"Đốt độc" không sắc không vị, là dược vật do Vưu Thái y chế ra khi còn sống. Thứ thuốc này có thể khử được thạch tín, hạc đỉnh hồng, hạt tam vĩ, âm linh thảo và nhiều loại kịch độc khác, cách dùng đơn giản, chỉ cần bỏ vào vào rượu hoặc đồ ăn có độc, độc tính liền tiêu tan không thấy.

Thứ thuốc này còn một đặc tính nếu bỏ vào nước không độc, dược tính sẽ xung khắc với nước mà đun sôi nước. Tống Dương vừa rồi đã bỏ một nhúm "Đốt độc" vào bát nước của gã trung niên Thổ Phiên.

Bình tĩnh xét lại, khi mới bắt đầu đánh cuộc Tống Dương không định làm bừa, quang minh chính đại mà thắng lại tăng thêm phần thú vị, nếu không khi cất rượu mạnh chỉ cần bỏ độc vào chén rượu của gã Thổ Phiên là được.

Hơn nữa Tống Dương cũng không nghĩ tới phải thi ngồi thiền, hai trận trước hắn nắm chắc phần thắng.

Thẳng cho tới khi gã thủ lĩnh Thổ Phiên mập mạp đánh lão bà không chịu nhận thua.

Tống Dương muốn công bằng thi đấu cũng thật khó. Người Thổ Phiên chơi xấu thế Tống Dương cũng sẽ không khách khí.

Tuy nhiên gã trung niên Thổ Phiên kia có thể chịu tới bây giờ cho tới tận khi bọt nước nổi lên, bát nước bốc hơi mới kiên trì không nổi, kêu oai oái nhảy dựng lên không thể cố được nữa, đỉnh đầu bỏng rộp lên lao xuống đài tìm đồng bọn nhờ rịt thuốc.

Tống Dương phất tay giải khai huyệt đạo cho Nhị ngốc, đồng thời cười với người Thổ Phiên:

- Cái bao lớn nhà ngươi, thực có chút khí thế của Phật tổ đó.

Nhị ngốc cười ha ha bỏ bát nước trên đỉnh đầu xuống, uống hai ngụm rồi đưa cho Tống Dương, ra hiệu hắn đã dịu cổ họng.

Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng gã thủ lĩnh Thổ Phiên mập mạp ít nhất cũng có thể hiểu được thủ hạ của mình đã bị tính kế, tức giận đến mắng xối xả, trách tội người Nam Lý giả dối làm bừa.

Tống Dương khí định thần nhàn:

- Là chính gã làm nước sôi, kết quả bị bỏng còn trách được ai? Ít nói nhảm đi, hoặc là lập tức nhận thua, hoặc cho người lên đánh với ta trận cuối.

Gã thủ lĩnh Thổ Phiên mặt mày dữ tợn:

- Là chính ngươi muốn chết. – sau đó tức giận rống to – Người câm, người câm…

Theo tiếng rống, một người cao không đến ngực người lớn, nhưng mập tới khoảng bốn trăm cân (cân cổ TQ bằng ½ kg chuẩn hiện đại), ầm ầm thùng thùng chạy lên.

Gã mập mạp đen lên đài, cũng không bận tâm ánh mắt người ngoài quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu với thủ lĩnh Thổ Phiên. Sau đó liên tục khoa tay múa chân, hỏi thủ lĩnh gọi mình đến làm gì, miệng vừa a a ô ô nói gì đó, thật sự là bị câm.

Gã thủ lĩnh chỉ Tống Dương:

- Đập chết hắn. Người câm mặt mày mê man, hai tay lại khoa khoa khua khoắng có vẻ buồn bực, không rõ vì sao phải đánh chết Tống Dương, gã thủ lĩnh Thổ Phiên vung một tay đánh vào mặt gã:

- Ta bảo ngươi đánh thì đánh cho ta!

Người câm không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu hai cái, đứng dậy nhưng chưa lên đài đối mặt với Tống Dương vội mà chuyển mình chạy xuống dưới đài.

Tất cả mọi người đều có vẻ buồn bực, tiếng cười không dứt, nhưng rất nhanh tiếng cười đã bị tiếng kinh hô thay thế, người câm không phải sợ hãi mà là chạy đi lấy binh khí…. Một cái chùy cao bằng nửa thân người.

Đại chùy lớn như vậy, sợ không tới hai ba trăm cân.

Tần Trùy cũng hoảng sợ, khẽ nói với Tống Dương:

- Trần này ta đánh thay ngươi.

Tống Dương lắc đầu từ chối, nhìn vẻ mặt gã thủ lĩnh Thổ Phiên đắc ý hỏi:

- Gã câm này là nô lệ?

Xem thái độ hung ác của gã thủ lĩnh Thổ Phiên đối với người câm, lại thêm diện mạo cổ quái của người câm, hai mắt cách xa nhau mà lòng trắng lại nhiều đến dọa người, khác hẳn với người Thổ Phiên, hẳn là đến từ dị tộc. Bởi vậy Tống Dương đoán gã là nô lệ.

Quả nhiên, thủ lĩnh Thổ Phiên bĩu môi:

- Đánh Nam Lý không cần người Thổ Phiên tự mình động thủ, chỉ cần nô lệ như vậy động thủ là đủ rồi.

Thân thế người câm gã thủ lĩnh Thổ Phiên cũng không rõ lắm, vài năm trước mua được từ trong tay bọn buôn nô lệ, lúc ấy chỉ thấy gã khỏe mạnh vô cùng lam việc rất tốt, sau mới phát hiện ra gã có cái dũng mãnh của trăm người. Trong đội ngũ đi xa tới mấy ngàn dặm đều có võ sỹ hùng mạnh áp đội, mà đội người Thổ Phiên này chủ yếu là dựa vào người câm. Bình thường tính tình người câm cũng hiền lành, chủ nhân tùy ý đánh chửi cũng không phản kháng, vả lại rất trung thành và tận tâm, một khi thấy có cướp gã là kẻ đầu tiên lao ra liều mạng, sự hung mãnh khiến cho người ta sợ hãi.

Lúc này người câm đã cầm chùy, chạy lên cầu thang lên đài, nhưng vẫn chưa lên đài mà phất tay ô ô a a nói gì đó với Tống Dương, ra hiệu muốn hắn xuống đài so tài… Người câm lại thêm vũ khí cũng phải đến sáu bảy cân, gã cũng lo đài cao không chịu được sức nặng đó.

Tống Dương cười ha hả:

- Dưới đài cũng tốt!

Cầm đao của mình nhảy xuống.

Tần Trùy theo sát bên hắn, vẫn thấp giọng khuyên nhủ:

- Huynh đệ, ta biết ngươi một thân võ nghệ tốt, chẳng qua trận này không nên đánh, ngươi phải tin ta để cho ta tới.

Tống Dương lại cự tuyệt ý tốt của Tần Trùy.

Biết Tống Dương phải đấu võ Tần Trùy còn như thế, phần đông dân chúng Thanh Dương đang vây xem lại càng thêm lo lắng, có người âm thầm đoán Tống Dương mang tuyệt kỹ, nhưng nhiều người cảm thấy hắn chỉ là khí phách thư sinh, là thiếu niên yếu đuối. Dù sao, nhìn thân thể người câm và vũ khí trong tay cũng có tư cách đơn thương độc mã tấn công một thành trấn bình thường, quái vật như thế, đừng nói người thường, kể cả võ sĩ bình thường cũng không có đường sống.

Vài người biết chút võ kỹ thấp giọng bàn nhau nếu chính mình phải đánh với người câm thì nên làm thế nào, kết luận gần như tất cả đều giống nhau, dựa vào thân pháp linh hoạt, nhảy nhót làm tiêu hao sức đối phương, đây là con đường thủ thắng duy nhất.

Mọi người lùi lại xa xa, Hồng Ba Vệ nhận được lệnh của Nhâm Tiểu Bộ, ám nỏ lên sẽ dây đứng quanh trận sẵn sàng đón địch, nếu chẳng may Tống Dương không địch lại, bất kể thế nào cũng phải cứu cái mạng nhỏ của hắn trước, còn lại nói sau…

Tuy chủ nhân liên thanh thúc giục, người câm lại không chút vội vã, tạm thời giữ đồng nhân trong người, quỳ gối xuống, ngẩng đầu lên trời, làm một nghi thức kỳ lạ. Ban đầu Tống Dương còn tưởng gã xin thần thánh ban cho thắng lợi, nhưng nhìn một hồi mới hiểu thì ra người câm không cầu thắng mà cầu cho Tống Dương, hy vọng sau khi chết linh hồn Tống Dương có thể được siêu thoát, vĩnh viễn tự do, vĩnh viễn an lạc.

Tâm tư gã không khó lý giải, Tống Dương không phải giặc cướp không cần giết, nhưng gã đã từng thề sẽ nghe theo nghiêm mệnh của chủ nhân…. Những gì có thể làm cho Tống Dương cũng chỉ có cầu nguyện thế này.

Tống Dương cười cười, không ngờ gật đầu với gã:

- Đa tạ.

Người câm không thể nói nhưng có thể nghe, thấy hắn cảm tạ, sắc mặt gã càng thêm uể oải, chậm rãi lắc lắc đầu, mang theo đồng nhân đứng dậy, làm một thủ thế có ý "Bắt đầu đi", sau đó kêu to một tiếng lao đến.

Gần bảy trăm cân lao đến, gã câm chạy như điên thanh thế kinh người, dân chúng thành Thanh Dương vây xem đều có cảm giác đất dưới chân hơi rung rung. Nhưng kế tiếp, nháy mắt, đất dưới chấn đột nhiên chấn động tăng thêm vài lần, trong vô số ánh mắt kinh hãi, Tống Dương chỉ nặng hơn trăm cân (chừng 60-70kg theo tiêu chuẩn hiện đại – gọi là công cân) dáng người còn hơi gầy yếu không ngờ bước chân còn nặng hơn người câm đến mấy lần, hung tợn nghênh đón đối thủ.

Liền sau đó là tiếng đùng đoàng sắt thép va vào nhau đinh tai nhức óc.

Nào có thân pháp linh hoạt gì, cũng chẳng thấy chạy quanh tìm thắng, cách đánh của long tước, chỉ tiến không lùi, được ăn cả ngã về không!

Chiến đao không chút hoa lệ nhìn như đơn bạc nở rộ mạnh mẽ, khí thế thay đổi, như Mật tông phục ma, đón đòn cứng rắn của đồng nhân không chút hạ phong.

Tần Trùy trợn tròn mắt, Nhâm Tiểu Bộ trợn tròn mắt, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, chưa từng thấy qua ai lấy trường đao dùng sức mạnh bá đạo mà đỡ đại chùy. Mà bản thân Tống Dương dùng dưới kình lực thiêu đốt của Long tước chuyển toàn thân như mãnh thú khoác áo lửa, miệng rống lên không ngừng, một đao lại một đao bổ xuống thanh chùy.

Đảo mắt đã giao nhau mười kích, người câm phải lui dần về sau từng bước.

Tống Dương chiếm được thượng phong.

Mười lăm tuổi bắt đầu tập võ, đến năm mười bảy tuổi hắn đã đột phá cảnh giới chữ Đinh, trở thành võ sĩ thượng phẩm, nhưng trong nửa năm sau đó võ công tiến bộ chậm hơn, cho tới nửa năm trước khi Vưu thái y gặp chuyện không may.

Kiếp này, người thương yêu hắn nhất đã bỏ đi, chỉ có báo thù, nếu không bi phẫn trong lòng Tống Dương không biết lấy gì phát tiết, cảm xúc này lại hợp với bản chất cứng cỏi hống hách của Long tước, ở Yến Tử Bình, trong nửa năm túc trực bên linh cữu của Vưu thái y, Tống Dương tiến bộ cực kỳ nhanh, đến khi rời khỏi trấn nhỏ tới Thanh Dương, tuy chưa đạt tới cảnh giới chữ Bính, nhưng cũng còn cách không xa.

Mà lúc này đao trong tay hắn cũng không phải vật phàm, Tống Dương như hổ thêm cánh.

Nhiều lần, người câm lại lui một bước.

Một lát sau, vẫn là liên tiếp giao kích, người câm lui liền bảy bước, mà thế công mãnh liệt của Tống Dương cũng đổi hướng, đang vọt lên phía trước như gió đột nhiên đập xuống như lôi đình.

Lửa bắn tung tóe, đao chém như đá lớn đập xuống, người câm chỉ còn duy nhất một động tác: giơ chùy lên đỡ đao thứ nhất, lại giơ chùy lên đỡ đao thứ hai, đao thứ ba, đao thứ tư…

Mắt thường có thể thấy được, dưới làn đao liên tiếp chém xuống, người câm như một cái đinh bị Tống Dương "đinh đinh" đóng xuống đất từng đao.

Đến khi đầu gối chìm xuống đất, thái dương người câm nứt ra, thở hổn hển như trâu, chỉ trong khoảng thời gian uống một chén trà thắt lưng gã lún xuống, thất khiếu cũng tràn máu tươi, nhưng lúc này theo tiếng rống to của Tống Dương, một đao cuối cùng đánh xuống thật mạnh.

Bảo đao gào thét, cuối cùng chịu không nổi lực đập liên tiếp, vết nứt hình thành từ lần trước luyện tập toác ra gãy làm hai, người câm miệng phun máu tươi, một nửa thân thể lún xuống đất, hoàn toàn chết ngất.

Tống Dương nhìn đoạn đao trong tay, miệng thì thầm:

- Lại gãy rồi? – Nói xong, lấy ra một viên thuốc từ trong túi thuốc tùy thân cho người câm ăn, sau đó quay đầu nhìn thủ lĩnh Thổ Phiên đang trợn mắt há mồm mặt mày trắng bệch:

- Dập đầu nhận sai, để lại đồ đạc rồi cút đi, đừng quên quần áo cũng để lại.

Nói xong, nghĩ nghĩ một chút, nói với nữ tử người Thổ Phiên vừa hát kia:

- Ngươi là nữ nhân không cần cởi đồ.

Tống Dương nói xong mấy câu, mọi người vây xem như mới tỉnh từ trong mộng.

Trận này coi như rèn sắt, Nhâm Tiểu Bộ ở trên đài nhìn rất rõ ràng, Công chúa điện hạ siết chặt hai nắm tay, nghiến răng nghiến lợi:

- Ta không tin, không có khả năng…

Ba năm trước đây hắn chỉ là một tiểu ngỗ tác không am hiểu võ công, hiện tại không ngờ đã vượt xa cả mình? Đánh thắng đương nhiên đáng vui mừng, nhưng không hiểu sao Công chúa lại rất giận.

Bên cạnh Công chúa, một nữ tử mặc đồ Hồng Ba Vệ xì một tiếng:

- Tiểu Phất, không thể không phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện