Nụ hôn dần trở nên nóng bóng và điên cuồng đến lạ. Ban đầu là môi chạm môi, kế đến là dây dưa đầu lưỡi, anh như thể muốn tước đoạt từng hơi thở của cô. Hôn đến khi đầu óc cô hoa lên, suýt ngất xỉu mới buông tha. Lúc này, cánh môi cô đã sưng đỏ, đôi mắt ướt sương khiến Triều Lâm không nhịn được.
Anh chẳng thèm trốn tránh cảm xúc này nữa. Đúng! Anh thích cô gái này, kể từ thời khắc gặp cô trong quán bar, lúc cô lao vào vòng tay anh thì bản thân đã không thể loại bỏ cô ra khỏi tâm trí nữa. Cô giống như yêu tỉnh nhỏ, từng đêm từng đêm đều lén lút xuất hiện trong giấc mơ của anh, làm anh phải bận tâm chú ý đến cô nhiều hơn một chút.
Đêm nay dù có phát sinh chuyện động trời gì anh cũng mặc kệ, anh đã hai mươi chín tuổi, không phải là thiếu niên nhỏ tuổi nữa rồi. Anh có sự nghiệp, có công danh, cô cũng đã mười chín tuổi rồi.
Kết hôn, hẳn là không thành vấn đề nhỉ? Trước đây, Mạch Thiên Tầm đã lén lút dúi cho cô loại thuốc đặc biệt được tổ chức cung cấp. Loại thuốc này được đựng trong ống tiêm mini, bé bằng hai đốt ngón tay, dùng nó chích vào người đối thủ sẽ khiến họ tê dại, bất tỉnh ngay lập tức. Song, hiệu quả kéo dài không lâu. Sau chừng một đến hai tiếng sẽ tỉnh lại. Ban đầu, Thước Vi Nhi từ chối, cô cảm thấy bản thân không cần dùng đến loại thuốc này nhưng Thiên Tầm kiên quyết bắt cô mang theo.
Hiện tại chính là lúc cần dùng.
Cô rút ống tiêm ra, chuẩn xác chích vào eo anh. Triều Lâm trừng mắt nhìn, rồi chìm vào hôn mê. Cả thân thể cao lớn của anh đè cô như thể Ngũ Hành Sơn chồng lên người Tôn Ngộ Không vậy, phải mất một lúc mới đẩy anh ra được.
Thước Vi Nhi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn chung cư, bắt xe taxi đi về phía căn hộ của Mạch Thiên Tầm. Ngồi trên xe mà tim cô vẫn đập thình thịch, tay chân lạnh ngắt vì sợ. Nếu không nhờ thuốc mà Thiên Tầm đưa, cô không dám tưởng tượng mình sẽ bị đối xử thành dạng gì.
Nhưng khi gặp Thiên Tầm, kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe chỉ đổi được ánh nhìn khinh bỉ: “Từ khi nào cậu chết nhát thế hả? Nhân cơ hội này giải quyết hắn ta luôn không phải tốt hơn sao?”
“Giải quyết gì chứ? Hiện tại mình không phải sát thủ, giết người xong còn có tổ chức ở phía sau hậu thuẫn à?”
“Vậy thì cậu gia nhập tổ chức đi!”
Thước Vi Nhi lắc đầu: “Thiên Tầm, khó khăn lắm mình mới thoát khỏi SC, không cần suốt ngày nhận lệnh đi ám sát nữa. Mình không muốn quay lại đó!”
Cô đã từng nghĩ đến phương án sẽ trở về tổ chức SC, nhưng mơ ước của cô là sống cuộc đời bình yên, không nhiều ân oán hận thù, nếu trở về xem như phải làm lại từ đầu, tay lại nhuốm máu tanh. Cô thà ở đây là nữ hầu, ngày ngày cãi nhau với Triều Doanh Diệp còn hơn.
“Mình hiểu. Nhưng, nếu hắn ta là Dạ Phong thì sao? Ba phát đạn đó, mối hận bị bắn chết đó, cậu cứ thế bỏ qua?”
“Vậy…. nếu anh ấy không liên quan gì đến Dạ Phong…” Cô ngập ngừng. Vẻ lưỡng lự hoang mang hiển hiện rõ trên mặt, Mạch Thiên Tầm trừng mắt:
“Cậu đừng nói với mình, cậu thích hắn?”
“Không! Không có! Cậu nói lung tung!”
“Thương Linh! Thái độ đó nghĩa là cậu đang chột dạ đấy!”
