Mỗi người khi còn sống, đều sẽ gặp phải một hai địch thủ.
Mà Địch Nam nhất định xác định cùng khẳng định, Mạc Tư Lâu chính là địch thủ lớn nhất trong cuộc đời cậu.
Đi muội ngươi nhân sinh *** gia!!!
Đi muội ngươi học đệ vạn người mê!!!
Học đệ cái gì, chán ghét nhất!!! Chán ghét nhất!!!
Địch Nam còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạc Tư Lâu. Thời điểm đó, cậu đang tham gia một cuộc thi diễn thuyết ở trường cao nhị mình học. Chủ đề cuộc thi là gì cậu đã sớm quên, cậu chỉ nhớ rõ mình lúc ấy nói đến miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt. Lúc đó cậu còn trẻ, lại trung nhị [1], vẫn tự cho mình là đệ nhất…Thân là một người muốn trở thành nam tác giả tiểu thuyết, bình thường cậu vẫn rất kiêu ngạo về tài ăn nói của mình. Từ hồi tiểu học, văn cậu viết ra đã luôn được giáo viên xem như văn mẫu mà đọc.
Nhưng lần đó cậu đã nếm được cảm giác té từ đám mây xuống.
Hạng nhì.
Có lẽ thành tích này không tính là kém, nhưng mục tiêu của cậu lại là hạng nhất. Chỉ có người giành được hạng nhất mới có thể đại diện trường học tham gia cuộc thi của thành phố, hạng nhì, chẳng có nghĩa gì cả.
Cậu đã rõ ràng chắc chắn mình có thể lấy hạng nhất… Địch Nam đại não trống rỗng ngơ ngơ mà tiếp nhận tờ giấy khen mỏng manh chứa mấy từ “hạng hai” đầy châm chọc kia, chăm chăm nhìn hạng nhất đứng cách đó không xa.
Học sinh chuyển trường, một tuần trước mới chuyển tới đây.
Một lần chuyển này liền đem tờ giấy khen Địch Nam vốn xem như đã để sẵn trong túi chạy đi mất.
Hơn nữa người học sinh chuyển trường kia còn nhỏ hơn Địch Nam một năm.
Là học đệ trên danh nghĩa của Địch Nam.
Địch Nam còn chưa kịp hồi phục sau khi bị học đệ nhỏ hơn một lớp đánh bại, liền nhìn thấy cậu thiếu niên nhã nhặn thanh tú mặt không biểu tình lấy tờ gấy khen mà cậu đã tân tân khổ khổ chiến đấu nửa tháng vì nó rồi lại không may mà bỏ lỡ mất để kê bàn trong nhà ăn… Lấy kê bàn!!! Lấy kê bàn!!!
Nhưng mà đàn thảo nê mã vẫn chưa dừng lại.
Vài ngày sau, cậu được huynh đệ cùng kí túc xá báo cho biết, hoa khôi của ban mà cậu thầm mến hai năm, hướng ai kia thông báo, sau đó…
“Xin lỗi, tôi không thích nữ sinh trên mặt có nốt ruồi.”… Bị lãnh diễm cao quý cự tuyệt.
Sau đó hoa khôi một bên ôm mặt anh anh anh khóc chạy, một bên nói:” Đó là nốt ruồi mĩ nhân!” [2]
…
Địch Nam nổi giận, thật sự nổi giận!
Sự phẫn nộ của cậu đã bành trướng thành khí cầu, liền hùng hổ đi tìm ai kia…A, đúng rồi, tên của ai kia là Mạc Tư Lâu… Địch Nam cố gắng bày ra biểu tình thâm trầm trên mặt, cố gắng tạo nên một loại có tên là khí tràng bá vương nói:” Tuy rằng lần trước cậu thắng, nhưng mà sau này tôi quyết sẽ không thua! Hạng nhất là tôi, hoa khôi cũng là của tôi!”
Thiếu niên nhã nhặn thanh tú chỉ thản nhiên nhìn thoáng cậu, không nói gì, tiêu sái xoay người rời đi.
…Bị bơ hoàn toàn!!!
Địch Nam liền anh anh anh ôm mặt khóc chạy…Có sự tình gì bi thảm hơn việc đem đối phương trở thành địch thủ một đời của mình, kết quả lại bị cho biết rằng chính mình trong mắt hắn chỉ là một tên qua đường giáp… thậm chí còn kém hơn cả người qua đường giáp sao? Học đệ cái gì, chán ghét nhất!!!
Lên đại học, Địch Nam bước vào vòng luẩn quẩn của viết võng văn [3], kết thúc quyển sách đầu tiên viết trong ba tháng, cậu liền nhận được cành oliu phía trang web đưa ra, trở thành tác giả hợp đồng của Trung tâm từ đó về sau.
Trung tâm, trang web cấp BOSS của giới võng văn, nơi sinh ra vô số đại thần, mà trải qua ba năm ma luyện, Địch Nam trở thành một trong những tiểu thần của Trung tâm.
Tiểu thần là gì? Đó là so với tiểu trong suốt thì đỏ hơn chút chút, so với đại thần thì lại tồn tại như là tiểu trong suốt.
Nhưng mà Địch Nam không nổi danh dựa vào sách mình viết, mà là dựa vào việc bị ném đá.
Vì sao đâu? Chuyện này không thể không nhắc một chút đến truyện mà Địch Nam viết… Cậu viết đều là hậu cung ngựa đực tiểu hoàng thư, toàn truyện đều là xôi thịt đầy rẫy, cả câu chuyện thì đến hai phần ba đã được dựng lên từ H, cốt truyện chỉ có một chút tẹo, đọc hết toàn văn cơ bản ngoài H chính là thịt, trừ thịt chính là lên giường.
Cứ như vậy, cậu liền không thể không bị người ta phê phán. Ngươi nói ngươi viết văn ngựa đực thì thôi, toàn văn đều là H là cái khỉ gì a, sở dĩ nhiều người nói internet chứa nhiều văn học rác rưởi đều là do ngươi tạo thành đó! Nhưng mắng thì mắng, người xem ngược lại ngày càng nhiều. Huống chi Địch Nam tuy rằng toàn văn là thịt, nhưng mà thịt của cậu rất có trình độ, một đoạn H không hề có chữ vi phạm lệnh cấm khiến cho những người muốn báo cáo cậu hận đến nghiến răng lại không biết xuống tay bằng cách nào.
Vì thế, Địch Nam liền từ một đám lại một đám chửi rủa chậm rãi đỏ [4] lên.
Sau khi có Trung tâm tác giả làm hậu trường, Địch Nam hài lòng nhìn hố mới của mình đã đặt gạch, nghĩ đến việc không cần phải âu sầu tiền ăn hai tháng nữa, cậu tâm tình thật tốt mà mở ra file word bắt đầu gõ chữ.
Lúc này tình tiết của cậu đang đến cao trào nhỏ, nhân vật chính gặp một tiểu boss, đang muốn đẩy ngã…không phải đẩy ngã theo ý kia kia, mà là đẩy ngã theo đúng ý trên mặt chữ. Cái gì? Ngươi nói tiểu hoàng thư không cần phát triển cốt truyện? Đó là cần thiết a! Không đẩy ngã boss, làm sao cốt truyện chuyển sang thành thu thập hậu cung của boss chứ?
Địch Nam cười hắc hắc đáng khinh, bắt đầu gõ chữ.
…Ân, boss nên xuất hiện…Nên viết như thế nào mới có thể thể hiện khí tràng bá vương của boss a..
Địch Nam không tự chủ nhớ lại sự tình đau đớn hôm nay… Hôm nay, cậu thật vất vả mới thu thập đủ dũng khí thông báo với học muội mình thầm mến hai tháng, lại bị cho biết học muội đã có người trong lòng.
“Xin lỗi, học trưởng, nhưng mà em đã thích một người rồi.”, Học muội cười cười cự tuyệt.
“A, thế à.”, kì thật cậu cũng không ôm ấp hi vọng gì, cậu đã bị từ chối đến chai lì rồi, cậu chẳng qua chỉ muốn thử xem có em gái mắt mù nào coi trọng mình không…Không, không phải! Em gái nào thấy cậu chướng mắt mới bị mù!
“Người em thích, chắc anh cũng quen a, nghe nói hai người trước kia học chung một trường trung học, anh ấy tên là Mạc Tư Lâu đó.”, mặt học muội ửng hồng, sóng mắt uyển chuyển, bộ dáng nữ hài tử ngượng ngùng xấu hổ.
Mạc Tư Lâu, hoá ra là tên đó a…
…Cái gì? Lại là hắn! Cmn! Như thế nào lại là tên tiểu hỗn đản đó!
“Ừ, anh biết cậu ta.”, Địch Nam cảm giác đầu gối của mình trúng một tên.
“Học trưởng, kính nhờ anh, anh có thể giới thiệu em một chút sao?”, ánh mắt học muội lấp lánh nhìn cậu.
…Cmn! Ai muốn giúp tình địch mai mối a! Cô làm tôi đản đau [5] a!
“Được rồi!”
…Ai bảo mình đản đau đâu?
“Cảm ơn học trưởng, anh đúng là người tốt!”, học muội mỉm cười, giống như gió xuân phơi phới.
Trên mặt Địch Nam treo nụ cười, nói:” Không có gì.”, trong lòng lại là lệ rơi đầy mặt.
…Đây là lần thứ mấy thu được Phiếu người tốt rồi? Hình như có ai đã nói nếu thu được 120 phiếu sẽ thăng cấp thành Hoàng kim đấu sĩ [6] phải không?
Được rồi, cậu sẽ cố gắng luyện thành công Thiên mã lưu tinh quyền [7]… Seiya là cái đinh gì!
Hồi ức chấm dứt.
Bởi vì bi phẫn dẫn đến linh cảm như thác đổ, Địch Nam bắt đầu lộc cộc gõ bàn phím — —
Thần hắc ám đi ra cười tà nói:” Không sai, ta chính là tác giả sau màn! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chịu chết đi Trọng Mã ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”.
Trọng Mã đột nhiêm cảm thấy một luồng khí bá vương mạnh mẽ bao phủ khắp nơi, anh trở nên nghiêm túc nhìn người đi tới.
Phía đối diện là một nam tử tuấn tú, mắt phượng tối đen như mực nhưng mặt lại lạnh băng, có cảm giác như luôn luôn có người thiếu hắn hai trăm năm mươi vạn.
Cao thủ! Trọng Mã nín thở tập trung, lẳng lặng quan sát đối phương, vận sức chờ tấn công.
Chỉ thấy người kia tà mị cười, nói:” Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha trừ khi ngươi giết chết ta, nếu không hậu cung của ta sẽ không mở ra cho ngươi! Ngươi vĩnh viễn không thể thu nạp các lão bà tiểu thiếp muội muội của ta…”
“Tên *** tặc!”, Trọng mã chính nghĩa đầy mặt nói:” Ta muốn giết ngươi! Cứu vớt những nữ nhân đáng thương này!”
…
Ân, vì thế phía dưới có thể thuận lí thành chương [7] mà xử lí tiểu boss, sau đó hốt hết các nữ nhân kia, sau nữa cậu có thể thuần thục bắt đầu nghiệp vụ xây dựng xã hội hài hoà nhờ vào hành động hài hoà… Về phần tiểu boss này vì cái lông gì mà giống như ai ai ai kia, cậu mới sẽ không nói cho các ngươi cậu đã đem người nào đó vào đâu ha ha ha ha ha ha ha ha!
Vạn người mê học đệ cái gì, chán ghét nhất!
———-
[1] trung nhị (中二): Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.
[2] nốt ruồi mĩ nhân: Thông thường, người ta coi nốt ruồi mọc ở chính giữa đường thẳng nối liền phân thân tai với khoé miệng là nốt ruồi mỹ nhân. Nhưng cũng có nhiều giả thuyết khác. Có thuyết cho rằng nốt ruồi này nằm chéo dưới khoé miệng; có thuyết cho rằng nó nằm ở giữa lỗ mũi và khoé miệng, cũng có thuyết cho rằng nó mọc ở ấn đường nằm giữa hai lông mày. Thường mọi người cho rằng phụ nữ có nốt ruồi mỹ nhân đều rất xinh đẹp nhưng trên thực tế không hoàn toàn là như vậy. Thậm chí có người có nốt ruồi mỹ nhân còn xấu hơn là không có. Kỳ thực trong tên gọi “nốt ruồi mỹ nhân” trước đây, thì chữ “mỹ nhân” không mang ý nghĩa người đẹp, mà thiên về ý nghĩa quý nhân. Nữ có nốt ruồi giữa đường thẳng nối khoé miệng với phân thân tai thông thường đều giàu có cao quý.
[3] võng văn: văn viết trên mạng
[4] đỏ: là hồng nhân, ám chỉ người nổi tiếng. Nick của những người này thường được đổi thành màu đỏ, tùy theo độ nổi mà màu càng đậm, từ hồng đến mức đỏ quá chuyển thành tím (tử) luôn. Còn có một thể loại là tiểu trong suốt, tức là những người không có tiếng tăm gì. Nguồn: Góc nhỏ nhỏ
[5] đản đau: đau kịch liệt mà không dám nói ra
[6] Hoàng kim đấu sĩ: hồi đó mình đọc ở nhà nào có nói bên Trung gọi mấy bạn FA là Ma pháp sư, Hoàng kim đấu sĩ là cấp tiến hoá cao nhất =))
[7] Thiên mã lưu tinh quyền: là một chiêu của Hoàng kim đấu sĩ, cấp bậc nhân vật cao nhất trong truyện Saint Seiya.
4034970a304e251f2da22c0fa586c9177e3e53f4
Cái này hình như là Thiên mã lưu tinh quyền, mình không đọc truyện này nên cũng không rõ x”D
c83d70cf3bc79f3d3149230bbca1cd11728b2965
Bạn này hình như là Seiya á
[8] thuận lí thành chương: ý chỉ điều tự nhiên, hợp theo lí mà diễn ra
Mà Địch Nam nhất định xác định cùng khẳng định, Mạc Tư Lâu chính là địch thủ lớn nhất trong cuộc đời cậu.
Đi muội ngươi nhân sinh *** gia!!!
Đi muội ngươi học đệ vạn người mê!!!
Học đệ cái gì, chán ghét nhất!!! Chán ghét nhất!!!
Địch Nam còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạc Tư Lâu. Thời điểm đó, cậu đang tham gia một cuộc thi diễn thuyết ở trường cao nhị mình học. Chủ đề cuộc thi là gì cậu đã sớm quên, cậu chỉ nhớ rõ mình lúc ấy nói đến miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt. Lúc đó cậu còn trẻ, lại trung nhị [1], vẫn tự cho mình là đệ nhất…Thân là một người muốn trở thành nam tác giả tiểu thuyết, bình thường cậu vẫn rất kiêu ngạo về tài ăn nói của mình. Từ hồi tiểu học, văn cậu viết ra đã luôn được giáo viên xem như văn mẫu mà đọc.
Nhưng lần đó cậu đã nếm được cảm giác té từ đám mây xuống.
Hạng nhì.
Có lẽ thành tích này không tính là kém, nhưng mục tiêu của cậu lại là hạng nhất. Chỉ có người giành được hạng nhất mới có thể đại diện trường học tham gia cuộc thi của thành phố, hạng nhì, chẳng có nghĩa gì cả.
Cậu đã rõ ràng chắc chắn mình có thể lấy hạng nhất… Địch Nam đại não trống rỗng ngơ ngơ mà tiếp nhận tờ giấy khen mỏng manh chứa mấy từ “hạng hai” đầy châm chọc kia, chăm chăm nhìn hạng nhất đứng cách đó không xa.
Học sinh chuyển trường, một tuần trước mới chuyển tới đây.
Một lần chuyển này liền đem tờ giấy khen Địch Nam vốn xem như đã để sẵn trong túi chạy đi mất.
Hơn nữa người học sinh chuyển trường kia còn nhỏ hơn Địch Nam một năm.
Là học đệ trên danh nghĩa của Địch Nam.
Địch Nam còn chưa kịp hồi phục sau khi bị học đệ nhỏ hơn một lớp đánh bại, liền nhìn thấy cậu thiếu niên nhã nhặn thanh tú mặt không biểu tình lấy tờ gấy khen mà cậu đã tân tân khổ khổ chiến đấu nửa tháng vì nó rồi lại không may mà bỏ lỡ mất để kê bàn trong nhà ăn… Lấy kê bàn!!! Lấy kê bàn!!!
Nhưng mà đàn thảo nê mã vẫn chưa dừng lại.
Vài ngày sau, cậu được huynh đệ cùng kí túc xá báo cho biết, hoa khôi của ban mà cậu thầm mến hai năm, hướng ai kia thông báo, sau đó…
“Xin lỗi, tôi không thích nữ sinh trên mặt có nốt ruồi.”… Bị lãnh diễm cao quý cự tuyệt.
Sau đó hoa khôi một bên ôm mặt anh anh anh khóc chạy, một bên nói:” Đó là nốt ruồi mĩ nhân!” [2]
…
Địch Nam nổi giận, thật sự nổi giận!
Sự phẫn nộ của cậu đã bành trướng thành khí cầu, liền hùng hổ đi tìm ai kia…A, đúng rồi, tên của ai kia là Mạc Tư Lâu… Địch Nam cố gắng bày ra biểu tình thâm trầm trên mặt, cố gắng tạo nên một loại có tên là khí tràng bá vương nói:” Tuy rằng lần trước cậu thắng, nhưng mà sau này tôi quyết sẽ không thua! Hạng nhất là tôi, hoa khôi cũng là của tôi!”
Thiếu niên nhã nhặn thanh tú chỉ thản nhiên nhìn thoáng cậu, không nói gì, tiêu sái xoay người rời đi.
…Bị bơ hoàn toàn!!!
Địch Nam liền anh anh anh ôm mặt khóc chạy…Có sự tình gì bi thảm hơn việc đem đối phương trở thành địch thủ một đời của mình, kết quả lại bị cho biết rằng chính mình trong mắt hắn chỉ là một tên qua đường giáp… thậm chí còn kém hơn cả người qua đường giáp sao? Học đệ cái gì, chán ghét nhất!!!
Lên đại học, Địch Nam bước vào vòng luẩn quẩn của viết võng văn [3], kết thúc quyển sách đầu tiên viết trong ba tháng, cậu liền nhận được cành oliu phía trang web đưa ra, trở thành tác giả hợp đồng của Trung tâm từ đó về sau.
Trung tâm, trang web cấp BOSS của giới võng văn, nơi sinh ra vô số đại thần, mà trải qua ba năm ma luyện, Địch Nam trở thành một trong những tiểu thần của Trung tâm.
Tiểu thần là gì? Đó là so với tiểu trong suốt thì đỏ hơn chút chút, so với đại thần thì lại tồn tại như là tiểu trong suốt.
Nhưng mà Địch Nam không nổi danh dựa vào sách mình viết, mà là dựa vào việc bị ném đá.
Vì sao đâu? Chuyện này không thể không nhắc một chút đến truyện mà Địch Nam viết… Cậu viết đều là hậu cung ngựa đực tiểu hoàng thư, toàn truyện đều là xôi thịt đầy rẫy, cả câu chuyện thì đến hai phần ba đã được dựng lên từ H, cốt truyện chỉ có một chút tẹo, đọc hết toàn văn cơ bản ngoài H chính là thịt, trừ thịt chính là lên giường.
Cứ như vậy, cậu liền không thể không bị người ta phê phán. Ngươi nói ngươi viết văn ngựa đực thì thôi, toàn văn đều là H là cái khỉ gì a, sở dĩ nhiều người nói internet chứa nhiều văn học rác rưởi đều là do ngươi tạo thành đó! Nhưng mắng thì mắng, người xem ngược lại ngày càng nhiều. Huống chi Địch Nam tuy rằng toàn văn là thịt, nhưng mà thịt của cậu rất có trình độ, một đoạn H không hề có chữ vi phạm lệnh cấm khiến cho những người muốn báo cáo cậu hận đến nghiến răng lại không biết xuống tay bằng cách nào.
Vì thế, Địch Nam liền từ một đám lại một đám chửi rủa chậm rãi đỏ [4] lên.
Sau khi có Trung tâm tác giả làm hậu trường, Địch Nam hài lòng nhìn hố mới của mình đã đặt gạch, nghĩ đến việc không cần phải âu sầu tiền ăn hai tháng nữa, cậu tâm tình thật tốt mà mở ra file word bắt đầu gõ chữ.
Lúc này tình tiết của cậu đang đến cao trào nhỏ, nhân vật chính gặp một tiểu boss, đang muốn đẩy ngã…không phải đẩy ngã theo ý kia kia, mà là đẩy ngã theo đúng ý trên mặt chữ. Cái gì? Ngươi nói tiểu hoàng thư không cần phát triển cốt truyện? Đó là cần thiết a! Không đẩy ngã boss, làm sao cốt truyện chuyển sang thành thu thập hậu cung của boss chứ?
Địch Nam cười hắc hắc đáng khinh, bắt đầu gõ chữ.
…Ân, boss nên xuất hiện…Nên viết như thế nào mới có thể thể hiện khí tràng bá vương của boss a..
Địch Nam không tự chủ nhớ lại sự tình đau đớn hôm nay… Hôm nay, cậu thật vất vả mới thu thập đủ dũng khí thông báo với học muội mình thầm mến hai tháng, lại bị cho biết học muội đã có người trong lòng.
“Xin lỗi, học trưởng, nhưng mà em đã thích một người rồi.”, Học muội cười cười cự tuyệt.
“A, thế à.”, kì thật cậu cũng không ôm ấp hi vọng gì, cậu đã bị từ chối đến chai lì rồi, cậu chẳng qua chỉ muốn thử xem có em gái mắt mù nào coi trọng mình không…Không, không phải! Em gái nào thấy cậu chướng mắt mới bị mù!
“Người em thích, chắc anh cũng quen a, nghe nói hai người trước kia học chung một trường trung học, anh ấy tên là Mạc Tư Lâu đó.”, mặt học muội ửng hồng, sóng mắt uyển chuyển, bộ dáng nữ hài tử ngượng ngùng xấu hổ.
Mạc Tư Lâu, hoá ra là tên đó a…
…Cái gì? Lại là hắn! Cmn! Như thế nào lại là tên tiểu hỗn đản đó!
“Ừ, anh biết cậu ta.”, Địch Nam cảm giác đầu gối của mình trúng một tên.
“Học trưởng, kính nhờ anh, anh có thể giới thiệu em một chút sao?”, ánh mắt học muội lấp lánh nhìn cậu.
…Cmn! Ai muốn giúp tình địch mai mối a! Cô làm tôi đản đau [5] a!
“Được rồi!”
…Ai bảo mình đản đau đâu?
“Cảm ơn học trưởng, anh đúng là người tốt!”, học muội mỉm cười, giống như gió xuân phơi phới.
Trên mặt Địch Nam treo nụ cười, nói:” Không có gì.”, trong lòng lại là lệ rơi đầy mặt.
…Đây là lần thứ mấy thu được Phiếu người tốt rồi? Hình như có ai đã nói nếu thu được 120 phiếu sẽ thăng cấp thành Hoàng kim đấu sĩ [6] phải không?
Được rồi, cậu sẽ cố gắng luyện thành công Thiên mã lưu tinh quyền [7]… Seiya là cái đinh gì!
Hồi ức chấm dứt.
Bởi vì bi phẫn dẫn đến linh cảm như thác đổ, Địch Nam bắt đầu lộc cộc gõ bàn phím — —
Thần hắc ám đi ra cười tà nói:” Không sai, ta chính là tác giả sau màn! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chịu chết đi Trọng Mã ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”.
Trọng Mã đột nhiêm cảm thấy một luồng khí bá vương mạnh mẽ bao phủ khắp nơi, anh trở nên nghiêm túc nhìn người đi tới.
Phía đối diện là một nam tử tuấn tú, mắt phượng tối đen như mực nhưng mặt lại lạnh băng, có cảm giác như luôn luôn có người thiếu hắn hai trăm năm mươi vạn.
Cao thủ! Trọng Mã nín thở tập trung, lẳng lặng quan sát đối phương, vận sức chờ tấn công.
Chỉ thấy người kia tà mị cười, nói:” Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha trừ khi ngươi giết chết ta, nếu không hậu cung của ta sẽ không mở ra cho ngươi! Ngươi vĩnh viễn không thể thu nạp các lão bà tiểu thiếp muội muội của ta…”
“Tên *** tặc!”, Trọng mã chính nghĩa đầy mặt nói:” Ta muốn giết ngươi! Cứu vớt những nữ nhân đáng thương này!”
…
Ân, vì thế phía dưới có thể thuận lí thành chương [7] mà xử lí tiểu boss, sau đó hốt hết các nữ nhân kia, sau nữa cậu có thể thuần thục bắt đầu nghiệp vụ xây dựng xã hội hài hoà nhờ vào hành động hài hoà… Về phần tiểu boss này vì cái lông gì mà giống như ai ai ai kia, cậu mới sẽ không nói cho các ngươi cậu đã đem người nào đó vào đâu ha ha ha ha ha ha ha ha!
Vạn người mê học đệ cái gì, chán ghét nhất!
———-
[1] trung nhị (中二): Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.
[2] nốt ruồi mĩ nhân: Thông thường, người ta coi nốt ruồi mọc ở chính giữa đường thẳng nối liền phân thân tai với khoé miệng là nốt ruồi mỹ nhân. Nhưng cũng có nhiều giả thuyết khác. Có thuyết cho rằng nốt ruồi này nằm chéo dưới khoé miệng; có thuyết cho rằng nó nằm ở giữa lỗ mũi và khoé miệng, cũng có thuyết cho rằng nó mọc ở ấn đường nằm giữa hai lông mày. Thường mọi người cho rằng phụ nữ có nốt ruồi mỹ nhân đều rất xinh đẹp nhưng trên thực tế không hoàn toàn là như vậy. Thậm chí có người có nốt ruồi mỹ nhân còn xấu hơn là không có. Kỳ thực trong tên gọi “nốt ruồi mỹ nhân” trước đây, thì chữ “mỹ nhân” không mang ý nghĩa người đẹp, mà thiên về ý nghĩa quý nhân. Nữ có nốt ruồi giữa đường thẳng nối khoé miệng với phân thân tai thông thường đều giàu có cao quý.
[3] võng văn: văn viết trên mạng
[4] đỏ: là hồng nhân, ám chỉ người nổi tiếng. Nick của những người này thường được đổi thành màu đỏ, tùy theo độ nổi mà màu càng đậm, từ hồng đến mức đỏ quá chuyển thành tím (tử) luôn. Còn có một thể loại là tiểu trong suốt, tức là những người không có tiếng tăm gì. Nguồn: Góc nhỏ nhỏ
[5] đản đau: đau kịch liệt mà không dám nói ra
[6] Hoàng kim đấu sĩ: hồi đó mình đọc ở nhà nào có nói bên Trung gọi mấy bạn FA là Ma pháp sư, Hoàng kim đấu sĩ là cấp tiến hoá cao nhất =))
[7] Thiên mã lưu tinh quyền: là một chiêu của Hoàng kim đấu sĩ, cấp bậc nhân vật cao nhất trong truyện Saint Seiya.
4034970a304e251f2da22c0fa586c9177e3e53f4
Cái này hình như là Thiên mã lưu tinh quyền, mình không đọc truyện này nên cũng không rõ x”D
c83d70cf3bc79f3d3149230bbca1cd11728b2965
Bạn này hình như là Seiya á
[8] thuận lí thành chương: ý chỉ điều tự nhiên, hợp theo lí mà diễn ra
Danh sách chương