Đương nhiên chủ nhiệm khoa nội biết Kim Châm Độ Huyệt.
Kim Châm Độ Huyệt thật ra không được xem là Đông y, mà được gọi là cổ y rồi.
Đây là một kỹ thuật sử dụng kim trong cổ y, người dùng sẽ truyền nội kình vào kim châm để đả thông các huyệt đạo của bệnh nhân.
Nhưng chỉ có cơ thể của người luyện cổ võ mới có nội hình, cho nên người biết cổ y, đương nhiên sẽ biết cổ võ.
Nhưng người bình thường căn bản k9hông biết đến sự tồn tại của giới cổ y và giới cổ võ. “Đừng tưởng đọc dăm ba cuốn sách là đã mua được rìu.” Chủ nhiệm khoa nội chế nhạo: “Được, dù có Kim Châm Độ Huyệt thật thì cô có biết không?” Vừa nói dứt câu, trước mắt loé qua luồng ánh sáng vàng.
Đó là một hộp gỗ dài, bên trong xếp đầy kim vàng có độ dài khác nhau.
Doanh Tử Khâm về kim vàng trong tay, dùng cồn sát khuẩn để khử trùng.
“Có kim vàng thật ư?” Chủ nhiệm khoa nội ngỡ ngàng, sau đó liền chuyển giọng khinh bỉ: “Được, vậy cô có thể chữa trị.”
Bác sĩ điều trị chính kinh hãi: “Chủ nhiệm, sao mà làm thế được?”
Họ còn không có cách cứu chữa, một cô gái thì làm được gì?
“Để cô ta điều trị.” Chủ nhiệm khoa nội khoát tay, im lặng một lát: “Cô ta mà điều trị được, tôi sẽ từ chức ngay lập tức.”
Dù sao bệnh nhân này đã hết thuốc cứu chữa, vừa hay nhân dịp này ông ta sẽ đuổi cổ chuyên gia chỉ có danh hão ấy đi.
Đến lúc đó bệnh nhân chết trong tay cô ta, người bị hỏi tội đầu tiên không phải là ông ta sao.
Các bác sĩ khác cũng không can ngăn được, đành đứng rất sang một bên.
Họ nhìn cô gái về một cây kim vàng dài ba tấc, nhanh nhẹn đâm vào huyệt Thần Đình trên vùng đầu của bệnh nhân, không khỏi tim đập chân run.
Đây chẳng phải là giết người ư?
Doanh Tử Khâm không chút biến sắc, ung dung giơ tay, lần này đồng thời cắm ba cây kim vàng.
Tốc độ của cô nhanh như chớp, người ngoài căn bản không nhìn rõ cô hạ kim như thế nào.
Đến khi trên người bệnh nhân đã cắm đủ chín cây kim vàng, Doanh Tử Khâm mới lùi về một bước, trong chốc lát kim vàng ở vị trí trung tâm hơi động đậy.
Bất ngờ chín cây kim vàng đồng loạt khẽ rung động!
Bác sĩ và y tá đều mở to hai mắt. Chủ nhiệm khoa nội vẫn nghiêm mặt, bàng quan.
Sau ba mươi giây các cây kim ngừng rung động Doanh Tử Khâm rút từng cây kim ra, khử trùng một lần nữa rồi bỏ vào hộp gỗ: “Xong rồi.”
“Thế thôi mà gọi là chữa trị à?” Chủ nhiệm khoa nội chỉ vào người đang hấp hối trên giường bệnh, cười nhạo: “Nói dối không chớp mắt! Gọi điện thoại cho người nhà chưa?”
Y tá lắp ba lắp bắp: “Dạ gọi… gọi rồi.”
“Tôi qua văn phòng viện trưởng một lát.” Chủ nhiệm khoa nội liếc đồng hồ: “Mọi người ở lại đây…”
Những lời phía sau còn chưa nói xong thì…
“Tít tít tít!” Máy monitor đột nhiên phát ra âm thanh.
Y tá mừng rỡ kêu lên: “Nhịp tim, bệnh nhân có nhịp tim rồi!” Chủ nhiệm khoa nội khựng lại, quay ngoắt đầu. Ông ta thấy điện tâm đồ vốn sắp thành một đường thẳng đã trở lại bình thường, không thể tin vào mắt mình. Lúc ông ta vẫn còn ngây người, tiếng ho sù sự đau đớn của người bệnh đã văng vẳng bên tai.
Tỉnh rồi ư!
Phút chốc, ánh mắt các bác sĩ và y tá đã thay đổi.
Tuổi còn nhỏ mà cô bé này đã có y thuật cao siêu như vậy ư?
Chủ nhiệm khoa nội đỏ bừng mặt.
Trị khỏi được thật sao?
Vậy những gì ông ta nói lúc nãy, chẳng phải như tự vả vào mặt mình ư?
Giống như nhìn thấu được tâm tư của ông ta, Doanh Tử Khâm nâng mí mắt: “Ông không cần từ chức đâu.”
Cơn nóng giận của Chủ nhiệm khoa nội dần vơi đi khinh ra mặt “Nực cười, cô tưởng tôi sẽ từ chức thật à?”
Ông ta là lực lượng cốt lõi của bệnh viện Thiệu Nhân, ông ta mà từ chức thì bệnh viện Thiệu Nhân phải làm sao?
Doanh Tử Khâm bình thản nhìn ông ta: “Ông bị đuổi.”
“Đuổi tôi?” Chủ nhiệm khoa nội thấy thật nực cười: “Một chuyên gia trên danh nghĩa như cô, tôi không đuổi cô thì đã may cho cô rồi, cô tưởng cô là viện…”
Còn chưa nói xong, một âm thanh thúc giục vang đến.
“Cô Doanh, xin lỗi xin lỗi, nhà tôi có chút việc nên đến trễ, mong cô bỏ qua cho.”
Trông thấy người chạy đến, Chủ nhiệm khoa nội thấy cổ họng nghẹn lại, kinh ngạc: “Viện trưởng?” Viện trưởng không quan tâm đến ông ta, lau mồ hôi, vô cùng khúm núm trước cô gái: “Cô Doanh, thật sự làm phiền cô quá, cô vừa đến đã phải xử lý thành phần xấu giúp chúng tôi.”
Đầu Chủ nhiệm khoa nội ong ong.
“Không sao.” Doanh Tử Khâm đưa điện thoại cho viện trưởng: “Hãy xử lý những người có trong danh sách đi.”
Viện trưởng nhìn thông tin trong điện thoại, sắc mặt đột ngột thay đổi:
“Được, vất vả cho cô rồi, có thể gửi cho tôi một bản không?” Doanh Tử Khâm gật đầu, cầm lấy điện thoại rồi bước ra ngoài. Chủ nhiệm khoa nội bừng tỉnh lại trong sự kinh ngạc, hai tai lùng bùng. “Không có việc của mấy người, đừng có đứng ngây ra đó nữa.” Viện trưởng xua tay với các bác sĩ và y tá: “Chăm sóc cho bệnh nhân đi.” Phòng bệnh lại bận rộn
trở lại.
Chủ nhiệm khoa nội lúc này mới mở miệng ông ta cười nói: “Viện trưởng, ngài thấy có buồn cười không, cô ta lại muốn đuổi việc tôi, cô ta không biết tôi…”
“Bop!”
Một cái điện thoại ném vào mặt ông ta.
Viện trưởng nổi trận lôi đình: “Nhìn chuyện tốt mà ông làm đi!”
Chủ nhiệm khoa nội hoang mang cầm lấy xem, hai mắt trợn tròn, hơi thở dồn dập: “Viện trưởng, tôi không…”
Màn hình hiển thị một dãy sao kê các giao dịch ngân hàng, nhỏ thì một trăm ngàn tệ, lớn thì mấy triệu tệ.
Đây là một bản ghi chép tham ô nhận hối lộ.
“Tiền của viện mà ông cũng tham ô được?” Viện trưởng cười nhạt cắt lời ông ta: “Năm triệu, đủ để ông hầu toà rồi, đợi giấy mời của bên toà án đi!” Nói xong, ông đi thẳng ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.
Chủ nhiệm nội khoa khuyu xuống quỳ trên đất, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tủa ra.
Xong rồi, ông ta xong thật rồi.
***
Trường Thanh Trí.
Lớp A19
Tiết thứ ba của ngày hôm nay là môn sinh học, nhưng sau khi chuông kêu năm phút mà vẫn chưa thấy giáo viên đến. Giang Nhiên đá ghế của cậu đàn em kế bên, thấp giọng với vẻ khó chịu: “Đi xem xem có chuyện gì.”
Đàn em dạ một tiếng rồi nhanh chóng phóng đi.
Ba phút sau, cậu đàn em quay lại, vẻ vô cùng căm phẫn. “Cái gì?” Tu Vũ đang sửa lông mày, nghe thể ngước lên: “Mụ Bạch yêu quái nằm viện rồi hả?” “Không phải.” Đàn em liếc nhìn cô gái kế bên Tu Vũ, lắp ba lắp bắp: “Mụ Bạch yêu quái bảo là, chỉ cần bố Doanh còn ở lại lớp ta ngày nào, thì đừng mơ bà ta bước vào đây dạy.”
Cả lớp im phăng phắc. Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Mụ Bạch yêu quái?”
“Chính là giáo viên dạy sinh học của lớp mình đó.” Tu Vũ chép miệng: “Bà ta cứ mở mồm ra là mắng học sinh té tát, bọn tớ mới gọi bà ta thế, nhưng mà bố Doanh, cậu làm gì đắc tội với bà ta à?” Doanh Tử Khâm lật sách: “Chưa nghe tên bao giờ.”
Tu Vũ xoa xoa cằm: “Thế thì lạ thật, bà ta chĩa mũi dùi vào cậu làm gì?”
“Không tới dạy thì thôi biển.” Giang Nhiên cười nhạt: “Bà ta tưởng có ai thèm nghe bà ta giảng bài chắc?”
Uy hiếp được à?
Cái thứ gì không biết.
“Nhưng… nhưng mà.” Cậu đàn em khó xử: “Anh Nhiên, lớp chúng ta vẫn còn những bạn học sinh chăm chỉ học tập.”
Có những học sinh gia cảnh khó khăn, thành tích học tập bình thường, cũng bị nhét vào lớp A19. Họ không có tương lai trải đầy hoa hồng như những học sinh nhà khá giả.
Giang Nhiên khựng lại, bóp chặt chai nước suối. “Không sao, không sao.” Nghe thấy câu này, một số học sinh đầu bàn xua tay, vô cùng thân thiện: “Chúng tớ có thể mượn vở ghi chép của lớp kế bên.”
“Như vậy sao được?” Giang Nhiên cau mày, cậu ta đã bàn, đanh mặt bước ra ngoài: “Tôi đi tìm hiệu trưởng.”
“Không cần đâu.” Doanh Tử Khâm ném lon coca uống cạn vào thùng rác, lấy trong ngăn bàn ra cuốn ôn tập sinh học tập ba từ trong ngăn bàn: “Sinh học thôi mà, tôi sẽ giảng cho các cậu.”