Thước Vi Nhi im bặt. Thật ra chính cô cũng cảm thấy mình đang dối lòng. Hình như… cô có chút cảm giác kỳ lạ với Triều Lâm. Chết tiệt! Thế nếu anh thật sự là Dạ Phong thì sao?
Cô đã tự cảnh cáo bản thân cả nghìn lần, nhưng cứ từng bước từng bước dấn thân vào bể tình. Cũng là do cô cứ trốn tránh, không chịu đối mặt với cảm xúc thật của chính mình. Giả sử anh không phải Dạ Phong thì hai người cũng khó thành đôi. Bởi vốn dĩ cô là tớ, anh là chủ, thân phận hai người như mây với cỏ, vốn chẳng thể nào đến được với nhau.
Tự mình không quản lý được trái tim, sau này có đau khổ thì cũng tự chịu!
“Mình… biết rồi.”
Mạch Thiên Tầm dành trọn cả tiếng đồng hồ để giáo huấn cô. Không, nói chính xác là đang cố tẩy não cô. Nhưng dù cô ấy không nói gì, cô cũng biết mình đã phạm vào một sai lầm lớn.
Động lòng với kẻ thù, đây là điều cấm kỵ.
“Kế tiếp cậu tính thế nào? Hay là cậu ở lại đây đi?”
Mạch Thiên Tầm không muốn cô chịu khổ. Trong lòng cô ấy thầm toan tính, nếu Thước Vi Nhi không nỡ xuống tay thì cô ấy sẽ giúp một tay vậy. Chỉ sợ đến lúc đó, Thước Vi Nhi lại mềm lòng mà thôi.
“Không, mình sẽ quay về. Dù sao cũng phải nhanh chóng kết thúc những chuyện này.”
“Bằng cách nào?”
“Nghe nói ông chủ của quán bar 87 có liên quan đến thế giới ngầm, người này… cũng có ngoại hình giống với Triều Lâm.”
Mạch Thiên Tầm hiểu ý cô. Cô đang muốn nắm bắt chút thông tin ít ỏi chứng minh Triều Lâm không dính dáng gì đến tay Dạ Phong kia. Nhưng cô hiện không phải là người của tổ chức, còn Thiên Tầm thì không thể tùy tiện thực hiện nhiệm vụ khác, cả hai đều có trở ngại riêng. Nếu phát hiện ra thứ gì không nên thấy có khi còn bị thủ tiêu.
Quá nguy hiểm rồi!
Anh chẳng thèm trốn tránh cảm xúc này nữa. Đúng! Anh thích cô gái này, kể từ thời khắc gặp cô trong quán bar, lúc cô lao vào vòng tay anh thì bản thân đã không thể loại bỏ cô ra khỏi tâm trí nữa. Cô giống như yêu tỉnh nhỏ, từng đêm từng đêm đều lén lút xuất hiện trong giấc mơ của anh, làm anh phải bận tâm chú ý đến cô nhiều hơn một chút.
Đêm nay dù có phát sinh chuyện động trời gì anh cũng mặc kệ, anh đã hai mươi chín tuổi, không phải là thiếu niên nhỏ tuổi nữa rồi. Anh có sự nghiệp, có công danh, cô cũng đã mười chín tuổi rồi.
Kết hôn, hẳn là không thành vấn đề nhỉ? Trước đây, Mạch Thiên Tầm đã lén lút dúi cho cô loại thuốc đặc biệt được tổ chức cung cấp. Loại thuốc này được đựng trong ống tiêm mini, bé bằng hai đốt ngón tay, dùng nó chích vào người đối thủ sẽ khiến họ tê dại, bất tỉnh ngay lập tức. Song, hiệu quả kéo dài không lâu. Sau chừng một đến hai tiếng sẽ tỉnh lại. Ban đầu, Thước Vi Nhi từ chối, cô cảm thấy bản thân không cần dùng đến loại thuốc này nhưng Thiên Tầm kiên quyết bắt cô mang theo.
Hiện tại chính là lúc cần dùng.
Cô rút ống tiêm ra, chuẩn xác chích vào eo anh. Triều Lâm trừng mắt nhìn, rồi chìm vào hôn mê. Cả thân thể cao lớn của anh đè cô như thể Ngũ Hành Sơn chồng lên người Tôn Ngộ Không vậy, phải mất một lúc mới đẩy anh ra được.
Thước Vi Nhi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn chung cư, bắt xe taxi đi về phía căn hộ của Mạch Thiên Tầm. Ngồi trên xe mà tim cô vẫn đập thình thịch, tay chân lạnh ngắt vì sợ. Nếu không nhờ thuốc mà Thiên Tầm đưa, cô không dám tưởng tượng mình sẽ bị đối xử thành dạng gì.
Nhưng khi gặp Thiên Tầm, kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe chỉ đổi được ánh nhìn khinh bỉ: “Từ khi nào cậu chết nhát thế hả? Nhân cơ hội này giải quyết hắn ta luôn không phải tốt hơn sao?”
“Giải quyết gì chứ? Hiện tại mình không phải sát thủ, giết người xong còn có tổ chức ở phía sau hậu thuẫn à?”
“Vậy thì cậu gia nhập tổ chức đi!”
Thước Vi Nhi lắc đầu: “Thiên Tầm, khó khăn lắm mình mới thoát khỏi SC, không cần suốt ngày nhận lệnh đi ám sát nữa. Mình không muốn quay lại đó!”
Cô đã từng nghĩ đến phương án sẽ trở về tổ chức SC, nhưng mơ ước của cô là sống cuộc đời bình yên, không nhiều ân oán hận thù, nếu trở về xem như phải làm lại từ đầu, tay lại nhuốm máu tanh. Cô thà ở đây là nữ hầu, ngày ngày cãi nhau với Triều Doanh Diệp còn hơn.
“Mình hiểu. Nhưng, nếu hắn ta là Dạ Phong thì sao? Ba phát đạn đó, mối hận bị bắn chết đó, cậu cứ thế bỏ qua?”
“Vậy…. nếu anh ấy không liên quan gì đến Dạ Phong…” Cô ngập ngừng. Vẻ lưỡng lự hoang mang hiển hiện rõ trên mặt, Mạch Thiên Tầm trừng mắt:
“Cậu đừng nói với mình, cậu thích hắn?”
“Không! Không có! Cậu nói lung tung!”
“Thương Linh! Thái độ đó nghĩa là cậu đang chột dạ đấy!”
Thước Vi Nhi im bặt. Thật ra chính cô cũng cảm thấy mình đang dối lòng. Hình như… cô có chút cảm giác kỳ lạ với Triều Lâm. Chết tiệt! Thế nếu anh thật sự là Dạ Phong thì sao?
Cô đã tự cảnh cáo bản thân cả nghìn lần, nhưng cứ từng bước từng bước dấn thân vào bể tình. Cũng là do cô cứ trốn tránh, không chịu đối mặt với cảm xúc thật của chính mình. Giả sử anh không phải Dạ Phong thì hai người cũng khó thành đôi. Bởi vốn dĩ cô là tớ, anh là chủ, thân phận hai người như mây với cỏ, vốn chẳng thể nào đến được với nhau.
Tự mình không quản lý được trái tim, sau này có đau khổ thì cũng tự chịu!
“Mình… biết rồi.”
Mạch Thiên Tầm dành trọn cả tiếng đồng hồ để giáo huấn cô. Không, nói chính xác là đang cố tẩy não cô. Nhưng dù cô ấy không nói gì, cô cũng biết mình đã phạm vào một sai lầm lớn.
Động lòng với kẻ thù, đây là điều cấm kỵ.
“Kế tiếp cậu tính thế nào? Hay là cậu ở lại đây đi?”
Mạch Thiên Tầm không muốn cô chịu khổ. Trong lòng cô ấy thầm toan tính, nếu Thước Vi Nhi không nỡ xuống tay thì cô ấy sẽ giúp một tay vậy. Chỉ sợ đến lúc đó, Thước Vi Nhi lại mềm lòng mà thôi.
“Không, mình sẽ quay về. Dù sao cũng phải nhanh chóng kết thúc những chuyện này.”
“Bằng cách nào?”
“Nghe nói ông chủ của quán bar 87 có liên quan đến thế giới ngầm, người này… cũng có ngoại hình giống với Triều Lâm.”
Mạch Thiên Tầm hiểu ý cô. Cô đang muốn nắm bắt chút thông tin ít ỏi chứng minh Triều Lâm không dính dáng gì đến tay Dạ Phong kia. Nhưng cô hiện không phải là người của tổ chức, còn Thiên Tầm thì không thể tùy tiện thực hiện nhiệm vụ khác, cả hai đều có trở ngại riêng. Nếu phát hiện ra thứ gì không nên thấy có khi còn bị thủ tiêu.
Quá nguy hiểm rồi!
Danh sách chương