Nhà họ Thiệu có rất nhiều bất động sản ở Bắc Kinh, ngày thường lúc Thiệu Hàn Việt nghiên cứu đến quên cả thời gian thường sẽ đến căn hộ này ở.

Phó Kim Hủ không biết những điều này, cho nên mới nghĩ rằng “ra ngoài ngủ” mà cậu nói là ra ngoài thuê khách sạn để ngủ… Quả là suy diễn quá nhiều.

“Bình thường không có ai ở, nên ít có đồ dùng hàng ngày.” Thiệu Hàn Việt lấy ra một đôi dép từ kệ giày xuống: “Chịu khó một chút.”

Phó Kim Hủ đưa mắt quan sát xung quanh, căn nhà này đúng là nhỏ hơn so với căn biệt thự của nhà cậu ở Hàng Châu, nhưng cũng chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi, tuyệt đối không đến nổi không thể chấp nhận được như cậu nói.

Quả nhiên là tư bản chủ nghĩa đáng ghét mà.

“Có khát nước không?”

Phó Kim Hủ gật đầu.

Thiệu Hàn Việt đi đến nhà bếp rót cho cô một ly nước: “Tớ đi tìm cho cậu bộ quần áo, tắm xong thì có cái mà mặc.”

Phó Kim Hủ: “Cậu có quần áo vừa với tớ à?”

“Không.”

“…”

“Tớ đưa quần áo của tớ cho cậu, chỉ hơi rộng tý thôi.”

“…À.”

Sau cùng Thiệu Hàn Việt lấy cho cô một chiếc áo thun và một chiếc quần thể thao.

Đã gần 12 giờ khuya, Phó Kim Hủ cầm quần áo đi tắm. Trong phòng tắm có rất ít đồ, chứng tỏ Thiệu Hàn Việt không thường xuyên đến đây.

Sau khi Phó Kim Hủ tắm sơ qua, thay quần áo của cậu.

Trời ơi… Rộng quá!

Quần thể thao dài quét đất, cô xắn lên vài vòng xem như xong, còn áo thun, siêu dài, trông không khác nào trào lưu mặc đồ của bạn trai trong truyền thuyết.

Phó Kim Hủ vật lộn mãi mới xử lý xong, sau khi bước ra khỏi nhà tắm liền phát hiện Thiệu Hàn Việt đã tắm xong, đã thay quần áo ở nhà, ngồi trên ghế sofa chơi iPad.

Nghe tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu lên.

“…”

“…”

Hai người sững người ra nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thiệu Hàn Việt bật cười trước: “Quần áo của tớ… vẫn rất vừa với cậu đấy chứ.”

Phó Kim Hủ kéo kéo quần: “Thẩm mỹ của cậu không tốt lắm, bộ này rộng quá!”

Thiệu Hàn Việt nhìn cô không chớp mắt: “Nhưng đẹp mà.”

“Đẹp cái quỷ gì…” Phó Kim Hủ nhỏ giọng lầm bầm: “Cái quỷ gì trong mắt cậu cũng đẹp hết.”

Thiệu Hàn Việt vẫn cười như cũ, thực tế thì cậu thật sự cảm thấy rất đẹp, cô gái mình thích mặc quần áo của mình đứng trước mặt mình, sao có thể không thấy đẹp được chứ? “Qua đây!” Thiệu Hàn Việt đặt máy tính bảng sang một bên.

Phó Kim Hủ kéo một đôi dép lớn bước tới: “Làm gì?”

Thiệu Hàn Việt không nói gì, chỉ duỗi cổ tay kéo cô vào lòng mình.

Phó Kim Hủ khẽ hô một tiếng, dựa lưng vào ngực cậu, lỗ tai khẽ đỏ lên.

“Thơm quá.” Thiệu Hàn Việt cọ cọ vào cổ cô.

Phó Kim Hủ khẽ rụt cổ lại, “Sữa tắm nhà cậu…”

“Vậy sao? Sao tớ lại cảm thấy mình không thơm bằng cậu nhỉ?”

“Cậu không thể tự mình ngửi được…”

Thiệu Hàn Việt nhếch môi, vươn tay ôm lấy eo cô, dụi má. Cô gái nhỏ thật là thơm, không chỉ là mùi thơm của sữa tắm, mà còn là mùi hương cơ thể tinh tế, mùi… khiến trái tim cậu đập không ngừng.

Có lẽ người trong lòng nhột do bị dụi, cười ha ha tránh khỏi cậu, thỉnh thoảng còn dùng cả hai chân đá đá cậu.

Chiếc quần cô mặc vốn đã rộng thùng thình, ống quần được xắn lên rất cao, hơi giẫy giọn một chút, hai bắp chân trắng ngời mịn màng liền bị lộ ra, mắt cá chân nhỏ nhắn xinh xắn, trắng đến phát sáng.

Mắt của Thiệu Hàn Việt dần tối đi, hơi thở có phần không ổn định.

“Có muốn đi ngủ hay không hả?” Phó Kim Hủ tránh tránh môi của cậu: “Cậu đừng cắn tớ…”

“Vừa rồi trong văn phòng cậu còn chưa ngủ đủ à?” Giọng Thiệu Hàn Việt trầm thấp: “Còn ngủ được sao?”

Quả thật… không thể ngủ được.

Phó Kim Hủ ngượng ngùng: “Cậu không buồn ngủ à?”

“Vẫn còn ổn, cậu ở đây tớ ngủ không được.”

Những lời nói bình thường như vậy được nói vào lúc đêm khuya mơ hồ mang một tầng ý nghĩa khác, Phó Kim Hủ nuốt nước bọt, có chút lo lắng không thể giải thích được.

Cô quay đầu lại: “Thiệu Hàn Việt…”

Lời còn chưa nói xong, cậu đã cúi đầu hôn xuống, đầu tiên là chậm rãi trằn trọc đè ép môi cô, sau đó từ từ đưa lưỡi vào trong, cuốn lấy, thoả thích mút mát.

Phó Kim Hủ bị cậu hôn đến thở không nổi, sau khi cô tránh thoát khỏi môi của cậu, cậu cũng không ngừng lại, đổi qua gặn cắn lỗ tai của cô, khiến lỗ tại của cô đỏ ửng một mảng.

Phó Kim Hủ chưa từng trải qua chọc ghẹo như vậy, hơi thở nóng bỏng của Thiệu Hàn Việt như đốt lửa trên người cô, cô muốn chạy trốn, nhưng cả người đã sớm nhũn ra như nước trong vòng tay cậu.

“Ừm…”

Rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại phát ra tiếng ngâm nhẹ đến cả bản thân cô cũng thấy lạ lùng. Phó Kim Hủ đè lại bàn tay đang chu du trên người mình của cậu, chỉ cảm thấy tiếng tim đập nhanh như muốn phá lồng ngực mà ra, không ngừng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Hủ Hủ.”

“Dạ…”

“Cậu thơm quá!”

“…”

Tê dại lướt qua vùng cổ, cậu hạ mi mắt hít vào, tóc vẫn còn mang theo chút ẩm ướt. Ý loạn tình mê, suy nghĩ của Phó Kim Hủ dường như đặc quánh lại thành hồ không thể suy nghĩ được.

Mãi cho đến khi cô ý thức được thứ gì đang cọ vào lưng mình.

Nóng hổi, cứng rắn như sắt.

Bọn họ yêu nhau đã hơn nửa năm, nhưng trước đó chưa từng vượt qua bước cuối cùng. Một là vì cả hai đều bận rộn nhiều việc, hai là vì ở trường không có bất kỳ cơ hội nào. Nhưng Phó Kim Hủ có thể chuyện này không nên đột ngột như thế này, không có dấu hiệu nào đã tiến tới như thế, cô cảm thấy mình sắp nóng đến phát điên lên rồi.

“Cậu… Cậu… Đừng…”

Thiệu Hàn Việt ôm cô, giằng co trong chốc lát: “Hử?”

“Đừng sờ tớ…”

“Tớ không thể kiểm soát được bản thân…”

“Ồ…”

Cả hai đều im lặng, không làm bước tiếp theo.

Nhưng Phó Kim Hủ có thể cảm thấy thứ đồ chơi kia sẽ không dễ dàng tắt lửa.

“Thiệu Hàn Việt.”

“Ơi.”

“Cậu, cậu vẫn ổn chứ?”

Giọng nói nhẫn nhịn chịu đựng của Thiệu Hàn Việt vang lên bên tai: “Không ổn lắm.”

“Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?”

Thực tế thì Thiệu Hàn Việt cũng không nghĩ đến chuyện phải làm gì vào ban đêm, hôm nay đến đây là ngoài dự tính, nên trong nhà không có đồ bảo vệ gì đó. Nhưng mới vừa rồi lăn lộn một trận như vậy, có một số thứ không thể được kiểm soát được mà đi theo hướng kia.

Đứng trước cô gái mình thích, phương diện kia của một người đàn ông quả thật khó khống chế vô cùng.

Thiệu Hàn Việt im lặng một lúc lâu: “Cậu đứng lên đi.”

“Làm thế nào tớ mới có thể giúp cậu?”

Giọng của hai người đồng thời vang lên, lưng Phó Kim Hủ đổ mồ hôi lạnh, ôi cái đệch… Cô vừa nói cái quỷ gì vậy?

Thế nhưng, lời đã nói chẳng thể rút lại được, cô nuốt nước bọt: “Được, tớ tớ đứng dậy đã…”

Phó Kim Hủ kinh hãi đứng lên khỏi lồng ngực cậu, nhưng vừa mới đứng dậy, cả người lại bị cậu kéo lại, cậu đè sấp cô xuống sô pha.

“Á…”

“Cậu nói, giúp tớ?”

Phó Kim Hủ che mặt: “Tớ nói đùa thôi!”

“Nhưng tớ lại không xem nó là lời nói đùa, làm sao bây giờ?”

Phó Kim Hủ khóc không ra nước mắt: “Cậu muốn làm gì …”

“Giúp tớ, thế nào?”

“Giúp thế nào?”

Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy đùi mình mát lạnh.

Chiếc quần rộng thùng thình đã bị lột xuống ngang gối.

Phó Kim Hủ hít một ngụm khí lạnh, vùng vằng muốn đứng dậy, nhưng lại bị Thiệu Hàn Việt đè đến không thể di chuyển.

“Đừng nhúc nhích, cứ thế này đi.” Giọng nói trầm thấp của Thiệu Hàn Việt vang lên sau lưng cô, Phó Kim Hủ nghe ra cậu thật sự khó chịu, nên nghe theo lời cậu, nằm im không nhúc nhích.

Một loạt tiếng hít thở vang lên.

Sau một khoảng dừng ngắn, cô cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi chen vào giữa hai đùi mình…

Sau đó lại là một loạt tiếng thở dốc ồ ồ và cảm giác xa lạ trào lên.

Ham muốn và kiềm chế, đấu tranh hết sức căng thẳng.

Mọi thứ đều không nằm trong tầm kiểm soát của cô, cơ thể và cảm xúc của cô đều bị cậu nắm trong lòng bàn tay, khiến cô không thể ngăn cản.

**

Ngày hôm sau cả hai đều có tiết học sớm, khi Phó Kim Hủ thức dậy Thiệu Hàn Việt đã không còn nằm trên giường.

Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua bọn họ ở trên sô pha… Sau đó, cậu bế cô vào phòng, ngủ cùng nhau.

Phó Kim Hủ xuống giường, thay quần áo của mình vào.

“Dậy rồi à?” Cửa phòng được đẩy ra, Thiệu Hàn Việt đứng dựa vào cửa.

Phó Kim Hủ khẽ nói: “Tớ xong ngay đây.”

“Không cần vội, ăn sáng xong thì cùng nhau về trường.”

Phó Kim Hủ: “Có kịp không?”

“Trong bếp còn ít bánh mì, bây giờ tớ đi chuẩn bị là được.”

“Ồ…”

Thiệu Hàn Việt mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.

Phó Kim Hủ quạt quạt khuôn mặt không hiểu sao nóng bừng lên của mình, đi vào phòng tắm.

Sau khi cô vệ sinh cá nhân xong, Thiệu Hàn Việt cũng chuẩn bị bữa sáng xong, cô ngửi thấy một đống mùi thơm nức mũi. Khi Phó Kim Hủ đi đến trước bàn trà, cô lại vô thức nhìn qua sô pha. Cái nhìn này, khiến những ký ức đêm qua hiện lên.

Tuy cô không nhìn thấy gì nhưng có thể cảm nhận được, không chỉ là thứ không thể miêu tả được kia mà còn có hơi thở nặng nề của cậu.

Nói tóm lại … nó quá mức dụ người phạm tội.

“Cậu đứng đó là đang nhớ lại điều gì sao?” Giọng nói của Thiệu Hàn Việt bất ngờ vang lên từ một chỗ không xa.

Phó Kim Hủ quay đầu lại, chỉ thấy ai đó mỉn cười xấu xa nhìn cô, thật không biết xấu hổ.

“Nhớ lại cái đầu quỷ nhà cậu.” Phó Kim Hủ tự nhận ở phương diện này da mặt cô không dày bằng da mặt Thiệu Hàn Việt, vì vậy cô thu lại suy nghĩ, đi đến trước mặt cậu: “Sáng nay cậu làm món gì thế?”

Thiệu Hàn Việt ngồi xuống, “Bánh mì nướng và sữa tươi.”

“Cậu có thể làm những thứ này ư?”

“Sao thế? Trong mắt cậu tớ yếu kém thế hả?”

Phó Kim Hủ ngồi đối diện với cậu: “Cậu là cậu ấm nhà giàu mà?”

