Cái gì gọi là bạn Cố Nhung không ký tên? Xa Khả đang nói tiếng người đấy à?
Cố Nhung lòng tàn như tro nguội, về sau Xa Khả nói gì cậu đều không nghe, ngồi cúi đầu đầy chán nản, không dám ngẩng lên nhìn Thẩm Thu Kích, cũng không dám nhìn những ánh mắt của các sinh viên khác chĩa vào mình, chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu như phủ một tầng mây đen.
Có phải cậu bị lú rồi không? Tại sao lại vẽ tranh Thẩm – Thu – Kích – đi – tắm?!
Mặc dù sinh viên khoa mỹ thuật thường vẽ cơ thể người, đừng nói là Thẩm Thu Kích quấn khăn tắm, dù là vẽ một Thẩm Thu Kích hoàn chỉnh cũng không thành vấn đề, chẳng qua là không tiện công khai cho người khác xem mà thôi.
Nhưng Cố Nhung không thể nuốt trôi nỗi nhục này.
Thẩm Thu Kích sẽ nghĩ như thế nào? Có phải hắn sẽ cảm thấy cậu là biến thái không? Cố Nhung dám chắc vậy luôn.
Bây giờ cậu chỉ hận không thể biến người được chiếu trên máy chiếu thành mình, như vậy có khi còn đỡ xấu hổ hơn như thế này, chứ đừng nói Xa Khả và các sinh viên khác đang trao đổi “bài vẽ tâm đắc”!
Cố Nhung không biết mình học xong tiết này như thế nào, cuối cùng vẫn là thầy Dương cứu cậu. Thầy Dương dẹp loạn nhóm học sinh xong mới tuyên bố một chuyện: “Đúng rồi các em, đêm nay thầy phải nói cho các em biết. Ban đầu các trường khác đi vẽ vật thực thường không có ngày nghỉ, nhưng năm nay thì khác, ngày kia trong làng du lịch Hoán Sơn là lễ mừng lúa mới(1), thầy và cô Tô đã bàn bạc với nhà trường, ba ngày sau cho các em một ngày nghỉ. Nhưng ngày trước ngày nghỉ, cũng là ngày kia, toàn bộ học sinh phải tham gia lễ mừng lúa mới do làng du lịch Hoán Sơn tổ chức, mà ngày đó đóng cửa thôn nên không có xe cộ đi lại, cho nên chúng ta phải vào thôn trước một ngày.”
“Ngày mai thầy và cô Tô sẽ đặt trước khách sạn cho các em, không cần nộp thêm tiền nữa, trường học bỏ tiền cho mọi người tham gia lễ là vì để mọi người thưởng thức, học tập cách xây dựng và thiết kế truyền thống của Hoán Sơn, cho nên mọi người phải nộp hai bức vẽ lễ mừng lúa mới Hoán Sơn, ngày mai các em cứ vẽ bốn tờ như bình thường, nhưng đến đêm phải qua khách sạn nên không học trên lớp, tất cả mọi việc sẽ hoàn thành sau khi kết thúc lễ vào ngày thứ ba về lại ký túc xá.”
Còn có chuyện tốt vậy à?
Được ở khách sạn miễn phí còn tham gia ngày lễ địa phương, các học sinh nghe thầy Dương nói xong đều mừng rỡ chờ mong, học sinh lớp một lớp hai thì khỏi nói, đến cả lớp ba nộp tiền tham gia học vẽ cũng cảm thấy hời.
Làng du lịch Hoán Sơn là do đại học thành phố Đàm bỏ công thiết kế, trường học cho học sinh tới đây học vẽ vật thực cũng là chuyện bình thường, dù sao nếu làm tốt còn có thể mở thêm lớp học.
Lộ Tiếu Vu rất tò mò về lễ mừng lúa mới, chạy đi nghe ngóng với các bạn học xung quanh: “Lễ mừng lúa mới là lễ gì, lễ của quỷ hả?”
“Lễ của quỷ là tiết Vu Lan.” Cố Nhung nghe Lộ Tiếu Vu hỏi xong bèn giải thích cho cậu ta, “Lễ mừng lúa mới là lễ khác, được tổ chức vào ngày mười lăm tháng mười âm lịch hàng năm, Thủy Quan(2) giáng lâm trần thế, luận xét tội phước, tiêu trừ tai họa cho con người.”
Thẩm Thu Kích tiếp lời Cố Nhung: “Đúng vậy, ngày kia hẳn là người trong thôn sẽ đến miếu Tam Quan dâng hương, có lẽ nơi chúng ta đến vẽ cũng là miếu Tam Quan ở Hoán Sơn.”
Nói xong hắn lại nghiêng người kề vào tai Cố Nhung, nói thầm với cậu: “Giỏi lắm, Nhị Nhung càng ngày càng biết nhiều.”
Bây giờ Cố Nhung hễ nhìn thấy Thẩm Thu Kích là lập tức chột dạ, càng không có ý định nhìn thẳng vào hắn, chẳng qua Thẩm Thu Kích không nhắc gì tới chuyện tranh tắm, cho nên Cố Nhung cho rằng mọi chuyện đều qua rồi, vừa định thở phào nhẹ nhõm, kết quả Thẩm Thu Kích lại nói: “Vẽ cũng càng ngày càng đẹp, rất giống tôi.”
Cố Nhung: “…”
Cậu có thể tự sát để quay về khoảng thời gian khi chưa vẽ xong không?
Cố Nhung rất muốn làm như vậy, nhưng cậu không dám.
Thẩm Thu Kích ghẹo cậu xong, bắt đầu nói thẳng vào chuyện chính: “Tôi cảm thấy cậu nên tham gia lễ mừng lúa mới.”
“Để xin Thủy Quan giải nạn cho tôi à?” Cố Nhung biết vì sao Thẩm Thu Kích nói vậy, lễ mừng lúa mới không lớn bằng tết Nguyên tiêu và tết Vu Lan, nhưng trên thực tế đây là một ngày lễ có lịch sử lâu đời.
“Đúng vậy.” Thẩm Thu Kích gật đầu, “Có lẽ Thủy Quan hiển linh sẽ giúp đỡ cho thể chất dễ gặp tà của cậu.”
Cố Nhung miễn cưỡng được câu nói này an ủi.
Đêm đến xiêu xiêu vẹo vẹo quay về ký túc xá, nhưng vừa nhớ tới việc mình ở chung phòng với Thẩm Thu Kích, cảm xúc lúng túng lại ùa lên lên như sóng biển rồi nuốt chửng cậu, bây giờ danh sách ám ảnh của Cố Nhung có cả tên Thẩm Thu Kích, cho nên ngay khi hắn cởi quần áo, Cố Nhung vội quay người đi làm bộ chơi điện thoại, không dám nhìn nhiều.
Chờ Cố Nhung cảm thấy Thẩm Thu Kích đã thay quần áo xong, cậu mới cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn quanh phòng, kết quả vẫn thấy Thẩm Thu Kích bán khỏa thân đi lượn khắp nơi.
Cố Nhung sợ hết hồn: “Sao cậu không mặc đồ vậy?!”
“Tôi đang mặc đây.” Thẩm Thu Kích đang cầm bình nước khoáng để uống hơi ngẩn ra, chỉ vào quần mình nói, “Không phải có mặc đây sao?”
Cố Nhung nhíu mày bắt bẻ: “Đó là quần.”
“Nhưng hai ngày trước tôi cũng mặc vậy mà cậu có nói gì đâu, vả lại cho cậu nhìn một chút không tốt à? Tránh cho lần sau cậu lại vẽ sai.” Thẩm Thu Kích cau mày, tiếp tục ngửa đầu uống nước, cơ bắp trên cánh tay thuận theo động tác mà cong lên đẹp mắt, tỏa ra thứ sức mạnh kỳ diệu, dường như chỉ cần tung ra một đấm là có thể đập chết ba Cố Nhung.
Cố Nhung mím môi nuốt ực một cái, đảo mắt nhỏ giọng nói: “Tôi vẽ sai ở đâu? Rõ ràng vẽ đúng mà…”
Kết quả Thẩm Thu Kích nghe cậu nói vậy thì bật cười, đặt bình nước lên bàn đi đến trước mặt Cố Nhung, bắt đầu cởi dây lưng quần.
“Cậu làm gì thế?” Cố Nhung càng hoảng sợ, bắt đầu tìm chăn bọc mình lại.
Thẩm Thu Kích vẫn không dừng lại: “Tôi cho cậu xem.”
Cố Nhung mặt đỏ tới mang tai: “Tôi không xem! Ai muốn xem cậu?!”
Nhưng Thẩm Thu Kích không tha cho cậu: “Không được, cậu phải xem.”
Cố Nhung muốn bỏ chạy.
Cậu không hiểu vì sao chuyện lại tới nước này. Vì sao cậu lại vẽ tranh Thẩm Thu Kích bán khỏa thân đi tắm, vì sao Thẩm Thu Kích ép cậu xem hắn cởi quần.
Lúc này câu nói của Thẩm Thu Kích bị Cố Nhung xem nhẹ bỗng lóe lên trong đầu, khi đó Thẩm Thu Kích đã hỏi: Zin của con trai cũng là zin, cậu có từng nghĩ nếu tôi là gay thì cậu phải làm sao không?
Khi đó Cố Nhung nghe xong không hề quan tâm, bây giờ Cố Nhung không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Thu Kích… là gay?
“Cậu nhìn đi.” Mà Thẩm Thu Kích cũng đang hối cậu quay lại nhìn mình.
Rõ ràng Cố Nhung không muốn nhìn, nhưng không biết vì sao cậu không khống chế được, ánh mắt dần chuyển xuống phía dưới người Thẩm Thu Kích ——
Thẩm Thu Kích cởi thắt lưng, hơi kéo quần xuống một chút, để lộ ra thêm một phần bụng: “Tôi có chín múi cơ bụng, cậu vẽ thiếu một múi rồi.”
Cố Nhung: “…”
Thì ra không phải là nhìn thứ kia.
Cố Nhung cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay mất mát, cậu chỉ như đang che giấu cảm xúc, tùy tiện tìm đề tài đánh lạc hướng: “Tôi chỉ từng nghe tám múi cơ bụng, sao cậu lại có chín múi? Trông không cân đối chút nào…”
Thẩm Thu Kích phổ cập kiến thức khoa học chuyên môn cho Cố Nhung: “Thật ra có rất nhiều người có cơ bụng không đối xứng, cơ thịt phần bụng của con người mang tính bẩm sinh, cậu chỉ có thể luyện cho nó căng ra đẹp lên chứ không thể rèn cho nó thành đối xứng được, cơ bắp của tôi phân bố không đều, cho dù rèn luyện cũng không đối xứng nổi, cho nên mới có chín múi.”
Thẩm Thu Kích nói xong lại nhìn về phía Cố Nhung, phát hiện tai của bạn cùng phòng đỏ bừng, đến cả trên cổ cũng hiện lên màu hồng nhạt khiến người khác muốn liếm cắn lên đó.
Yết hầu Thẩm Thu Kích nhộn nhạo, hắn chất vấn Cố Nhung: “Cậu đỏ mặt cái gì? Không phải do cậu nói trước à? Tôi có cậu cũng có, trước kia cậu còn ép tôi trông cậu tắm rửa, sao bây giờ nhìn cơ bụng tôi cậu lại đỏ mặt?”
Cái gì mà cậu ép Thẩm Thu Kích trông mình tắm rửa? Rõ ràng còn cách một lớp rèm, nhưng bây giờ không phải lúc tranh luận với Thẩm Thu Kích.
Cho nên Thẩm Thu Kích vừa hỏi xong liền thấy tai thanh niên còn đỏ hơn, hai gò má như người uống rượu say, vậy mà dám mạnh miệng vớt vát mặt mũi: “Đó là do tôi non trẻ không hiểu sự đời, vô liêm sỉ, bây giờ tôi nhặt lại liêm sỉ rồi.”
Nhưng bất kỳ người nào nghe đều biết rõ ràng cậu đang ngụy biện.
Thẩm Thu Kích chưa từng yêu ai, trước kia chú Bảy cũng nói hắn tính tình quái gở còn lãnh đạm, nếu không phải hắn nghèo đến mức mùng tơi cũng không có mà rớt, chỉ sợ các vị trong sư môn sẽ cho rằng hắn trúng mệnh cô.
Nhưng cho dù Thẩm Thu Kích chưa từng yêu đương thì hắn cũng biết cả mình lẫn Cố Nhung đều là nam, trước kia khi cùng ăn cùng ngủ ở bệnh viện, Cố Nhung chưa bao giờ đỏ mặt, bây giờ chỉ nhìn cơ bụng của hắn mà Cố Nhung đã xấu hổ, cứ như cậu đang làm – việc – bất – chính với hắn vậy, ví dụ như hôn.
Nói chung là Cố Nhung thay đổi rồi.
Lúc quay về ký túc xá còn đứng trước cửa phòng tắm chờ hắn ra để ngắm cơ ngực cơ bụng, không chỉ ngắm mà còn vẽ vào bài tập trên lớp, vẽ rồi thì thôi, Cố Nhung ngoài miệng nói không muốn nhìn cơ bụng hắn, nhưng cơ thể rất thành thật quay qua nhìn, nhìn xong lại đỏ mặt.
Quan trọng nhất là, khi gặp nạn trong tòa Minh Tâm, Cố Nhung đã từng nói muốn cản rìu cho hắn —— Cho dù phải chết thêm lần nữa cũng bằng lòng.
Thẩm Thu Kích cúi đầu nhìn Cố Nhung, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: Nếu cái này không gọi là thích, vậy thì còn thứ gì có thể gọi là thích được nữa?
Hắn đau khổ tìm đáp án suốt bấy lâu, mọi cảm giác rung động và mất mát khó nói thành lời trong khoảng thời gian qua như hóa thành niềm vui, sự ấm áp trong mắt ngưng đọng thành một dòng suối nóng, bọc lấy Cố Nhung vào trong lòng.
Chắc chắn Cố Nhung thầm mến hắn!
Nếu như Cố Nhung không thích hắn, chắc chắn sẽ không có chuyện ép hắn nhìn cậu tắm rửa, còn muốn vẽ tranh hắn đi tắm.
Đêm nay vì Cố Nhung mà tất cả học sinh ba lớp đều thấy hắn “khỏa thân”, thật ra Thẩm Thu Kích không vui vẻ gì cho cam, cũng như câu zin của con trai vẫn là zin mà hắn nói khi ngủ chung với Cố Nhung trong bệnh viện vậy, hắn là một kẻ thủ thân như ngọc.
Chẳng qua điều này chứng minh Cố Nhung rất thích hắn, nhìn vào sự yêu thích của Cố Nhung dành cho hắn đi, thôi thì rộng lượng bỏ qua cho cậu vậy.
“Nhung bé con, chuyện tối nay…” Bỏ qua đi.
Thẩm Thu Kích hắng giọng một cái, còn chưa kịp nói xong, Cố Nhung nghe hắn nhắc đến còn tưởng Thẩm Thu Kích chuẩn bị hỏi tội mình, cậu vốn đang xấu hổ vì chuyện này, nghe vậy lập tức rưng rưng xin lỗi: “Tôi sai rồi, tôi không nên vẽ tranh cậu đi tắm.”
“Vẽ cũng được thôi.” Ai ngờ Thẩm Thu Kích thản nhiên nói, “Nhưng không được công khai, cậu trộm ngắm là được.”
Cố Nhung: “…?”
Thẩm Thu Kích không nói nhầm chứ? Cố Nhung không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thu Kích, nhưng vừa đối diện với ánh mắt sáng rực của hắn, Cố Nhung lại như phải bỏng rời mắt đi, cúi gằm nhìn xuống chân mình.
Thật ra Cố Nhung có cảm giác chuyện tối nay như mở ra chiếc hộp Pandora, lan tỏa rất nhiều cảm xúc mà cậu khó có thể kiềm nén nổi.
Vào lúc hoảng loạn, Cố Nhung lại nhìn thấy Thẩm Thu Kích đi đến ngồi xuống, ngẩng lên như muốn nhìn vào mắt cậu.
Cố Nhung làm gì dám nhìn thẳng hắn, lập tức vén chăn chui lên giường, hậm hực nói: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ đi, ngày mai đi xem chúng ta đi xem thử trường xếp như thế nào.”
“Được.”
Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích nói vậy, sau đó tắt đèn nằm lên giường ngủ bên cạnh cậu, chưa đến mười phút đã thở đều ngủ say, mà Cố Nhung từ trước tới nay vẫn ngủ ngon lại lần đầu tiên mất ngủ.
Ngày hôm sau Cố Nhung vẫn trốn tránh Thẩm Thu Kích.
Cũng may việc vẽ vật thực cần làm việc theo nhóm, bằng không có lẽ Cố Nhung đã xấu hổ đến mức cúp học. Lộ Tiếu Vu, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm không phải là loại thích buôn dưa lê, nhưng ánh mắt trêu chọc bọn họ nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích không thể giấu nổi.
Cố Nhung chỉ có thể làm bộ không thấy, tập trung vẽ tranh của mình.
Tình huống này cứ kéo dài mãi tới khi trường học thông báo bọn họ ở khách sạn nào, muốn bọn họ thu dọn đồ dùng trong hai ngày để đến khách sạn mới thay đổi, bởi vì khách sạn mà nhà trường quyết định cho bọn họ ở là khách sạn Vịnh Trăng Khuyết.
Cố Nhung đã sớm chuẩn bị tâm lý với kết quả này, dù sao bọn họ đã phát hiện mấy căn trọ đều được đặt sạch, khi đó bọn họ chỉ xem là du khách trong làng nhiều, bây giờ xem ra là do bọn họ đã biết trước mấy hôm nữa là lễ mừng lúa mới, cho nên mới đặt phòng trước, mà nếu nhìn toàn bộ làng du lịch Hoán Sơn thì chỉ có khách sạn Vịnh Trăng Khuyết là có thể đồng thời đón hơn một trăm người, giá cả lại phải chăng.
Thế nhưng một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng, khách sạn Vịnh Trăng Khuyết nhìn từ bên ngoài đã thấy âm u, bên trong còn có một nhân viên tiếp tân mặc đồ đỏ như diễm quỷ, rất khó để khiến Cố Nhung không nghĩ nhiều.
Cho nên lúc Cố Nhung ôm hành lý đứng trước cửa khách sạn Vịnh Trăng Khuyết, cậu lập tức co người nép bên cạnh Thẩm Thu Kích, còn không quên hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, cậu thấy khách sạn này thế nào?”
“Tôi không biết, tôi chưa từng ở lại bao giờ, không phải cậu nên hỏi Trần Tấn với Tạ Tử Hàm à?” Thẩm Thu Kích nghiêng người, dùng cằm chỉ vào đôi chim cu cười đùa vui vẻ nọ, “Hình như họ thích lắm.”
Nếu nói như thế, cho dù trường học không đặt phòng ở Vịnh Trăng Khuyết thì Trần Tấn và Tạ Tử Hàm còn định thuê phòng thêm mấy lần. Bây giờ thì bớt phiền rồi, có thể vào thẳng đó ở, lại vì trường học đặt trước ba ngày hai đêm, hơn một trăm học sinh chỉ ở phòng hai người, một lần đặt gần sáu mươi phòng, cho nên Vịnh Trăng Khuyết đã cho tất cả học sinh mỗi người hai vé vào suối nước nóng miễn phí, bọn họ không vui sao được?
Cố Nhung nhỏ giọng nói: “Ý tôi không phải thế.”
Thẩm Thu Kích hiểu cậu rất rõ, chớp mắt đã biết ngay: “Cậu sợ khách sạn có quỷ à?”
Cố Nhung bất đắc dĩ gật đầu: “Khách sạn này nhìn từ bên ngoài đã thấy âm u quạnh quẽ rồi, tôi sợ nơi này có chuyện tà môn, tôi mà vào ở thì tà càng thêm tà, thế chẳng phải cô Tô và các học sinh khác đều bay màu cả ư?”
Chuyện ma liên quan tới khách sạn cũng rất nhiều, Cố Nhung chọn bừa một chuyện cũng có thể kể cho Thẩm Thu Kích nghe.
Mà Cố Nhung lo chuyện này cũng không có gì lạ, dù sao cậu ở bên ký túc xá cũng có thể gặp quỷ —— Mặc dù là quỷ tốt, nhưng đó vẫn là quỷ, Thẩm Thu Kích cảm thấy bằng thể chất này, nếu Cố Nhung đến nhà ma làm công thì đúng là không còn gì hợp hơn.
Chẳng qua Thẩm Thu Kích vẫn quan sát Vịnh Trăng Khuyết rồi lắc đầu nói: “Không, từ góc độ phong thủy mà nói, khách sạn này nằm trên thế tụ tài, phong thủy rất tốt, không phải vùng đất tụ âm chuyển sát, tôi không thấy có vong hồn, ban ngày tôi cũng đi do thám thông tin cho cậu, khách sạn này chưa từng có án mạng, hơn nữa chủ khách sạn cũng là người tốt.”
Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích giải thích xong thì không khỏi sững sờ, không ngờ ban ngày khi cậu còn trốn tránh thì hắn đã làm hết mọi chuyện, mà chuyện chính là: “Không phải cậu không biết xem phong thủy ư?”
Thẩm Thu Kích cau mày, xách balo nhẹ nhàng nói: “Không phải trước đây cậu hỏi tôi à? Cho nên về sau tôi đã đọc vài cuốn. Bây giờ chưa nói là thành thạo được, nhưng phong thủy cơ bản vẫn có thể hiểu.”
Đôi lông mi thật dài của Cố Nhung rũ xuống, im lặng không nói gì.
Thẩm Thu Kích cúi đầu nhìn cậu, chỉ có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mi mắt thon dài của thanh niên, che đi cảm xúc trong mắt, hắn cho rằng sự im lặng của thanh niên là vẫn còn chuyện cố kỵ, tiếp tục an ủi nói: “Cậu đừng lo, tôi mới học thêm mấy ngón bùa, bảo vệ cậu an toàn là chuyện nhỏ, vả lại ở khách sạn có vài cách có thể trừ tà, chờ lát nữa tôi sẽ dạy cho cậu.”
Nói xong, Thẩm Thu Kích cầm lấy ba lá bùa nhỏ hình tam giác nhét vào túi Cố Nhung, vì lo Cố Nhung nghĩ hôm nay hắn chỉ biết chơi bời không hoàn thành nhiệm vụ vẽ tranh, cho nên nói thêm một câu: “Tôi vẽ xong mới làm bùa.”
“Được.” Cố Nhung mím môi cười cười, cũng không biết vì sao, cậu cảm thấy Thẩm Thu Kích không nhét bùa vào túi mình mà nhét mấy viên kẹo thơm ngọt vào đó, khiến cho cậu chỉ nếm được vị thơm ngọt ấy chứ không để ý tới những tâm trạng tiêu cực như sợ hãi hay hoảng hốt.
Khách sạn Vịnh Trăng Khuyết có tổng cộng bảy tầng, tầng một là sảnh chính, quầy tiếp tân, nhà ăn và phòng bảo vệ, mà tất cả phòng trường đặt nằm trên tầng sáu, tầng bảy, ở vị trí cao nhất, bởi vì hình như phòng tầng dưới đều có người đặt trước rồi.
Cố Nhung cảm thấy hẳn cũng có người ở, vì khi tham gia hỉ tang cậu đã từng hai lần nhìn thấy cửa sổ tầng hai, ba, bốn mở ra, giống như lúc đó khách bên trong đang tham gia cuộc vui vậy.
Phòng trong khách sạn là phòng đôi cho hai người, giống với phòng bên ký túc xá, giáo viên không cho đổi bạn cùng phòng, nam sinh ở tầng sáu, nữ sinh ở tầng bảy, cho nên Cố Nhung và Thẩm Thu Kích được chia phòng 607, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm phòng 609, Lộ Tiếu Vu phòng 610, cách nhau không quá xa.
Bởi vì vào ở nên Cố Nhung biết nhân viên thích mặc đồ đỏ ở quầy tiếp tân tên là Tô Hồng Dứu, cái tên nghe vào là thấy vừa si tình vừa đáng yêu, chữ “Hồng” cũng hợp với sở thích mặc đồ đỏ của cô.
Mà có lẽ vì trường bọn họ tạo mối làm ăn lớn cho khách sạn, cho nên tâm trạng của Tô Hồng Dứu rất tốt, mỉm cười dẫn từng sinh viên tới phòng của mình: “Khách sạn của chị có wifi, nước nóng sẵn 24/7, mỗi phòng đều có bồn tắm lớn, gần đây là suối nước nóng Hoán Sơn, đêm nay các em có thể đến đó ngâm thử, suối nước nóng Hoán Sơn là suối khoáng, sau khi tắm sẽ có làn da mịn màng, nếu thích thì ngày mai các em cũng có thể cầm vé vào khách sạn tặng đến đó cũng được ~”
Cô rất xinh đẹp, dáng người theo hình chữ S tiêu chuẩn, làn da trắng như người đã lâu chưa ra nắng, thoạt trông cũng mới chỉ tầm đôi mươi, lớp một có mấy nam sinh chạy đến xin cách liên lạc của cô, đến cả Lộ Tiếu Vu cũng rục rịch muốn động, mà dù Tô Hồng Dứu cho tài khoản WeChat, nhưng đó lại là tài khoản chung của khách sạn. Các nam sinh chưa từ bỏ ý định, Tô Hồng Dứu đành phải nói với bọn họ rằng mình đã kết hôn, các nam sinh mới bỏ ý định bắt chuyện đi.
Về phần Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, bọn họ chỉ có lòng thưởng thức, nhưng không hề động lòng.
Huống hồ so với Tô Hồng Dứu xinh đẹp, Cố Nhung càng quan tâm tới biện pháp trừ tà mà Thẩm Thu Kích nói cho cậu nghe trước lúc vào khách sạn hơn, cho nên chờ người xung quanh hơi giải tán đi, Cố Nhung lập tức bám dính lấy Thẩm Thu Kích, đòi hắn nói cho cậu nghe cách kia.
Sau khi hai người đến phòng 607, Thẩm Thu Kích mới nói cho Cố Nhung nghe: “Trước khi vào một căn phòng xa lạ thì phải gõ cửa ba lần trước, sau đó mở cửa rồi nghiêng người mấy giây.”
Hắn nói như vậy, mà cũng làm như vậy.
Cố Nhung hỏi tiếp: “Vì sao?”
“Gõ cửa là để nói cho “khách” bên trong rằng cậu muốn vào ở, mời bọn họ rời đi, nghiêng người là để đề phòng lúc bọn họ ra ngoài sẽ chạm vào cậu.” Thẩm Thu Kích vừa vào đã tới phòng vệ sinh, bấm vào nút xả bồn, “Sau khi vào nhà giật nước bồn cầu với nghĩa cuốn trôi những thứ dơ bẩn đi.”
“Ồ, ra là vậy.” Cố Nhung cau mày, nghiêm túc nhớ từng lời một, nhưng cậu không quên hỏi lại Thẩm Thu Kích: “Thế trước kia chưa có bồn cầu, người ta làm sao để cuốn trôi mấy thứ dơ bẩn đi?”
Thẩm Thu Kích: “… Xả một chậu nước để rửa cũng giống vậy, đây đều là phong tục dân gian không rõ nguồn gốc, hữu dụng thì có thể tự vệ, nhưng vô dụng cũng có thể yên tâm hơn.”
Đúng vậy, yên tâm mới là điều quan trọng nhất.
Cố Nhung biết, nếu trong lòng bất an thì dù không có chuyện gì cũng có thể tự dọa chết mình.
Vịnh Trăng Khuyết chỉ âm u ở bên ngoài, Cố Nhung đi vào mới phát hiện phong cách trang trí ở đây giống hệt như Tạ Tử Hàm nói, có hương vị của Hồng Kông, rất đặc biệt nhưng không cũ kỹ, chỉ khi mở cửa chống trộm của khách sạn mới phát ra tiếng động nho nhỏ, còn lại tất cả những công trình hiện đại hóa cần thiết đều có, tốc độ đường truyền nhanh, vệ sinh sạch sẽ, phòng tắm hay bồn rửa mặt rất cao cấp.
Bọn họ chỉ ở đây hai đêm nên không mang theo nhiều hành lý, chỉ mang một bộ quần áo để đổi giặt, mà chuyện đầu tiên sau khi Cố Nhung sắp xếp hành lý xong xuôi chính là gọi nhân viên quét dọn đến, bỏ tiền đổi ga giường.
Sau đó cậu lại gọi Thẩm Thu Kích giúp mình cùng đẩy giường qua, bởi vì đến đêm Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ngủ chung, nhưng giường tiêu chuẩn của khách sạn không lớn hơn giường ở ký túc xá là bao, hai đứa con trai nằm chung có hơi chật, cho nên chỉ có thể đẩy giường như khi ở ký túc xá.
Chờ chuyển giường xong là có thể nghỉ ngơi rồi.
Cố Nhung đi tới trước cửa sổ định mở cửa cho thoáng gió, lúc này trời đang trở tối, lúc Cố Nhung mở cửa sổ cũng là lúc tia sáng cuối cùng biến mất, mặt trăng màu vàng xuất hiện phía chân trời, mở màn cho đêm đen.
Lúc này tiếng cửa sổ mở ra vang vọng phía bên dưới hấp dẫn sự chú ý của Cố Nhung, cậu thò đầu ra ngoài nhìn xuống, phát hiện phòng bên dưới phòng mình, hẳn là phòng 307 ở tầng ba đã mở cửa sổ.
Sau đó tiếng mở cửa sổ liên tục vang lên, truyền đến từ bốn phương tám hướng, có tiếng cửa sổ của học sinh ở tầng trên, nhưng cũng có tiếng mở cửa sổ từ bên dưới.
Các ô cửa sổ ban ngày đóng chặt hiện đã rộng mở, cứ như trong phòng chật cứng người, không thể chờ nổi mà phải mở ra cho thoáng khí, không hề lạnh lẽo cô quạnh như ban ngày.
Cố Nhung nhìn vào điện thoại, phát hiện bây giờ là đúng tám giờ tối, bình thường vào giờ này bọn cậu đều lên lớp chữa bài, chỉ có sau khi vào ở khách sạn mới được thấy cảnh này, cũng khó trách ban ngày cậu lại cảm thấy Vịnh Trăng Khuyết quạnh quẽ, thì ra ban đêm mới náo nhiệt.
Giống như cả tòa khách sạn đã tự hồi sinh chỉ sau một đêm vậy…
Cố Nhung hít một hơi thật sâu bầu không khí tươi mát không có mùi khói bụi công nghiệp của Hoán Sơn, định quay về giường nghịch điện thoại.
Thế nhưng sau khi quay người đi, Cố Nhung chợt nhìn thoáng qua căn phòng vì bật đèn mà sáng rực lên, chợt dừng bước.
Buổi đêm bật đèn là chuyện rất bình thường, bởi vì nếu không bật đèn thì phòng sẽ rất tối, tối đến mức không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cố Nhung nhớ rõ lúc cậu nhìn lên, tất cả cửa sổ ở hai bên trái phải, bao gồm cả tầng năm đều hắt ra ánh sáng ấm áp. Thế nhưng từ tầng năm trở xuống, bao gồm cả tầng hai ba bốn —— Là những tầng được đặt trước theo như lời Tô Hồng Dứu, sau khi mở cửa sổ ra lại không hề có một chút ánh sáng nào.
Không phải chỉ có một vài phòng mới như vậy, mà là cả tầng lầu, mỗi một phòng mở cửa sổ đều không có ánh sáng hắt ra.
Cố Nhung lòng tàn như tro nguội, về sau Xa Khả nói gì cậu đều không nghe, ngồi cúi đầu đầy chán nản, không dám ngẩng lên nhìn Thẩm Thu Kích, cũng không dám nhìn những ánh mắt của các sinh viên khác chĩa vào mình, chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu như phủ một tầng mây đen.
Có phải cậu bị lú rồi không? Tại sao lại vẽ tranh Thẩm – Thu – Kích – đi – tắm?!
Mặc dù sinh viên khoa mỹ thuật thường vẽ cơ thể người, đừng nói là Thẩm Thu Kích quấn khăn tắm, dù là vẽ một Thẩm Thu Kích hoàn chỉnh cũng không thành vấn đề, chẳng qua là không tiện công khai cho người khác xem mà thôi.
Nhưng Cố Nhung không thể nuốt trôi nỗi nhục này.
Thẩm Thu Kích sẽ nghĩ như thế nào? Có phải hắn sẽ cảm thấy cậu là biến thái không? Cố Nhung dám chắc vậy luôn.
Bây giờ cậu chỉ hận không thể biến người được chiếu trên máy chiếu thành mình, như vậy có khi còn đỡ xấu hổ hơn như thế này, chứ đừng nói Xa Khả và các sinh viên khác đang trao đổi “bài vẽ tâm đắc”!
Cố Nhung không biết mình học xong tiết này như thế nào, cuối cùng vẫn là thầy Dương cứu cậu. Thầy Dương dẹp loạn nhóm học sinh xong mới tuyên bố một chuyện: “Đúng rồi các em, đêm nay thầy phải nói cho các em biết. Ban đầu các trường khác đi vẽ vật thực thường không có ngày nghỉ, nhưng năm nay thì khác, ngày kia trong làng du lịch Hoán Sơn là lễ mừng lúa mới(1), thầy và cô Tô đã bàn bạc với nhà trường, ba ngày sau cho các em một ngày nghỉ. Nhưng ngày trước ngày nghỉ, cũng là ngày kia, toàn bộ học sinh phải tham gia lễ mừng lúa mới do làng du lịch Hoán Sơn tổ chức, mà ngày đó đóng cửa thôn nên không có xe cộ đi lại, cho nên chúng ta phải vào thôn trước một ngày.”
“Ngày mai thầy và cô Tô sẽ đặt trước khách sạn cho các em, không cần nộp thêm tiền nữa, trường học bỏ tiền cho mọi người tham gia lễ là vì để mọi người thưởng thức, học tập cách xây dựng và thiết kế truyền thống của Hoán Sơn, cho nên mọi người phải nộp hai bức vẽ lễ mừng lúa mới Hoán Sơn, ngày mai các em cứ vẽ bốn tờ như bình thường, nhưng đến đêm phải qua khách sạn nên không học trên lớp, tất cả mọi việc sẽ hoàn thành sau khi kết thúc lễ vào ngày thứ ba về lại ký túc xá.”
Còn có chuyện tốt vậy à?
Được ở khách sạn miễn phí còn tham gia ngày lễ địa phương, các học sinh nghe thầy Dương nói xong đều mừng rỡ chờ mong, học sinh lớp một lớp hai thì khỏi nói, đến cả lớp ba nộp tiền tham gia học vẽ cũng cảm thấy hời.
Làng du lịch Hoán Sơn là do đại học thành phố Đàm bỏ công thiết kế, trường học cho học sinh tới đây học vẽ vật thực cũng là chuyện bình thường, dù sao nếu làm tốt còn có thể mở thêm lớp học.
Lộ Tiếu Vu rất tò mò về lễ mừng lúa mới, chạy đi nghe ngóng với các bạn học xung quanh: “Lễ mừng lúa mới là lễ gì, lễ của quỷ hả?”
“Lễ của quỷ là tiết Vu Lan.” Cố Nhung nghe Lộ Tiếu Vu hỏi xong bèn giải thích cho cậu ta, “Lễ mừng lúa mới là lễ khác, được tổ chức vào ngày mười lăm tháng mười âm lịch hàng năm, Thủy Quan(2) giáng lâm trần thế, luận xét tội phước, tiêu trừ tai họa cho con người.”
Thẩm Thu Kích tiếp lời Cố Nhung: “Đúng vậy, ngày kia hẳn là người trong thôn sẽ đến miếu Tam Quan dâng hương, có lẽ nơi chúng ta đến vẽ cũng là miếu Tam Quan ở Hoán Sơn.”
Nói xong hắn lại nghiêng người kề vào tai Cố Nhung, nói thầm với cậu: “Giỏi lắm, Nhị Nhung càng ngày càng biết nhiều.”
Bây giờ Cố Nhung hễ nhìn thấy Thẩm Thu Kích là lập tức chột dạ, càng không có ý định nhìn thẳng vào hắn, chẳng qua Thẩm Thu Kích không nhắc gì tới chuyện tranh tắm, cho nên Cố Nhung cho rằng mọi chuyện đều qua rồi, vừa định thở phào nhẹ nhõm, kết quả Thẩm Thu Kích lại nói: “Vẽ cũng càng ngày càng đẹp, rất giống tôi.”
Cố Nhung: “…”
Cậu có thể tự sát để quay về khoảng thời gian khi chưa vẽ xong không?
Cố Nhung rất muốn làm như vậy, nhưng cậu không dám.
Thẩm Thu Kích ghẹo cậu xong, bắt đầu nói thẳng vào chuyện chính: “Tôi cảm thấy cậu nên tham gia lễ mừng lúa mới.”
“Để xin Thủy Quan giải nạn cho tôi à?” Cố Nhung biết vì sao Thẩm Thu Kích nói vậy, lễ mừng lúa mới không lớn bằng tết Nguyên tiêu và tết Vu Lan, nhưng trên thực tế đây là một ngày lễ có lịch sử lâu đời.
“Đúng vậy.” Thẩm Thu Kích gật đầu, “Có lẽ Thủy Quan hiển linh sẽ giúp đỡ cho thể chất dễ gặp tà của cậu.”
Cố Nhung miễn cưỡng được câu nói này an ủi.
Đêm đến xiêu xiêu vẹo vẹo quay về ký túc xá, nhưng vừa nhớ tới việc mình ở chung phòng với Thẩm Thu Kích, cảm xúc lúng túng lại ùa lên lên như sóng biển rồi nuốt chửng cậu, bây giờ danh sách ám ảnh của Cố Nhung có cả tên Thẩm Thu Kích, cho nên ngay khi hắn cởi quần áo, Cố Nhung vội quay người đi làm bộ chơi điện thoại, không dám nhìn nhiều.
Chờ Cố Nhung cảm thấy Thẩm Thu Kích đã thay quần áo xong, cậu mới cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn quanh phòng, kết quả vẫn thấy Thẩm Thu Kích bán khỏa thân đi lượn khắp nơi.
Cố Nhung sợ hết hồn: “Sao cậu không mặc đồ vậy?!”
“Tôi đang mặc đây.” Thẩm Thu Kích đang cầm bình nước khoáng để uống hơi ngẩn ra, chỉ vào quần mình nói, “Không phải có mặc đây sao?”
Cố Nhung nhíu mày bắt bẻ: “Đó là quần.”
“Nhưng hai ngày trước tôi cũng mặc vậy mà cậu có nói gì đâu, vả lại cho cậu nhìn một chút không tốt à? Tránh cho lần sau cậu lại vẽ sai.” Thẩm Thu Kích cau mày, tiếp tục ngửa đầu uống nước, cơ bắp trên cánh tay thuận theo động tác mà cong lên đẹp mắt, tỏa ra thứ sức mạnh kỳ diệu, dường như chỉ cần tung ra một đấm là có thể đập chết ba Cố Nhung.
Cố Nhung mím môi nuốt ực một cái, đảo mắt nhỏ giọng nói: “Tôi vẽ sai ở đâu? Rõ ràng vẽ đúng mà…”
Kết quả Thẩm Thu Kích nghe cậu nói vậy thì bật cười, đặt bình nước lên bàn đi đến trước mặt Cố Nhung, bắt đầu cởi dây lưng quần.
“Cậu làm gì thế?” Cố Nhung càng hoảng sợ, bắt đầu tìm chăn bọc mình lại.
Thẩm Thu Kích vẫn không dừng lại: “Tôi cho cậu xem.”
Cố Nhung mặt đỏ tới mang tai: “Tôi không xem! Ai muốn xem cậu?!”
Nhưng Thẩm Thu Kích không tha cho cậu: “Không được, cậu phải xem.”
Cố Nhung muốn bỏ chạy.
Cậu không hiểu vì sao chuyện lại tới nước này. Vì sao cậu lại vẽ tranh Thẩm Thu Kích bán khỏa thân đi tắm, vì sao Thẩm Thu Kích ép cậu xem hắn cởi quần.
Lúc này câu nói của Thẩm Thu Kích bị Cố Nhung xem nhẹ bỗng lóe lên trong đầu, khi đó Thẩm Thu Kích đã hỏi: Zin của con trai cũng là zin, cậu có từng nghĩ nếu tôi là gay thì cậu phải làm sao không?
Khi đó Cố Nhung nghe xong không hề quan tâm, bây giờ Cố Nhung không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Thu Kích… là gay?
“Cậu nhìn đi.” Mà Thẩm Thu Kích cũng đang hối cậu quay lại nhìn mình.
Rõ ràng Cố Nhung không muốn nhìn, nhưng không biết vì sao cậu không khống chế được, ánh mắt dần chuyển xuống phía dưới người Thẩm Thu Kích ——
Thẩm Thu Kích cởi thắt lưng, hơi kéo quần xuống một chút, để lộ ra thêm một phần bụng: “Tôi có chín múi cơ bụng, cậu vẽ thiếu một múi rồi.”
Cố Nhung: “…”
Thì ra không phải là nhìn thứ kia.
Cố Nhung cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay mất mát, cậu chỉ như đang che giấu cảm xúc, tùy tiện tìm đề tài đánh lạc hướng: “Tôi chỉ từng nghe tám múi cơ bụng, sao cậu lại có chín múi? Trông không cân đối chút nào…”
Thẩm Thu Kích phổ cập kiến thức khoa học chuyên môn cho Cố Nhung: “Thật ra có rất nhiều người có cơ bụng không đối xứng, cơ thịt phần bụng của con người mang tính bẩm sinh, cậu chỉ có thể luyện cho nó căng ra đẹp lên chứ không thể rèn cho nó thành đối xứng được, cơ bắp của tôi phân bố không đều, cho dù rèn luyện cũng không đối xứng nổi, cho nên mới có chín múi.”
Thẩm Thu Kích nói xong lại nhìn về phía Cố Nhung, phát hiện tai của bạn cùng phòng đỏ bừng, đến cả trên cổ cũng hiện lên màu hồng nhạt khiến người khác muốn liếm cắn lên đó.
Yết hầu Thẩm Thu Kích nhộn nhạo, hắn chất vấn Cố Nhung: “Cậu đỏ mặt cái gì? Không phải do cậu nói trước à? Tôi có cậu cũng có, trước kia cậu còn ép tôi trông cậu tắm rửa, sao bây giờ nhìn cơ bụng tôi cậu lại đỏ mặt?”
Cái gì mà cậu ép Thẩm Thu Kích trông mình tắm rửa? Rõ ràng còn cách một lớp rèm, nhưng bây giờ không phải lúc tranh luận với Thẩm Thu Kích.
Cho nên Thẩm Thu Kích vừa hỏi xong liền thấy tai thanh niên còn đỏ hơn, hai gò má như người uống rượu say, vậy mà dám mạnh miệng vớt vát mặt mũi: “Đó là do tôi non trẻ không hiểu sự đời, vô liêm sỉ, bây giờ tôi nhặt lại liêm sỉ rồi.”
Nhưng bất kỳ người nào nghe đều biết rõ ràng cậu đang ngụy biện.
Thẩm Thu Kích chưa từng yêu ai, trước kia chú Bảy cũng nói hắn tính tình quái gở còn lãnh đạm, nếu không phải hắn nghèo đến mức mùng tơi cũng không có mà rớt, chỉ sợ các vị trong sư môn sẽ cho rằng hắn trúng mệnh cô.
Nhưng cho dù Thẩm Thu Kích chưa từng yêu đương thì hắn cũng biết cả mình lẫn Cố Nhung đều là nam, trước kia khi cùng ăn cùng ngủ ở bệnh viện, Cố Nhung chưa bao giờ đỏ mặt, bây giờ chỉ nhìn cơ bụng của hắn mà Cố Nhung đã xấu hổ, cứ như cậu đang làm – việc – bất – chính với hắn vậy, ví dụ như hôn.
Nói chung là Cố Nhung thay đổi rồi.
Lúc quay về ký túc xá còn đứng trước cửa phòng tắm chờ hắn ra để ngắm cơ ngực cơ bụng, không chỉ ngắm mà còn vẽ vào bài tập trên lớp, vẽ rồi thì thôi, Cố Nhung ngoài miệng nói không muốn nhìn cơ bụng hắn, nhưng cơ thể rất thành thật quay qua nhìn, nhìn xong lại đỏ mặt.
Quan trọng nhất là, khi gặp nạn trong tòa Minh Tâm, Cố Nhung đã từng nói muốn cản rìu cho hắn —— Cho dù phải chết thêm lần nữa cũng bằng lòng.
Thẩm Thu Kích cúi đầu nhìn Cố Nhung, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: Nếu cái này không gọi là thích, vậy thì còn thứ gì có thể gọi là thích được nữa?
Hắn đau khổ tìm đáp án suốt bấy lâu, mọi cảm giác rung động và mất mát khó nói thành lời trong khoảng thời gian qua như hóa thành niềm vui, sự ấm áp trong mắt ngưng đọng thành một dòng suối nóng, bọc lấy Cố Nhung vào trong lòng.
Chắc chắn Cố Nhung thầm mến hắn!
Nếu như Cố Nhung không thích hắn, chắc chắn sẽ không có chuyện ép hắn nhìn cậu tắm rửa, còn muốn vẽ tranh hắn đi tắm.
Đêm nay vì Cố Nhung mà tất cả học sinh ba lớp đều thấy hắn “khỏa thân”, thật ra Thẩm Thu Kích không vui vẻ gì cho cam, cũng như câu zin của con trai vẫn là zin mà hắn nói khi ngủ chung với Cố Nhung trong bệnh viện vậy, hắn là một kẻ thủ thân như ngọc.
Chẳng qua điều này chứng minh Cố Nhung rất thích hắn, nhìn vào sự yêu thích của Cố Nhung dành cho hắn đi, thôi thì rộng lượng bỏ qua cho cậu vậy.
“Nhung bé con, chuyện tối nay…” Bỏ qua đi.
Thẩm Thu Kích hắng giọng một cái, còn chưa kịp nói xong, Cố Nhung nghe hắn nhắc đến còn tưởng Thẩm Thu Kích chuẩn bị hỏi tội mình, cậu vốn đang xấu hổ vì chuyện này, nghe vậy lập tức rưng rưng xin lỗi: “Tôi sai rồi, tôi không nên vẽ tranh cậu đi tắm.”
“Vẽ cũng được thôi.” Ai ngờ Thẩm Thu Kích thản nhiên nói, “Nhưng không được công khai, cậu trộm ngắm là được.”
Cố Nhung: “…?”
Thẩm Thu Kích không nói nhầm chứ? Cố Nhung không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thu Kích, nhưng vừa đối diện với ánh mắt sáng rực của hắn, Cố Nhung lại như phải bỏng rời mắt đi, cúi gằm nhìn xuống chân mình.
Thật ra Cố Nhung có cảm giác chuyện tối nay như mở ra chiếc hộp Pandora, lan tỏa rất nhiều cảm xúc mà cậu khó có thể kiềm nén nổi.
Vào lúc hoảng loạn, Cố Nhung lại nhìn thấy Thẩm Thu Kích đi đến ngồi xuống, ngẩng lên như muốn nhìn vào mắt cậu.
Cố Nhung làm gì dám nhìn thẳng hắn, lập tức vén chăn chui lên giường, hậm hực nói: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ đi, ngày mai đi xem chúng ta đi xem thử trường xếp như thế nào.”
“Được.”
Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích nói vậy, sau đó tắt đèn nằm lên giường ngủ bên cạnh cậu, chưa đến mười phút đã thở đều ngủ say, mà Cố Nhung từ trước tới nay vẫn ngủ ngon lại lần đầu tiên mất ngủ.
Ngày hôm sau Cố Nhung vẫn trốn tránh Thẩm Thu Kích.
Cũng may việc vẽ vật thực cần làm việc theo nhóm, bằng không có lẽ Cố Nhung đã xấu hổ đến mức cúp học. Lộ Tiếu Vu, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm không phải là loại thích buôn dưa lê, nhưng ánh mắt trêu chọc bọn họ nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích không thể giấu nổi.
Cố Nhung chỉ có thể làm bộ không thấy, tập trung vẽ tranh của mình.
Tình huống này cứ kéo dài mãi tới khi trường học thông báo bọn họ ở khách sạn nào, muốn bọn họ thu dọn đồ dùng trong hai ngày để đến khách sạn mới thay đổi, bởi vì khách sạn mà nhà trường quyết định cho bọn họ ở là khách sạn Vịnh Trăng Khuyết.
Cố Nhung đã sớm chuẩn bị tâm lý với kết quả này, dù sao bọn họ đã phát hiện mấy căn trọ đều được đặt sạch, khi đó bọn họ chỉ xem là du khách trong làng nhiều, bây giờ xem ra là do bọn họ đã biết trước mấy hôm nữa là lễ mừng lúa mới, cho nên mới đặt phòng trước, mà nếu nhìn toàn bộ làng du lịch Hoán Sơn thì chỉ có khách sạn Vịnh Trăng Khuyết là có thể đồng thời đón hơn một trăm người, giá cả lại phải chăng.
Thế nhưng một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng, khách sạn Vịnh Trăng Khuyết nhìn từ bên ngoài đã thấy âm u, bên trong còn có một nhân viên tiếp tân mặc đồ đỏ như diễm quỷ, rất khó để khiến Cố Nhung không nghĩ nhiều.
Cho nên lúc Cố Nhung ôm hành lý đứng trước cửa khách sạn Vịnh Trăng Khuyết, cậu lập tức co người nép bên cạnh Thẩm Thu Kích, còn không quên hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, cậu thấy khách sạn này thế nào?”
“Tôi không biết, tôi chưa từng ở lại bao giờ, không phải cậu nên hỏi Trần Tấn với Tạ Tử Hàm à?” Thẩm Thu Kích nghiêng người, dùng cằm chỉ vào đôi chim cu cười đùa vui vẻ nọ, “Hình như họ thích lắm.”
Nếu nói như thế, cho dù trường học không đặt phòng ở Vịnh Trăng Khuyết thì Trần Tấn và Tạ Tử Hàm còn định thuê phòng thêm mấy lần. Bây giờ thì bớt phiền rồi, có thể vào thẳng đó ở, lại vì trường học đặt trước ba ngày hai đêm, hơn một trăm học sinh chỉ ở phòng hai người, một lần đặt gần sáu mươi phòng, cho nên Vịnh Trăng Khuyết đã cho tất cả học sinh mỗi người hai vé vào suối nước nóng miễn phí, bọn họ không vui sao được?
Cố Nhung nhỏ giọng nói: “Ý tôi không phải thế.”
Thẩm Thu Kích hiểu cậu rất rõ, chớp mắt đã biết ngay: “Cậu sợ khách sạn có quỷ à?”
Cố Nhung bất đắc dĩ gật đầu: “Khách sạn này nhìn từ bên ngoài đã thấy âm u quạnh quẽ rồi, tôi sợ nơi này có chuyện tà môn, tôi mà vào ở thì tà càng thêm tà, thế chẳng phải cô Tô và các học sinh khác đều bay màu cả ư?”
Chuyện ma liên quan tới khách sạn cũng rất nhiều, Cố Nhung chọn bừa một chuyện cũng có thể kể cho Thẩm Thu Kích nghe.
Mà Cố Nhung lo chuyện này cũng không có gì lạ, dù sao cậu ở bên ký túc xá cũng có thể gặp quỷ —— Mặc dù là quỷ tốt, nhưng đó vẫn là quỷ, Thẩm Thu Kích cảm thấy bằng thể chất này, nếu Cố Nhung đến nhà ma làm công thì đúng là không còn gì hợp hơn.
Chẳng qua Thẩm Thu Kích vẫn quan sát Vịnh Trăng Khuyết rồi lắc đầu nói: “Không, từ góc độ phong thủy mà nói, khách sạn này nằm trên thế tụ tài, phong thủy rất tốt, không phải vùng đất tụ âm chuyển sát, tôi không thấy có vong hồn, ban ngày tôi cũng đi do thám thông tin cho cậu, khách sạn này chưa từng có án mạng, hơn nữa chủ khách sạn cũng là người tốt.”
Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích giải thích xong thì không khỏi sững sờ, không ngờ ban ngày khi cậu còn trốn tránh thì hắn đã làm hết mọi chuyện, mà chuyện chính là: “Không phải cậu không biết xem phong thủy ư?”
Thẩm Thu Kích cau mày, xách balo nhẹ nhàng nói: “Không phải trước đây cậu hỏi tôi à? Cho nên về sau tôi đã đọc vài cuốn. Bây giờ chưa nói là thành thạo được, nhưng phong thủy cơ bản vẫn có thể hiểu.”
Đôi lông mi thật dài của Cố Nhung rũ xuống, im lặng không nói gì.
Thẩm Thu Kích cúi đầu nhìn cậu, chỉ có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mi mắt thon dài của thanh niên, che đi cảm xúc trong mắt, hắn cho rằng sự im lặng của thanh niên là vẫn còn chuyện cố kỵ, tiếp tục an ủi nói: “Cậu đừng lo, tôi mới học thêm mấy ngón bùa, bảo vệ cậu an toàn là chuyện nhỏ, vả lại ở khách sạn có vài cách có thể trừ tà, chờ lát nữa tôi sẽ dạy cho cậu.”
Nói xong, Thẩm Thu Kích cầm lấy ba lá bùa nhỏ hình tam giác nhét vào túi Cố Nhung, vì lo Cố Nhung nghĩ hôm nay hắn chỉ biết chơi bời không hoàn thành nhiệm vụ vẽ tranh, cho nên nói thêm một câu: “Tôi vẽ xong mới làm bùa.”
“Được.” Cố Nhung mím môi cười cười, cũng không biết vì sao, cậu cảm thấy Thẩm Thu Kích không nhét bùa vào túi mình mà nhét mấy viên kẹo thơm ngọt vào đó, khiến cho cậu chỉ nếm được vị thơm ngọt ấy chứ không để ý tới những tâm trạng tiêu cực như sợ hãi hay hoảng hốt.
Khách sạn Vịnh Trăng Khuyết có tổng cộng bảy tầng, tầng một là sảnh chính, quầy tiếp tân, nhà ăn và phòng bảo vệ, mà tất cả phòng trường đặt nằm trên tầng sáu, tầng bảy, ở vị trí cao nhất, bởi vì hình như phòng tầng dưới đều có người đặt trước rồi.
Cố Nhung cảm thấy hẳn cũng có người ở, vì khi tham gia hỉ tang cậu đã từng hai lần nhìn thấy cửa sổ tầng hai, ba, bốn mở ra, giống như lúc đó khách bên trong đang tham gia cuộc vui vậy.
Phòng trong khách sạn là phòng đôi cho hai người, giống với phòng bên ký túc xá, giáo viên không cho đổi bạn cùng phòng, nam sinh ở tầng sáu, nữ sinh ở tầng bảy, cho nên Cố Nhung và Thẩm Thu Kích được chia phòng 607, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm phòng 609, Lộ Tiếu Vu phòng 610, cách nhau không quá xa.
