Tối qua Cố Nhung đã biết chỉ có người ở tầng năm sáu bảy trong khách sạn Vịnh Trăng Khuyết là người, còn lại có lẽ tầng hai ba bốn không có người ở, hoặc phải nói là —— Không phải người ở.
Nhưng hôm nay khi bọn họ tập hợp ở đại sảnh tầng một, Cố Nhung lại phát hiện có rất nhiều khách đi xuống từ tầng hai ba bốn, trừ người xuống lầu thì cũng có không ít người ôm theo bao lớn bao nhỏ đi thang máy lên tầng trên.
Nhưng bọn họ đều vào thẳng thang máy lên tầng, không ai đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng. Mà tổng số người ở tầng hai ba bốn cộng lại cũng không ít hơn học sinh ba lớp của trường cậu là bao.
Khi cậu và Thẩm Thu Kích đi xuống thì gặp một đôi nam nữ đi ra từ tầng ba, muốn đi xuống chung với bọn họ.
Trước khi bước vào thang máy, cô gái còn nói với người đàn ông bên cạnh: “Hôm nay đi sớm, lát nữa còn có thể đến miếu Thủy Quan dâng hương rút quẻ.”
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu, “Hi vọng có thể xin được quẻ tốt một chút.”
Sau khi nói hai câu ngắn gọn, bọn họ như cố kỵ trong thang máy còn có những người khác nên không nói gì nữa, đeo khẩu trang rồi còn cúi đầu quay lưng đi, dường như rất đề phòng những người khác nhìn thấy mặt của mình.
Bọn họ ra khỏi thang máy rồi cũng không đi cùng Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, mà đi ngược về hướng bọn họ, rời đi từ cửa sau Vịnh Trăng Khuyết.
Cố Nhung để mắt quan sát, cuối cùng cũng phát hiện ra một quy luật: Phần lớn khách ở tầng năm sáu bảy đều đi ra từ cửa trước khách sạn, còn khách ở tầng hai ba bốn chắc chắn sẽ đi từ cửa sau.
Như Tạ Tử Hàm và Trần Tấn đã nói, bọn họ rất sợ bị các cậu phát hiện sự hiện diện của mình.
Thấy những bạn học khác ở xung quanh, Cố Nhung hơi cao giọng, giả bộ nghi ngờ hỏi: “Mấy vị khách này lạ nhỉ, sao bọn họ lại chỉ đi cửa sau?”
Lớp trưởng Xa Khả nghe xong thì tiếp lời: “Chẳng phải như cậu nói đó sao, chắc chắn đi cửa sau là vì lén tới đây mướn phòng, không muốn bị người ta phát hiện chứ sao.”
Cố Nhung cũng biết là vậy, cậu hỏi thế chẳng qua là để thăm dò xem có phải chỉ có mỗi mình và Thẩm Thu Kích thấy những người này hay không, nếu Xa Khả đã nói cậu ta cũng thấy, vậy những vị khách này đều là người.
Nhưng chẳng phải hành vi không bật đèn vào ban đêm ở tầng hai ba bốn của bọn họ kỳ lạ quá ư? Chẳng lẽ bọn họ đi ngủ vào tám giờ tối thật? Cố Nhung nghĩ mãi vẫn không thể giải thích nổi, cậu và Thẩm Thu Kích đi qua hành lang, đến đại sảnh thì phát hiện Lộ Tiếu Vu mặt đầy đồ ăn ngồi trước quầy lễ tân, ngẩn ra nhìn đĩa bánh đào đặt trên tủ.
Tô Hồng Dứu đứng trước tủ, cầm khăn tay lau đi vụn bánh, người đàn ông áo đen Cố Nhung thấy trong thang máy đêm qua cũng ở đó, chẳng qua anh ta nhanh chóng xoay người đi vào sau phòng lễ tân —— Đó là phòng bảo vệ.
Chẳng lẽ người đàn ông này là bảo vệ thật?
Lộ Tiếu Vu giúp Tô Hồng Dứu lau sạch vụn bánh trên bàn rồi đi tới cửa, tập hợp với Tạ Tử Hàm và Trần Tấn. Cố Nhung và Thẩm Thu Kích vừa tới, chỉ nghe Trần Tấn đang dạy dỗ Lộ Tiếu Vu: “Lộ Tiếu Vu, tôi không ngờ cậu lại là loại người này, Tô Hồng Dứu đã nói là có chồng rồi, sao cậu còn chạy đi cua chị ta? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm tu ét đây, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”
“Tôi làm tu ét đây khi nào?” Lộ Tiếu Vu bất đắc dĩ nói, vội vàng chứng minh mình trong sạch, “Không phải đêm qua tôi đi mua đồ nướng à? Sạp đồ nướng kia ở ngay trước cửa bến xe, chủ quầy nướng nói ông ấy đã nướng thịt ở đây hơn hai mươi năm, tôi bèn hóng ít chuyện Tô Hồng Dứu từ ông ấy, kết quả ông ấy nói Tô Hồng Dứu chưa từng kết hôn.”
“Đừng nói là ông chủ tiệm nướng kia cũng là từ trên trời rơi xuống nhé?” Trần Tấn nửa tin nửa ngờ, không quên căn dặn Lộ Tiếu Vu, “Chỉ cần cậu không làm tu ét đây, chúng ta vẫn sẽ là bạn thân.”
“Đương nhiên là không rồi, không tin thì đêm nay cậu cứ đi hỏi chủ quầy nướng kia đi.” Lộ Tiếu Vu vỗ ngực cam đoan, chỉ thiếu nước thề với trời, “Trên tay Tô Hồng Dứu không đeo nhẫn cưới, sao chị ấy có thể kết hôn được? Ông chủ tiệm nướng nói bảy năm trước chị ấy từng có một người bạn trai, kết quả sau đó bạn trai và bạn thân chị ấy cùng nhau bỏ trốn, bặt vô âm tín, cô bạn kia là người câm, ông chủ tiệm nướng nói Tô Hồng Dứu rất đáng thương, chị ấy xinh đẹp như vậy, không hiểu sao bạn trai lại bỏ trốn với một người câm, cho nên tới nay chị ấy vẫn chưa kết hôn.”
Tạ Tử Hàm kéo áo Trần Tấn nói: “Em thấy Lộ Tiếu Vu nói đúng đó, nếu chị ấy kết hôn thật, chắc chắn sẽ đeo nhẫn cưới.”
Trần Tấn gật đầu, xin lỗi Lộ Tiếu Vu: “Xin lỗi nhé Lộ Tiếu Vu, tôi hiểu nhầm cậu rồi, hẳn là Tô Hồng Dứu không vừa mắt cậu, cho nên mới nói vậy để từ chối.”
Lộ Tiếu Vu: “…”
Đậu má, thà cậu đừng xin lỗi còn hơn.
Tạ Tử Hàm nghe xong thì buồn cười, nói đỡ Lộ Tiếu Vu một câu: “Cũng có thể là do Tô Hồng Dứu bị thất tình, cho nên không tin vào đàn ông nữa?”
“Cũng không phải là không đúng.” Trần Tấn rất nghe lời Tạ Tử Hàm, dù cậu ta nói gì hắn đều thấy đúng.
Lộ Tiếu Vu độc thân lại lần nữa bị hai người bọn họ đả kích, vừa quay lại đã thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đi ra liền trừng mắt, vội vàng đi tìm bạn cùng phòng của mình, chỉ sợ đứng đó thêm chốc nữa sẽ bị thồn cơm chó.
Mà cô Tô và thầy Dương kiểm tra nhân số xong, xác định học sinh đều có mặt thì cho mọi người tạo thành từng đội đi Hoán Sơn, dần đi đến miếu Thủy Quan.
Cố Nhung đi phía sau hàng, lúc ra cửa nhìn thấy gia đình hỉ tang kia đang thu dọn đồ đạc, chẳng biết vì sao Kim Đồng Ngọc Nữ vốn nên hỏa táng khi tiễn bà lão đi vẫn cứ đứng trước cửa nhà, chẳng qua người qua đường không ai thấy bọn chúng, sau khi biết nơi tổ chức lễ mừng lúa mới phải đi qua khu rừng, Cố Nhung đã biết vì sao họ phải vội vã làm hỉ tang như vậy, có thể là lo đóng cửa, không đưa được quan tài ra khỏi thôn Hoán Sơn.
Mặc dù không biết vì sao đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia vẫn ở đây, nhưng Cố Nhung vừa bước ra khỏi Vịnh Trăng Khuyết, hai người giấy kia như phát hiện ra cậu, đôi mắt đậu đen to tròn đồng loạt nhìn về phía cậu.
Có lẽ Ngọc Nữ tủi thân quá, vừa thấy Cố Nhung đã lập tức rơi nước mắt, nâng tay lên muốn lau đi, kết quả phát hiện tay mình bị cháy mất một đoạn thì đau lòng gần chết, vừa hay bây giờ là buổi sáng, ánh nắng trong thôn ngày càng nóng, chỗ râm mát cho bọn nó đứng tránh cũng ngày càng nhỏ, mà cửa nhà bà lão hỉ tang có thần canh cửa, cho nên bọn nó không vào nhà được, chỉ có thể đứng chụm vào ôm nhau, trông rất đáng thương.
Nhưng không biết vì sao, Cố Nhung nhìn thấy cảnh này lại hơi buồn cười, mà cậu bật cười thật.
Kim Đồng Ngọc Nữ thấy cậu đứng dưới ánh mặt trời cười nhạo, cái miệng hơi mím lại, trông vừa buồn cười vừa ấm ức, hoàn toàn không còn dáng vẻ quỷ dị uy phong lẫm liệt ngày đó hỉ tang nữa.
“Lạ nhỉ, bà lão đã hạ táng rồi, vậy mà bọn chúng chưa biến mất.” Thẩm Thu Kích thấy cậu cười bèn ghé bên tai cậu khẽ nói, “Hình như hai người giấy kia thành linh rồi.”
Cố Nhung không hiểu, hỏi lại Thẩm Thu Kích: “Thành linh là sao?”
“Tinh, linh, quỷ, quái, em biết thành tinh mà không biết thành linh à? Hai cái kia chung một nghĩa, hấp thụ linh khí của trời đất hoặc tinh hoa nhật nguyệt, hoặc là có vật cực âm mang theo, hấp thụ âm khí đều có thể gọi là linh.” Thẩm Thu Kích giải thích cho cậu, “Chuông cảm ác không kêu, bọn chúng không có ác ý. Hai con người giấy này còn tạm được, gia đình hỉ tang có nhiều âm đức, bọn chúng thành linh cũng không học theo điều xấu, chẳng qua dù sao cũng là tà vật, không biết bọn chúng có thể giữ được mãi như thế không.”
“Hai tên nhóc này từng làm chuyện xấu rồi đấy.” Cố Nhung còn nhớ lúc xung sát trong buổi hỉ tang, bọn nó đã tạo ra ảo ảnh đẩy cậu vào quan tài, cậu còn đang mang thù đây. Chẳng qua sau khi Kim Đồng Ngọc Nữ xin lỗi cậu, nghĩ đến việc bọn chúng vì thích bà lão, sợ Cố Nhung chạm mặt bà lúc lên đường mới làm chuyện xấu, Cố Nhung dù mang thù, nhưng nhận được lời xin lỗi chân thành rồi, cậu cũng sẽ lựa chọn tha thứ.
“Thẩm Thu Kích, cậu biết vẽ tay người không? Vẽ thêm hai cái ô to nữa.” Cố Nhung ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thu Kích hỏi.
Thẩm Thu Kích cau mày, trong mắt ngập tràn ngạc nhiên, bởi vì hắn đoán được Cố Nhung muốn làm gì.
Thế là hai phút sau, nhân lúc không ai chú ý, một bàn tay và hai chiếc ô che mưa được Thẩm Thu Kích ném về phía bóng râm trước cửa nhà hỉ tang —— Cố Nhung vẫn sợ hai người giấy này, cho nên không dám đi qua, chỉ mượn Thẩm Thu Kích đi thay mình.
Kim Đồng Ngọc Nữ nhặt lấy ô che và tay, mừng rỡ cười đùa, Ngọc Nữ đeo tay giả và Kim Đồng cùng mở ô ra chạy vào trong nắng, cuối cùng nhảy nhót biến mất nơi cửa thôn.
Cố Nhung nhìn bọn chúng chạy ra xa, tặc lưỡi cảm khái: “Kim Đồng bị cháy nắng nên hết đáng yêu rồi, chúng ta có nên vẽ cho nó thành trắng đẹp không nhỉ? Có lẽ tô ít màu là trắng rồi.”
“Chúng nó chạy mất rồi em mới nhớ.” Thẩm Thu Kích buồn cười, không biết là ai sợ Kim Đồng Ngọc Nữ đến mức không dám đi với hắn qua đưa ô, “Vả lại em thấy chúng đáng yêu thật à?”
“Ban ngày cũng coi như là đáng yêu, đặc biệt lúc bị phơi nắng khóc lóc là đáng yêu nhất.” Cố Nhung trầm tư mấy giây, nặng nề nói, “Nhưng đến đêm cậu cứ xem như tôi chưa nói gì là được.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Vì chuyện đưa ô cho Kim Đồng Ngọc Nữ, bọn họ bị tụt lại phía sau, lúc đuổi kịp thì đã đi cuối hàng.
Trước khi ra ngoài, trên lưng Tô Hồng Dứu mang theo rất nhiều đồ, ai ngờ cô là người đi nhanh nhất, học sinh tham gia học vẽ còn chưa lên núi mà cô đã mất dạng như chưa từng nói sẽ làm hướng dẫn viên cho bọn họ vậy.
Tần Vũ, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư cùng mấy nam sinh lạ mặt đi phía cuối, đêm qua Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư vì bị Thẩm Thu Kích đạp một phát nên đau lưng đi chậm, ban đầu có thể xin nghỉ không đi, nhưng bây giờ các cô đi theo đoàn mới có cảm giác an toàn, còn phải tới miếu Thủy Quan cầu phúc, hi vọng kính tiên đừng bám riết ám lấy các cô, Tần Vũ dù độc miệng nhưng lại dễ mềm lòng, ở lại phía sau xách đồ giúp hai người.
Trên đường lên núi, Cố Nhung để ý hai bên đường có rất nhiều rặng màu xám hoặc màu kaki, híp mắt muốn nhìn cho rõ xem đó là gì. Nhưng phía chân núi rừng cây rậm rạp, những thứ đó lại nằm trong rừng, cậu không thấy rõ lắm. Cậu chỉ mơ hồ thấy bên sườn núi có mấy người đang đứng hoặc ngồi, nhìn quần áo trên người và mái tóc bối sau lưng thì hẳn đó là phụ nữ, vài người còn ôm đứa bé quấn tã, cầm lấy miếng bánh ăn.
Cho nên Cố Nhung bèn hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, mấy cái vòm đó là gì?”
“Đó là…”
Thẩm Thu Kích vừa nói được hai chữ, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư tối qua bị kính tiên dọa sợ đi trước họ lại hét lên, ôm chặt lấy nhau, gào lên với người bên cạnh: “Sao lại thế này? Sao ở đây nhiều mộ như vậy?”
“… Mộ.” Thẩm Thu Kích cũng nói cho hết lời.
Cố Nhung: “…”
Đáng lẽ cậu đừng có hỏi.
Bởi vì sau khi Thẩm Thu Kích trả lời, Cố Nhung lập tức nhìn thấy mấy ngôi mộ lớn ven đường lên núi. Thậm chí một ngôi mộ không chỉ có một người phụ nữ mà còn có mấy người ngồi chung nhau chia con gà nướng, quần áo cũ nát, trong tay còn ôm đứa con đang khóc oa oa, được người phụ nữ dỗ vài câu mới ngưng khóc.
Các cô đang đứng trước bia mộ màu xám, con gà nướng cùng bánh đào xốp giòn đặt trước mộ rõ ràng là đồ cúng.
Những người phụ nữ này là gì, các cô ăn thứ gì, đáp án đã rất rõ ràng.
Các cô bình thản nhìn người qua lại trên đường núi, thậm chí một cô gái trong đó còn nhìn thẳng vào mắt Cố Nhung, hình như cô phát hiện Cố Nhung có thể nhìn thấy mình, còn hết lần này tới lượt khác quay lại, trong mắt nổi lên chút tò mò.
Cố Nhung thấy thế thì không dám nhìn nữa, lập tức cúi đầu ôm chặt tay Thẩm Thu Kích, ngón tay chọc vào eo hắn hỏi: “Thẩm Thu Kích, cậu thấy gì không?”
“Thấy gì?” Thẩm Thu Kích hỏi cậu, “Thấy mộ à? Anh thấy.”
Cố Nhung hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Thế trên mộ thì sao? Cậu có thấy mấy người đang ngồi ăn đồ cúng trên đó không?”
Thẩm Thu Kích dừng bước, cúi đầu nhìn Cố Nhung: “Anh không thấy.”
Trái tim Cố Nhung đột nhiên lỡ một nhịp, sau đó lập tức đập thình thịch. Thẩm Thu Kích thấy hai má Cố Nhung trắng bệch, sắc mặt vô cùng xấu, lại nghĩ tới câu hỏi của cậu thì hiểu ngay, trầm giọng nói với Cố Nhung: “Vậy em đừng nhìn bọn họ nữa, tập trung đi đi, anh đeo chuông cảm ác, nó không rung, cho nên hẳn là bọn họ không có ác ý.”
“Được.” Cố Nhung mím môi, nửa người dính lên tay Thẩm Thu Kích như keo.
Nhóm Trần Tấn, Tạ Tử Hàm và Lộ Tiếu Vu đi sau vừa lúc đuổi tới, trông thấy cảnh này, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm không có phản ứng gì, Lộ Tiếu Vu lại hung hăn cắn một miếng đùi gà. Sáng nay cậu ta bị câu “Bánh ngọt là đồ chị đi cúng” của Tô Hồng Dứu dọa sợ, bữa sáng cũng chưa ăn, đi được nửa đường đói gần chết, cho nên ba người bọn họ tách đội đi mua gà nướng.
Ban đầu Lộ Tiếu Vu ăn gà nướng rất ngon, kết quả chưa đi được mấy bước, Tô Hồng Dứu vốn nên đi đầu hàng không biết xuất hiện từ đâu, trong tay cầm theo cuốn sổ nhỏ màu đỏ lẫn vào đám người, trước khi đi cô mang theo không ít hành lý, bây giờ trong tay còn xách thêm túi đồ.
Lộ Tiếu Vu tùy ý liếc qua, bởi vì mắt tốt quá nên thấy hình như Tô Hồng Dứu đang xách theo túi gà nướng, lập tức cảm thấy đùi gà trong tay mình nhạt thếch, không còn tâm tình nào ăn nửa con gà cầm bên tay trái nữa, nhanh chân đi đến bên cạnh Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, đưa gà quay cho họ, hỏi: “Tôi còn nửa con gà quay, các cậu ăn không?”
“Bọn tôi không đói, sao cậu không ăn nữa?” Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều lắc đầu.
Lộ Tiếu Vu nói: “Tôi thấy Tô Hồng Dứu cầm gà quay nên không muốn ăn.”
Cố Nhung không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Chị ấy cầm gà quay thì liên quan gì tới cậu?”
Cậu vừa dứt lời, Lộ Tiếu Vu liền dùng ánh mắt chửi xéo bọn họ “Ngu ngốc”, sau đó mới thần bí nói: “Các cậu không biết mấy món đồ trên lưng và trong tay chị ấy là để làm gì à?”
Lộ Tiếu Vu tỏ vẻ bí ẩn lại khiến Cố Nhung nghĩ đến một chuyện, ngập ngừng nói: “… Chị ấy đi viếng mộ?”
“Sao cậu biết? Chị ấy cũng nói cho cậu?” Lộ Tiếu Vu trừng mắt, kinh hoàng nói, “Sáng nay chị ấy nói chị ấy mang theo những món này là để đến viếng mộ trên Hoán Sơn, cậu nói xem, không phải chúng ta lên núi là để tham gia lễ mừng lúa mới với viếng miếu Thủy Quan ư? Sao Tô Hồng Dứu lại đi viếng mộ?”
Đương nhiên Cố Nhung không thể nói rằng đó là vì cậu thấy có người ngồi trước mộ ăn gà nướng rồi.
Lộ Tiếu Vu càng nói càng tự dọa sợ mình, xoa tay thì thào: “Đỉnh núi có miếu Thủy Quan thật không? Sao trên núi này nhiều mộ như vậy?”
Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư cũng rụt cổ phụ họa: “Cậu đừng nói nữa, đáng sợ quá.”
“Có gì mà sợ? Dưới sườn núi miếu Thủy Quan đúng là có rất nhiều mộ, tất cả đều là mộ hoang, có vài ngôi mộ không có bia.” Đi bên cạnh họ có một nam thôn dân Hoán Sơn, thấy Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư sợ bèn giải thích, “Bởi vì nơi này chôn những người không sạch sẽ, miếu Thủy Quan được xây lên là để trấn áp những thứ bẩn thỉu này, những người đó không dọa người khác được, các em đừng sợ, người bản địa đức cao vọng trọng sẽ không chôn ở đây.”
Người đàn ông vừa nói xong, nụ cười dịu dàng trên mặt Tô Hồng Dứu cách đó không xa lập tức biến mất, quay đầu tức giận trừng mắt với gã.
Thôn nam bị Tô Hồng Dứu lườm, lại thấy món đồ trong tay cô nên muốn hống hách, kết quả bị một thôn nữ khác xông lên đẩy một cái, gã bị cô đẩy đến chao đảo, còn chưa đứng vứng đã bị thôn nữ đẩy thêm cái nữa, thôn nữ chống nạnh mắng gã: “Người không sạch sẽ cái gì? Ông nói gì vậy?!”
“Chẳng thế còn gì!” Thôn nam nổi giận, “Sao cô ngoa ngoắt thế, có phải người nhà cô cũng chôn ở đây không?!”
“Thằng bố mày mới chôn ở đây ấy!” Thôn nữ vén tay áo, xông lên cào mặt nam thôn dân.
Dáng người thôn nữ khá đầy đặn, có lẽ vì làm việc trường kỳ nên sức cũng lớn, thôn nam gầy nhom không phải là đối thủ của cô, lúc hai người được người xung quanh tách ra, thôn nữ khóc nức nở nhưng không hề bị thương, thôn nam thì mặt mày lấm lem, rên rỉ không ngừng, thấy chồng của thôn nữ tới bèn hậm hực rời đi.
“Đừng đánh nữa, hạ hỏa hạ hỏa.” Chồng thôn nữ an ủi cô, hạ giọng nói, “Cũng sắp tới mộ của Đại Oa Tử rồi, em đừng khóc nữa.”
“Chờ em tìm được mảnh đất tốt hơn sẽ chuyển Đại Oa Tử đi.” Thôn nữ gạt lệ, “Chồng trước của em đúng là đồ súc vật, đều do gã, Đại Oa Tử mới bị chôn ở đây…”
“Đừng giận nữa, không tốt cho cơ thể, chờ sang năm là chúng ta có thể đưa Đại Oa Tử đi rồi.”
“Nếu Đại Oa Tử có thể nhận anh làm cha thì tốt biết bao nhiêu…”
Hai người vừa nói vừa rời khỏi đội ngũ, mang theo đồ đến một ngôi mộ vừa nhỏ vừa đơn giản bắt đầu tảo mộ, đặt đồ cúng. Người tới đây viếng mộ không phải chỉ có mình Tô Hồng Dứu. Mấy thôn dân này đều nói bằng tiếng địa phương, nhưng mọi người có thể nghe hiểu đại khái.
Tô Hồng Dứu thấy có người trị nam thôn dân lắm mồm thì hòa hoãn hơn, chỉ là sau khi đi được mấy bước, cô cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay, theo nhóm người đi đến một ngôi mộ khá cũ kỹ, mở túi xách và balo lấy đồ cúng ra, không nhanh không chậm nhổ mấy ngọn cỏ dại tươi tốt.
Cô lần lượt xoay người, đặt đồ cúng xong lại đuổi theo đội ngũ, bọc hành lý trên lưng dần nhẹ đi, mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều.
Cố Nhung nhìn thấy mỗi lần Tô Hồng Dứu đặt đồ cúng xong, trên mộ sẽ xuất hiện mấy cô gái mặc đồ cũ nát, dùng ánh mắt vừa đau thương vừa cảm động nhìn cô, nhưng cô không thấy những người đó.
Mà Tô Hồng Dứu lên núi như vậy, cho nên cô mới từ đầu đội tụt xuống cuối đội.
Mồ hồi trên trán chảy ra làm trôi lớp trang điểm của cô, thoạt trông rất chật vật, mặc dù vẫn mặc đồ đỏ nhưng lại không còn diễm lệ như lúc ở khách sạn nữa.
Đợi đến lúc đoàn người leo đến đỉnh núi, mệt mỏi ngồi nghỉ xả hơi, Tô Hồng Dứu vẫn như không biết mệt mỏi, đứng trước cửa miếu Thủy Quan tìm sư thầy nói chuyện.
Mười phút sau sư thầy vào miếu lấy một cái chậu than cho cô, Tô Hồng Dứu liền ngồi xuống đốt giấy áo vàng mã, những bộ đồ kia màu sắc khác nhau, có sườn xám và váy rất đẹp mắt, cũng có quần áo bông cho trẻ con, cô vừa đốt vừa lẩm bẩm: “Lâu rồi chưa đi thăm mọi người, mau tới nhận quần áo mới đi, tôi sợ đốt trước mộ có tia lửa không tắt sẽ gây ra hỏa hoạn, cũng chỉ có thể phiền mọi người đi tới đây lấy, đồ ăn mới thịt mới tôi đều cúng cho mọi người, năm nay khách sạn ăn nên làm ra, tôi còn bỏ tiền mua bánh đào xốp giòn, các cô ăn thử xem có ngon không…”
Chờ làm xong mọi thứ, tất cả hành lý của cô đều trống không, cô đứng lên xoa eo, đưa chậu than cho sư thầy, ông cầm chậu than vào miếu một lát, lại đưa ra cho cô chai nước và cái ghế nhỏ.
Vị sư nhẹ nhàng trách cô: “Năm nào cũng vậy, nhớ mang đồ cho mọi người mà không biết mang cho mình chai nước à?”
Cuối cùng Tô Hồng Dứu cũng rảnh rỗi ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe vậy cười nói với ông: “Không phải đã có thầy Khương đây rồi sao?”
Thầy Khương cười xòa không nói gì, quay người đi vào miếu.
Tô Hồng Dứu nghỉ ngơi xong, thấy Cố Nhung, Lộ Tiếu Vu, Đinh Mạn Quả, Đường Tư Tư và mấy học sinh khác chưa vào miếu Thủy Quan, cứ đứng bên ngoài nhìn mình chằm chằm nên hơi kinh ngạc, sau đó vỗ trán, vội vàng đứng lên, tưởng nhóm Cố Nhung đang chờ mình hướng dẫn: “Lễ mừng lúa mới bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, bây giờ còn chưa bắt đầu đâu, để lát nữa chị sẽ giới thiệu cho các em… Haiz, bây giờ chị dẫn các em vào nói sơ qua nhé.”
Tô Hồng Dứu vừa nói vừa thở, cho nên Tần Vũ lại ấn cô ngồi xuống, nói: “Không sao đâu chị Hồng Dứu, chị nghỉ trước đi đã.”
Tô Hồng Dứu uống một hớp nước, nói: “Thế để chị nghỉ vài phút rồi dẫn các em đi tham quan nhé, miếu Thủy Quan rất lớn, năm nào chị cũng tới, quen thuộc lắm rồi.”
“Được.” Tần Vũ hỏi cô, “Đúng rồi, chị Hồng Dứu, vừa rồi chị đang làm gì thế?”
Tô Hồng Dứu cười trả lời: “Chị viếng mộ.”
“Nhưng chị viếng mộ nhiều thế?” Tần Vũ không hiểu, “Hơn nữa không phải chỉ có Tiết Vu Lan và Tết thanh minh mới đi viếng mộ thôi sao?”
Tô Hồng Dứu đấm đấm phần lưng đau nhức, nói: “Tết thanh minh thì chị không rảnh, phải đi tảo mộ cho ông bà bố mẹ, mà mộ của họ không ở đây. Tết Vu Lan đã có các thầy ở miếu Thủy Quan lo, cho nên cũng không cần tới, chị thấy sắp tới mùa đông rồi, đốt quần áo tiền vàng cho mọi người vào lễ mừng lúa mới, nhân tiện tích ít đức, phù hộ chị càng ngày càng đẹp.”
Cả nhóm nghĩ tới lời nói của thôn nam kia, dường như hiểu ra gì đó. Tần Vũ càng tò mò, hỏi: “Thôn nam kia nói, nơi này đều chôn mấy người…”
Mấy chữ sau Tần Vũ không nói, bởi vì hình như Tô Hồng Dứu không thích nghe mấy chữ kia. Bây giờ Tần Vũ không nói hết, Tô Hồng Dứu vẫn lạnh lùng mắng: “Đừng nghe thằng ngu kia nói bậy.”
Tô Hồng Dứu mắng xong, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, cô đảo mắt nhìn nhóm người, nói: “Các em đều là sinh viên, là thành phần tri thức cao cấp, chị có thể nói cho các em nghe, nhưng có vài người chị không thích nói nhiều với chúng.”
“Những người họ nói không sạch sẽ được chôn ở đây đều là những người số khổ.” Tô Hồng Dứu thở dài một tiếng, từ từ kể về lai lịch của những ngôi mộ kia cho họ nghe.
Năm năm trước Hoán Sơn mới được chính phủ đầu tư thành làng du lịch. Trước khi được cải tạo sang làng du lịch, nó vẫn là một thôn trang xa xôi cổ kính, trong thôn vẫn còn rất nhiều hủ tục. Mà hủ tục xấu nhất trong thôn Hoán Sơn là nguyên nhân sinh ra mồ hoang trong mắt Tô Hồng Dứu.
Nhưng hôm nay khi bọn họ tập hợp ở đại sảnh tầng một, Cố Nhung lại phát hiện có rất nhiều khách đi xuống từ tầng hai ba bốn, trừ người xuống lầu thì cũng có không ít người ôm theo bao lớn bao nhỏ đi thang máy lên tầng trên.
Nhưng bọn họ đều vào thẳng thang máy lên tầng, không ai đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng. Mà tổng số người ở tầng hai ba bốn cộng lại cũng không ít hơn học sinh ba lớp của trường cậu là bao.
Khi cậu và Thẩm Thu Kích đi xuống thì gặp một đôi nam nữ đi ra từ tầng ba, muốn đi xuống chung với bọn họ.
Trước khi bước vào thang máy, cô gái còn nói với người đàn ông bên cạnh: “Hôm nay đi sớm, lát nữa còn có thể đến miếu Thủy Quan dâng hương rút quẻ.”
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu, “Hi vọng có thể xin được quẻ tốt một chút.”
Sau khi nói hai câu ngắn gọn, bọn họ như cố kỵ trong thang máy còn có những người khác nên không nói gì nữa, đeo khẩu trang rồi còn cúi đầu quay lưng đi, dường như rất đề phòng những người khác nhìn thấy mặt của mình.
Bọn họ ra khỏi thang máy rồi cũng không đi cùng Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, mà đi ngược về hướng bọn họ, rời đi từ cửa sau Vịnh Trăng Khuyết.
Cố Nhung để mắt quan sát, cuối cùng cũng phát hiện ra một quy luật: Phần lớn khách ở tầng năm sáu bảy đều đi ra từ cửa trước khách sạn, còn khách ở tầng hai ba bốn chắc chắn sẽ đi từ cửa sau.
Như Tạ Tử Hàm và Trần Tấn đã nói, bọn họ rất sợ bị các cậu phát hiện sự hiện diện của mình.
Thấy những bạn học khác ở xung quanh, Cố Nhung hơi cao giọng, giả bộ nghi ngờ hỏi: “Mấy vị khách này lạ nhỉ, sao bọn họ lại chỉ đi cửa sau?”
Lớp trưởng Xa Khả nghe xong thì tiếp lời: “Chẳng phải như cậu nói đó sao, chắc chắn đi cửa sau là vì lén tới đây mướn phòng, không muốn bị người ta phát hiện chứ sao.”
Cố Nhung cũng biết là vậy, cậu hỏi thế chẳng qua là để thăm dò xem có phải chỉ có mỗi mình và Thẩm Thu Kích thấy những người này hay không, nếu Xa Khả đã nói cậu ta cũng thấy, vậy những vị khách này đều là người.
Nhưng chẳng phải hành vi không bật đèn vào ban đêm ở tầng hai ba bốn của bọn họ kỳ lạ quá ư? Chẳng lẽ bọn họ đi ngủ vào tám giờ tối thật? Cố Nhung nghĩ mãi vẫn không thể giải thích nổi, cậu và Thẩm Thu Kích đi qua hành lang, đến đại sảnh thì phát hiện Lộ Tiếu Vu mặt đầy đồ ăn ngồi trước quầy lễ tân, ngẩn ra nhìn đĩa bánh đào đặt trên tủ.
Tô Hồng Dứu đứng trước tủ, cầm khăn tay lau đi vụn bánh, người đàn ông áo đen Cố Nhung thấy trong thang máy đêm qua cũng ở đó, chẳng qua anh ta nhanh chóng xoay người đi vào sau phòng lễ tân —— Đó là phòng bảo vệ.
Chẳng lẽ người đàn ông này là bảo vệ thật?
Lộ Tiếu Vu giúp Tô Hồng Dứu lau sạch vụn bánh trên bàn rồi đi tới cửa, tập hợp với Tạ Tử Hàm và Trần Tấn. Cố Nhung và Thẩm Thu Kích vừa tới, chỉ nghe Trần Tấn đang dạy dỗ Lộ Tiếu Vu: “Lộ Tiếu Vu, tôi không ngờ cậu lại là loại người này, Tô Hồng Dứu đã nói là có chồng rồi, sao cậu còn chạy đi cua chị ta? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm tu ét đây, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”
“Tôi làm tu ét đây khi nào?” Lộ Tiếu Vu bất đắc dĩ nói, vội vàng chứng minh mình trong sạch, “Không phải đêm qua tôi đi mua đồ nướng à? Sạp đồ nướng kia ở ngay trước cửa bến xe, chủ quầy nướng nói ông ấy đã nướng thịt ở đây hơn hai mươi năm, tôi bèn hóng ít chuyện Tô Hồng Dứu từ ông ấy, kết quả ông ấy nói Tô Hồng Dứu chưa từng kết hôn.”
“Đừng nói là ông chủ tiệm nướng kia cũng là từ trên trời rơi xuống nhé?” Trần Tấn nửa tin nửa ngờ, không quên căn dặn Lộ Tiếu Vu, “Chỉ cần cậu không làm tu ét đây, chúng ta vẫn sẽ là bạn thân.”
“Đương nhiên là không rồi, không tin thì đêm nay cậu cứ đi hỏi chủ quầy nướng kia đi.” Lộ Tiếu Vu vỗ ngực cam đoan, chỉ thiếu nước thề với trời, “Trên tay Tô Hồng Dứu không đeo nhẫn cưới, sao chị ấy có thể kết hôn được? Ông chủ tiệm nướng nói bảy năm trước chị ấy từng có một người bạn trai, kết quả sau đó bạn trai và bạn thân chị ấy cùng nhau bỏ trốn, bặt vô âm tín, cô bạn kia là người câm, ông chủ tiệm nướng nói Tô Hồng Dứu rất đáng thương, chị ấy xinh đẹp như vậy, không hiểu sao bạn trai lại bỏ trốn với một người câm, cho nên tới nay chị ấy vẫn chưa kết hôn.”
Tạ Tử Hàm kéo áo Trần Tấn nói: “Em thấy Lộ Tiếu Vu nói đúng đó, nếu chị ấy kết hôn thật, chắc chắn sẽ đeo nhẫn cưới.”
Trần Tấn gật đầu, xin lỗi Lộ Tiếu Vu: “Xin lỗi nhé Lộ Tiếu Vu, tôi hiểu nhầm cậu rồi, hẳn là Tô Hồng Dứu không vừa mắt cậu, cho nên mới nói vậy để từ chối.”
Lộ Tiếu Vu: “…”
Đậu má, thà cậu đừng xin lỗi còn hơn.
Tạ Tử Hàm nghe xong thì buồn cười, nói đỡ Lộ Tiếu Vu một câu: “Cũng có thể là do Tô Hồng Dứu bị thất tình, cho nên không tin vào đàn ông nữa?”
“Cũng không phải là không đúng.” Trần Tấn rất nghe lời Tạ Tử Hàm, dù cậu ta nói gì hắn đều thấy đúng.
Lộ Tiếu Vu độc thân lại lần nữa bị hai người bọn họ đả kích, vừa quay lại đã thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đi ra liền trừng mắt, vội vàng đi tìm bạn cùng phòng của mình, chỉ sợ đứng đó thêm chốc nữa sẽ bị thồn cơm chó.
Mà cô Tô và thầy Dương kiểm tra nhân số xong, xác định học sinh đều có mặt thì cho mọi người tạo thành từng đội đi Hoán Sơn, dần đi đến miếu Thủy Quan.
Cố Nhung đi phía sau hàng, lúc ra cửa nhìn thấy gia đình hỉ tang kia đang thu dọn đồ đạc, chẳng biết vì sao Kim Đồng Ngọc Nữ vốn nên hỏa táng khi tiễn bà lão đi vẫn cứ đứng trước cửa nhà, chẳng qua người qua đường không ai thấy bọn chúng, sau khi biết nơi tổ chức lễ mừng lúa mới phải đi qua khu rừng, Cố Nhung đã biết vì sao họ phải vội vã làm hỉ tang như vậy, có thể là lo đóng cửa, không đưa được quan tài ra khỏi thôn Hoán Sơn.
Mặc dù không biết vì sao đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia vẫn ở đây, nhưng Cố Nhung vừa bước ra khỏi Vịnh Trăng Khuyết, hai người giấy kia như phát hiện ra cậu, đôi mắt đậu đen to tròn đồng loạt nhìn về phía cậu.
Có lẽ Ngọc Nữ tủi thân quá, vừa thấy Cố Nhung đã lập tức rơi nước mắt, nâng tay lên muốn lau đi, kết quả phát hiện tay mình bị cháy mất một đoạn thì đau lòng gần chết, vừa hay bây giờ là buổi sáng, ánh nắng trong thôn ngày càng nóng, chỗ râm mát cho bọn nó đứng tránh cũng ngày càng nhỏ, mà cửa nhà bà lão hỉ tang có thần canh cửa, cho nên bọn nó không vào nhà được, chỉ có thể đứng chụm vào ôm nhau, trông rất đáng thương.
Nhưng không biết vì sao, Cố Nhung nhìn thấy cảnh này lại hơi buồn cười, mà cậu bật cười thật.
Kim Đồng Ngọc Nữ thấy cậu đứng dưới ánh mặt trời cười nhạo, cái miệng hơi mím lại, trông vừa buồn cười vừa ấm ức, hoàn toàn không còn dáng vẻ quỷ dị uy phong lẫm liệt ngày đó hỉ tang nữa.
“Lạ nhỉ, bà lão đã hạ táng rồi, vậy mà bọn chúng chưa biến mất.” Thẩm Thu Kích thấy cậu cười bèn ghé bên tai cậu khẽ nói, “Hình như hai người giấy kia thành linh rồi.”
Cố Nhung không hiểu, hỏi lại Thẩm Thu Kích: “Thành linh là sao?”
“Tinh, linh, quỷ, quái, em biết thành tinh mà không biết thành linh à? Hai cái kia chung một nghĩa, hấp thụ linh khí của trời đất hoặc tinh hoa nhật nguyệt, hoặc là có vật cực âm mang theo, hấp thụ âm khí đều có thể gọi là linh.” Thẩm Thu Kích giải thích cho cậu, “Chuông cảm ác không kêu, bọn chúng không có ác ý. Hai con người giấy này còn tạm được, gia đình hỉ tang có nhiều âm đức, bọn chúng thành linh cũng không học theo điều xấu, chẳng qua dù sao cũng là tà vật, không biết bọn chúng có thể giữ được mãi như thế không.”
“Hai tên nhóc này từng làm chuyện xấu rồi đấy.” Cố Nhung còn nhớ lúc xung sát trong buổi hỉ tang, bọn nó đã tạo ra ảo ảnh đẩy cậu vào quan tài, cậu còn đang mang thù đây. Chẳng qua sau khi Kim Đồng Ngọc Nữ xin lỗi cậu, nghĩ đến việc bọn chúng vì thích bà lão, sợ Cố Nhung chạm mặt bà lúc lên đường mới làm chuyện xấu, Cố Nhung dù mang thù, nhưng nhận được lời xin lỗi chân thành rồi, cậu cũng sẽ lựa chọn tha thứ.
“Thẩm Thu Kích, cậu biết vẽ tay người không? Vẽ thêm hai cái ô to nữa.” Cố Nhung ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thu Kích hỏi.
Thẩm Thu Kích cau mày, trong mắt ngập tràn ngạc nhiên, bởi vì hắn đoán được Cố Nhung muốn làm gì.
Thế là hai phút sau, nhân lúc không ai chú ý, một bàn tay và hai chiếc ô che mưa được Thẩm Thu Kích ném về phía bóng râm trước cửa nhà hỉ tang —— Cố Nhung vẫn sợ hai người giấy này, cho nên không dám đi qua, chỉ mượn Thẩm Thu Kích đi thay mình.
Kim Đồng Ngọc Nữ nhặt lấy ô che và tay, mừng rỡ cười đùa, Ngọc Nữ đeo tay giả và Kim Đồng cùng mở ô ra chạy vào trong nắng, cuối cùng nhảy nhót biến mất nơi cửa thôn.
Cố Nhung nhìn bọn chúng chạy ra xa, tặc lưỡi cảm khái: “Kim Đồng bị cháy nắng nên hết đáng yêu rồi, chúng ta có nên vẽ cho nó thành trắng đẹp không nhỉ? Có lẽ tô ít màu là trắng rồi.”
“Chúng nó chạy mất rồi em mới nhớ.” Thẩm Thu Kích buồn cười, không biết là ai sợ Kim Đồng Ngọc Nữ đến mức không dám đi với hắn qua đưa ô, “Vả lại em thấy chúng đáng yêu thật à?”
“Ban ngày cũng coi như là đáng yêu, đặc biệt lúc bị phơi nắng khóc lóc là đáng yêu nhất.” Cố Nhung trầm tư mấy giây, nặng nề nói, “Nhưng đến đêm cậu cứ xem như tôi chưa nói gì là được.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Vì chuyện đưa ô cho Kim Đồng Ngọc Nữ, bọn họ bị tụt lại phía sau, lúc đuổi kịp thì đã đi cuối hàng.
Trước khi ra ngoài, trên lưng Tô Hồng Dứu mang theo rất nhiều đồ, ai ngờ cô là người đi nhanh nhất, học sinh tham gia học vẽ còn chưa lên núi mà cô đã mất dạng như chưa từng nói sẽ làm hướng dẫn viên cho bọn họ vậy.
Tần Vũ, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư cùng mấy nam sinh lạ mặt đi phía cuối, đêm qua Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư vì bị Thẩm Thu Kích đạp một phát nên đau lưng đi chậm, ban đầu có thể xin nghỉ không đi, nhưng bây giờ các cô đi theo đoàn mới có cảm giác an toàn, còn phải tới miếu Thủy Quan cầu phúc, hi vọng kính tiên đừng bám riết ám lấy các cô, Tần Vũ dù độc miệng nhưng lại dễ mềm lòng, ở lại phía sau xách đồ giúp hai người.
Trên đường lên núi, Cố Nhung để ý hai bên đường có rất nhiều rặng màu xám hoặc màu kaki, híp mắt muốn nhìn cho rõ xem đó là gì. Nhưng phía chân núi rừng cây rậm rạp, những thứ đó lại nằm trong rừng, cậu không thấy rõ lắm. Cậu chỉ mơ hồ thấy bên sườn núi có mấy người đang đứng hoặc ngồi, nhìn quần áo trên người và mái tóc bối sau lưng thì hẳn đó là phụ nữ, vài người còn ôm đứa bé quấn tã, cầm lấy miếng bánh ăn.
Cho nên Cố Nhung bèn hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, mấy cái vòm đó là gì?”
“Đó là…”
Thẩm Thu Kích vừa nói được hai chữ, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư tối qua bị kính tiên dọa sợ đi trước họ lại hét lên, ôm chặt lấy nhau, gào lên với người bên cạnh: “Sao lại thế này? Sao ở đây nhiều mộ như vậy?”
“… Mộ.” Thẩm Thu Kích cũng nói cho hết lời.
Cố Nhung: “…”
Đáng lẽ cậu đừng có hỏi.
Bởi vì sau khi Thẩm Thu Kích trả lời, Cố Nhung lập tức nhìn thấy mấy ngôi mộ lớn ven đường lên núi. Thậm chí một ngôi mộ không chỉ có một người phụ nữ mà còn có mấy người ngồi chung nhau chia con gà nướng, quần áo cũ nát, trong tay còn ôm đứa con đang khóc oa oa, được người phụ nữ dỗ vài câu mới ngưng khóc.
Các cô đang đứng trước bia mộ màu xám, con gà nướng cùng bánh đào xốp giòn đặt trước mộ rõ ràng là đồ cúng.
Những người phụ nữ này là gì, các cô ăn thứ gì, đáp án đã rất rõ ràng.
Các cô bình thản nhìn người qua lại trên đường núi, thậm chí một cô gái trong đó còn nhìn thẳng vào mắt Cố Nhung, hình như cô phát hiện Cố Nhung có thể nhìn thấy mình, còn hết lần này tới lượt khác quay lại, trong mắt nổi lên chút tò mò.
Cố Nhung thấy thế thì không dám nhìn nữa, lập tức cúi đầu ôm chặt tay Thẩm Thu Kích, ngón tay chọc vào eo hắn hỏi: “Thẩm Thu Kích, cậu thấy gì không?”
“Thấy gì?” Thẩm Thu Kích hỏi cậu, “Thấy mộ à? Anh thấy.”
Cố Nhung hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Thế trên mộ thì sao? Cậu có thấy mấy người đang ngồi ăn đồ cúng trên đó không?”
Thẩm Thu Kích dừng bước, cúi đầu nhìn Cố Nhung: “Anh không thấy.”
Trái tim Cố Nhung đột nhiên lỡ một nhịp, sau đó lập tức đập thình thịch. Thẩm Thu Kích thấy hai má Cố Nhung trắng bệch, sắc mặt vô cùng xấu, lại nghĩ tới câu hỏi của cậu thì hiểu ngay, trầm giọng nói với Cố Nhung: “Vậy em đừng nhìn bọn họ nữa, tập trung đi đi, anh đeo chuông cảm ác, nó không rung, cho nên hẳn là bọn họ không có ác ý.”
“Được.” Cố Nhung mím môi, nửa người dính lên tay Thẩm Thu Kích như keo.
Nhóm Trần Tấn, Tạ Tử Hàm và Lộ Tiếu Vu đi sau vừa lúc đuổi tới, trông thấy cảnh này, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm không có phản ứng gì, Lộ Tiếu Vu lại hung hăn cắn một miếng đùi gà. Sáng nay cậu ta bị câu “Bánh ngọt là đồ chị đi cúng” của Tô Hồng Dứu dọa sợ, bữa sáng cũng chưa ăn, đi được nửa đường đói gần chết, cho nên ba người bọn họ tách đội đi mua gà nướng.
Ban đầu Lộ Tiếu Vu ăn gà nướng rất ngon, kết quả chưa đi được mấy bước, Tô Hồng Dứu vốn nên đi đầu hàng không biết xuất hiện từ đâu, trong tay cầm theo cuốn sổ nhỏ màu đỏ lẫn vào đám người, trước khi đi cô mang theo không ít hành lý, bây giờ trong tay còn xách thêm túi đồ.
Lộ Tiếu Vu tùy ý liếc qua, bởi vì mắt tốt quá nên thấy hình như Tô Hồng Dứu đang xách theo túi gà nướng, lập tức cảm thấy đùi gà trong tay mình nhạt thếch, không còn tâm tình nào ăn nửa con gà cầm bên tay trái nữa, nhanh chân đi đến bên cạnh Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, đưa gà quay cho họ, hỏi: “Tôi còn nửa con gà quay, các cậu ăn không?”
“Bọn tôi không đói, sao cậu không ăn nữa?” Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều lắc đầu.
Lộ Tiếu Vu nói: “Tôi thấy Tô Hồng Dứu cầm gà quay nên không muốn ăn.”
Cố Nhung không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Chị ấy cầm gà quay thì liên quan gì tới cậu?”
Cậu vừa dứt lời, Lộ Tiếu Vu liền dùng ánh mắt chửi xéo bọn họ “Ngu ngốc”, sau đó mới thần bí nói: “Các cậu không biết mấy món đồ trên lưng và trong tay chị ấy là để làm gì à?”
Lộ Tiếu Vu tỏ vẻ bí ẩn lại khiến Cố Nhung nghĩ đến một chuyện, ngập ngừng nói: “… Chị ấy đi viếng mộ?”
“Sao cậu biết? Chị ấy cũng nói cho cậu?” Lộ Tiếu Vu trừng mắt, kinh hoàng nói, “Sáng nay chị ấy nói chị ấy mang theo những món này là để đến viếng mộ trên Hoán Sơn, cậu nói xem, không phải chúng ta lên núi là để tham gia lễ mừng lúa mới với viếng miếu Thủy Quan ư? Sao Tô Hồng Dứu lại đi viếng mộ?”
Đương nhiên Cố Nhung không thể nói rằng đó là vì cậu thấy có người ngồi trước mộ ăn gà nướng rồi.
Lộ Tiếu Vu càng nói càng tự dọa sợ mình, xoa tay thì thào: “Đỉnh núi có miếu Thủy Quan thật không? Sao trên núi này nhiều mộ như vậy?”
Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư cũng rụt cổ phụ họa: “Cậu đừng nói nữa, đáng sợ quá.”
“Có gì mà sợ? Dưới sườn núi miếu Thủy Quan đúng là có rất nhiều mộ, tất cả đều là mộ hoang, có vài ngôi mộ không có bia.” Đi bên cạnh họ có một nam thôn dân Hoán Sơn, thấy Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư sợ bèn giải thích, “Bởi vì nơi này chôn những người không sạch sẽ, miếu Thủy Quan được xây lên là để trấn áp những thứ bẩn thỉu này, những người đó không dọa người khác được, các em đừng sợ, người bản địa đức cao vọng trọng sẽ không chôn ở đây.”
Người đàn ông vừa nói xong, nụ cười dịu dàng trên mặt Tô Hồng Dứu cách đó không xa lập tức biến mất, quay đầu tức giận trừng mắt với gã.
Thôn nam bị Tô Hồng Dứu lườm, lại thấy món đồ trong tay cô nên muốn hống hách, kết quả bị một thôn nữ khác xông lên đẩy một cái, gã bị cô đẩy đến chao đảo, còn chưa đứng vứng đã bị thôn nữ đẩy thêm cái nữa, thôn nữ chống nạnh mắng gã: “Người không sạch sẽ cái gì? Ông nói gì vậy?!”
“Chẳng thế còn gì!” Thôn nam nổi giận, “Sao cô ngoa ngoắt thế, có phải người nhà cô cũng chôn ở đây không?!”
“Thằng bố mày mới chôn ở đây ấy!” Thôn nữ vén tay áo, xông lên cào mặt nam thôn dân.
Dáng người thôn nữ khá đầy đặn, có lẽ vì làm việc trường kỳ nên sức cũng lớn, thôn nam gầy nhom không phải là đối thủ của cô, lúc hai người được người xung quanh tách ra, thôn nữ khóc nức nở nhưng không hề bị thương, thôn nam thì mặt mày lấm lem, rên rỉ không ngừng, thấy chồng của thôn nữ tới bèn hậm hực rời đi.
“Đừng đánh nữa, hạ hỏa hạ hỏa.” Chồng thôn nữ an ủi cô, hạ giọng nói, “Cũng sắp tới mộ của Đại Oa Tử rồi, em đừng khóc nữa.”
“Chờ em tìm được mảnh đất tốt hơn sẽ chuyển Đại Oa Tử đi.” Thôn nữ gạt lệ, “Chồng trước của em đúng là đồ súc vật, đều do gã, Đại Oa Tử mới bị chôn ở đây…”
“Đừng giận nữa, không tốt cho cơ thể, chờ sang năm là chúng ta có thể đưa Đại Oa Tử đi rồi.”
“Nếu Đại Oa Tử có thể nhận anh làm cha thì tốt biết bao nhiêu…”
Hai người vừa nói vừa rời khỏi đội ngũ, mang theo đồ đến một ngôi mộ vừa nhỏ vừa đơn giản bắt đầu tảo mộ, đặt đồ cúng. Người tới đây viếng mộ không phải chỉ có mình Tô Hồng Dứu. Mấy thôn dân này đều nói bằng tiếng địa phương, nhưng mọi người có thể nghe hiểu đại khái.
Tô Hồng Dứu thấy có người trị nam thôn dân lắm mồm thì hòa hoãn hơn, chỉ là sau khi đi được mấy bước, cô cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay, theo nhóm người đi đến một ngôi mộ khá cũ kỹ, mở túi xách và balo lấy đồ cúng ra, không nhanh không chậm nhổ mấy ngọn cỏ dại tươi tốt.
Cô lần lượt xoay người, đặt đồ cúng xong lại đuổi theo đội ngũ, bọc hành lý trên lưng dần nhẹ đi, mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều.
Cố Nhung nhìn thấy mỗi lần Tô Hồng Dứu đặt đồ cúng xong, trên mộ sẽ xuất hiện mấy cô gái mặc đồ cũ nát, dùng ánh mắt vừa đau thương vừa cảm động nhìn cô, nhưng cô không thấy những người đó.
Mà Tô Hồng Dứu lên núi như vậy, cho nên cô mới từ đầu đội tụt xuống cuối đội.
Mồ hồi trên trán chảy ra làm trôi lớp trang điểm của cô, thoạt trông rất chật vật, mặc dù vẫn mặc đồ đỏ nhưng lại không còn diễm lệ như lúc ở khách sạn nữa.
Đợi đến lúc đoàn người leo đến đỉnh núi, mệt mỏi ngồi nghỉ xả hơi, Tô Hồng Dứu vẫn như không biết mệt mỏi, đứng trước cửa miếu Thủy Quan tìm sư thầy nói chuyện.
Mười phút sau sư thầy vào miếu lấy một cái chậu than cho cô, Tô Hồng Dứu liền ngồi xuống đốt giấy áo vàng mã, những bộ đồ kia màu sắc khác nhau, có sườn xám và váy rất đẹp mắt, cũng có quần áo bông cho trẻ con, cô vừa đốt vừa lẩm bẩm: “Lâu rồi chưa đi thăm mọi người, mau tới nhận quần áo mới đi, tôi sợ đốt trước mộ có tia lửa không tắt sẽ gây ra hỏa hoạn, cũng chỉ có thể phiền mọi người đi tới đây lấy, đồ ăn mới thịt mới tôi đều cúng cho mọi người, năm nay khách sạn ăn nên làm ra, tôi còn bỏ tiền mua bánh đào xốp giòn, các cô ăn thử xem có ngon không…”
Chờ làm xong mọi thứ, tất cả hành lý của cô đều trống không, cô đứng lên xoa eo, đưa chậu than cho sư thầy, ông cầm chậu than vào miếu một lát, lại đưa ra cho cô chai nước và cái ghế nhỏ.
Vị sư nhẹ nhàng trách cô: “Năm nào cũng vậy, nhớ mang đồ cho mọi người mà không biết mang cho mình chai nước à?”
Cuối cùng Tô Hồng Dứu cũng rảnh rỗi ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe vậy cười nói với ông: “Không phải đã có thầy Khương đây rồi sao?”
Thầy Khương cười xòa không nói gì, quay người đi vào miếu.
Tô Hồng Dứu nghỉ ngơi xong, thấy Cố Nhung, Lộ Tiếu Vu, Đinh Mạn Quả, Đường Tư Tư và mấy học sinh khác chưa vào miếu Thủy Quan, cứ đứng bên ngoài nhìn mình chằm chằm nên hơi kinh ngạc, sau đó vỗ trán, vội vàng đứng lên, tưởng nhóm Cố Nhung đang chờ mình hướng dẫn: “Lễ mừng lúa mới bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, bây giờ còn chưa bắt đầu đâu, để lát nữa chị sẽ giới thiệu cho các em… Haiz, bây giờ chị dẫn các em vào nói sơ qua nhé.”
Tô Hồng Dứu vừa nói vừa thở, cho nên Tần Vũ lại ấn cô ngồi xuống, nói: “Không sao đâu chị Hồng Dứu, chị nghỉ trước đi đã.”
Tô Hồng Dứu uống một hớp nước, nói: “Thế để chị nghỉ vài phút rồi dẫn các em đi tham quan nhé, miếu Thủy Quan rất lớn, năm nào chị cũng tới, quen thuộc lắm rồi.”
“Được.” Tần Vũ hỏi cô, “Đúng rồi, chị Hồng Dứu, vừa rồi chị đang làm gì thế?”
Tô Hồng Dứu cười trả lời: “Chị viếng mộ.”
“Nhưng chị viếng mộ nhiều thế?” Tần Vũ không hiểu, “Hơn nữa không phải chỉ có Tiết Vu Lan và Tết thanh minh mới đi viếng mộ thôi sao?”
Tô Hồng Dứu đấm đấm phần lưng đau nhức, nói: “Tết thanh minh thì chị không rảnh, phải đi tảo mộ cho ông bà bố mẹ, mà mộ của họ không ở đây. Tết Vu Lan đã có các thầy ở miếu Thủy Quan lo, cho nên cũng không cần tới, chị thấy sắp tới mùa đông rồi, đốt quần áo tiền vàng cho mọi người vào lễ mừng lúa mới, nhân tiện tích ít đức, phù hộ chị càng ngày càng đẹp.”
Cả nhóm nghĩ tới lời nói của thôn nam kia, dường như hiểu ra gì đó. Tần Vũ càng tò mò, hỏi: “Thôn nam kia nói, nơi này đều chôn mấy người…”
Mấy chữ sau Tần Vũ không nói, bởi vì hình như Tô Hồng Dứu không thích nghe mấy chữ kia. Bây giờ Tần Vũ không nói hết, Tô Hồng Dứu vẫn lạnh lùng mắng: “Đừng nghe thằng ngu kia nói bậy.”
Tô Hồng Dứu mắng xong, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, cô đảo mắt nhìn nhóm người, nói: “Các em đều là sinh viên, là thành phần tri thức cao cấp, chị có thể nói cho các em nghe, nhưng có vài người chị không thích nói nhiều với chúng.”
“Những người họ nói không sạch sẽ được chôn ở đây đều là những người số khổ.” Tô Hồng Dứu thở dài một tiếng, từ từ kể về lai lịch của những ngôi mộ kia cho họ nghe.
Năm năm trước Hoán Sơn mới được chính phủ đầu tư thành làng du lịch. Trước khi được cải tạo sang làng du lịch, nó vẫn là một thôn trang xa xôi cổ kính, trong thôn vẫn còn rất nhiều hủ tục. Mà hủ tục xấu nhất trong thôn Hoán Sơn là nguyên nhân sinh ra mồ hoang trong mắt Tô Hồng Dứu.
Danh sách chương