Thiệu Hàn Việt méo miệng: “Được rồi, lần sau tớ sẽ cho cậu biết thế nào là tài giỏi.”

“Cái gì tài giỏi?”

“Nấu một bàn đồ ăn lớn.”

“Ồ.” Phó Kim Hủ không tin cho lắm.

“Cuối tuần rảnh rỗi thì đến đây ở đi, chúng ta có thể đi siêu thị mua ít đồ.” Thiệu Hàn Việt nói: “Nếu ở một mình thì tớ lười đi lắm.”

Cùng đi siêu thị mua đồ… Nghe có vẻ như đang sống thử.

Trong lòng Phó Kim Hủ không khỏi có phần cảm thấy ngọt ngào: “Được, cậu mau học nấu ăn đi, tớ chờ đó!”

Thiệu Hàn Việt: “Chuyện đó thật đơn giản.”

“Cậu cứ mạnh miệng đi.”

“Có cái gì mà bạn trai cậu không học được?”

Phó Kim Hủ ngước lên nhìn cậu, không nén cười nổi: “Cậu tự mãn quá đấy!”

Sau khi hai người ăn sáng xong thì quay về trường, một khoảng thời gian sau đó, hai người vẫn bận rộn với công việc riêng của mình như trước.

Một cuối tuần sau đó hai tuần sau, Thiệu Hàn Việt gửi tin nhắn hỏi cô, có muốn cùng đi mua sắm ở siêu thị không.

Ngay khi Phó Kim Hủ định trả lời, Giản Hòa gọi tới.

“Hủ Hủ, cậu đang làm gì?”

“Đang ở KTX, có chuyện gì thế?”

“Tớ muốn hỏi cậu tối nay có muốn đi ăn chung với bọn tớ không? Tớ đã nói với cậu rồi đấy, Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu đã đến Bắc Kinh.”

“Sao bọn họ lại đến đây lúc này?”

“Bảo là có kỳ nghỉ ngắn, muốn đến tìm bọn mình cùng đi chơi, mới vừa rồi còn bảo tớ xế chiều đến sân bay đón bọn họ.” Giản Hòa nói, “Thật hiếm khi chúng ta tụ tập đủ người, cậu bảo Thiệu Hàn Việt cùng đi luôn đi, chúng ta cùng đi ăn tối.”

“À… thật trùng hợp, cậu ấy cũng vừa rủ tớ đi siêu thị mua đồ về nhà nấu cơm.”

Giản Hòa: “Cái gì? Hai cậu sống chung?”

“Không có, không có, chỉ nấu ăn cùng nhau thôi…”

“Ôi cái đệch, thật hay giả vậy? Chỉ như vậy? Chúng ta chỉ cần ăn tối cùng nhau! Nấu ở nhà cũng được.”

Phó Kim Hủ vô cùng vui vẻ, “Vậy để tớ gọi điện thoại nói với cậu ấy một tiếng.”

“Ừ!”

Sau khi cúp điện thoại của Giản Hòa, Phó Kim Hủ lập tức gọi cho Thiệu Hàn Việt, nói với cậu nhóm Lệ Dương Vinh đã đến đây.

Thiệu Hàn Việt nghe xong cũng không ngạc nhiên gì, có lẽ cậu đã sớm biết.

“Đừng nói là hôm nay cậu định nấu cơm cho mọi người ăn đấy?”

Thiệu Hàn Việt: “… Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ muốn nấu cho hai đứa mình ăn thôi.”

“Thế à?”

“Bọn họ định ngày mai mới đến, nhưng lại đột ngột đổi ngày.”

“À, không sao, kế hoạch của chúng ta không thay đổi, có thể ở nhà nấu cơm chiêu đãi bọn họ.”

Thiệu Hàn Việt không vui lắm: “Đầy tớ nhỏ, tớ muốn dành lần tiên của mình để nấu ăn cho riêng cho cậu.”

Phó Kim Hủ sửng sốt một lúc, sau đó dỗ dành: “Thì tớ vẫn ăn mà.”

“Ồ.”

“Được rồi, được rồi, tớ đã nói với Giản Hòa rồi, cậu đừng keo kiệt thế mà.” Phó Kim Hủ cười: “Cậu đang ở đâu, tớ đến chỗ cậu rồi chúng mình cùng đi mua đồ ăn luôn.”

Thiệu Hàn Việt nghe đến ‘cùng nhau đi mua nguyên liệu nấu ăn’ thì tâm trạng trở nên tốt hơn: “Được rồi, cậu ra cổng trường đi.”

“Ừm.”

Hết chương 63
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện