Mùi hương thật ôn hòa, từ trước đến nay Nguyễn Tinh Thư cũng không biết, nguyên lai loại rượu mạnh như Tequila này cũng có lúc ôn nhu.

Nguyễn Tinh Thư lập tức xuống tay, vừa rồi còn nghĩ trực tiếp đánh có hơi quá mức hay không, nhưng mà đối mặt mấy tên thiếu đánh trước mặt, Nguyễn Tinh Thư nhăn nhăn cái mũi nhỏ tinh xảo mượt mà, cậu quyết định vẫn là thô bạo một chút cũng được.

Nguyễn Tinh Thư một quyền đi xuống, mũi của Liêu Triệu Tạ đau nhức, Liêu Triệu Tạ che mũi lại.

"Lão tử thảo*, con mẹ nó......" tiếng của Liêu Triệu Tạ đột nhiên ngừng lại, nhìn máu mũi trên tay, không dám tin tưởng nhìn Nguyễn Tinh Thư, đôi mắt lật rồi ngất đi.

[*Đã giải thích ở chương 13]

Mặt khác hai người thấy lão đại đã hôn mê, khó xử nhìn Nguyễn Tinh Thư, sau đó hai người liếc nhau, nâng Liêu Triệu Tạ dậy đưa đi.

Nguyễn Tinh Thư vẫy vẫy tay, nhìn thoáng qua trên khớp xương sưng đỏ, nhặt đồng phục bỏ ở trên mặt đất chỉnh chỉnh tề tề mặc vào, vừa chuyển đầu liền thấy Sở Hạc Châu ôm ngực dựa vào ven tường cười như không cười nhìn cậu.

Màu đỏ ửng lặng lẽ bò lên trên gương mặt Nguyễn Tinh Thư, đến mức tai cũng đỏ lên, mắt nai dời đi, giống như là một con nai con bị bắt được đang hoảng loạn.

Nguyễn Tinh Thư như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ bị Sở Hạc Châu thấy, cái này vì sao lại bị Sở Hạc Châu nhìn thấy, cậu đánh nhau.

Ở Sở Hạc Châu trước mặt vừa nãy một quyền kia của Nguyễn Tinh Thư căn bản là không tính là đánh nhau, nhưng mà một quyền kia của Nguyễn Tinh Thư thật sự làm Sở Hạc Châu kinh ngạc.

Thì ra tiểu bạch thỏ thật sự sẽ cắn người.

"Dễ ngửi sao? Lúc nãy." Sở Hạc Châu tới gần Nguyễn Tinh Thư, mùi hương Tequila chanh càng ngày càng mãnh liệt, tin tức tố của Nguyễn Tinh Thư lập tức bắt đầu kịch liệt đáp lại.

Được đáp lại khiến Sở Hạc Châu cảm giác chính mình sắp không khống chế được tin tức tố của mình, quả nho mềm mại ngọt ngào, làm cho người muốn cắn một ngụm vào trong miệng, Sở Hạc Châu nhìn Nguyễn Tinh Thư bằng ánh mắt sâu thẳm.

Nguyên nhân Sở Hạc Châu thả ra tin tức tố chính là muốn biết tin tức tố của Nguyễn Tinh Thư rốt cuộc có phải có thể ảnh hưởng mình hay không, hiện tại đã biết.

Trăm phần trăm có thể.

Nguyễn Tinh Thư bị Sở Hạc Châu tin tức tố huân choáng váng, khuôn mặt đỏ rực, trong ánh mắt chứa lệ quang nhìn Sở Hạc Châu, môi hơi hơi nhấp, mang theo ánh nước, muốn âu yếm.

Sở Hạc Châu hung hăng nhéo chính mình một cái, đúng là điên rồi.

Sở Hạc Châu lấy ra thuốc ức chế từ trong túi ném vào trong lòng ngực Nguyễn Tinh Thư, bước chân lui về phía sau vài bước, thu hồi tin tức tố của mình, để Nguyễn Tinh Thư tự mình bình phục một chút, hắn cũng không nghĩ kích thích Nguyễn Tinh Thư quá độ, làm cho cậu động dục.

"Phun đi, toàn thân cậu hiện tại đều là mùi nho." Sở Hạc Châu nghe mùi nho trong không khí, ngọt thơm không ngấy, ngọt lịm, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, làm người khác không có cách nào xem nhẹ.

Nguyễn Tinh Thư vươn tay bắt lấy bình thuốc ức chế, giơ tay phun trên cổ mình, che lấp một thân mùi nho kia.

Mặt Nguyễn Tinh Thư hiện tại vẫn còn hồng, đầu ngón tay cũng phiếm hồng, mềm mại cầm thuốc ức chế, khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh ngoan ngoãn nhu thuận.

Sở Hạc Châu nâng bước đi tới bên cạnh Nguyễn Tinh Thư, nhịn không được nói một câu: "Thật đúng là quả nho."

Vừa hồng vừa ngọt vừa mềm, đúng là không phụ mùi hương tin tức tố của hắn.

Sau khi Sở Hạc Châu rời khỏi, chân Nguyễn Tinh Thư mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, Nguyễn Tinh Thư sờ sờ gương mặt của mình, giống như là phát sốt, tay chạm vào rất nóng, không cần nhìn gương Nguyễn Tinh Thư cũng biết hiện tại chính mình là bộ dáng gì.

Nguyễn Tinh Thư nhịn không được hít hít mũi, trên thuốc ức chế có mùi hương Tequila chanh của Sở Hạc Châu, người giống hắn, mạnh mẽ bá đạo cường ngạnh, nhưng lại mang theo một chút ngây ngô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện