Sâu thẳm trong Nam hoang là thứ quái vật mọi rợ, kinh khủng như thế nào?

Chúng có lực lượng hùng mạnh, có thể nhảy lên cao đến mấy trượng, móng vuốt sắc bén chỉ cần hơi giơ lên là có thể phá nát khiên gỗ bẻ gãy trưởng đao, thân thể của chúng rất rắn chắc, ngoại trừ loại mâu lớn không gì có thể gây nên thương tổn cho chúng; thiên tính của chúng là tàn nhẫn, có thể thản nhiên ăn tươi nuốt sống, không hề sợ hãi đao thương xung quanh mà chỉ biết vùi đầu vào đống thịt tươi trước mặt.

Thứ kẻ thù như thế thì có khác gì bóng đè, thứ kẻ thù như vậy cứ ùn ùn kéo đến.

Nếu chỉ có Yến quân, mặc dù tộc mọi tới có nhanh có đột ngột thế nào, bọn họ cũng có khả năng ứng phó một khoảng thời gian, muốn đánh đuổi đám quái vật này về núi có thể là không được, nhưng ít ra có thể ngăn cản chậm lại bước tiến của chúng, chủ lực Yến quân có thể có cơ hội rút lui.

Nhưng trong chiến trận không chỉ có Yến quân, mà còn có một đám quân Nam Lý muốn kéo kẻ thù cùng nhau xuống suối vàng, cùng nhau gặp Diêm vương để dập đầu! Vương gia có lệnh, - Bỏ qua tộc mọi, giết Yến địch.

Tộc mọi … Bọn họ cũng là thức ăn cho tộc mọi, nhưng bọn họ cũng là một cánh tay của tộc mọi.

Không hề trì hoãn, Yến quân nhanh chóng sụp đổ, bốn phương sĩ tốt vội vàng thoát thân, nhưng Yến quân cũng phát hiện ra rất nhanh, mất quân yểm hộ, không có đồng bạn phối hợp chiến đấu, lại càng không thể là đối thủ của đám tộc mọi với thân thể hùng mạnh thế kia; mà lúc trước đã ác chiến hơn một ngày, thể lực tổn hao rất nhiều, vả lại một đám người chỉ trông vào hai cái đùi để chạy trốn, làm sao có khả năng chạy thoát khỏi sự tàn sát của lũ tộc mọi vốn có thể tự do chạy nhảy trong rừng núi?

Đáng tiếc, khi Yến nhân hiểu được đạo lý này, quân trận đã hoàn toàn sụp đổ.

Tai ương trên đầu Yến nhân, là một bữa tiệc thịnh soạn cho quái vật tộc mọi.

Trong thời khắc này, chủ soái của Yến nhân Mục Đồng rốt cục cũng hiểu, Trấn Tây vương Nam Lý vì sao lại đưa chiến trường tới cạnh Nam Hoang.

Hành quân đánh giặc không phải là chuyện đùa, Yến nhân không phải đồ ngốc, chủ soái Mục Đồng lại có danh là một vị tướng vô cùng cẩn thận ở Yến Quốc, Cảnh Thái chính là thấy được kết cục thể thảm của Thổ Phiên lúc trước, mới cố ý chọn một vị đại nguyên soái có tâm tư cẩn thận như vậy.

Trước lúc chiến đấu, Mục Đồng đã tỉ mỉ chuẩn bị, làm đủ loại tình báo, cũng có tinh nhuệ thám mã đến Nam Hoang điều tra. Nhưng có liên quân tới Nam Hoang… ngoại trừ Tống Dương, Hổ Phách từng đi qua, ngoại trừ Hoa Nghiêm và quân sĩ vẫn trường kỳ đóng quân biên phòng, đừng nói là đám Yến binh ngoại lai. Ngay chính người dân Nam Lý cũng không biết Thập Vạn Hồng Hoang đến tột cùng là như thế nào.

Những người bình thường có thể nghĩ tới. Vùng núi hoang dã đáng sợ, ngày đêm vang lên những tiếng rít không ngừng nghỉ, gió thổi lay động cành cây ngọn cỏ run rẩy không ngớt. Bọn họ lại làm sao hiểu được, Nam Hoang vốn là yên tĩnh, an bình; lại càng không hiểu được sự xáo động hiện tại là vì ở trong đang phát sinh biến hóa kịch liệt.

Quân Yến quốc so với Thổ Phiên thua càng oan uổng hơn, Phiên Tử bị mắc vào lửa dữ ít nhất còn là do con người làm ra. Nhưng Yến quân lại thua, chết ở trong tay tộc mọi, đương nhiên tộc mọi có thể nhấm nháp tới máu thịt của Yến quốc nhanh như vậy, công của Trấn Tây vương không thể không có.

Nhưng muốn nói đến "thua", bên thua thảm nhất không phải là Phiên Tử, không phải là Yến nhân. Mà là Nam Lý: đầu tiên là cao nguyên xâm lược, sau đó Yến nhân đột kích. Toàn bộ đất nước đều bị chiến tranh cuốn vào, hiện giờ bắc cảnh Nam Lý cùng thành trì Trung Lục, gần như đều bị Yến nhân phá hủy, phóng hỏa đốt cho đất khô cằn, Tây Cương cũng không hơn được bao nhiêu, mười chỗ thì chín chỗ không còn gì, đất đai hoang phế.

Hiện tại chiến hỏa chưa lui Tộc mọi lại tới. Là kiếp nạn chân chính, không thể ngăn cản. Nói đến nói đi, xét đến cùng thì cũng chỉ có bốn chữ: trời quên Nam Lý!

Góc nam Trung thổ, Nam Lý với hơn mấy trăm năm lịch sử tiêu vong rồi.

Chiến trường Bình Châu, quân Yến Nam hùng mạnh là thế nay đã toán loạn.

Quân trận huy hoàng, bị quái vật từ Nam Hoang đánh đến mức mục nát, tiếng gào thét của quân tốt cũng tiếng rít của Tộc mọi hòa vào, cùng với không khí tràn ngập máu tanh làm người ta buồn nôn quyện vào nhau, thẳng hướng lên không trung, rất lâu không tán đi… Không biết khi nào, không trung dần dần hội tụ, một đám quạ đen vô số kể, che trời khuất nắng.

Mặc dù biết rằng đám súc sinh này là chạy tới ăn xác chết, nhưng vẫn làm cho người ta không khỏi suy nghĩ: chúng nó liệu có phải là những oan hồn trên đất kia biến thành không.

Không khó đoán được, từ hôm nay trở đi, mãi cho về sau rất lâu, đàn quạ trong không trung vẫn đuổi theo hành động của Man nhân, đến tốt cùng là bao lâu mới có thể tán đi được? Nửa năm, một năm, hoặc là ba năm năm năm, không ai có thể biết đáp án.

Mà sáp nhập chiến trường, đi theo đám tộc mọi đã đánh tan quân trận, sau khi nếm được vị ngon từ thịt người, phát giác ra trận săn này cũng không còn dễ dàng nữa, trở nên càng tham lam, hung ác, gặm sạch xương trên tay, liêm hết máu trên tay, chúng nó tiếp tục xung phong…

Số Yến quân chân chính có thể chạy thoát khỏi Bình châu cũng không nhiêu, những người sống sót này lại phát hiện ra một sự kiện: dọc đường đánh từ Chiết Kiều quan đi, bọn họ đã xuống tay hơi quá độc ác, thành trì của người Nam Lý, phần lớn đều bị bọn họ phá hủy, cho nên hiện tại vô hiểm khả thủ vô quan khả ngự, phải chính điện đối mặt với cuộc tấn công của tộc mọi, còn không bằng trực tiếp tự sát đi cho nhanh; bọn họ đã giết rất nhiều người, dân chúng Nam Lý thương vong thê thảm, thế cho nên bọn họ không có cách để tìm đủ "mồi", dẫn dắt sự chú ý của tộc mọi.

Trấn Tây Vương dùng chính tính mạng của mình và binh lính dưới quyền, tự tay làm ra một hồi kịch, ông đã đánh bại được đám quân xâm lược tàn phá Nam Lý, đào hố chôn tất cả những kẻ có gan đặt chân lên đất nước này.

Ngọc nát đá tan. Trấn Tây Vương dùng vô số nhân mệnh chiêu cáo thiên hạ: nam, man!

Nửa tháng sau cuộc chiến Bình Châu, Cảnh Thái đang ngồi trên long ý uống dược trà thì thu được hai phần quân báo đồng thời, gần đây hắn có chút mệt nhọc, lười tự xem, gọi Tiểu Trùng Tử đọc.

Cái thứ nhất đến từ đại doanh của một tòa binh mã, gọi là "Trấn Tĩnh", đống quân ở phụ cần của thành Hồng Dao.

Cho tới nay ở phụ cần Hồng Dao Đại Yến vãn có ba cái đại doanh đóng quân, nhưng từ sau khi Yến Quốc khai chiến, quốc nội binh mã thường xuyên điều động, phụ cận Hồng Dao cũng đã điều đi hai tòa đại doanh đến chinh quân Nam tham gia xâm lược Nam Lý, hiện tại ngoài thành Hồng Dao chỉ còn có một tòa binh mã là Trấn Tĩnh.

Theo như quân báo thì Trấn Tĩnh phát hiện chỗ ẩn thân của dư nghiệt phản quân Trấn Khánh, đại doanh đang xuất binh tiến hành thanh trừ, cũng trình báo. Như vậy có gì mới mẻ, quan quân phát hiện phản nghịch tự nhiên phải lập tức xuất binh, không cần báo trước với triều đình, nếu không thư báo phải mười ngày mới đến tay được, nghịch tặc cũng đã sớm chạy mất rồi. Cảnh Thái gật đầu, ra hiệu để cho Tiểu Trung Tử tiếp tực đọc phần quân báo kia.

Phần quân báo còn lại là về chiến sự ở Nam Lý… không chờ Tiểu Trùng Tử đọc xong, "loảng xoảng" một tiếng chén trà rơi xuống đất, Hoàng Đế chấn động! Bất kể như thế nào cũng không thể tưởng được, càng không tiếp thụ được chuyện này, một nhánh quân to như vậy, mắt thấy sắp đại thắng tới nơi, không ngờ gặp phải bọn Tộc mọi đánh tới như lũ quét, cứ thế thương vong thảm trọng toàn quân gần như bị diệt.

Càng làm cho hắn giật mình hơn là ở phía sau: ngày hôm nay, tân quân báo từ Nam Lý tới, Tộc mọi sau khi xung trận bắt đầu tập kích quấy rối nhân gian.

Ngày thứ ba, lại có quân báo, một đoàn Tộc mọi đang từ phía Nam chạy về phía Bắc, tàn quân Yến quốc còn ở Nam Lý cũng không ngăn cản. Cầu triều đình cho phép bọn họ rút về nước.

Nam Hoang tuy là một vùng núi trùng điệp, nhưng đó là trên cảnh lớn. Nó nằm ở chỗ đất trũng của Trung Thổ. Tộc mọi nhiều đời đều sinh ra lớn lên ở đây, thiên tính cùng bản năng sẽ không nguyện đi đến những nơi quá cao, mà phía tây và cao nguyên Nam Lý giáp ranh, địa thế so với phía Nam, Trung Lục và phương Bắc đều cao hơn. Đám Tộc mọi xông vào đánh đổ chiến trường Nam Lý này, tuy là tản ra xung quanh để đánh. Nhưng phương hướng mà chúng tiến tới, vẫn chọn hướng Bắc mà đi.

Đại Yến ngay tại phương bắc Nam Lý.

Kỳ thật ba trăm năm trước có đại họa tương đồng như vậy, quỹ tích tiến quân của quái vật cũng là như thế. Từ Nam Hoang tiến vào khu vực Đại Yến hiện nay.

Số lượng Tộc mọi tiến vào nhân gian. Bây giờ còn không có báo cáo rõ ràng, nhưng chỉ cần xem chúng có thể đánh sụp chiến trường Bình Châu, thì cũng không khó đoán ra quy mô, hiện giờ muốn khống chết chúng ở lại Nam Lý là không thể, Yến Quốc không thể không tăng đề phòng. Cảnh Thái không dám chậm trễ, lập tức triệu tập quần thần thảo luận. Rất nhanh liền truyền thành chỉ xuống, tăng cảnh vệ ở thành Hồng Dao. Mệnh lệnh cho những chi đội phụ cận tiến tới sát cổng thành, chỉnh đốn phòng ngự chuẩn bị đại chiến vân vân…

Ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu, ba ngày kế, cũng không có tin tức nào đặc biệt hữu dụng, mãi đến ngày thứ bảy, lại có một tin dữ đưa tới: Hồng Dao quan rơi vào tay giặc!

Cảnh Thái vừa nghe thấy tin này thét lên một tiếng "A" kinh hãi, sau đóđi theo tức giận trách mắng:

- Không có khả năng! Tộc mọi không có khả năng nhanh như vậy!

Đích xác không có khả năng, Tộc mọi giờ phút này còn tại Nam Lý, chạy tới thành Hồng Dao là kẻ khác: đến từ quân tinh nhuệ Nam Hỏa, là trước đây do Hồng Đại lĩnh hai nghìn Thiền Dạ Xoa cùng ba nghìn binh lính Nam Lý từ Trịnh Chuyển – Liên quân.

Thành Hồng Dao là nơi như thế nào? Thành đã được xây ngàn năm, đừng nói là Đại Yến, lịch sử của tòa thành này so với Đại Hồng còn sớm hơn mấy trăm năm.

Sát cổng thành quy mô bình thường, như địa thế đặc thù, vị trí càng đặc thù.

Thành Hồng Dao nằm ở phía nam Đại Yến, nằm ở vị trí bụng của Yến Quốc, phía Nam còn có bình nguyên, cách Nam Lý biên cảnh còn có mấy trăm dặm. Trước sau đều là gò đất, đất bằng, chỉ có hai bên sườn trái phái Hồng Dao có ngọn núi hiển yếu bảo vệ, dễ thủ khó công.

Trước khi xâm nhập phía nam, trước Yến Hồng Dao cùng Chiết Kiều quan Nam Lý, còn cách nhau bảy tòa đại doanh binh mã, lấy thực lực cùng quân lực của Nam Lý, căn bản là không có khả năng đánh qua bảy tòa binh mã doanh này, cho nên Hồng Dao tuy rằng hiểm yếu nhưng không có "đất dụng võ", phía nam không có uy hiếp, tòa thành này cũng không cần nói tới trọng yếu thế nào.

Nhưng khi Tộc mọi đột kích, Hồng Dao lại trở thành nơi đầu tiên hộ vệ Đại Yến, cũng là phòng tuyến quan trọng nhất, phải biết rằng, ba trăm năm trước quái vật Nam Hoang tàn sát, chính là dừng lại ở Hồng Dao, cuối cùng cũng không có nhảy vào chân chính Hán cảnh.

Vốn ở Hồng Dao phương bắc Yến Quốc cách không xa có ba tòa đại doanh, một khi phát sinh chiến sự, mấy vạn nhân mã bất cứ lúc nào cũng có thể vào thành trú, đến lúc đó Hồng Dao sẽ biến hóa nhanh chóng, từ một toàn thành phổ thông trở thành trọng trấn binh gia, hùng quan sắt thép.

