Sở dĩ nguyên thân bị người hầu khác ức hiếp không chỉ bởi tính cách cô ấy quá nhu nhược mà còn do cấp bậc quá thấp.

Người hầu của người hầu là cái khỉ gió gì cơ chứ? Còn thua cả con chó nuôi trong nhà nữa.

Nhưng Thước Vi Nhi bị gia đình đem tới thay anh trai trả nợ và chuộc tội, cô ấy không dám phản kháng cũng chẳng có năng lực để phản kháng. Mỗi ngày, cô ấy chỉ mong bản thân bình yên, ăn chút cơm canh đạm bạc thôi là mãn nguyện rồi.

Thước Vi Nhi tốt nghiệp cấp Ba, đậu Đại học rồi nhưng lại không được đi học. Tất cả là nhờ ơn của gia đình cô ấy. Ngoại hình cô ấy không bắt mắt, nói trắng ra là quá tầm thường cộng với sự nhút nhát kia đã chôn vùi khí chất của nguyên thân.

Cuộc thi tăng cấp là điều nguyên thân nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Nhà họ Triều có quy định cứ hai năm thì sẽ tổ chức cuộc thi tăng cấp để phân loại người hầu. Những ai không có tư cách sẽ phải làm công việc nặng nhọc, vất vả và bẩn thỉu nhất, đồng nghĩa với việc bị bắt nạt như cơm bữa. Còn người đạt tư cách cao nhất sẽ có cơ hội ở gần chủ nhân hơn, làm việc nhẹ hơn, đãi ngộ cũng tốt hơn.

Cuộc thi sẽ có năm vòng với những thử thách khác nhau, không công bố nội dung thi trước đó. Tư cách Ba là thấp nhất, còn tư cách Một là cao nhất. Thước Vi Nhi nghe ngóng được sẽ có hai mươi người tham gia.

Ban đầu Triều Duy không đồng ý, hắn nhảy dựng lên: “Em là bảo bối của anh, em muốn gì anh cũng mang đến cho em. Không được nghĩ đến việc làm người hầu gì hết!”

Xem đi, tuổi trẻ thường nóng nảy thế đấy!

“À, thế thì tôi chẳng muốn gì hết. Cứ ở trong phòng này, nằm trên cái giường này chờ chết cũng được.”

Thước Vi Nhi ung dung cầm sách lên, tiếp tục đọc. Cô đọc chưa hết một trang, Triều Duy đã mặt đỏ bừng bừng bước tới giật sách ra, nắm lấy bả vai ốm yếu của cô mà hạ giọng: “Em thật sự muốn làm người hầu sao?”

“Không.”

Có điên không? Cô chỉ thích là sếp sòng thôi, hầu hạ cái gì chứ!

“Vậy sao còn muốn tham gia cuộc thi tăng cấp hả?”

“Tôi muốn trả thù.”

“Anh có thể…”

Cô biết hắn định nói gì, nhanh nhẹn mở lời: “Tôi muốn tự tay trả thù!”

Triều Duy trầm ngâm, nhìn cô rất lâu như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn cảm thấy Thước Vi Nhi hơi lạ. Trong ấn tượng của hắn, Vi Nhi quá đỗi dịu dàng, cô yếu ớt, lúc nào cũng thu mình trong vỏ bọc của bản thân, rụt rè không bao giờ dám nhìn thẳng người đối diện. Tính cách hắn cởi mở, thích những cô gái trẻ táo bạo và nóng bỏng nên hiển nhiên Thước Vi Nhi không làm hắn hứng thú được.

Khi chưa biết cô là ân nhân, hắn cảm thấy cô điên rồi nên mới dám đến tỏ tình với hắn. Thước Vi Nhi ánh mắt trong veo, ngước mặt nhìn hắn, giọng run rẩy: “Nhị thiếu gia, em… em thích anh…”

“Thích tôi? Cô thích tôi ở điểm nào?”

Vi Nhi hai má đỏ bừng, cúi đầu thật thấp, tóc đen óng ả được ánh đèn ngủ bao trùm vừa dịu dàng vừa ngây thơ: “Em thích tất cả. Anh tốt bụng, sâu sắc, phóng khoáng lại còn… đẹp trai.”

Đúng là thiếu nữ mới lớn dễ rung động. Hắn cười cười không nói gì, gọi quản gia Lý đến lôi cổ Thước Vi Nhi ra ngoài, phạt cô dọn toàn bộ nhà vệ sinh một tuần. Chỉ cần nhà vệ sinh bẩn thì cô không cần ăn cơm, cũng không cần về phòng. Thước Vi Nhi yếu đuối, khóc lóc suốt một tuần.

Tốt bụng? Hắn cảm thấy mình và tính từ này không liên quan gì đến nhau hết. Là cô tự đa tình, phóng đại điểm tốt mà thôi.

Triều Duy để làm vườn và tài xế trong nhà tùy tiện sỉ nhục Thước Vi Nhi. Muốn đánh muốn chửi, miễn đừng chết người thì sao cũng được. Đêm đó, hắn còn nổi hứng trêu chọc, để hai gã tài xế kia làm nhục Thước Vi Nhi. Nào ngờ cô chạy thoát được, nhưng lại chọn cách tự sát. Triều Duy không bận lòng, hắn khăn gói đi du lịch trời Âu với mấy cô em nóng bỏng, ngày đêm chìm trong hoan lạc.

Bây giờ biết cô chính là người từng cứu hắn, là người hắn tìm kiếm bấy lâu nên muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất! Vậy mà Thước Vi Nhi như biến thành người khác.

Cô lạnh lùng, tàn nhẫn, không thể hiện cảm xúc hay suy nghĩ ra bên ngoài khiến hắn bối rối và hoang mang. Một thiếu nữ mười chín tuổi, nói trở mặt là trở mặt liền ư?

Cô nói với hắn rằng muốn tự tay trả thù, ánh mắt đó không phải giỡn chơi. Triều Duy gật đầu đồng ý: “Được, nhưng em phải hứa với anh một điều.”

“Nói.”

“Không được phép rời khỏi anh.”

“Ừ.”

Hắn quan sát cô từ đầu đến cuối nhưng chẳng tìm được chút động lòng nào trong đôi mắt kia. Kể cả lời nói cũng không dư thừa, đạt được mục đích liền trùm chăn đi ngủ, không quan tâm hay hỏi han đến hắn.

Triều Duy buồn bã đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng còn để lại một câu: “Em nói phải giữ lời đó.”

Không có tiếng đáp lại, có vẻ cô đã ngủ rồi. Thước Vi Nhi không hơi đâu mà chú ý tới cảm xúc của Triều Duy, cô còn đang bận nghĩ cách làm sao để chiến thắng trong cuộc thi tăng cấp đây này.

Không rời khỏi hắn ư?

Nằm mơ à! Dĩ nhiên cô phải rời đi rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện