Thước Vi Nhi kiên quyết không để Triều Lâm đưa mình đến công ty. Kể từ lúc nghe những lời đó, cô đều cố gắng giữ khoảng cách với anh, đến mức anh cảm thấy khó chịu.
“Thiếu gia, làm vậy không hay lắm đâu. Bỏ tôi xuống!”
Triều Lâm vác cô lên, ném thẳng vào xe. Thước Vi Nhi bực dọc chỉnh lại tóc, ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ không muốn để ý đến anh. Dáng vẻ trẻ con phụng phịu này khiến Triều Lâm bật cười: “Đến công ty đừng kêu “thiếu gia” nữa, biết chưa?”
“Vâng, sếp Triều!”
“Sao mà em cứ chống đối tôi vậy hả?”
“Sao anh cứ áp đặt tôi vậy hả?”
Cô tỏ thái độ ra mặt. Cảm thấy Triều Lâm cố ý dụ dỗ mình, để đến khi bản thân không cầm lòng được rơi vào lưới tình sẽ trở mặt ngay.
Loại đàn ông khốn nạn!
Uổng công cô hồi trước còn nghĩ anh là người tốt.
“Mấy ngày nay em uống nhầm thuốc ư? Thái độ gay gắt với tôi vậy là sao?”
Triều Lâm mím môi, sau lại nghĩ ngợi một chút. Cũng có thể độ tuổi nổi loạn của cô kéo dài hơi lâu nên mới thế chăng? Thật ra anh có thể không để cô đến Lãm Nhã làm thực tập sinh, hoặc nếu tốt bụng hơn thì tìm một công ty nào đó tùy tiện gửi gắm cô cũng được. Nhưng nội tâm của một kẻ tương tư lại khao khát ở gần cô nhiều hơn, muốn nhìn dáng vẻ vì lý tưởng mà phấn đấu của cô nên mới quyết định như thế.
Thước Vi Nhi bĩu môi không trả lời. Mắt thấy sắp đến công ty đập cửa đùng đùng đòi xuống xe, Triều Lâm hết cách chỉ đành thuận theo ý cô. Thước Vi Nhi đứng đó nhìn chiếc xe dần khuất, ấm ức trong lòng đều bày lên mặt hết.
Nơi dừng xe không xa lắm, đi bộ chừng bảy phút là đến nơi. Cô thu lại cảm xúc hỗn loạn, trở về dáng vẻ điềm đạm ngoan ngoãn vốn có. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ ngày đầu tiên trở thành thực tập sinh lại chạm mặt oan gia: Triều Duy.
“Vi Nhi, em làm gì ở đây?”
Hắn vừa nhìn thấy cô, hai mắt sáng hơn đèn pha ô tô nhảy phốc đến bên cạnh. Khi này, Thước Vi Nhi đang cùng hai ba thực tập sinh khác theo chân một tiền bối nghe giải thích về các bộ phận, phòng ban trong công ty. Cô vừa nhìn thấy Triều Duy, vết thương cũ trên người liền hơi nhói lên.
Thật muốn cho hắn ta một đấm bõ tức.
“Vi Nhi, lâu rồi không gặp. Em xinh hơn lúc trước nhiều.”
Ánh mắt của tiền bối không ngừng soi từ đầu đến chân cô. Có lẽ cô ấy cũng không ngờ được một người trông bình thường như cô lại quen được nhị thiếu gia họ Triều. Thấy Thước Vi Nhi làm lơ, tiền bối mỉm cười lên tiếng thay: “Anh Triều, cô bé này là thực tập sinh mới đến, để tôi nhắc em ấy chào hỏi anh cẩn thận.”
Người mới vừa rồi còn niềm nở cười tươi nay lập tức đổi thái độ: “Tôi có mượn cô lên tiếng hả? Vi Nhi, đi theo anh.”
Hắn nắm lấy tay cô, kéo đi một mạch. Thước Vi Nhi cố gắng rút tay lại nhưng không thành. Mãi đến khi lên tới tầng thượng, Triều Duy mới ôm cô vào lòng thủ thỉ bên tai: “Vi Nhi, anh rất nhớ em…”
“Anh điên à? Mau bỏ tôi ra!”
“Không! Tại sao? Tại sao em nói buông là buông?”
“Tôi thấy anh đúng là điên rồi. Đây là công ty, anh làm cái trò gì vậy?”
“Vi Nhi, về với anh được không? Anh hứa sẽ yêu thương em, sẽ đối xử tốt với em mà.”
Ánh mắt hắn hồng lên, hình như còn thoáng có nước mắt. Nhưng cô không vì điệu bộ này mà động lòng, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng người hắn to cao, đấu với hắn như trứng chọi đá. Thước Vi Nhi nhìn chằm chằm vào hắn: “Triều Duy, anh nói thương tôi nhưng anh xem mình vừa làm gì?”
“Anh gây rắc rối cho tôi rồi, có biết không?”
Cô không thể để vuột mất cơ hội ngàn vàng này được. Nếu Triều Lâm không để cô đến đây thực tập nữa thì xem như nỗ lực thời gian qua là công cốc rồi.
“Xin lỗi, anh xin lỗi. Nhưng tại em cứ tránh mặt anh…”
“Ồ, nói vậy là lỗi của tôi?”
Triều Duy như một đứa trẻ bị trách phạt, cúi đầu lầm lì không nói. Hai người trách cứ nhau, không để ý đến có người xuất hiện bên cạnh.
“Thước Vi Nhi, tôi để em đến đây làm thực tập sinh chứ không phải để nói chuyện yêu đương đâu.”
Giọng Triều Lâm vang lên làm cô giật thót ngoảnh đầu nhìn. Cô cắn môi, lườm Triều Duy một cái rồi lại nhỏ nhẹ xin lỗi. Anh bước đến gần, đặt tay lên vai em trai, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại như một lời cảnh báo. Triều Duy ngỡ ngàng nhìn anh trai, định nói gì đó nhưng bị anh ngắt lời.
"Nếu còn để tôi thấy em trốn việc một lần nữa thì rời khỏi đây đi."
“Vâng, sếp Triều.”
Cô quay người dứt khoát rời đi. Cô không ngốc, Triều Lâm trách mắng cô là vì muốn giải vây cho cô. Nếu không chẳng biết tên Triều Duy kia sẽ còn lằng nhằng đến bao giờ nữa.
Cô đi được một đoạn mà vẫn nghe rõ những lời oán trách của Triều Duy. Thước Vi Nhi khẽ lắc đầu, may mà cơ nghiệp này còn có Triều Lâm chống đỡ, chứ nếu giao cho cái tên trẻ trâu kia thì nhà họ Triều chẳng biết còn sống trong phú quý được bao lâu nữa. Nhưng lúc quay lại cô mới biết Triều Duy mang đến cho mình tai họa. Hiện tại mọi người đều nhìn cô như thể cô là tình nhân bí mật của hắn ta vậy.
“Thiếu gia, làm vậy không hay lắm đâu. Bỏ tôi xuống!”
Triều Lâm vác cô lên, ném thẳng vào xe. Thước Vi Nhi bực dọc chỉnh lại tóc, ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ không muốn để ý đến anh. Dáng vẻ trẻ con phụng phịu này khiến Triều Lâm bật cười: “Đến công ty đừng kêu “thiếu gia” nữa, biết chưa?”
“Vâng, sếp Triều!”
“Sao mà em cứ chống đối tôi vậy hả?”
“Sao anh cứ áp đặt tôi vậy hả?”
Cô tỏ thái độ ra mặt. Cảm thấy Triều Lâm cố ý dụ dỗ mình, để đến khi bản thân không cầm lòng được rơi vào lưới tình sẽ trở mặt ngay.
Loại đàn ông khốn nạn!
Uổng công cô hồi trước còn nghĩ anh là người tốt.
“Mấy ngày nay em uống nhầm thuốc ư? Thái độ gay gắt với tôi vậy là sao?”
Triều Lâm mím môi, sau lại nghĩ ngợi một chút. Cũng có thể độ tuổi nổi loạn của cô kéo dài hơi lâu nên mới thế chăng? Thật ra anh có thể không để cô đến Lãm Nhã làm thực tập sinh, hoặc nếu tốt bụng hơn thì tìm một công ty nào đó tùy tiện gửi gắm cô cũng được. Nhưng nội tâm của một kẻ tương tư lại khao khát ở gần cô nhiều hơn, muốn nhìn dáng vẻ vì lý tưởng mà phấn đấu của cô nên mới quyết định như thế.
Thước Vi Nhi bĩu môi không trả lời. Mắt thấy sắp đến công ty đập cửa đùng đùng đòi xuống xe, Triều Lâm hết cách chỉ đành thuận theo ý cô. Thước Vi Nhi đứng đó nhìn chiếc xe dần khuất, ấm ức trong lòng đều bày lên mặt hết.
Nơi dừng xe không xa lắm, đi bộ chừng bảy phút là đến nơi. Cô thu lại cảm xúc hỗn loạn, trở về dáng vẻ điềm đạm ngoan ngoãn vốn có. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ ngày đầu tiên trở thành thực tập sinh lại chạm mặt oan gia: Triều Duy.
“Vi Nhi, em làm gì ở đây?”
Hắn vừa nhìn thấy cô, hai mắt sáng hơn đèn pha ô tô nhảy phốc đến bên cạnh. Khi này, Thước Vi Nhi đang cùng hai ba thực tập sinh khác theo chân một tiền bối nghe giải thích về các bộ phận, phòng ban trong công ty. Cô vừa nhìn thấy Triều Duy, vết thương cũ trên người liền hơi nhói lên.
Thật muốn cho hắn ta một đấm bõ tức.
“Vi Nhi, lâu rồi không gặp. Em xinh hơn lúc trước nhiều.”
Ánh mắt của tiền bối không ngừng soi từ đầu đến chân cô. Có lẽ cô ấy cũng không ngờ được một người trông bình thường như cô lại quen được nhị thiếu gia họ Triều. Thấy Thước Vi Nhi làm lơ, tiền bối mỉm cười lên tiếng thay: “Anh Triều, cô bé này là thực tập sinh mới đến, để tôi nhắc em ấy chào hỏi anh cẩn thận.”
Người mới vừa rồi còn niềm nở cười tươi nay lập tức đổi thái độ: “Tôi có mượn cô lên tiếng hả? Vi Nhi, đi theo anh.”
Hắn nắm lấy tay cô, kéo đi một mạch. Thước Vi Nhi cố gắng rút tay lại nhưng không thành. Mãi đến khi lên tới tầng thượng, Triều Duy mới ôm cô vào lòng thủ thỉ bên tai: “Vi Nhi, anh rất nhớ em…”
“Anh điên à? Mau bỏ tôi ra!”
“Không! Tại sao? Tại sao em nói buông là buông?”
“Tôi thấy anh đúng là điên rồi. Đây là công ty, anh làm cái trò gì vậy?”
“Vi Nhi, về với anh được không? Anh hứa sẽ yêu thương em, sẽ đối xử tốt với em mà.”
Ánh mắt hắn hồng lên, hình như còn thoáng có nước mắt. Nhưng cô không vì điệu bộ này mà động lòng, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng người hắn to cao, đấu với hắn như trứng chọi đá. Thước Vi Nhi nhìn chằm chằm vào hắn: “Triều Duy, anh nói thương tôi nhưng anh xem mình vừa làm gì?”
“Anh gây rắc rối cho tôi rồi, có biết không?”
Cô không thể để vuột mất cơ hội ngàn vàng này được. Nếu Triều Lâm không để cô đến đây thực tập nữa thì xem như nỗ lực thời gian qua là công cốc rồi.
“Xin lỗi, anh xin lỗi. Nhưng tại em cứ tránh mặt anh…”
“Ồ, nói vậy là lỗi của tôi?”
Triều Duy như một đứa trẻ bị trách phạt, cúi đầu lầm lì không nói. Hai người trách cứ nhau, không để ý đến có người xuất hiện bên cạnh.
“Thước Vi Nhi, tôi để em đến đây làm thực tập sinh chứ không phải để nói chuyện yêu đương đâu.”
Giọng Triều Lâm vang lên làm cô giật thót ngoảnh đầu nhìn. Cô cắn môi, lườm Triều Duy một cái rồi lại nhỏ nhẹ xin lỗi. Anh bước đến gần, đặt tay lên vai em trai, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại như một lời cảnh báo. Triều Duy ngỡ ngàng nhìn anh trai, định nói gì đó nhưng bị anh ngắt lời.
"Nếu còn để tôi thấy em trốn việc một lần nữa thì rời khỏi đây đi."
“Vâng, sếp Triều.”
Cô quay người dứt khoát rời đi. Cô không ngốc, Triều Lâm trách mắng cô là vì muốn giải vây cho cô. Nếu không chẳng biết tên Triều Duy kia sẽ còn lằng nhằng đến bao giờ nữa.
Cô đi được một đoạn mà vẫn nghe rõ những lời oán trách của Triều Duy. Thước Vi Nhi khẽ lắc đầu, may mà cơ nghiệp này còn có Triều Lâm chống đỡ, chứ nếu giao cho cái tên trẻ trâu kia thì nhà họ Triều chẳng biết còn sống trong phú quý được bao lâu nữa. Nhưng lúc quay lại cô mới biết Triều Duy mang đến cho mình tai họa. Hiện tại mọi người đều nhìn cô như thể cô là tình nhân bí mật của hắn ta vậy.
Danh sách chương