“Đại Vanh, Nhị Nhung, hôm nay có muốn đi bơi không?”
Thành phố Nam đầu tháng bảy đã rất nóng, cho nên mẹ Cố tranh thủ mấy ngày nghỉ mà dẫn Cố Tranh Vanh và Cố Nhung cùng đến trấn Ô Trường ở vùng ngoại ô thành phố Nam nghỉ mát, đứa con út Cố Tranh còn quá nhỏ, vì vậy chỉ có thể để ở nhà cho bảo mẫu trông, không thể đi xa nhà.
Mẹ Cố thấy thời tiết hôm nay không tệ lắm, vào giờ ăn trưa đi hỏi ý hai đứa con trai.
Cố Tranh Vanh muốn được lội nước đã lâu, nghe vậy liền dừng đũa, giơ tay mình nói: “Có! Con muốn đi!”
Cố Nhung ngồi cạnh anh còn chưa học được cách dùng đũa thành thạo, chẳng qua dạo này đã ngoan ngoãn dùng thìa tự xúc ăn, chỉ là ăn hơi chậm mà thôi.
Lúc mẹ Cố hỏi thì cậu đang cau mày nghiêm túc chiến đấu với một miếng súp lơ xanh, không để ý mẹ Cố đang hỏi gì, trong đầu cậu chỉ có súp lơ xanh, dùng thìa đào mãi mới xúc được nó lên.
Cố Nhung vui vẻ mở lớn mắt, hào hứng định đút miếng súp lơ vào trong miệng, kết quả vừa đưa tới bên môi, Cố Tranh Vanh đã tóm lấy cái tay cầm thìa của cậu, buộc cậu giơ lên cao: “Nhị Nhung cũng muốn đi!”
Miếng súp lơ đến miệng lăn đi chỗ khác.
Cố Nhung đờ đẫn nhìn súp lơ xanh lăn trên bàn ăn, hai hàng lông mày nhỏ càng nhăn chặt, vẫn không nghe anh trai lẫn mẹ đang nói gì.
“Đừng phá thằng bé ăn cơm.” Mẹ Cố đánh tay Cố Tranh Vanh nhắc nhở anh.
“Vâng.”
Cố Tranh Vanh nghe lời buông tay Cố Nhung ra, anh thấy Cố Nhung cứ nhìn chằm chằm miếng súp lơ trên bàn bèn lấy tay bốc nó lên. Nhìn thấy cảnh này, cả mẹ Cố lẫn Cố Nhung đều trừng mắt nhìn, đến lúc tay Cố Tranh Vanh chuyển qua định thả miếng súp lơ trên bàn vào lại bát Cố Nhung, bé Cố Nhung vì quá sợ hãi nên cuối cùng cũng chịu lên tiếng, ôm chặt cái bát của mình: “Đừng!”
“Bẩn!” Mẹ Cố cũng tóm lấy tay Cố Tranh Vanh, “Không được ăn.”
Cố Tranh Vanh rất chiều em trai, chủ yếu là do anh thấy Cố Nhung cứ nhìn chằm chằm miếng súp lơ nên cho là cậu thích ăn, anh không thích ăn rau, “nhịn đau” cười nói: “Nhưng Nhị Nhung muốn ăn cái này, vậy để con đưa súp lơ cho Nhị Nhung.”
Mẹ Cố còn chưa kịp phản ứng, Cố Nhung đã ôm bát của mình xịch mông qua một bên, từ chối lần nữa: “Anh cắn vào rồi, không ăn đâu.”
Anh trai Cố Tranh Vanh bị ghét bỏ vô cùng tổn thương.
May mà Cố Nhung không từ chối lời đề nghị đi bơi của mẹ Cố, bằng không Cố Tranh Vanh cảm giác mình sẽ khóc thật.
Nơi bọn họ đến là trung tâm bơi lội giữa quảng trường hoa trấn Ô Trường, thật ra mẹ Cố có thể chọn bể bơi tư nhân nhỏ hơn dẫn bọn họ đến, chỉ là Cố Tranh Vanh cảm thấy nơi ít người chơi không vui, cho nên cứ nằng nặc đòi đến nơi đông người. Vì anh phá phách ăn vạ nên mẹ Cố bất đắc dĩ phải chiều theo ý anh.
Sau khi đến trung tâm bơi lội giữa quảng trường hoa, mẹ Cố nhờ tài xế dẫn hai thằng nhóc này đến phòng thay đồ thay áo tắm, còn bà và bảo mẫu tìm bàn nghỉ ngơi, nhân tiện mua đồ uống và đồ ăn vặt cho mọi người.
Chờ bọn họ đi ra ngoài, mẹ Cố lại đeo phao tay cho hai đứa con.
Cố Tranh Vanh hơi kháng cự: “Con biết bơi mà, không cần đeo đâu.”
Mẹ Cố cau mày, hung dữ nói: “Không được, phải đeo.”
“Con không đeo!” Đứa con đầu Cố Tranh Vanh rất hoạt bát, đồng thời cũng có chính kiến riêng, bây giờ chỉ mặc một chiếc quần bơi nên cơ thể trơn trượt như con cá, mẹ Cố chưa kịp bắt lại thì anh đã chạy mất, nhảy cái “Tùm” xuống khu nước cạn dành cho trẻ con.
Cố Nhung bị mẹ Cố bắt lại đang được đeo phao tay ao ước nhìn Cố Tranh Vanh bay nhảy trong nước, sau đó ngẩng đầu nắm lấy mép váy của mẹ Cố, chờ mong hỏi: “Mẹ ơi, cái này đeo vào khó chịu lắm, bé Nhung không đeo được không?”
Ngoại hình của Cố Nhung trắng trắng mềm mềm, cơ thể trẻ con béo múp míp, trong ba đứa con trai, mẹ Cố luôn thấy cậu đáng yêu nhất, từ trước tới nay không nỡ hung dữ với cậu, nhưng vì liên quan tới an toàn nên mẹ Cố lắc đầu từ chối, còn đeo thêm phao lên bụng cho cậu.
“Đại Vanh, con qua đây.” Mẹ Cố chuẩn bị đầy đủ cho Cố Nhung rồi đi đến bể bơi gọi Cố Tranh Vanh.
Đợi Cố Tranh Vanh bơi đến, mẹ Cố nửa ngồi nửa quỳ dặn con lớn: “Nhớ đừng chạy đến khu nước sâu, chỉ được bơi ở vùng cạn, cũng không được tháo phao tay của Nhị Nhung xuống, Nhị Nhung chưa biết bơi, con phải trông em cho kỹ, đừng chỉ biết chơi phần mình.”
“Mẹ yên tâm.” Cố Tranh Vanh vỗ ngực cam đoan với mẹ.
“Được rồi.” Mẹ Cố vỗ vai Cố Nhung, đẩy cậu xuống bể bơi, “Đi chơi với anh đi.”
Nước trong vùng nước cạn dành cho trẻ con rất ấm áp, hơn nữa là bể bơi bán lộ thiên, ngâm mình bên trong không thấy lạnh, nhưng không biết vì sao sau khi mẹ Cố buông vai ra, Cố Nhung bỗng cảm thấy hơi lạnh.
Hệt như nhiệt độ xung quanh thoáng cái hạ xuống vậy.
Là ảo giác của cậu à? Mặc dù Cố Nhung không biết bơi nhưng cũng không sợ nước, huống chi phần nước ở khu dành cho trẻ em chỉ tới bụng cậu, không đến độ chỉ cần xuống nước là chìm.
Cậu duỗi chân ra thăm dò nhiệt độ của nước, sau khi phát hiện không lạnh thì cho hẳn nửa người xuống, lội nước vòng quanh dưới chân cầu thang trượt, làn nước ấm áp trong bể vây lấy cậu khiến cơ thể Cố Nhung dần nóng lên.
Cố Nhung đảo mắt nhìn một vòng, nhìn thấy trên bức tường rào ngăn khu hồ bơi có rất nhiều bức tranh cậu không hiểu ý nghĩa nhưng lại giống hệt nhau, gần như chỉ có màu và mấy chỗ khác mới có chút chênh lệch nhỏ bé mà thôi.
Mẹ Cố và bảo mẫu đang ngồi trên ghế tựa, cách chỗ này khá xa, Cố Nhung chỉ có thể xin trợ giúp từ anh trai Cố Tranh Vanh có lượng kiến thức phong phú hơn, cũng cách cậu gần nhất, chỉ vào tranh trên tường hỏi: “Anh ơi, trên kia vẽ gì thế?”
Cố Tranh Vanh tháo kính bơi xuống nhìn thử, “A” một tiếng nói: “Hình như là bùa thì phải?”
“Bùa là gì?” Cố Nhung vẫn chưa biết ý nghĩa của chữ này.
“Em chưa từng xem phim cương thi à? Chờ lát nữa về anh sẽ bật cho em xem.” Cố Tranh Vanh hỏi em trai, “Bùa là thứ mà mấy đạo sĩ trong phim dùng để trấn áp ác quỷ và cương thi, em biết cương thi là gì không?”
Bé Cố Nhung ngồi trên mép bể lắc đầu.
Anh lớn Cố nói: “Thế chắc em biết ma quỷ đúng không, tại đêm nào em cũng bật đèn ngủ mà.”
Cả nhà không ai không biết bí mật sợ ma của cậu, hơn nữa còn rất sợ, sợ đến mức đêm nào cũng phải bật đèn đi ngủ, nếu như nửa đêm mẹ Cố và bảo mẫu đi vào phòng tắt mất đèn, chờ Cố Nhung tỉnh lại chắc chắn sẽ khóc toáng lên.
Vì vậy vừa nhắc đến quỷ là Cố Nhung biết ngay.
“Vậy, vậy quỷ ở đâu?” Cậu ôm chặt phao bơi, sợ hãi hỏi.
“Quỷ à?” Cố Tranh Vanh hơi trầm ngâm, sau đó ngước mắt nhìn Cố Nhung, cười xấu xa nói, “Quỷ bị nhốt trong nước đấy.”
Cố Tranh Vanh nói xong còn vươn tay ra, giả bộ nhào về phía Cố Nhung: “Nó sẽ thừa dịp em không để ý mà bắt lấy chân em, sau đó kéo em vào nước!”
Cố Nhung bị dọa nhảy dựng, lông mi run rẩy, đuôi mắt đỏ ửng cũng nhanh chóng lan ra, trong hốc đều là nước mắt lấp lánh, bờ môi mím chặt. Mắt thấy sắp dọa em trai òa khóc, Cố Tranh Vanh vội xin lỗi Cố Nhung: “Đừng khóc đừng khóc, anh chọc em thôi.”
Nếu Cố Nhung khóc thật, cái mông Cố Tranh Vanh chắc chắn sẽ gặp nạn.
Cố Nhung sụt sịt mũi, nhỏ giọng hậm hực nói: “Nhưng anh bảo trong nước có quỷ mà…”
“Vậy em cứ ngồi dưới nắng đi, quỷ nào cũng sợ nắng hết.” Cố Tranh Vanh kéo phao bơi của Cố Nhung, dẫn cậu đi đến chỗ nắng, học mẹ Cố làm ông cụ non: “Em đứng chơi ở đây, nhớ đừng chạy lung tung, cũng không được vào khu nước sâu.”
Cố Nhung gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Cố Tranh Vanh giơ ngón cái với cậu, sau đó nhảy vào giữa hồ tiếp tục nghịch nước.