Nhưng Yến Đính, Cảnh Thái làm sao có khả năng nghĩ đến, ba trăm năm qua Tộc mọi vẫn luôn ngoan ngoãn, sớm không nháo muộn không nháo, lại cố tính lúc này rời núi? Đóng quân Nam cảnh, chứ nhiều đại doanh đều tập kết cùng một chỗ, tạo thành quân viễn chinh lẻn vào Nam Lý, chôn vùi ở Bình Châu, hiện giờ khoảng cách Hồng Dao gần nhất có quy mô nhất cũng chỉ có Trẫn Tĩnh đại doanh

Bảy ngày trước Cảnh Thái nhận được tin Tộc mọi rời núi, năm ngày trước Tình Thành truyền xuống ý chỉ điều quân tăng mạnh cảnh vệ cho Hồng Dao, chuẩn bị đánh đổ Tộc mọi, đến hiện tại đội ngũ sợ là vừa mới vừa mới bắt đầu tập kết, xuất phát, hiện tại khẳng định còn không có đi vào bên trong thành… Ngay vào lúc mấu chốt này, thành Hồng Dao lại bị Nam Hỏa đoạt đến tay, giờ phút này dù có là thằng ngốc, cũng có thể hiểu được Nam Hỏa từ phía Tây đi đến Nam ngàn dặm xa xôi, chạy tới đây đoạt tòa thành bình sinh vốn chẳng có tác dụng này là để làm gì…

Chính Nam Hỏa ở Đại Yến phóng hỏa còn sợ không đủ, bọn họ còn muốn đem đám lũ quét Tộc mọi vào Yến, đưa cuộc chiến từ Nam Hoang, khởi nguyên vốn là hạo kiếp của Nam Lý, đưa tới đất nước của địch quốc.

Vạn dân tử thì tử, thiên hạ vong liền vong, trong lúc chiến tranh lòng người không tồn từ bi chỉ có thù hận!

Ý tưởng của Tống Dương, Tạ Tư Trạc tính kế.

Khi biết được Tộc mọi ở Nam Hoang đang xáo động, rất có khả năng sắp tới sẽ nhảy vào nhân gian, Tống Dương đã sinh ra tâm tư tàn nhẫn này… nếu hạo kiếp thật sự không thể tránh được, như thế thì đại gia nên cùng nhau gặp xui xẻo mới được.

Nhưng chỉ cần có thành Hồng Dao, Tộc mọi khó có thể tiến vào Yến thổ. Bởi vậy Tạ Tư Trạc truyền lệnh cho Tiểu Cẩu tìm đến phản quân Trấn Khánh Phó Trình. Trấn Khánh doanh lúc trước là một trọng ba đại doanh cảnh vệ Hồng Dao, đối với việc phòng ngự, binh lực ở Hồng Dao rất rõ, nếu có thể tìm được người này, đối với việc cướp Hồng Dao sẽ có trợ giúp.

Tiểu Cẩu không phụ sở vọng, tìm được Phó Trình, Tạ Môn Tẩu Cẩu cùng Tống Dương vốn có ơn với hắn. Huống chi hắn là phản tạc, cùng với Đại Yến Cảnh Thái không thể cùng chung tồn tại. Sảng khoái đáp ứng hỗ trợ. Tuy nhiên Tạ Tư Trạc vẫn giữ chút tâm tư. Vẫn chưa đem chân tướng của đại họa báo cho Phó Trình, chỉ nói muốn cướp Hồng Dao.

Kế tiếp chính là từ trong Nam Hỏa phân ra một chi tinh binh, lặng lẽ xuyên qua đại địch. Mặc dù có Tạ Môn Tẩu Cẩu toàn lực tương trợ, nhưng đây cũng không phải chuyện dễ. Nhưng Yến Quốc xâm lược phía nam. Nam cảnh khó tránh khỏi hư không, làm cho Nam Hỏa có cơ mà đi. Cuối cùng một chi kì binh xuất hiện ở ngoài thành Hồng Dao.

Bản thân Hồng Dao phòng ngự chưa bao giờ có gì hùng mạnh, trừ phi là từ quân mã bên ngoài vào, Trinh Chuyển dẫn người đến. Phụ cận thành trì còn có một toàn doanh Trấn Tĩnh. Phó Trình xung phong làm mồi, đưa chủ lực của địch doanh dẫn đi, Trịnh Chuyển lúc này mới bắt được pháo đài làm Tộc mọi cự chi vu môn ngoại này…Đến tận đây, cánh cửa để Tộc mọi nhảy vào Yến Quốc, bị Nam Hỏa nắm ở trong tay.

Lúc trước Tống Dương và Từ Oa Oa ở Yến Tây quyết định muốn đoạt lấy thành Hồng Dao, có nhiều chuyện không xác định được. Khi đó Tộc mọi còn ở trong núi, chỉ là đang xao động chứ chưa chạy ra khỏi Nam Hoang… Chúng nó liệu có rời núi không, quy mô của Tộc mọi thế nào, có thể chạy vào đại quân đánh bại Yến ở Nam Lý, hay còn là chạy về hướng Bắc như ba trăm năm trước. Mặc dù còn nhiều chuyện chưa có đáp án, Tống Dương cùng Tạ Tư Trạc cũng làm ra quyết định: đoạt Hồng Dao, thế nào cũng phải mau chóng hành động. Nếu mọi chuyện đã rõ, trọng binh Yến nhân đóng quân trong thành, làm sao bắt được nó nữa?

Vì thế, trước khi Trấn Tây vương quyết chiến Bình Châu, Nam Hỏa đã hướng về Hồng Dao, nói đến cuối cùng, Tống Dương và Tạ Tư Trạc cũng chỉ là kéo ra một cái "khả năng". Trịnh Chuyển măng đội đi đoạt quan, rất có khả năng là vô ích, nhưng đồng thời cũng tồn một phần hy vọng.

Vận khí của Tống Dương và Tạ Tư Trạc cũng không kém, ý tưởng của hắn trở thành sự thật, tính toán của nàng thành công… Không đến lúc này, nếu đổi một góc độ khác để nhìn, hai cái oa oa thân "vật lộn vận khí" làm sao không phải nếm được một cái 'Thuận lý thành chương'?

Nếu Yến không đánh Nam Lý, Tộc mọi chưa xuống núi, nhưng Nam Lý dốc toàn lúc chống cự, Yến Quốc cũng có thể làm phòng bị sớm hơn, Nam Hỏa càng sẽ không đi Hồng Dao;

Nếu Yến có thêm chút nhân từ, một đường đánh không giết hại không đốt thành, giữ lại những thành trì của tổ tiên Nam Lý đã vất vả xây dựng, Tộc mọi vẫn xuống núi, nhưng ít ra Nam Lý Yến quân có có thể lợi dụng thành trì để yểm hộ, đánh một trận với Tộc mọi, kìm chậm bước chân của chúng, tranh thủ cho Đại Yến thêm thời gian chuẩn bị.

Nếu Yên không đuổi tận giết tuyệt, không phá huỷ sáu vạn con người ở Bình Châu, mà thực tế chẳng có chuyết chiến lực nào ở quân đội Nam Lý, cũng sẽ không bị Trấn Tây vương lợi dụng, kích thích Tộc mọi trong núi, qua tốc đại họa đến, Nam chinh quân của Yến nhân dĩ nhiên cũng sẽ không bị hủy diệt.

Yến đánh Nam Lý, Yến không nhân từ, Yến phải đuổi tận giết tuyệt. Cho nên tất cả trở thành 'Thuận lý thành chương'.

Tộc mọi từ nam hướng về bắc từ từ mà giết, không có điều hành thống nhất, không có tổ chức, nhưng những thứ này không ảnh hưởng tới tốc độ của chúng, tính thời gian, chung rời núi tới nay đã hơn hai mươi ngày, sợ là sau không bao lâu sẽ đánh qua Nam Lý, tiến vào Đại Yến.

Trong lúc khẩn cấp, môn hộ lại bị người khác giữa. Sự cho tới giờ có thể nói gì nữa, quân bộ đại lệnh cấp tốc từ Trình thành truyền xuống, các binh mã doanh ở Nam cảnh mau tới Hồng Dao, cần phải cướp lại cổng thành ngay.

Trên tay Trịnh Chuyển chỉ có 5000 người, tuy nhiên mỗi người đều là một dũng sĩ bách chiến trọng sinh, bọn họ chính là Phong cẩu, miếng xương Hồng Dao này bọn họ đã cắn ở trong miệng, Yến nhân muốn đoạt lại mà dễ sao. