sở Đãi, phác họa lại từng đường nét góc cạnh, mà cơn lạnh trong lòng bàn tay nhắc nhở cho Tô Hồng Dứu biết anh đã chết rồi.
Nhưng Tô Hồng Dứu lại nở nụ cười, đôi mắt cô ầng ậng nước, vui vẻ nói: “Tốt quá… Em lại gặp được anh rồi.”
Đôi mắt của Sở Đãi cũng mang theo ánh nước, vui buồn lẫn lộn, nhưng anh lại mím chặt môi không nói gì, chỉ lấy một chiếc nhẫn khác ra đặt lên tay Tô Hồng Dứu.
Chiếc nhẫn này là một đôi với chiếc nhẫn Tô Hồng Dứu đào ra được từ trong đất.
Tô Hồng Dứu thấy nhẫn thì cười càng tươi: “Từ sau khi anh đi, mỗi ngày em đều cầm theo nó, sau này không thấy đâu nữa, em còn rất khó chịu, thì ra là anh cầm đi, cũng may không mất…”
Đôi môi Sở Đãi khép mở nhưng không phát ra tiếng, Cố Nhung thấy miệng anh ta trống rỗng, hình như không có đầu lưỡi.
“Anh ta nói “Xin lỗi”.” Thẩm Thu Kích nói cho Tô Hồng Dứu biết, dù sao ở đây cũng chỉ có mình hắn biết đọc khẩu ngữ, “Lấy nhẫn của chị đi là vì muốn chị đừng chờ anh ta nữa.”
“Chị phải rời khỏi Hoán Sơn, rời khỏi nơi này, ra ngoài sống cuộc sống mới của mình, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Thẩm Thu Kích thuật lại toàn bộ lời của Sở Đãi cho Tô Hồng Dứu nghe.
Tô Hồng Dứu lại lắc đầu, lấy chiếc nhẫn Sở Đãi đưa đeo lên ngón áp út, sau đó kéo tay Sở Đãi, đeo chiếc nhẫn cỡ nam mà cô đào được từ trong đất lên cho anh: “Không, em muốn chờ anh về, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
Ánh mắt Sở Đãi nhìn Tô Hồng Dứu càng đau lòng hơn, nhưng Tô Hồng Dứu lại cố chấp không chịu buông tay anh.
Lúc này trong khách sạn dần có tiếng động khác vang lên, dường như có người mới dậy, Sở Đãi nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, sau đó vỗ tay Tô Hồng Dứu trấn an rồi lui vào bóng tối, từ từ biến mất.
“Sở Đãi?” Tô Hồng Dứu hoảng sợ gọi tên Sở Đãi.
Thẩm Thu Kích ôm Cố Nhung đang rất yếu, đôi mày cau chặt chưa hề thả lòng: “Ánh nắng từ giờ Tỵ đến giờ Thân rất mạnh, anh ta không thể xuất hiện ở nơi có ánh nắng, chị đến chỗ nào đó không có ánh sáng gọi anh ta, anh ta sẽ ra gặp chị.”
“Chị, chị còn tưởng anh ấy đi rồi…” Lúc này Tô Hồng Dứu mới yên tâm hơn, lau đi nước mắt trên mặt. Sau đó cô nhìn về phía Cố Nhung, Tô Hồng Dứu chưa quên vì nhờ có Cố Nhung, cô mới thấy được Sở Đãi.
Lúc này trên mi mắt Cố Nhung vẫn còn đọng một lớp sương, nằm trong ngực Thẩm Thu Kích run bần bật, Tô Hồng Dứu vội vàng chạy ra sau quầy, nói: “Để chị lấy cho các em tấm chăn.”
Mấy phút sau, Tô Hồng Dứu cầm lấy một tấm chăn và lò sưởi mini ra, cô đưa chăn cho Thẩm Thu Kích, lại cắm điện lò sưởi sưởi cho Cố Nhung: “Hay là chị mở điều hòa lên cho các em nhé?”
“Khụ khụ… Không cần.” Cố Nhung lạnh đến mức rát cả họng, nhưng sau khi thả tay Sở Đãi ra, cảm giác ấy đã dịu đi rất nhiều, ít nhất không khiến cậu cảm thấy như sắp bị chết cóng nữa.
Tô Hồng Dứu lập tức lấy một bình nước nóng cho Cố Nhung, sau đó đứng sang một bên, cô không hỏi nhiều chuyện Cố Nhung làm sao để Sở Đãi xuất hiện, Thẩm Thu Kích rất hài lòng với tính tự giác của cô, chẳng qua hắn vẫn phải chặn đầu trước: “Hôm nay…”
“Chị sẽ không nói ra chuyện ngày hôm nay.” Kết quả Thẩm Thu Kích vừa nói được hai chữ, Tô Hồng Dứu đã bình tĩnh ngắt lời, “Hôm nay không có chuyện gì hết.”
“Hi vọng chị nói được làm được.” Ánh mắt Thẩm Thu Kích rất u ám, giọng nói lạnh như băng. Dù không nói rõ câu uy hiếp, nhưng Tô Hồng Dứu hiểu ý hắn, Cố Nhung có thể cho cô gặp Sở Đãi, vậy thì cũng có thể khiến cho Sở Đãi biến mất lần nữa, cho nên Tô Hồng Dứu không nói nhiều, chỉ trịnh trọng cam kết: “Được.”
Sau đó Thẩm Thu Kích tìm cớ đuổi Tô Hồng Dứu đi, hắn đưa Cố Nhung đến nhà ăn khách sạn lấy bữa sáng, bây giờ Tô Hồng Dứu vô cùng cảm kích với họ, bảo đầu bếp cho Cố Nhung thêm đồ ăn, muốn ăn gì cứ nói với đầu bếp là được, nếu Vịnh Trăng Khuyết không có, cô sẽ lập tức ra ngoài mua cho.
Chẳng qua Cố Nhung cũng không muốn ăn gì, cho nên bèn gọi hai phần há cảo nhân tôm.
Một phần cho cậu, một phần cho Thẩm Thu Kích.
Há cảo nhân tôm được xem như đồ đắt tiền trong nhà ăn, nhưng Tô Hồng Dứu không lấy tiền bọn họ, cô cũng biết ơn lớn không thể nào trả hết được, bảo Cố Nhung và Thẩm Thu Kích nếu sau này có việc gì cần nhờ, chỉ cần không phạm pháp và nằm trong phạm vi năng lực, cô nhất định sẽ làm, nói xong cũng bảo không quấy rầy bọn họ nữa, quay về căn phòng phía sau phòng tiếp tân.
“Hừ, chắc chắn chị ta lại đi tìm Sở Đãi rồi.” Thẩm Thu Kích thấy thế thì cười lạnh, nói với Cố Nhung, “Mấy đôi yêu nhau toàn dính nhau thế đấy.”
Cố Nhung nghe giọng Thẩm Thu Kích còn chua hơn đĩa dấm trước mặt, nhịn không được cười nói: “Sao nào, cậu ghen với người ta à?”
“Anh không ghen.” Thẩm Thu Kích xùy nói, “Anh ghen, anh ăn chanh, được chưa?”
Cố Nhung: “?”
Tưởng cậu không nghe ra hắn đang chửi đcmm(1) à?
“Cậu mắng tôi?” Cố Nhung muốn xác nhận thêm lần nữa, sợ mình nghe nhầm lại thành oan cho hắn.
Thẩm Thu Kích nâng mặt Cố Nhung lên, phải để cho cậu nghe rõ tiếng cáu gắt trong lòng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em bị ngu à, lãng tai hay gì?”
“Cậu đang mắng Cố Nhung à?” Thẩm Thu Kích vừa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng của Lộ Tiếu Vu truyền ra từ phía sau bọn họ.
Lộ Tiếu Vu vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cửa sổ gọi một phần canh miến tiết vịt: “Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng cậu nâng mặt cậu ấy lên là để hôn cơ đấy, vừa sáng sớm mà thấy mấy cảnh này đúng là mắc ói muốn chết.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Lộ Tiếu Vu nói xong lại nhìn qua Cố Nhung đang quấn chăn sưởi lò mini, mà trên tóc cậu còn đọng lại hơi nước, trông thế nào cũng thấy rất lạnh, không khỏi hỏi cậu: “Hôm nay trời lạnh vậy à?”
Tất nhiên Cố Nhung không thể nói thật với cậu ta, chỉ đành nói: “Không có, do tôi thấy lạnh thôi.”
Mà Thẩm Thu Kích không để ý tới cuộc trò chuyện của bọn họ, buông tay ra, cầm đĩa há cảo của mình đến bàn khác, không ngồi với Cố Nhung nữa.
Cố Nhung thấy hành vi giận dỗi mất tự nhiên của Thẩm Thu Kích, sau khi suy nghĩ vài giây lại bưng đĩa há cảo của mình đến ngồi đối diện hắn, Thẩm Thu Kích đổi, Cố Nhung cũng đổi theo.
Sau ba lần như thế, Thẩm Thu Kích dứt khoát đến ngồi chung với Lộ Tiếu Vu.
Bây giờ trong phòng ăn đều là ghế hai người, ghế nhiều người phải đi ra phía sau, bây giờ Thẩm Thu Kích ngồi chung với Lộ Tiếu Vu, nhấn mạnh hắn không cho Cố Nhung cơ hội ngồi với mình nữa.
Nhưng Cố Nhung không sợ, cậu đặt đĩa há cảo xuống bàn Lộ Tiếu Vu, lại kéo thêm cái ghế tới ngồi bên cạnh Thẩm Thu Kích, điều này khiến cho Lộ Tiếu Vu vốn ngồi cướp bàn đầu tiên giờ lại như một thằng tu ét đây chính cống.
“Rầm!”
“Thiếu gì cách cho các cậu làm nhục tôi?” Lộ Tiếu Vu ném đũa xuống, hít sâu một hơi chất vấn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích: “Mà các cậu lại cứ chọn kiểu này?”
Lộ Tiếu Vu có thể chửi mình, nhưng cậu ta dám làm dữ với Cố Nhung, Thẩm Thu Kích lập tức lên tiếng nhắc vài câu, dùng ngón tay chỉ tấm bảng treo ngoài phòng ăn: “Đây là nơi cho các cặp đôi.”
Bằng không sao chỗ này chỉ có ghế hai người?
“Được, là tôi tự rước lấy nhục, bye.” Lộ Tiếu Vu ôm ngực, quyết định rời khỏi nơi đáng sợ này, đến khu tập thể ăn cơm.
Lộ Tiếu Vu vừa đứng dậy, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm đi xuống cũng trông thấy cậu ta, Tạ Tử Hàm lập tức nâng tay chào hỏi: “Này, Lộ Tiếu Vu, cậu định đi đâu đấy? Lại đây ăn sáng với bọn tôi đi.”
Trần Tấn nghe vậy, vội kéo tay Tạ Tử Hàm: “Đây là khu cho các cặp yêu nhau, chỉ có hai chỗ, em đừng làm Lộ Tiếu Vu nhục thêm nữa.”
“Ơ?” Tạ Tử Hàm nhìn xung quanh, phát hiện đúng là chỉ có bàn ăn hai người thật, vội vàng xin lỗi Lộ Tiếu Vu, “Xin lỗi nhé Lộ Tiếu Vu, tôi không để ý.”
Nói xong Tạ Tử Hàm còn quan tâm hỏi dò: “Hay là để bọn tôi qua khu tập thể ăn với cậu nhé?”
Lộ Tiếu Vu vẫn còn tâm lý phản nghịch, ôm bát canh miến kéo một chiếc ghế nơi bàn chếch góc Bắc Cố Nhung tạo thành bàn đơn, ngồi xuống cảnh cáo bọn họ: “Tôi ăn ở đây, đừng ai làm phiền tôi.”
“Được.” Tạ Tử Hàm gãi gãi đầu, ngồi chung với Trần Tấn ăn bánh bao.
Sau bọn họ còn có rất nhiều học sinh lục tục đi ra, nhìn thấy Tạ Tử Hàm và Trần Tấn cũng không ngạc nhiên, dù sao đôi chim cu này có Tạ Tử Hàm rất thích mặc đồ nữ, rất nổi bật, từ ngày đầu tiên đến thì mọi người đã biết bọn họ là một cặp.
Mà trong ngành thiết kế của bọn họ có rất nhiều cặp gay les, cho nên thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ngồi chung, bọn họ cũng không ngạc nhiên, cùng lắm chỉ là cảm thán vài câu, thầm nói chẳng trách Cố Nhung lại vẽ tranh Thẩm Thu Kích đi tắm, thì ra là có quan hệ như vậy.
Còn khi nhìn thấy Lộ Tiếu Vu ngồi một mình trong khu này mới lạ. Người này ngồi đây một mình làm gì? Đang chờ người yêu à? Nhưng bàn cậu ta làm gì còn cái ghế nào nữa? Không phải là đang cô đơn lẻ bóng đấy chứ?
Lộ Tiếu Vu tức đến mức suýt cắn đứt đôi đũa.
Cố Nhung cũng không tốt hơn cậu ta là bao, nhất là khi lớp trưởng Xa Khả nhìn thấy Thẩm Thu Kích và cậu ngồi chung thì để lộ biểu cảm “Thì ra là thế”, Cố Nhung lại càng đứng ngồi không yên.
Chẳng qua Thẩm Thu Kích vừa tức giận trông đã tốt hơn nhiều, hắn không còn cau mày, khuôn mặt âm trầm sáng sủa hơn hẳn, thậm chí còn nở nụ cười nhạt nhìn Cố Nhung, nhẹ giọng hỏi cậu: “Cục cưng, anh thấy ghế này cứng quá ngồi đau mông, hay là chúng ta đổi sang khu tập thể nhé?”
“Cũng được.” Cố Nhung nói.
Vừa nói xong đã thấy sắc mặt Thẩm Thu Kích như sắp nổi bão, cậu lập tức nói thêm: “Nhưng không cần thiết.”
Sắc mặt Thẩm Thu Kích không trở nên xấu đi nữa, nhưng cũng không theo chiều hướng tốt lên, còn âm dương quái khí nói: “Khẩu phật tâm xà.”
Cố Nhung: “…”
Cố Nhung dở khóc dở cười, nghe Thẩm Thu Kích nói như kiểu cậu là tên đàn ông cặn bã lắm vậy.
Nhưng chờ châm chọc xong, Thẩm Thu Kích lại mang chăn và lò sưởi mini tới cho cậu, để cậu bọc chăn lại, Cố Nhung nắm chặt tấm chăn khoác trên vai, không nhịn được nhỏ giọng hỏi hắn: “Khẩu xà tâm phật?”
“Em đang vặn lại ông đây đấy à?” Thẩm Thu Kích đập đũa xuống.
Trước đây không lâu, Cố Nhung đã từng uy phong tự xưng “ông đây” với Thẩm Thu Kích, mà bây giờ khi đối diện với hắn, cậu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt: “Không dám không dám.”
Lúc này Thẩm Thu Kích mới được Cố Nhung dỗ cho dịu xuống, chỉ là vẫn lạnh lùng: “Tô Hồng Dứu vốn có thể sống rất lâu, em lại cho Sở Đãi nhiều âm khí như vậy, dù Tô Hồng Dứu có thể thấy anh ta, nhưng nếu ở lâu bên cạnh, Tô Hồng Dứu sẽ giảm thọ.”
Lúc ấy Cố Nhung chỉ nghĩ tới việc Kim Đồng Ngọc Nữ ở cạnh mình sẽ mạnh lên, không ngờ hậu quả sâu xa như vậy, nghe xong hơi sửng sốt, nghĩ mà thấy sợ: “Vậy có phải tôi… sai rồi không?”
Thẩm Thu Kích không thèm ngẩng đầu lên, giọng nói rét như gió: “Em làm sai, nhưng không sao, nếu Tô Hồng Dứu có thể buông tay, chị ta đã không phải chờ tới tận bảy năm.”
Tô Hồng Dứu còn có thể kiên trì lâu như vậy là vì cô có một niềm tin: Cô muốn chờ Sở Đãi quay về, hoặc phải tìm ra được thi thể của A Uyển và Sở Đãi, báo thù thay cho họ.
Từ đêm qua khi Tô Hồng Dứu nói muốn báo cảnh sát, Thẩm Thu Kích đã biết chắc chắn Tô Hồng Dứu biết người sát hại hai người kia là ai, sau khi quay về cô không ngủ cả đêm, thậm chí Thẩm Thu Kích cảm thấy với trạng thái tinh thần đó của Tô Hồng Dứu, nếu Cố Nhung không để cô gặp Sở Đãi, không ai biết cô sẽ làm ra được chuyện gì.
Cuối cùng sẽ vì báo thù mà nhúng thân mình vào vết chàm.
Mà đối với Tô Hồng Dứu, so với việc phải chờ đợi qua từng đêm cô tịch, dù phải đánh đổi mạng sống để gặp lại Sở Đãi cô cũng bằng lòng, dù sao cách cuối cùng để có thể gặp quỷ chính là chết đi.
Thẩm Thu Kích giải thích cho Cố Nhung nghe những điều này là vì sợ Cố Nhung sẽ có gánh nặng tâm lý chuyện Tô Hồng Dứu giảm thọ, ai ngờ hắn đã đánh giá cao nhóc khốn vô lương tâm này, cậu không chỉ không còn gánh nặng mà là không tim không phổi, nghe thấy chuyện này không liên quan đến mình liền vui hẳn lên, cong mắt nói: “Ừm, vậy là được rồi.”
“Em không biết mình sai ở đâu à?” Thẩm Thu Kích trừng mắt, khó tin hỏi cậu.
“Tôi… tôi sai…” Cố Nhung cẩn thận đánh giá sắc mặt Thẩm Thu Kích, cảm giác nếu mình nói sai một chữ, chỉ sợ Thẩm Thu Kích sẽ bẻ luôn đầu cậu, trái lo phải nghĩ một hồi bèn nhỏ giọng nói, “Sai vì nói với Kim Đồng Ngọc Nữ là… cậu thèm khát cơ thể tôi?”
Thẩm Thu Kích từ chối cho ý kiến, nhưng Cố Nhung lại phát hiện hắn không còn giận vậy nữa.
Mình không đoán sai!
Cố Nhung vui đến suýt khóc, cậu còn muốn dỗ ngọt Thẩm Thu Kích, muốn giải thích cho Thẩm Thu Kích biết tình huống lúc đó gấp gáp tới mức nào, lúc ấy cậu cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Thế nhưng lúc này xung quanh họ có không ít cặp đôi ngồi xuống, nhiều người nhiều miệng, Cố Nhung chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến lúc ít người thì nói sau.
Chờ ăn sáng xong, cô Tô và thầy Dương liền đi trả phòng, bọn họ muốn rời khỏi Vịnh Trăng Khuyết để về lại căn biệt thự bên kia.
Tô Hồng Dứu lại xuất hiện trước quầy lễ tân, cô đã về phòng đổi quần áo, không mặc đồ đỏ nữa mà mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt, trong tháng mười một tiết cuối thu, cô như một nhánh cây đầu hạ tràn ngập sức sống, trong mắt đều là hy vọng tiến tới tương lai.
Lộ Tiếu Vu thích cô chắc chắn sẽ không bỏ lỡ thay đổi này, đến quầy lễ tân hỏi: “Sao hôm nay chị Hồng Dứu không mặc đồ đỏ nữa vậy?”
“Trước kia chị mặc đồ đỏ là vì chị đang mặc đồ cưới, chờ người chị thích đến đón chị.” Tô Hồng Dứu duỗi ngón tay mình ra, cho bọn họ nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên tay, vô cùng vui vẻ, “Anh ấy đến cưới chị rồi, chị không cần mặc đồ đỏ chờ anh ấy nữa.”
Sáng nay Lộ Tiếu Vu chịu đả kích ba lần liên tiếp, người cứ héo rũ như tàu lá chuối khô, nhưng cậu ta vẫn chúc phúc cho Tô Hồng Dứu, dù giọng nói không nén nổi buồn bã: “Vậy chúc chị Hồng Dứu hạnh phúc trăm năm.”
Thẩm Thu Kích cũng tìm đến Tô Hồng Dứu, nói với cô: “Chị Tô, trước đây chị nói dù bọn em có yêu cầu gì, chị cũng sẽ đồng ý đúng không? Bây giờ em có một yêu cầu.”
“Em nói đi.” Tô Hồng Dứu nghiêm túc gật đầu, “Chỉ cần không phạm pháp mà chị làm được là được.”
Thẩm Thu Kích nói: “Em muốn thuê một phòng dài hạn ở đây, trước khi chị chết, căn phòng này không thể để cho người ngoài vào thuê được, em có hai… người bạn, sẽ vào đó ở.”
“… Bạn của em?”
Tô Hồng Dứu nghe Thẩm Thu Kích nói đó là hai người bạn thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với yêu cầu của hắn.
“Hai người thì thầm gì thế?” Cố Nhung không đi cùng Thẩm Thu Kích, chỉ đứng phía sau trông, cho nên không biết hắn nói gì với Tô Hồng Dứu.
Thẩm Thu Kích không nói thẳng, còn thừa nước đục thả câu: “Lát nữa lên xe sẽ nói cho em biết.”
Lúc rời khỏi Vịnh Trăng Khuyết, Tô Hồng Dứu đứng trước cổng, lần lượt phát từng gói quà mà khách sạn tự chuẩn bị cho các học sinh, quen lời quảng cáo: “Hoan nghênh mọi người lần sau lại đến, đây là món quà nhỏ, xin hãy nhận lấy ~ Nhớ đánh giá năm sao cho bọn chị nhé…”
Trong giọng nói êm dịu của cô, Cố Nhung đứng trên quảng trường quay đầu lại nhìn Vịnh Trăng Khuyết, cậu đứng từ cửa trước nhìn ra cửa sau, thấy nơi đó vẫn có không ít khách ra vào, đội mũ đeo khẩu trang, hành tung thần bí, mà khách sạn này càng có nhiều bí mật mà cậu chưa từng biết.
Trong sáng nay, rất nhiều cửa sổ phòng ở tầng hai ba bốn được mở ra, lần này cậu nhìn thấy sau mỗi cửa sổ đều có “người” đứng, sắc mặt của các cô đều tái nhợt, còn có cả cô bé chết yểu chưa đến một tuổi phủ kín vết thi ban.
Mà ở cửa sổ phòng 307, A Uyển không có mắt mặc váy trắng cũng đứng đó, khẽ vươn tay vẫy với Cố Nhung, xem như lời tạm biệt.
Lần này Cố Nhung không còn sợ cô nữa, cũng không sợ bất kỳ quỷ quái nào sau cửa sổ nữa.
Thẩm Thu Kích đi đến bên cạnh cậu không biết từ bao giờ, nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu: “Em có biết đi cửa sau trong văn hóa tang lễ có ý gì không?”
**************
Chú thích:
(1) Trong câu trên tui dịch là ghen, chứ thực ra từ gốc của nó là chua, viết là 酸 /suān/, ăn chanh là 吃柠檬 /chī níngméng/, câu đầy đủ là 我酸,我吃柠檬, viết tắt các chữ phiên âm đầu lại sẽ thành wcnm, đồng âm với 我操你妈 /Wǒ cāo nǐ mā/, tức là đcmm =))) Học văn thì dở mà chửi nhau thì nhanh lắm =)))
Danh sách chương