Tính tình Cố Nhung vốn ngoan ngoãn trầm tĩnh, chơi một mình trong nước cũng không thấy buồn, ôm phao vươn chân đá nước nghịch ngợm, trong quá trình đó cậu nhớ Cố Tranh Vanh đã nói trong nước có quỷ nên không dám đi tới chỗ râm, cứ ngồi chơi ở dưới chỗ sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi đỏ bừng, nóng không chịu nổi.
Chẳng qua chơi được một lát, Cố Nhung chợt nghe cách đó không xa có hai người như đang trò chuyện.
“Cậu có biết vì sao trên tường bơi phải vẽ nhiều bùa vậy không?”
“Để trấn quỷ?”
“Cậu cũng biết à?”
“Sao không biết, nghe nói nơi này trước khi xây thành bể bơi thì là cái hồ từng có chín người chết đuối, từ khi xây bể đến này đã chết mất mấy người, cho nên ông chủ mới mời thầy pháp đến vẽ bùa trấn quỷ lên tường bể bơi.”
Tiếng nói chuyện của hai người kia rõ ràng dễ nghe, dường như họ đang nói chuyện ngay bên cạnh Cố Nhung, nhưng Cố Nhung quay đầu nhìn xung quanh lại phát hiện gần đó chỉ có mấy bé gái, nhưng rõ ràng giọng nói kia là của hai người đàn ông.
“Thế phải cẩn thận đấy, bị quỷ kéo chân sẽ chết.”
Một trong số hai người đàn ông kia nói.
Vào khoảnh khắc gã vừa dứt lời, Cố Nhung lập tức cảm thấy có người nắm chặt chân mình kéo mạnh xuống nước, Cố Nhung bị kéo lọt qua phao rơi vào nước, sặc mất mấy ngụm.
Ở dưới nước, cậu nhìn thấy chân mình bị một cánh tay không biết từ đâu ra nắm lấy, đầu móng tay đỏ thắm, xương móng tay mảnh khảnh.
Nhưng trên tay cậu có phao tay, cho nên Cố Nhung giãy dụa mấy lần lại ngoi lên, cậu ôm phao mãi chưa hoàn hồn, bị dọa đến mức khóc cũng không khóc nổi.
Cố Nhung ngẩn ra hồi lâu mới phát hiện vì vừa rồi mình lo tìm người nên đã bị trôi đến chỗ tối lúc nào không hay, cậu ôm phao lội đến chỗ nắng to, mãi tới khi cách bóng tối khoảng vài ba mét mới dừng lại.
Lúc ánh mặt trời ấm áp rọi lên người, Cố Nhung vẫn sợ tới mức run lẩy bẩy, nhưng khi nhìn lại nơi mình vừa bị kéo, chỗ nước kia trong veo sạch sẽ, không hề có gì dưới đáy.
Cố Nhung ngạc nhiên nhìn chỗ kia, sợ hãi lui về sau chỗ sáng.
Qua khoảng mười phút sau, khu nước cạn dành cho trẻ em có thêm mấy bé trai mới tới, sau khi thay quần bơi liền nhảy vào trong nước, chạy đến chỗ trước đó Cố Nhung bị nắm chân.
Cố Nhung nghĩ một lát rồi ôm phao vòng lên bờ, ngồi bên mép nói với mấy bé trai kia: “Các cậu đừng chơi ở đây, ra chỗ có nắng mà chơi, ở đây có… quỷ… tóm chân các cậu đấy.”
“Nguy hiểm lắm.” Cố Nhung sợ đến mức khi nói ra lời này cũng phải cẩn thận từng chút một.
Mấy bé trai kia nghe Cố Nhung nói xong liền bơi tới bên bờ nhìn Cố Nhung một lát, một trong số những bé trai đó đột nhiên giữ chặt chân Cố Nhung, cười nói: “Giống vậy à?”
Cậu ta nói xong thì lôi chân Cố Nhung vào thẳng trong nước, Cố Nhung không nắm chặt phao bơi, chẳng qua nơi này nước nông nên có thể đứng lên, vấn đề là bé trai kia cứ nhấn đầu cậu không cho ra khỏi nước, mấy đứa khác đứng túm vào tạt nước như đang chơi đùa.
“Bọn mày làm gì đấy?!” Cuối cùng Cố Tranh Vanh vì không thấy Cố Nhung đâu nên bơi vòng quanh chạy tới, hét lớn một tiếng.
Mấy bé trai thấy Cố Nhung có người chống lưng đến nên vội trốn đi.
Mắt Cố Nhung bị nước làm cho đỏ ngầu, được Cố Tranh Vanh đỡ ra khỏi nước liền gào khóc, nước mũi lẫn nước bọt vương đầy trên mặt, Cố Tranh Vanh lấy tay lau nước mắt cho cậu, lại đưa phao bơi cho cậu ôm.
Ban đầu Cố Tranh Vanh tưởng Cố Nhung khóc đòi mẹ không chịu bơi tiếp, thế nhưng Cố Nhung chỉ vừa khóc vừa dùng tay chỉ vào nơi có nắng bảo muốn đi qua đó, Cố Tranh Vanh đành phải làm theo, kéo phao Cố Nhung dẫn cậu qua chỗ nắng.
Lúc này Cố Tranh Vanh không đi chơi riêng nữa, ngồi trên bậc thang phơi nắng với Cố Nhung, anh còn hỏi Cố Nhung đang nức nở: “Có muốn đi tìm mẹ không?”
“Mẹ không ở đây.” Cố Nhung vừa lau nước mắt vừa nhìn lên ghế hóng mát. Cố Tranh Vanh cũng phát hiện bên ghế chỉ có bảo mẫu, có lẽ mẹ Cố vào nhà vệ sinh rồi, mà bảo mẫu đang nói chuyện với một dì đứng tuổi, cho nên không thấy cảnh Cố Nhung bị bắt nạt.
“Vậy anh ở đây với em.” Cố Tranh Vanh vỗ vai Cố Nhung.
Đây vốn là động tác an ủi, nhưng không hiểu sao sau khi Cố Tranh Vanh làm xong, Cố Nhung cảm giác xung quanh lại lạnh đi, cậu không khỏi nhìn xung quanh dò xét, ai ngờ vừa cúi đầu xuống, cậu lại thấy bé trai ban nãy bắt nạt mình đang nằm ngang chìm dưới đáy, trừng mắt nhìn mình chằm chằm.
Cố Nhung sợ đến muốn hét lên, Cố Tranh Vanh lại vỗ tay cậu nói: “Bé Nhung, em nhìn kìa ——”
Cố Nhung ngước lên nhìn theo hướng Cố Tranh Vanh chỉ, thấy ở phần nước khuất trong bóng tối có một bé trai úp mặt xuống nước, cơ thể chìm hẳn dưới bể, hai tay điên cuồng giãy dụa nhưng không thể nổi lên được, cứ như có người đang đè đầu nó.
Nhưng trên đầu nó không có đôi tay nào cả.
Bạn bè xung quanh cũng vì vậy mà ngơ ngẩn, không biết bé trai kia đang làm gì cũng không dám tùy tiện bước lên.
Cố Nhung và Cố Tranh Vanh càng ngơ ngẩn, đứng đực ra nhìn cảnh tượng ấy, mãi tới khi mẹ đứa bé phát hiện con mình đuối nước mới hét lên xông lại lôi ra khỏi nước, nhưng sau khi được vớt lên, đứa bé kia đã không còn cử động nữa, lồng ngực ngừng phập phồng, đôi mắt trừng to như những gì Cố Nhung đã thấy trong nước.
Mẹ thằng bé điên cuồng mắng chửi đánh đập mấy bé trai cùng chơi với nó: “Sao bọn mày không kéo con tao lên!”
“Có, có quỷ…” Một bé trai ấp úng lên tiếng, mở to mắt sợ hãi nói, “Cháu… cháu thấy có quỷ ghìm đầu cậu ấy, còn lôi chân cậu ấy nữa!”
“Mày nói nhảm gì đấy!”
Mẹ bé trai mắng to, khóc đến mức thở không ra hơi, nhân viên cấp cứu cũng đã tới thực hiện sơ cứu cho bé trai.
Xung quanh có rất nhiều người, Cố Nhung càng nhìn càng thấy sợ, khẽ kéo tay Cố Tranh Vanh nói mình không muốn bơi nữa, muốn quay về. Thật ra đã xảy ra chuyện thế này thì không ai xuống nước bơi tiếp nổi, mẹ Cố đi vệ sinh về cũng chạy tới kéo hai đứa con bảo không chơi nữa, đi về nhà ngay.
Có lẽ Cố Tranh Vanh cũng bị dọa, trên đường về nhà rất yên lặng.
Cố Nhung hoạt bát hiếu động hơn một chút, cứ nhoài người lên cửa sổ xe nhích tới nhích lui không chịu ngồi yên.
Bảo mẫu nhìn bọn họ thông qua kính chiếu hậu, nói với mẹ Cố: “Bà Cố này, hôm nay ở bể bơi xảy ra chuyện như vậy, lúc quay về nên lăn trứng gà lên mặt cho hai cậu chủ để gọi hồn về đi.”
“Nhà tôi không tin mấy thứ này.” Mẹ Cố cười cười, lắc đầu nói, bà nói xong lại cau mày, “Sao bể bơi lại có những chuyện như vậy chứ, trông thằng bé kia còn nhỏ quá, thật đáng tiếc.”
Bảo mẫu cũng thở dài: “Vừa rồi tôi mới nói chuyện với bà kia, bà ấy nói bể bơi này đã từng có mấy đứa trẻ chết đuối, nghe nói là nếu còn gặp chuyện nữa sẽ phải đóng cửa, chỉ riêng tiền đền bù đã khoét sạch gia sản rồi. Kết quả hôm nay lại thành ra vậy.”
“Thật đáng thương.” Mẹ Cố xoa đầu Cố Nhung ngồi bên cạnh, “May mà Đại Vanh và Nhị Nhung của mẹ đều bình an.”
Cố Nhung nhích lại gần cơ thể ấm áp của mẹ, cách cửa sổ càng lúc càng xa, cậu như thấy bên ngoài cửa sổ có người đi theo, còn cảm thấy đầu hơi choáng váng, cơ thể cũng rất nóng.
Toàn bộ những chuyện về sau Cố Nhung không nhớ nổi, chỉ mơ hồ cảm thấy mình được ôm lên giường, đút viên kẹo ngọt át vị đắng của thuốc, cậu xuyên qua ánh mắt mờ ảo nhìn thấy chỗ công tắc đèn bàn thò ra một cái tay.
Cố Nhung vươn tay ngăn người kia tắt đèn: “Mẹ ơi, không tắt đèn được không?”
Chủ nhân bàn tay lộ đầu ra khỏi bóng tối, tóc nó rũ xuống che khuất toàn bộ khuôn mặt, cơ thể trắng bệch như tờ giấy lại trơn nhẵn xanh xao, bên cạnh còn có mấy đứa trẻ sũng nước đi theo, bọn chúng đi tới đâu sẽ để lại vệt nước ở đó, trong đó còn có một người Cố Nhung đã từng gặp, đó là bé trai sáng nay bắt nạt cậu ở bể bơi.
Bọn chúng cùng cười rộ lên, đồng thanh nói với cậu ——
“Vậy cậu đi bơi với bọn tôi đi.”
Thành phố Nam đầu tháng bảy đã rất nóng, cho nên mẹ Cố tranh thủ mấy ngày nghỉ mà dẫn Cố Tranh Vanh và Cố Nhung cùng đến trấn Ô Trường ở vùng ngoại ô thành phố Nam nghỉ mát, đứa con út Cố Tranh còn quá nhỏ, vì vậy chỉ có thể để ở nhà cho bảo mẫu trông, không thể đi xa nhà.
Mẹ Cố thấy thời tiết hôm nay không tệ lắm, vào giờ ăn trưa đi hỏi ý hai đứa con trai.
Cố Tranh Vanh muốn được lội nước đã lâu, nghe vậy liền dừng đũa, giơ tay mình nói: “Có! Con muốn đi!”
Cố Nhung ngồi cạnh anh còn chưa học được cách dùng đũa thành thạo, chẳng qua dạo này đã ngoan ngoãn dùng thìa tự xúc ăn, chỉ là ăn hơi chậm mà thôi.
Lúc mẹ Cố hỏi thì cậu đang cau mày nghiêm túc chiến đấu với một miếng súp lơ xanh, không để ý mẹ Cố đang hỏi gì, trong đầu cậu chỉ có súp lơ xanh, dùng thìa đào mãi mới xúc được nó lên.
Cố Nhung vui vẻ mở lớn mắt, hào hứng định đút miếng súp lơ vào trong miệng, kết quả vừa đưa tới bên môi, Cố Tranh Vanh đã tóm lấy cái tay cầm thìa của cậu, buộc cậu giơ lên cao: “Nhị Nhung cũng muốn đi!”
Miếng súp lơ đến miệng lăn đi chỗ khác.
Cố Nhung đờ đẫn nhìn súp lơ xanh lăn trên bàn ăn, hai hàng lông mày nhỏ càng nhăn chặt, vẫn không nghe anh trai lẫn mẹ đang nói gì.
“Đừng phá thằng bé ăn cơm.” Mẹ Cố đánh tay Cố Tranh Vanh nhắc nhở anh.
“Vâng.”
Cố Tranh Vanh nghe lời buông tay Cố Nhung ra, anh thấy Cố Nhung cứ nhìn chằm chằm miếng súp lơ trên bàn bèn lấy tay bốc nó lên. Nhìn thấy cảnh này, cả mẹ Cố lẫn Cố Nhung đều trừng mắt nhìn, đến lúc tay Cố Tranh Vanh chuyển qua định thả miếng súp lơ trên bàn vào lại bát Cố Nhung, bé Cố Nhung vì quá sợ hãi nên cuối cùng cũng chịu lên tiếng, ôm chặt cái bát của mình: “Đừng!”
“Bẩn!” Mẹ Cố cũng tóm lấy tay Cố Tranh Vanh, “Không được ăn.”
Cố Tranh Vanh rất chiều em trai, chủ yếu là do anh thấy Cố Nhung cứ nhìn chằm chằm miếng súp lơ nên cho là cậu thích ăn, anh không thích ăn rau, “nhịn đau” cười nói: “Nhưng Nhị Nhung muốn ăn cái này, vậy để con đưa súp lơ cho Nhị Nhung.”
Mẹ Cố còn chưa kịp phản ứng, Cố Nhung đã ôm bát của mình xịch mông qua một bên, từ chối lần nữa: “Anh cắn vào rồi, không ăn đâu.”
Anh trai Cố Tranh Vanh bị ghét bỏ vô cùng tổn thương.
May mà Cố Nhung không từ chối lời đề nghị đi bơi của mẹ Cố, bằng không Cố Tranh Vanh cảm giác mình sẽ khóc thật.
Nơi bọn họ đến là trung tâm bơi lội giữa quảng trường hoa trấn Ô Trường, thật ra mẹ Cố có thể chọn bể bơi tư nhân nhỏ hơn dẫn bọn họ đến, chỉ là Cố Tranh Vanh cảm thấy nơi ít người chơi không vui, cho nên cứ nằng nặc đòi đến nơi đông người. Vì anh phá phách ăn vạ nên mẹ Cố bất đắc dĩ phải chiều theo ý anh.
Sau khi đến trung tâm bơi lội giữa quảng trường hoa, mẹ Cố nhờ tài xế dẫn hai thằng nhóc này đến phòng thay đồ thay áo tắm, còn bà và bảo mẫu tìm bàn nghỉ ngơi, nhân tiện mua đồ uống và đồ ăn vặt cho mọi người.
Chờ bọn họ đi ra ngoài, mẹ Cố lại đeo phao tay cho hai đứa con.
Cố Tranh Vanh hơi kháng cự: “Con biết bơi mà, không cần đeo đâu.”
Mẹ Cố cau mày, hung dữ nói: “Không được, phải đeo.”
“Con không đeo!” Đứa con đầu Cố Tranh Vanh rất hoạt bát, đồng thời cũng có chính kiến riêng, bây giờ chỉ mặc một chiếc quần bơi nên cơ thể trơn trượt như con cá, mẹ Cố chưa kịp bắt lại thì anh đã chạy mất, nhảy cái “Tùm” xuống khu nước cạn dành cho trẻ con.
Cố Nhung bị mẹ Cố bắt lại đang được đeo phao tay ao ước nhìn Cố Tranh Vanh bay nhảy trong nước, sau đó ngẩng đầu nắm lấy mép váy của mẹ Cố, chờ mong hỏi: “Mẹ ơi, cái này đeo vào khó chịu lắm, bé Nhung không đeo được không?”
Ngoại hình của Cố Nhung trắng trắng mềm mềm, cơ thể trẻ con béo múp míp, trong ba đứa con trai, mẹ Cố luôn thấy cậu đáng yêu nhất, từ trước tới nay không nỡ hung dữ với cậu, nhưng vì liên quan tới an toàn nên mẹ Cố lắc đầu từ chối, còn đeo thêm phao lên bụng cho cậu.
“Đại Vanh, con qua đây.” Mẹ Cố chuẩn bị đầy đủ cho Cố Nhung rồi đi đến bể bơi gọi Cố Tranh Vanh.
Đợi Cố Tranh Vanh bơi đến, mẹ Cố nửa ngồi nửa quỳ dặn con lớn: “Nhớ đừng chạy đến khu nước sâu, chỉ được bơi ở vùng cạn, cũng không được tháo phao tay của Nhị Nhung xuống, Nhị Nhung chưa biết bơi, con phải trông em cho kỹ, đừng chỉ biết chơi phần mình.”
“Mẹ yên tâm.” Cố Tranh Vanh vỗ ngực cam đoan với mẹ.
“Được rồi.” Mẹ Cố vỗ vai Cố Nhung, đẩy cậu xuống bể bơi, “Đi chơi với anh đi.”
Nước trong vùng nước cạn dành cho trẻ con rất ấm áp, hơn nữa là bể bơi bán lộ thiên, ngâm mình bên trong không thấy lạnh, nhưng không biết vì sao sau khi mẹ Cố buông vai ra, Cố Nhung bỗng cảm thấy hơi lạnh.
Hệt như nhiệt độ xung quanh thoáng cái hạ xuống vậy.
Là ảo giác của cậu à? Mặc dù Cố Nhung không biết bơi nhưng cũng không sợ nước, huống chi phần nước ở khu dành cho trẻ em chỉ tới bụng cậu, không đến độ chỉ cần xuống nước là chìm.
Cậu duỗi chân ra thăm dò nhiệt độ của nước, sau khi phát hiện không lạnh thì cho hẳn nửa người xuống, lội nước vòng quanh dưới chân cầu thang trượt, làn nước ấm áp trong bể vây lấy cậu khiến cơ thể Cố Nhung dần nóng lên.
Cố Nhung đảo mắt nhìn một vòng, nhìn thấy trên bức tường rào ngăn khu hồ bơi có rất nhiều bức tranh cậu không hiểu ý nghĩa nhưng lại giống hệt nhau, gần như chỉ có màu và mấy chỗ khác mới có chút chênh lệch nhỏ bé mà thôi.
Mẹ Cố và bảo mẫu đang ngồi trên ghế tựa, cách chỗ này khá xa, Cố Nhung chỉ có thể xin trợ giúp từ anh trai Cố Tranh Vanh có lượng kiến thức phong phú hơn, cũng cách cậu gần nhất, chỉ vào tranh trên tường hỏi: “Anh ơi, trên kia vẽ gì thế?”
Cố Tranh Vanh tháo kính bơi xuống nhìn thử, “A” một tiếng nói: “Hình như là bùa thì phải?”
“Bùa là gì?” Cố Nhung vẫn chưa biết ý nghĩa của chữ này.
“Em chưa từng xem phim cương thi à? Chờ lát nữa về anh sẽ bật cho em xem.” Cố Tranh Vanh hỏi em trai, “Bùa là thứ mà mấy đạo sĩ trong phim dùng để trấn áp ác quỷ và cương thi, em biết cương thi là gì không?”
Bé Cố Nhung ngồi trên mép bể lắc đầu.
Anh lớn Cố nói: “Thế chắc em biết ma quỷ đúng không, tại đêm nào em cũng bật đèn ngủ mà.”
Cả nhà không ai không biết bí mật sợ ma của cậu, hơn nữa còn rất sợ, sợ đến mức đêm nào cũng phải bật đèn đi ngủ, nếu như nửa đêm mẹ Cố và bảo mẫu đi vào phòng tắt mất đèn, chờ Cố Nhung tỉnh lại chắc chắn sẽ khóc toáng lên.
Vì vậy vừa nhắc đến quỷ là Cố Nhung biết ngay.
“Vậy, vậy quỷ ở đâu?” Cậu ôm chặt phao bơi, sợ hãi hỏi.
“Quỷ à?” Cố Tranh Vanh hơi trầm ngâm, sau đó ngước mắt nhìn Cố Nhung, cười xấu xa nói, “Quỷ bị nhốt trong nước đấy.”
Cố Tranh Vanh nói xong còn vươn tay ra, giả bộ nhào về phía Cố Nhung: “Nó sẽ thừa dịp em không để ý mà bắt lấy chân em, sau đó kéo em vào nước!”
Cố Nhung bị dọa nhảy dựng, lông mi run rẩy, đuôi mắt đỏ ửng cũng nhanh chóng lan ra, trong hốc đều là nước mắt lấp lánh, bờ môi mím chặt. Mắt thấy sắp dọa em trai òa khóc, Cố Tranh Vanh vội xin lỗi Cố Nhung: “Đừng khóc đừng khóc, anh chọc em thôi.”
Nếu Cố Nhung khóc thật, cái mông Cố Tranh Vanh chắc chắn sẽ gặp nạn.
Cố Nhung sụt sịt mũi, nhỏ giọng hậm hực nói: “Nhưng anh bảo trong nước có quỷ mà…”
“Vậy em cứ ngồi dưới nắng đi, quỷ nào cũng sợ nắng hết.” Cố Tranh Vanh kéo phao bơi của Cố Nhung, dẫn cậu đi đến chỗ nắng, học mẹ Cố làm ông cụ non: “Em đứng chơi ở đây, nhớ đừng chạy lung tung, cũng không được vào khu nước sâu.”
Cố Nhung gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Cố Tranh Vanh giơ ngón cái với cậu, sau đó nhảy vào giữa hồ tiếp tục nghịch nước.
Tính tình Cố Nhung vốn ngoan ngoãn trầm tĩnh, chơi một mình trong nước cũng không thấy buồn, ôm phao vươn chân đá nước nghịch ngợm, trong quá trình đó cậu nhớ Cố Tranh Vanh đã nói trong nước có quỷ nên không dám đi tới chỗ râm, cứ ngồi chơi ở dưới chỗ sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi đỏ bừng, nóng không chịu nổi.
Chẳng qua chơi được một lát, Cố Nhung chợt nghe cách đó không xa có hai người như đang trò chuyện.
“Cậu có biết vì sao trên tường bơi phải vẽ nhiều bùa vậy không?”
“Để trấn quỷ?”
“Cậu cũng biết à?”
“Sao không biết, nghe nói nơi này trước khi xây thành bể bơi thì là cái hồ từng có chín người chết đuối, từ khi xây bể đến này đã chết mất mấy người, cho nên ông chủ mới mời thầy pháp đến vẽ bùa trấn quỷ lên tường bể bơi.”
Tiếng nói chuyện của hai người kia rõ ràng dễ nghe, dường như họ đang nói chuyện ngay bên cạnh Cố Nhung, nhưng Cố Nhung quay đầu nhìn xung quanh lại phát hiện gần đó chỉ có mấy bé gái, nhưng rõ ràng giọng nói kia là của hai người đàn ông.
“Thế phải cẩn thận đấy, bị quỷ kéo chân sẽ chết.”
Một trong số hai người đàn ông kia nói.
Vào khoảnh khắc gã vừa dứt lời, Cố Nhung lập tức cảm thấy có người nắm chặt chân mình kéo mạnh xuống nước, Cố Nhung bị kéo lọt qua phao rơi vào nước, sặc mất mấy ngụm.
Ở dưới nước, cậu nhìn thấy chân mình bị một cánh tay không biết từ đâu ra nắm lấy, đầu móng tay đỏ thắm, xương móng tay mảnh khảnh.
Nhưng trên tay cậu có phao tay, cho nên Cố Nhung giãy dụa mấy lần lại ngoi lên, cậu ôm phao mãi chưa hoàn hồn, bị dọa đến mức khóc cũng không khóc nổi.
Cố Nhung ngẩn ra hồi lâu mới phát hiện vì vừa rồi mình lo tìm người nên đã bị trôi đến chỗ tối lúc nào không hay, cậu ôm phao lội đến chỗ nắng to, mãi tới khi cách bóng tối khoảng vài ba mét mới dừng lại.
Lúc ánh mặt trời ấm áp rọi lên người, Cố Nhung vẫn sợ tới mức run lẩy bẩy, nhưng khi nhìn lại nơi mình vừa bị kéo, chỗ nước kia trong veo sạch sẽ, không hề có gì dưới đáy.
Cố Nhung ngạc nhiên nhìn chỗ kia, sợ hãi lui về sau chỗ sáng.
Qua khoảng mười phút sau, khu nước cạn dành cho trẻ em có thêm mấy bé trai mới tới, sau khi thay quần bơi liền nhảy vào trong nước, chạy đến chỗ trước đó Cố Nhung bị nắm chân.
Cố Nhung nghĩ một lát rồi ôm phao vòng lên bờ, ngồi bên mép nói với mấy bé trai kia: “Các cậu đừng chơi ở đây, ra chỗ có nắng mà chơi, ở đây có… quỷ… tóm chân các cậu đấy.”
“Nguy hiểm lắm.” Cố Nhung sợ đến mức khi nói ra lời này cũng phải cẩn thận từng chút một.
Mấy bé trai kia nghe Cố Nhung nói xong liền bơi tới bên bờ nhìn Cố Nhung một lát, một trong số những bé trai đó đột nhiên giữ chặt chân Cố Nhung, cười nói: “Giống vậy à?”
Cậu ta nói xong thì lôi chân Cố Nhung vào thẳng trong nước, Cố Nhung không nắm chặt phao bơi, chẳng qua nơi này nước nông nên có thể đứng lên, vấn đề là bé trai kia cứ nhấn đầu cậu không cho ra khỏi nước, mấy đứa khác đứng túm vào tạt nước như đang chơi đùa.
“Bọn mày làm gì đấy?!” Cuối cùng Cố Tranh Vanh vì không thấy Cố Nhung đâu nên bơi vòng quanh chạy tới, hét lớn một tiếng.
Mấy bé trai thấy Cố Nhung có người chống lưng đến nên vội trốn đi.
Mắt Cố Nhung bị nước làm cho đỏ ngầu, được Cố Tranh Vanh đỡ ra khỏi nước liền gào khóc, nước mũi lẫn nước bọt vương đầy trên mặt, Cố Tranh Vanh lấy tay lau nước mắt cho cậu, lại đưa phao bơi cho cậu ôm.
Ban đầu Cố Tranh Vanh tưởng Cố Nhung khóc đòi mẹ không chịu bơi tiếp, thế nhưng Cố Nhung chỉ vừa khóc vừa dùng tay chỉ vào nơi có nắng bảo muốn đi qua đó, Cố Tranh Vanh đành phải làm theo, kéo phao Cố Nhung dẫn cậu qua chỗ nắng.
Lúc này Cố Tranh Vanh không đi chơi riêng nữa, ngồi trên bậc thang phơi nắng với Cố Nhung, anh còn hỏi Cố Nhung đang nức nở: “Có muốn đi tìm mẹ không?”
“Mẹ không ở đây.” Cố Nhung vừa lau nước mắt vừa nhìn lên ghế hóng mát. Cố Tranh Vanh cũng phát hiện bên ghế chỉ có bảo mẫu, có lẽ mẹ Cố vào nhà vệ sinh rồi, mà bảo mẫu đang nói chuyện với một dì đứng tuổi, cho nên không thấy cảnh Cố Nhung bị bắt nạt.
“Vậy anh ở đây với em.” Cố Tranh Vanh vỗ vai Cố Nhung.
Đây vốn là động tác an ủi, nhưng không hiểu sao sau khi Cố Tranh Vanh làm xong, Cố Nhung cảm giác xung quanh lại lạnh đi, cậu không khỏi nhìn xung quanh dò xét, ai ngờ vừa cúi đầu xuống, cậu lại thấy bé trai ban nãy bắt nạt mình đang nằm ngang chìm dưới đáy, trừng mắt nhìn mình chằm chằm.
Cố Nhung sợ đến muốn hét lên, Cố Tranh Vanh lại vỗ tay cậu nói: “Bé Nhung, em nhìn kìa ——”
Cố Nhung ngước lên nhìn theo hướng Cố Tranh Vanh chỉ, thấy ở phần nước khuất trong bóng tối có một bé trai úp mặt xuống nước, cơ thể chìm hẳn dưới bể, hai tay điên cuồng giãy dụa nhưng không thể nổi lên được, cứ như có người đang đè đầu nó.
Nhưng trên đầu nó không có đôi tay nào cả.
Bạn bè xung quanh cũng vì vậy mà ngơ ngẩn, không biết bé trai kia đang làm gì cũng không dám tùy tiện bước lên.
Cố Nhung và Cố Tranh Vanh càng ngơ ngẩn, đứng đực ra nhìn cảnh tượng ấy, mãi tới khi mẹ đứa bé phát hiện con mình đuối nước mới hét lên xông lại lôi ra khỏi nước, nhưng sau khi được vớt lên, đứa bé kia đã không còn cử động nữa, lồng ngực ngừng phập phồng, đôi mắt trừng to như những gì Cố Nhung đã thấy trong nước.
Mẹ thằng bé điên cuồng mắng chửi đánh đập mấy bé trai cùng chơi với nó: “Sao bọn mày không kéo con tao lên!”
“Có, có quỷ…” Một bé trai ấp úng lên tiếng, mở to mắt sợ hãi nói, “Cháu… cháu thấy có quỷ ghìm đầu cậu ấy, còn lôi chân cậu ấy nữa!”
“Mày nói nhảm gì đấy!”
Mẹ bé trai mắng to, khóc đến mức thở không ra hơi, nhân viên cấp cứu cũng đã tới thực hiện sơ cứu cho bé trai.
Xung quanh có rất nhiều người, Cố Nhung càng nhìn càng thấy sợ, khẽ kéo tay Cố Tranh Vanh nói mình không muốn bơi nữa, muốn quay về. Thật ra đã xảy ra chuyện thế này thì không ai xuống nước bơi tiếp nổi, mẹ Cố đi vệ sinh về cũng chạy tới kéo hai đứa con bảo không chơi nữa, đi về nhà ngay.
Có lẽ Cố Tranh Vanh cũng bị dọa, trên đường về nhà rất yên lặng.
Cố Nhung hoạt bát hiếu động hơn một chút, cứ nhoài người lên cửa sổ xe nhích tới nhích lui không chịu ngồi yên.
Bảo mẫu nhìn bọn họ thông qua kính chiếu hậu, nói với mẹ Cố: “Bà Cố này, hôm nay ở bể bơi xảy ra chuyện như vậy, lúc quay về nên lăn trứng gà lên mặt cho hai cậu chủ để gọi hồn về đi.”
“Nhà tôi không tin mấy thứ này.” Mẹ Cố cười cười, lắc đầu nói, bà nói xong lại cau mày, “Sao bể bơi lại có những chuyện như vậy chứ, trông thằng bé kia còn nhỏ quá, thật đáng tiếc.”
Bảo mẫu cũng thở dài: “Vừa rồi tôi mới nói chuyện với bà kia, bà ấy nói bể bơi này đã từng có mấy đứa trẻ chết đuối, nghe nói là nếu còn gặp chuyện nữa sẽ phải đóng cửa, chỉ riêng tiền đền bù đã khoét sạch gia sản rồi. Kết quả hôm nay lại thành ra vậy.”
“Thật đáng thương.” Mẹ Cố xoa đầu Cố Nhung ngồi bên cạnh, “May mà Đại Vanh và Nhị Nhung của mẹ đều bình an.”
Cố Nhung nhích lại gần cơ thể ấm áp của mẹ, cách cửa sổ càng lúc càng xa, cậu như thấy bên ngoài cửa sổ có người đi theo, còn cảm thấy đầu hơi choáng váng, cơ thể cũng rất nóng.
Toàn bộ những chuyện về sau Cố Nhung không nhớ nổi, chỉ mơ hồ cảm thấy mình được ôm lên giường, đút viên kẹo ngọt át vị đắng của thuốc, cậu xuyên qua ánh mắt mờ ảo nhìn thấy chỗ công tắc đèn bàn thò ra một cái tay.
Cố Nhung vươn tay ngăn người kia tắt đèn: “Mẹ ơi, không tắt đèn được không?”
Chủ nhân bàn tay lộ đầu ra khỏi bóng tối, tóc nó rũ xuống che khuất toàn bộ khuôn mặt, cơ thể trắng bệch như tờ giấy lại trơn nhẵn xanh xao, bên cạnh còn có mấy đứa trẻ sũng nước đi theo, bọn chúng đi tới đâu sẽ để lại vệt nước ở đó, trong đó còn có một người Cố Nhung đã từng gặp, đó là bé trai sáng nay bắt nạt cậu ở bể bơi.
Bọn chúng cùng cười rộ lên, đồng thanh nói với cậu ——
“Vậy cậu đi bơi với bọn tôi đi.”
Danh sách chương