Bởi vì vào ở nên Cố Nhung biết nhân viên thích mặc đồ đỏ ở quầy tiếp tân tên là Tô Hồng Dứu, cái tên nghe vào là thấy vừa si tình vừa đáng yêu, chữ “Hồng” cũng hợp với sở thích mặc đồ đỏ của cô.
Mà có lẽ vì trường bọn họ tạo mối làm ăn lớn cho khách sạn, cho nên tâm trạng của Tô Hồng Dứu rất tốt, mỉm cười dẫn từng sinh viên tới phòng của mình: “Khách sạn của chị có wifi, nước nóng sẵn 24/7, mỗi phòng đều có bồn tắm lớn, gần đây là suối nước nóng Hoán Sơn, đêm nay các em có thể đến đó ngâm thử, suối nước nóng Hoán Sơn là suối khoáng, sau khi tắm sẽ có làn da mịn màng, nếu thích thì ngày mai các em cũng có thể cầm vé vào khách sạn tặng đến đó cũng được ~”
Cô rất xinh đẹp, dáng người theo hình chữ S tiêu chuẩn, làn da trắng như người đã lâu chưa ra nắng, thoạt trông cũng mới chỉ tầm đôi mươi, lớp một có mấy nam sinh chạy đến xin cách liên lạc của cô, đến cả Lộ Tiếu Vu cũng rục rịch muốn động, mà dù Tô Hồng Dứu cho tài khoản WeChat, nhưng đó lại là tài khoản chung của khách sạn. Các nam sinh chưa từ bỏ ý định, Tô Hồng Dứu đành phải nói với bọn họ rằng mình đã kết hôn, các nam sinh mới bỏ ý định bắt chuyện đi.
Về phần Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, bọn họ chỉ có lòng thưởng thức, nhưng không hề động lòng.
Huống hồ so với Tô Hồng Dứu xinh đẹp, Cố Nhung càng quan tâm tới biện pháp trừ tà mà Thẩm Thu Kích nói cho cậu nghe trước lúc vào khách sạn hơn, cho nên chờ người xung quanh hơi giải tán đi, Cố Nhung lập tức bám dính lấy Thẩm Thu Kích, đòi hắn nói cho cậu nghe cách kia.
Sau khi hai người đến phòng 607, Thẩm Thu Kích mới nói cho Cố Nhung nghe: “Trước khi vào một căn phòng xa lạ thì phải gõ cửa ba lần trước, sau đó mở cửa rồi nghiêng người mấy giây.”
Hắn nói như vậy, mà cũng làm như vậy.
Cố Nhung hỏi tiếp: “Vì sao?”
“Gõ cửa là để nói cho “khách” bên trong rằng cậu muốn vào ở, mời bọn họ rời đi, nghiêng người là để đề phòng lúc bọn họ ra ngoài sẽ chạm vào cậu.” Thẩm Thu Kích vừa vào đã tới phòng vệ sinh, bấm vào nút xả bồn, “Sau khi vào nhà giật nước bồn cầu với nghĩa cuốn trôi những thứ dơ bẩn đi.”
“Ồ, ra là vậy.” Cố Nhung cau mày, nghiêm túc nhớ từng lời một, nhưng cậu không quên hỏi lại Thẩm Thu Kích: “Thế trước kia chưa có bồn cầu, người ta làm sao để cuốn trôi mấy thứ dơ bẩn đi?”
Thẩm Thu Kích: “… Xả một chậu nước để rửa cũng giống vậy, đây đều là phong tục dân gian không rõ nguồn gốc, hữu dụng thì có thể tự vệ, nhưng vô dụng cũng có thể yên tâm hơn.”
Đúng vậy, yên tâm mới là điều quan trọng nhất.
Cố Nhung biết, nếu trong lòng bất an thì dù không có chuyện gì cũng có thể tự dọa chết mình.
Vịnh Trăng Khuyết chỉ âm u ở bên ngoài, Cố Nhung đi vào mới phát hiện phong cách trang trí ở đây giống hệt như Tạ Tử Hàm nói, có hương vị của Hồng Kông, rất đặc biệt nhưng không cũ kỹ, chỉ khi mở cửa chống trộm của khách sạn mới phát ra tiếng động nho nhỏ, còn lại tất cả những công trình hiện đại hóa cần thiết đều có, tốc độ đường truyền nhanh, vệ sinh sạch sẽ, phòng tắm hay bồn rửa mặt rất cao cấp.
Bọn họ chỉ ở đây hai đêm nên không mang theo nhiều hành lý, chỉ mang một bộ quần áo để đổi giặt, mà chuyện đầu tiên sau khi Cố Nhung sắp xếp hành lý xong xuôi chính là gọi nhân viên quét dọn đến, bỏ tiền đổi ga giường.
Sau đó cậu lại gọi Thẩm Thu Kích giúp mình cùng đẩy giường qua, bởi vì đến đêm Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ngủ chung, nhưng giường tiêu chuẩn của khách sạn không lớn hơn giường ở ký túc xá là bao, hai đứa con trai nằm chung có hơi chật, cho nên chỉ có thể đẩy giường như khi ở ký túc xá.
Chờ chuyển giường xong là có thể nghỉ ngơi rồi.
Cố Nhung đi tới trước cửa sổ định mở cửa cho thoáng gió, lúc này trời đang trở tối, lúc Cố Nhung mở cửa sổ cũng là lúc tia sáng cuối cùng biến mất, mặt trăng màu vàng xuất hiện phía chân trời, mở màn cho đêm đen.
Lúc này tiếng cửa sổ mở ra vang vọng phía bên dưới hấp dẫn sự chú ý của Cố Nhung, cậu thò đầu ra ngoài nhìn xuống, phát hiện phòng bên dưới phòng mình, hẳn là phòng 307 ở tầng ba đã mở cửa sổ.
Sau đó tiếng mở cửa sổ liên tục vang lên, truyền đến từ bốn phương tám hướng, có tiếng cửa sổ của học sinh ở tầng trên, nhưng cũng có tiếng mở cửa sổ từ bên dưới.
Các ô cửa sổ ban ngày đóng chặt hiện đã rộng mở, cứ như trong phòng chật cứng người, không thể chờ nổi mà phải mở ra cho thoáng khí, không hề lạnh lẽo cô quạnh như ban ngày.
Cố Nhung nhìn vào điện thoại, phát hiện bây giờ là đúng tám giờ tối, bình thường vào giờ này bọn cậu đều lên lớp chữa bài, chỉ có sau khi vào ở khách sạn mới được thấy cảnh này, cũng khó trách ban ngày cậu lại cảm thấy Vịnh Trăng Khuyết quạnh quẽ, thì ra ban đêm mới náo nhiệt.
Giống như cả tòa khách sạn đã tự hồi sinh chỉ sau một đêm vậy…
Cố Nhung hít một hơi thật sâu bầu không khí tươi mát không có mùi khói bụi công nghiệp của Hoán Sơn, định quay về giường nghịch điện thoại.
Thế nhưng sau khi quay người đi, Cố Nhung chợt nhìn thoáng qua căn phòng vì bật đèn mà sáng rực lên, chợt dừng bước.
Buổi đêm bật đèn là chuyện rất bình thường, bởi vì nếu không bật đèn thì phòng sẽ rất tối, tối đến mức không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cố Nhung nhớ rõ lúc cậu nhìn lên, tất cả cửa sổ ở hai bên trái phải, bao gồm cả tầng năm đều hắt ra ánh sáng ấm áp. Thế nhưng từ tầng năm trở xuống, bao gồm cả tầng hai ba bốn —— Là những tầng được đặt trước theo như lời Tô Hồng Dứu, sau khi mở cửa sổ ra lại không hề có một chút ánh sáng nào.
Không phải chỉ có một vài phòng mới như vậy, mà là cả tầng lầu, mỗi một phòng mở cửa sổ đều không có ánh sáng hắt ra.
Danh sách chương