Những kẻ đó nghe thế liền sững sờ một lúc. Thước Vi Nhi uống nhầm thuốc hay sao? Theo lẽ thường, cô phải sợ sệt cúi đầu, mắt rơm rớm sắp khóc, toàn thân run lên vì sợ hãi mới đúng chứ? Nhưng người trước mắt lại bình thản, trong giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì. Ánh mắt sâu thẳm, sát khí lẳng lặng bao trùm.
“Mày điên à? Có biết mình đang nói gì không?”
“Thước Vi Nhi, mày chỉ là người hầu cấp bậc thấp nhất. Là người hầu của người hầu! Đừng lên mặt ở đây.”
Thước Vi Nhi nhìn chòng chọc vào đứa đang liến thoắng. Trong đầu cô lại bắt đầu nghĩ vài cách khiến nó sống không bằng chết. Nhà họ Triều đúng là không biết cách giáo dục, từ con cái đến người hầu trong nhà, ai ai cũng vô lễ vô nghĩa. Rõ ràng không có thực lực nhưng lại thích lôi kéo nhau, ỷ đông hiếp yếu.
Không cho mấy đứa này một bài học, chúng nó lại tưởng cô nhu nhược như nguyên thân.
“Tao đang nói chuyện với mày, mày đi đâu đấy? Quỳ xuống cho tao!”
Cô ta tiến lên kéo tay Thước Vi Nhi, muốn ép cô quỳ ngay hành lang. Nhưng còn chưa kịp chớp mắt đã ăn một cú đá ngay đầu gối. Cô ta quỳ sụp tại chỗ, gào khóc đinh tai nhức óc.
Cú đá này chuẩn xác vị trí, sử dụng sức lực hợp lý, nhìn bề ngoài thì không có máu me gì cả nhưng khả năng cao đã tổn thương đôi chân nặng nề.
“Cứ đòi quỳ mãi vậy thì đời này khỏi phải đứng nữa.”
Hai cô gái khác nhìn cảnh tượng này, sợ đến mức không dám nhúc nhích, nước mắt đã ướt mi. Thước Vi Nhi khinh thường nhìn bọn họ: “Không đủ năng lực thì đừng học theo người khác bày trò bắt nạt.”
“Vâng, vâng.”
“Chúng tôi biết rồi. Sau này sẽ không động đến cô nữa.”
Thước Vi Nhi lấy được hòm sơ cứu, ngang nhiên về phòng sập cửa. Hoàn toàn không coi mấy đứa vừa bị mình dạy dỗ ra cái đinh gì.
*
Vết thương trên tay đau rát, máu ứa ra, đôi chỗ còn làm mủ. Nếu để lâu hơn chắc chắn sẽ có sẹo.
Lúc đi tắm, Thước Vi Nhi thử nhìn khắp thân thể này, chỉ có hai chữ thôi: Thê thảm.
Toàn thân đều là vết thương, sau lưng có vết roi đánh, trên cánh tay chằng chịt vết cào. Chân còn dấu bị chó cắn, có cả vết bỏng do thuốc lá gây ra trên vai và bắp đùi. Những vết thương chỉ xử lý qua loa, tuy đã liền lại nhưng vẫn thấy dấu vết mờ mờ. Chắc do tuổi còn nhỏ nên làn da của nguyên thân rất tốt, hồi phục cũng nhanh.
Thật ra thân thể của Thương Linh cũng không khá hơn là bao. Cô là cỗ máy giết người, bị thương hiển nhiên không tránh được. Song, bác sĩ của tổ chức không phải tay mơ, những loại thuốc họ điều chế ra đều có tác dụng vượt trội, trị thương cực kỳ nhanh chóng.
Đáng tiếc, cô không thể quay lại tổ chức trong hình hài này.
Thước Vi Nhi biết hôm nay cô đã gây chuyện, trên dưới Triều gia nhất định không buông tha cho cô. Thân thể này lại quá yếu, nếu đối chọi với vài cô gái thì vẫn được, nhưng lỡ đối mặt với gã vệ sĩ lực lưỡng nào đó thì xem như toi đời.
Trước mắt, phải tìm cách rời khỏi đây đã.
Nguyên thân viết về gia đình trong nước mắt, từ khi còn là đứa bé, cô ấy đã nhận ra mình không ưu tú bằng anh chị, cũng chẳng được gia đình yêu thương chở che như bảo bối. Bằng chứng là khi thằng con trai hai mươi sáu tuổi đầu gây ra đại hoạ, cả nhà bọn bọ lại đành lòng đẩy một thiếu nữ mới mười tám tuổi vào hố sâu tăm tối.
Thước Vi Nhi không được đến trường, bị bắt nạt, sỉ nhục, bỏ đói, chịu những đau khổ từ thân xác đến tâm hồn. Còn nhà họ Thước vẫn sống an nhiên vui vẻ, hơn một năm trôi qua mà chẳng có ý định cứu giúp cô ấy.
Người nhà như vậy, hiển nhiên không thể nương nhờ.
Muốn rời khỏi đây cần hai thứ: Tiền và giấy tờ.
Hiện cô không phải là sát thủ, nhất cử nhất động chẳng có tổ chức ở phía sau lót đường. Cô chỉ là một công dân bình thường. Nếu không vì vậy, đêm nay cô sẽ lẻn vào trộm hết tiền và giấy tờ, cứ thế bỏ đi xem bọn họ làm được gì.
Thước Vi Nhi nhắm mắt lại, cô bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch trả tự do cho nguyên thân. Mục tiêu trong ba tháng nhất định phải thay đổi cục diện, chờ cô rời khỏi đây sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Từ trước đến giờ đều làm sát thủ, mơ ước nhỏ nhoi của cô là có thể sống cuộc đời bình dị, không có ân oán hận thù, làm một người không giàu có nhưng sống dễ chịu.
Ngoài trời mưa như trút nước, trong phòng bốc lên mùi khó chịu khiến cô khó dỗ giấc ngủ. Nhưng khi tiếng sét lóe lên, Thước Vi Nhi nghe rất rõ tiếng lạch cạch ngoài cửa sổ.
Nhà này nhiều người không muốn sống vậy sao?
Nếu là Thước Vi Nhi trước đây chắc không đời nào nghe ra âm thanh này. Nhưng Thương Linh quá nhàm chán với thủ đoạn cạy cửa lẻn vào phòng thế kia.
Tiếng bước chân truyền bên tai, cô đoán người này nhất định là nam. Bỉ ổi thật! Thủ đoạn đê hèn vậy mà cũng nghĩ ra được.
Thước Vi Nhi khéo léo giấu dây thép mà bản thân nhặt được ở nhà tắm vào ống tay áo. Cô thuộc nằm lòng phương châm làm việc của sát thủ: Luôn mang theo bên người ít nhất một vũ khí.
Dám lẻn vào phòng cô?
Vậy thì đừng mong lành lặn bước ra khỏi đây!
“Mày điên à? Có biết mình đang nói gì không?”
“Thước Vi Nhi, mày chỉ là người hầu cấp bậc thấp nhất. Là người hầu của người hầu! Đừng lên mặt ở đây.”
Thước Vi Nhi nhìn chòng chọc vào đứa đang liến thoắng. Trong đầu cô lại bắt đầu nghĩ vài cách khiến nó sống không bằng chết. Nhà họ Triều đúng là không biết cách giáo dục, từ con cái đến người hầu trong nhà, ai ai cũng vô lễ vô nghĩa. Rõ ràng không có thực lực nhưng lại thích lôi kéo nhau, ỷ đông hiếp yếu.
Không cho mấy đứa này một bài học, chúng nó lại tưởng cô nhu nhược như nguyên thân.
“Tao đang nói chuyện với mày, mày đi đâu đấy? Quỳ xuống cho tao!”
Cô ta tiến lên kéo tay Thước Vi Nhi, muốn ép cô quỳ ngay hành lang. Nhưng còn chưa kịp chớp mắt đã ăn một cú đá ngay đầu gối. Cô ta quỳ sụp tại chỗ, gào khóc đinh tai nhức óc.
Cú đá này chuẩn xác vị trí, sử dụng sức lực hợp lý, nhìn bề ngoài thì không có máu me gì cả nhưng khả năng cao đã tổn thương đôi chân nặng nề.
“Cứ đòi quỳ mãi vậy thì đời này khỏi phải đứng nữa.”
Hai cô gái khác nhìn cảnh tượng này, sợ đến mức không dám nhúc nhích, nước mắt đã ướt mi. Thước Vi Nhi khinh thường nhìn bọn họ: “Không đủ năng lực thì đừng học theo người khác bày trò bắt nạt.”
“Vâng, vâng.”
“Chúng tôi biết rồi. Sau này sẽ không động đến cô nữa.”
Thước Vi Nhi lấy được hòm sơ cứu, ngang nhiên về phòng sập cửa. Hoàn toàn không coi mấy đứa vừa bị mình dạy dỗ ra cái đinh gì.
*
Vết thương trên tay đau rát, máu ứa ra, đôi chỗ còn làm mủ. Nếu để lâu hơn chắc chắn sẽ có sẹo.
Lúc đi tắm, Thước Vi Nhi thử nhìn khắp thân thể này, chỉ có hai chữ thôi: Thê thảm.
Toàn thân đều là vết thương, sau lưng có vết roi đánh, trên cánh tay chằng chịt vết cào. Chân còn dấu bị chó cắn, có cả vết bỏng do thuốc lá gây ra trên vai và bắp đùi. Những vết thương chỉ xử lý qua loa, tuy đã liền lại nhưng vẫn thấy dấu vết mờ mờ. Chắc do tuổi còn nhỏ nên làn da của nguyên thân rất tốt, hồi phục cũng nhanh.
Thật ra thân thể của Thương Linh cũng không khá hơn là bao. Cô là cỗ máy giết người, bị thương hiển nhiên không tránh được. Song, bác sĩ của tổ chức không phải tay mơ, những loại thuốc họ điều chế ra đều có tác dụng vượt trội, trị thương cực kỳ nhanh chóng.
Đáng tiếc, cô không thể quay lại tổ chức trong hình hài này.
Thước Vi Nhi biết hôm nay cô đã gây chuyện, trên dưới Triều gia nhất định không buông tha cho cô. Thân thể này lại quá yếu, nếu đối chọi với vài cô gái thì vẫn được, nhưng lỡ đối mặt với gã vệ sĩ lực lưỡng nào đó thì xem như toi đời.
Trước mắt, phải tìm cách rời khỏi đây đã.
Nguyên thân viết về gia đình trong nước mắt, từ khi còn là đứa bé, cô ấy đã nhận ra mình không ưu tú bằng anh chị, cũng chẳng được gia đình yêu thương chở che như bảo bối. Bằng chứng là khi thằng con trai hai mươi sáu tuổi đầu gây ra đại hoạ, cả nhà bọn bọ lại đành lòng đẩy một thiếu nữ mới mười tám tuổi vào hố sâu tăm tối.
Thước Vi Nhi không được đến trường, bị bắt nạt, sỉ nhục, bỏ đói, chịu những đau khổ từ thân xác đến tâm hồn. Còn nhà họ Thước vẫn sống an nhiên vui vẻ, hơn một năm trôi qua mà chẳng có ý định cứu giúp cô ấy.
Người nhà như vậy, hiển nhiên không thể nương nhờ.
Muốn rời khỏi đây cần hai thứ: Tiền và giấy tờ.
Hiện cô không phải là sát thủ, nhất cử nhất động chẳng có tổ chức ở phía sau lót đường. Cô chỉ là một công dân bình thường. Nếu không vì vậy, đêm nay cô sẽ lẻn vào trộm hết tiền và giấy tờ, cứ thế bỏ đi xem bọn họ làm được gì.
Thước Vi Nhi nhắm mắt lại, cô bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch trả tự do cho nguyên thân. Mục tiêu trong ba tháng nhất định phải thay đổi cục diện, chờ cô rời khỏi đây sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Từ trước đến giờ đều làm sát thủ, mơ ước nhỏ nhoi của cô là có thể sống cuộc đời bình dị, không có ân oán hận thù, làm một người không giàu có nhưng sống dễ chịu.
Ngoài trời mưa như trút nước, trong phòng bốc lên mùi khó chịu khiến cô khó dỗ giấc ngủ. Nhưng khi tiếng sét lóe lên, Thước Vi Nhi nghe rất rõ tiếng lạch cạch ngoài cửa sổ.
Nhà này nhiều người không muốn sống vậy sao?
Nếu là Thước Vi Nhi trước đây chắc không đời nào nghe ra âm thanh này. Nhưng Thương Linh quá nhàm chán với thủ đoạn cạy cửa lẻn vào phòng thế kia.
Tiếng bước chân truyền bên tai, cô đoán người này nhất định là nam. Bỉ ổi thật! Thủ đoạn đê hèn vậy mà cũng nghĩ ra được.
Thước Vi Nhi khéo léo giấu dây thép mà bản thân nhặt được ở nhà tắm vào ống tay áo. Cô thuộc nằm lòng phương châm làm việc của sát thủ: Luôn mang theo bên người ít nhất một vũ khí.
Dám lẻn vào phòng cô?
Vậy thì đừng mong lành lặn bước ra khỏi đây!
Danh sách chương