Hiện tại trời trong nắng ấm, gió mát hiu hiu, mang theo hơi nước từ đồng ruộng. Hít một hơi, không khí trong lành vào đầy phổi, một cảm giác an nhiên tĩnh lặng đến cực kỳ thoải mái. Tiểu Hàm híp mắt hưởng thụ cảm xúc dễ chịu từ thiên nhiên mang lại, đột nhiên.

"Út Út Út! Kéo.. kéo câu, cá cắn câu!" Giọng Tứ Tự gấp gáp vang lên bên tai, Tiểu Hàm theo bản năng nhìn xuống cây cần câu của mình, lúc này cần cầu đang bị cá cắn mồi giật giật lôi kéo chúi xuống dưới.

Tiểu Hàm kích động đứng bật dậy, giật mạnh cần câu. Một con cá rô thật to cỡ ba ngón tay đi theo dây câu trồi lên mặt nước.

"Oa, cá rô to quá!" Đây là câu trầm trồ của ba đứa nhỏ.

"Út may thật nha!" Là câu khen ngợi của Tứ Tứ.

"Đã thiệt!" Là câu hoan hô của Tứ Tự. Hoan hô xong cậu liền vội cắm cần câu của mình xuống đất sình, rồi đứng lên chạy tới giúp Tiểu Hàm gỡ con cá ra.

Cá rô nhảy rất mạnh, cộng thêm nhiều vây gai nhọn, nếu không cẩn thận sẽ bị nó đâm cho chảy máu. Nhưng Tứ Tự từ nhỏ rất quen với việc này, cho nên hành động nhanh lẹ, không chút vấp.

Đem con cá Rô để vào thùng gỗ đã được múc nước sẵn, mặt mày hí hửng tiếp tục móc mồi cho Tiểu Hàm.

Mồi câu thời này có nhiều loại, như là con giun, con sâu trong lá cây gáo, con ốc cắt thành từng miếng nhỏ, con tép, con cua ốm...

Mồi câu hôm nay của bọn họ là từ con giun trong đất. Tự nhiên vì như vậy mà Tiểu Hàm không bao giờ dám mốc mồi.

Cũng không biết cô ăn may, hay trúng phải bàn tay vàng. Chỉ biết sau khi câu dính con cá kia, thì kế tiếp đó, cô liên tục câu dính cá trong ánh mắt hâm mộ của những người khác.

Thả mồi câu xuống, chưa đầy một phút cần câu đã bị cá lôi mồi giật giật. Tiểu Hàm vui mừng giật câu, liền dính cá. Đều là những con cá rô to từ ba ngón tay nhỏ của cô trở lên. Những người khác thấy thế, cũng vây lại đây, thả mồi câu ở gần cạnh bên cô. Nhưng dù là vậy, dù hai dây câu song song gần nhau, vẫn như cũ cần câu cô dính cá mà của họ im lìm không có động tĩnh.

Dính cá liên tục, người vui người buồn. Tứ Tự cực kỳ kinh ngạc và vui vẻ, hầu như bỏ luôn cần câu của mình qua một bên, chuyên tâm gỡ cá và móc mồi cho Tiểu Hàm.

Chỉ ngồi tầm hơn một tiếng đồng hồ, nhưng Tiểu Hàm đã câu được hơn bốn chục con cá rô to. Này này này... đôi mắt của một đám nhỏ to tròn to tròn cùng hâm mộ. Thậm chí đã nài nỉ kêu Tiểu Hàm đổi cần câu với họ để họ câu thử, còn nhờ Tứ Tự đi móc mồi dùm... nhưng vẫn là không dính cá.

Bất quá sau hơn một tiếng đồng hồ. Liền không còn dính cá nữa. Thấy cá đã nhiều, Tiểu Hàm cũng không quá tham lam, đứng lên kêu Tứ Tự đi về nhà. Cô muốn khoe với cha mẹ mình câu được nhiều cá.

Đúng nha, có che mẹ để khoe khoang mấy lúc mình làm tốt, nhìn ánh mắt vui vẻ của họ, nhìn họ cười, họ hãnh diện vì mình, đó cũng là một loại hưởng thụ. Còn tốt hơn cái cảm giác bản thân mình chiến thắng. Đời trước cô không hưởng thụ được loại hạnh phúc này, nên đời này cô phải thật ra sức mà tận hưởng.

Tứ Tự xách thùng cá hí hửng chạy đi phía trước, Tiểu Hàm chậm chạm bước nhỏ bước nhỏ cầm theo hai cây cần câu đi phía sau. Nhìn anh năm hí hửng vui vẻ, cô cũng cực kỳ vui vẻ. Cái cảm giác này là vui từ ở tận trong lòng vui đi ra, vui bằng cảm giác ấm áp và hạnh phúc, thứ mà đời trước cô khó có.

Tứ Tự chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã vào tới nhà. Tiểu Hàm bước nhỏ bước chậm, vào sau. Lúc vào tới liền nhìn thấy Bao Ngọc Thủy đang tò mò thò đầu nhìn vào trong thùng gỗ, sau đó là biểu cảm kinh ngạc mà thốt lên.

"Trời, ở đâu nhiều cá quá vậy? Là hai anh em các con câu?"

"Dạ không phải!" Tứ Tự chạy mệt, lúc này vừa vuốt ngực thở dốc vừa nói một tiếng. Nói xong lại thở phì phò. Bao Ngọc Thủy chau mày khó hiểu.

"Vậy cá này đâu ra?"

Tứ Tự ưỡn ngực ngửa cổ, làm như thật tự hào mà nói: "Cá này đều là út câu, con chỉ giúp út móc mồi và gỡ cá!"

"Gì? út thôi mà câu nhiều như vậy? Hai anh em không lừa mẹ đi?"

"Không có lừa, thật sự, út giống như có phép màu, thả mồi xuống một chút xíu liền có cá cắn câu. Mẹ không thấy, anh Tứ Tứ và thằng Cu, thằng Tèo, thằng Tủn nhìn thấy hâm mộ cực kỳ."

Tiểu Hàm đem cần câu để dựa vào cửa ra vào, mỉm cười đi vào nhà.

"Thật đó mẹ, chỉ một mình con câu dính cá thôi. Mấy anh không câu dính" Nói với giọng con nít đầy đắc ý.

Bao Ngọc Thủy nghe thấy, nhìn con gái nhỏ đầu đầy mồ hôi, vội bước tới, kéo vạt áo của mình lau lau mồ hôi trên trán và mặt của Tiểu Hàm.

Đổi lại là đời trước, Tiểu Hàm nhất định sẽ ba bước né xa, ghét bỏ mà vội vàng dùng xà bông diệt trùng mà rửa mặt. Cô đời trước không đến mức bị bệnh khiết phích, nhưng cũng là có một chút chút thói quen ở sạch và không thích tiếp cận gần với người khác.

Chỉ là... hiện tại tuy vẫn còn mang theo chứng bệnh này, nhưng đối với những người trong nhà này là ngoại lệ.

Mùi mồ hôi, cùng với mùi đất sình ở trong vạt áo của mẹ làm cho Tiểu Hàm hơi nhíu mày, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng đó hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ. Cô tới nơi này, cô thích ứng nơi này nhanh như vậy, hoàn toàn bởi vì cô mê luyến cảm giác này. Cảm giác được cha mẹ yêu thương cưng chiều. Một ánh mắt đầy quan tâm và triều mến. Chỉ như vậy, cô đã cực kỳ mãn nguyện và thấy đủ.

"Con làm cách nào câu được nhiều cá như vậy?" Lau mặt cho con gái xong, Bao Ngọc Thủy liền tò mò mở miệng hỏi.

Tứ Tự cũng đi theo vểnh tai nghe. Ban nãy có nhiều người, cậu không muốn hỏi vì sợ bị đám bạn nghe lỏm, giờ mới đi theo hỏi.

"Đúng rồi Út, em làm sao mà cá chỉ ăn mồi câu của em thôi vậy?"

Câu hỏi này làm Tiểu Hàm ngơ ra, cô cũng không biết lý do ở đâu đâu a. Cô cũng không hiểu vì sao mình câu dính cá người khác lại không. Cô còn cho rằng mình có bàn tay vàng như trong tiểu thuyết hay nói đấy.

Chính là bị hỏi, làm sao mà biết. Nhún vai lắc đầu.

"Ai mà biết đâu mẹ, con chỉ biết anh năm móc mồi, con liền quăng câu xuống, ngồi yên lặng một lát, liền có cá cắn câu."

Này cũng chỉ là ăn may, hỏi không được thì thôi, Bao Ngọc Thủy và Tứ Tự cũng không tiếp tục truy vấn. Bao Ngọc Thủy lúc này là đang suy nghĩ, cá nhiều như vậy phải làm cái gì.

Cá này là cá câu được, lại do Tứ Tự tháo gỡ, do không biết nặng nhẹ lúc gỡ cá, con cá đều bị lưỡi câu móc chảy máu dập đầu.... rộng là sợ không sống được. Mà ăn thì sẽ không hết. Tuy rằng có thể hâm đi hâm lại. Nhưng mà...

Vừa lúc này cha Tiểu Hàm; Liên Hoàn Liên vác củi từ trên rừng núi về, ôm một bó củi to đi vào. Đem để xuống đất, nhướng mày nhìn mấy mẹ con.

"Ba mẹ con đang làm gì đó?"

Thấy cha về, Tứ Tự lại hớn hở chạy tới níu tay ông, lôi kéo ông tới khoe cá.

Liên Hoàn Liên cũng là giật mình một hồi, vui vẻ một hồi, sau đó mới xoay đầu hỏi vợ.

"Cá nhiều quá, em tính làm sao? Nhìn thấy chúng phờ hết rồi, rộng sợ không sống nổi."

Bao Ngọc Thủy gật gù nói: "Em cũng đang suy nghĩ nè. Cá nhiều như vậy, rộng thì sợ cá chết, mà nấu ăn thì cũng không ăn hết. Để hâm lại nhiều lần cũng mất ngon. Cá này lại to... Em tính bắt qua cho ông bà nội và bác hai tụi nhỏ một phần, còn lại thì một phần đem nấu canh rau, một phần đem kho lạt. Anh thấy sao?"

"Cá nhiều như vậy... chắc cũng tầm ba bốn chục con đi." Liên Hoàn Liên hỏi.

Tứ Tự liền vội nói. "Cha, là bốn mươi hai con."

"Bốn mươi hai con ah.. nhiều." Dừng một chút Liên Hoàn Liên mới nói với vợ: "Vậy theo ý em đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện