Tuy vụ án ở Hòe Viên quan trọng nhưng không đến nỗi chiếm hết hai mươi bốn giờ của Phó Dục Thư. Có chuyện không gấp được, thân phận của anh không phải là cảnh sát, chuyện muốn làm cũng chỉ có thể dựa vào Tống Vân. Thời gian còn lại anh vẫn phải làm việc của bản thân mình.

Sau khi chia tay với Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư nhanh chóng xuất viện, hơn nữa còn dọn ra khỏi Hòe Viên thực hiện lời hứa của mình. Căn nhà đối diện Tưởng gia lại không có chủ lần nữa, không biết tiếp theo sẽ là ai dọn đến.

Trở về quê, Phó Dục Thư đến trường học một chuyến xử lý một vài việc liên quan. Sau đó giao nửa phần đầu bản thảo đã xem xét, bổ sung và chỉnh sửa cho nhà xuất bản, nhân tiện thương lượng vấn đề nhuận bút luôn.

Trải qua một thời gian bận rộn, chớp mắt đã đến năm mới. Phó Dục Thư ở nhà không tránh khỏi bị cha mẹ nhắc nhở việc Tưởng Phẩm Nhất có đến thăm bọn họ vào dịp năm mới hay không. Anh muốn nói sự thật cho cha mẹ nghe. Nhưng thứ nhất là anh thật sự không muốn đi xem mắt nữa; Thứ hai là anh cảm giác chuyện tình cảm với Phẩm Nhất không dễ kết thúc như vậy, nếu sau này bọn họ quay lại với nhau, bây giờ lại nói cho cha mẹ nghe chuyện họ chia tay sẽ rất phiền phức.

Cha mẹ Phó Dục Thư tuy rất thấu tình đạt lý nhưng bản thân anh đã hơn ba mươi tuổi. Nếu một cô gái còn trẻ, xinh đẹp lại đối xử với con họ khi nóng khi lạnh như thế họ sẽ không ủng hộ anh và Tưởng Phẩm Nhất qua lại nữa.

Ở tuổi này, bất kể là bản thân Phó Dục Thư hay là ba mẹ anh cũng đã không còn kiên nhẫn được nữa.

Tết sắp đến rất nhiều nơi đã bắt đầu nghỉ lễ, Tưởng Phẩm Nhất cũng không ngoại lệ. Học sinh không cần đến lớp, cô cũng rất rảnh rỗi nhưng sự rảnh rỗi này khiến cuộc sống của cô càng thêm cam go.

Ngay cả lý do duy nhất có thể dùng để trì hoãn cũng không còn, Tưởng Phẩm Nhất thật sự không có cách nào cự tuyệt Cổ Lưu Thâm nữa.

Cô mang máng biết được vụ án tại Hòe Viên sẽ được xử phúc thẩm, có lẽ qua năm sẽ có kết quả. Đến lúc đó hẳn là cô có thể sống dễ chịu hơn. Những người kia sẽ bận bịu đối phó với công an, sẽ không có thời gian thúc ép cô.

Mang theo nỗi chờ đợi tuyệt vọng, Tưởng Phẩm Nhất đi cùng Cổ Lưu Thâm mua đồ tết. Thật là buồn cười mà, người bất bình thường như vậy lại còn muốn trải qua cuộc sống bình thường, quả thật khiến cô vui buồn lẫn lộn.

Ngồi trên xe Cổ Lưu Thâm, Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy áp lực không chịu được cho nên cô mở cửa sổ xe ra để mặc cho gió lạnh thổi vào.

Cổ Lưu Thâm liếc nhìn cô một cái: "Em hóng gió như vậy sẽ bị cảm."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Tôi nóng."

"Vậy thì tắt điều hòa." Anh ta vừa nói vừa tắt máy điều hòa.

Tưởng Phẩm Nhất vẫn kiên quyết: "Anh tắt tôi cũng không đóng cửa sổ lại."

Cổ Lưu Thâm thở hắt một cái, cau mày lại nhìn đường phía trước thôi không có ý kiến gì với hành động của cô nữa.

Hai người trên đường đến siêu thị sẽ đi ngang qua đoàn kịch nói thành phố Bình Giang. Tưởng Phẩm Nhất theo thói quen nhìn về phía đó khi xe chạy qua, vừa nhìn đã thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.

Xe tắt máy yên tĩnh dừng ở đó, chủ nhân không có trên xe, chắc đã đi vào trong.

Là xe của Phó Dục Thư, anh đã về rồi sao? Tưởng Phẩm Nhất khẩn trương đan chặt hai tay, dè dặt nhìn hình ảnh chiếc xe kia qua kính chiếu hậu, lại vội vội vàng vàng không muốn bị Cổ Lưu Thâm phát hiện, tâm trạng rối rắm vô cùng.

"Em đang xem cái gì?" Cuối cùng Cổ Lưu Thâm vẫn phát hiện. Anh nhìn qua kính chiếu hậu nhưng không thấy gì nên nói tiếp: "Có người đi theo chúng ta sao?"

Tưởng Phẩm Nhất vội nói: "Không có gì, mới vừa rồi đi ngang đoàn kịch nên nhìn vài lần thôi."

Lời của cô không phải hoàn toàn là nói dối, cho dù là Cổ Lưu Thâm cũng không thể nhận ra sơ hở, chỉ nhìn cô thêm vài lần rồi thôi.

Hai người đi đến siêu thị, một trước một sau xuống xe lạnh lùng đi kề nhau. Trong lúc đó bất kể Cổ Lưu Thâm nói gì Tưởng Phẩm Nhất đều trả lời lại rất nhạt nhẽo. Đối phương cũng chẳng để ý, vẫn cứ hỏi những câu mà anh ta quan tâm và mua đồ anh ta cần mua.

Lúc đi ngang qua khu quà tết, Cổ Lưu Thâm nói với Tưởng Phẩm Nhất: "Hằng năm đều tặng ba em mấy món này, chắc là ba em đã ăn đến chán rồi, năm nay chúng ta tặng món khác nhé?"

Tưởng Phẩm Nhất muốn sửa lưng anh, "chúng ta" trong câu nói của anh phải là "anh" và "cô", bọn họ vĩnh viễn không thể nào trở thành "chúng ta" được. Nhưng khi lời vừa đến miệng cô lại không cách nào nói ra được. Cho dù thật sự phải trả lời, cũng chỉ có thể là hai chữ "tùy anh" thôi.

Cổ Lưu Thâm nhoẻn môi cười, dựng đứng cổ áo khoác màu đen tôn lên làn da tái nhợt của anh ta. Lúc anh ta cười với người khác giống như một pho tượng sáp giả dối khiến người ta chán ghét.

Nhưng mà dù chán ghét thế nào cũng đành chịu, Tưởng Phẩm Nhất không có lựa chọn khác. Bây giờ cô là cá trên thớt, người ta muốn làm gì thì làm. Có thể trong tương lai không xa, cô sẽ kết thúc được hết tất cả những thứ này.

Hiện tại vẫn phải diễn kịch với bọn họ, đi trong đám người đông nghịt xung quanh, không ai hiểu được rốt cuộc lòng cô nghĩ gì. Cô không tài nào vứt bỏ bản thân mình, cũng kiên trì không để trái tim mình bị vứt đi.

Đi ra khỏi siêu thị, hai người đã xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, Tưởng Phẩm Nhất lịch sự xách một vài túi giúp Cổ Lưu Thâm. Cổ Lưu Thâm nói cảm ơn cô rồi quay người đi đến bãi đậu xe.

Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ chờ anh, có được cơ hội thoát khỏi anh, cô nhìn ngó hết tất cả xung quanh chẳng có mục đích gì. Trời mùa đông không khí trầm lặng khiến người ta cảm thấy áp lực. Tất cả đều là một màu xám xịt được có một chút màu xanh của sự sống. Giống như cuộc đời cô, tương lai là một màu đen tối không có chút hi vọng nào.

Bỗng nhiên cô phát hiện một bóng dáng quen thuộc đi ngược lại từ bãi đậu xe. Thân hình anh cao gầy trong đám người đông đúc, bộ đồ tây mỏng manh khiến anh thoạt nhìn hao gầy đi rất nhiều. Trên mặt anh không có nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt lanh lợi giấu sau cặp kính không gọng. Khuôn mặt anh tuấn khiến người đi đường không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái. Nhưng dù như thế anh cũng chẳng màng để ý chỉ nhìn về phía trước, bước nhanh vào siêu thị.

Anh đi mua đồ à? Cô đứng bên cửa hông, nhưng mắt anh nhìn thẳng không phát hiện ra cô, thậm chí là chưa hề nhìn cô lấy một cái. Thái độ anh đối với cô giống hệt như người xa lạ, điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy không cách nào chấp nhận được, trong lòng khó chịu vô cùng.

Cô đưa mắt nhìn về phía chỗ Cổ Lưu Thâm dừng xe, đúng lúc nhìn thấy anh ta đã lái xe đến cho nên đặt hết đồ trong tay xuống đất, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh ta. Cô nói mình làm rơi đồ ở trong siêu thị, giờ quay vào trong tìm, bảo anh đợi cô ở cửa.

Thật ra thì nếu là trước kia tất nhiên Cổ Lưu Thâm sẽ hoài nghi cô có vấn đề. Nhưng bây giờ Phó Dục Thư đã dọn đi, không còn ở thành phố Bình Giang nữa. Lần đó suýt nữa anh đã mất mạng, Cổ Lưu Thâm cảm thấy rằng anh cũng đã nhận được sự dạy dỗ rồi.

Anh ta cho rằng dù Phó Dục Thư còn muốn xen vào vụ án này nhưng Tưởng Phẩm Nhất cũng sẽ không mang sự an nguy của anh ra đùa giỡn. Cho nên anh ta không hoài nghi lời nói của Tưởng Phẩm Nhất, sau khi mang đồ cất vào xe thì tìm nơi đỗ đợi cô.

Vừa vào siêu thị, Tưởng Phẩm Nhất nhanh chóng đi khắp xung quanh, suy đoán xem Phó Dục Thư có thể đi nơi nào. Cuối cùng cô quyết định đến quầy quà tết xem thử, anh trở lại thành phố Bình Giang vào thời gian này ngoại trừ chúc tết bạn bè ra thì không có lý do gì khác.

Sự thật quả nhiên là không ngoài dự đoán của cô, Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy bóng dáng Phó Dục Thư ở quầy quà tết. Vóc dáng anh cao, dáng vẻ lựa chọn mua quà vừa nghiêm túc vừa hấp dẫn. Bước chân cô trì trệ không dám tiến lên kinh động anh, chỉ dám núp trong góc không người lén lút nhìn anh, hi vọng như vậy có thể giảm bớt nỗi nhớ nhung của mình.

Có lẽ ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất quá nóng bỏng, Phó Dục Thư đang lắng nghe người hướng dẫn ân cần giảng giải bỗng quay người nhìn về phía cô. Trong nháy mắt Tưởng Phẩm Nhất nhanh chân trốn ra sau quầy, hoảng hốt mong là anh không nhìn thấy cô! Cô trốn nhanh như vậy cho dù anh có thấy cũng sẽ không cho rằng đó là cô.

Cảm thấy may mắn, Tưởng Phẩm Nhất định chạy trốn qua phía bên kia. Nhưng cô còn chưa kịp quay người thì Phó Dục Thư đã xuất hiện tại nơi cô vừa đứng, cau mày nhìn cô từ đằng xa. Bộ đồ tây màu đen khiến anh càng thêm chững chạc, khí chất thâm trầm và không tầm thường khiến cô không cách nào dời mắt. Cô cảm thấy trái tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực, giống như trở về đêm hôm ấy khi bọn họ thuộc về nhau.

Phó Dục Thư đứng nguyên tại chỗ một lúc, dường như hơi chần chờ nhưng vẫn tiến về phía cô, anh dừng lại tại nơi cách cô chừng nửa mét.

"Đã lâu không gặp." Anh nói có vẻ xa lạ.

Tưởng Phẩm Nhất không dám mở miệng, cô sợ mình cất lời sẽ nghẹn ngào làm lộ khao khát sâu thẳm trong tim. Nhưng cô thật sự rất nhớ anh, nhớ lúc anh nghiêm túc, nhớ lúc anh dịu dàng, nhớ lúc anh dỗ dành cô, nhớ dáng vẻ anh mặc chiếc áo khoác thật dài xuất hiện trước mặt cô...

Cho đến nay, trong những ngày rời xa anh, cô nhớ anh hơn bất cứ lúc nào. Cô giấu bí mật này sâu tận trong lòng mình không thể nói với ai, giấu đến độ sắp sụp đổ.

Cô rất muốn nở nụ cười thật rạng rỡ trước mặt anh, nhưng cô nghĩ vẻ mặt cô bây giờ nhất định rất khó coi. Nếu không Phó Dục Thư đã không bước đến ôm lấy cô.

"Khóc cái gì." Anh thở dài, giơ tay lên lau đi giọt nước mắt vô thức của cô, nhìn cô ngẩn ngơ anh nói: "Anh đến chúc tết Tống Vân, tối nay sẽ quay về nhà, nếu em không muốn nhìn thấy anh chắc chắn sẽ nhanh chóng được như ý."

Tưởng Phẩm Nhất không cách nào khống chế mình ôm lấy anh, không để ý đến ánh mắt của những người khác trong siêu thị. Cô vòng tay ra sau lưng anh, siết chặt lấy eo anh, cởi dây thắt lưng áo khoác của anh ra một cách lộ liễu khiến những người khác được mở rộng tầm mắt.

"Phẩm Nhất." Phó Dục Thư gọi cô một tiếng, dường như muốn nhắc nhở cô nơi này là chỗ công cộng, không thích hợp làm chuyện thân mật như vậy. Nhưng lọt vào tai Tưởng Phẩm Nhất lại thành ý nghĩa khác, cô cho rằng anh không thích cô, đang cự tuyệt cô.

Nhớ đến sau khi Nhậm Hi ly hôn với anh bị anh đối xử vô tình, Tưởng Phẩm Nhất nảy sinh cảm giác đau lòng kỳ lạ, cô lập tức buông anh ra: "Xin lỗi, nhất thời kích động. Em đi trước anh cứ làm việc của anh đi." Dứt lời cô nhanh chóng bước đi, tránh để người ta đuổi sẽ mất hết sĩ diện.

Cô như vậy làm sao Phó Dục Thư còn có thể mua quà tết bỏ mặc cô không lo được. Anh nhanh chóng đuổi theo Tưởng Phẩm Nhất, nắm tay cô dắt ra khỏi siêu thị. Anh mặc kệ vẻ khẩn trương của Tưởng Phẩm Nhất, dẫn cô đi đến xe mình lập tức đẩy cô vào ghế lái phụ.

Tưởng Phẩm Nhất cẩn thận nhìn xung quanh, dọc đường cô sợ bị Cổ Lưu Thâm nhìn thấy. Nhưng may là Cổ Lưu Thâm đã dừng xe ở bãi đậu xe bên ngoài của siêu thị, còn xe Phó Dục Thư lại đậu ở bãi đậu xe bên phía khác. Bọn họ không chạm mặt nhau.

Lên xe Phó Dục Thư lập tức lái đi, Tưởng Phẩm Nhất vội nói: "Đừng, còn có người đang đợi em."

Phó Dục Thư cũng không nhìn cô lấy một cái: "Để anh ta chờ đi."

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác nhìn vẻ ương ngạnh hiếm có của Phó Dục Thư, trong lòng vừa vui mừng vừa rối rắm.

Chuyện này không thể trách anh, mọi chuyện phải trách chính cô. Người nói chia tay chính là cô, mà người nhìn thấy người ta rồi đuổi theo cũng là cô. Chuyện gì cũng là cô quyết định, suy nghĩ của Phó Dục Thư có ai quan tâm đâu?

Áy náy tràn ngập nội tâm, cô không thể cự tuyệt được đành lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cổ Lưu Thâm. Nói với anh bỗng có việc gấp nên mình đi trước.

Cô không quan tâm Cổ Lưu Thâm sẽ nghĩ thế nào. Hiện tại trong lòng cô chỉ có mỗi Phó Dục Thư, cô không muốn thay đổi tình trạng này, chỉ tự nhủ: Một lần thôi không có sao đâu, một lần này nữa thôi... hãy để cô bốc đồng một lần này nữa thôi.

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ Phó Dục Thư nghiêng đầu liếc cô một cái, thấy cô chậm chạp bấm điện thoại, anh rất muốn giật lấy điện thoại của cô. Không cho cô làm gì hết chỉ chuyên tâm ở bên anh, nhưng anh cũng biết bây giờ không phải lúc.

Có một tin xấu là anh còn phải đợi. Nhưng có một tin tốt là anh không phải đợi quá lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện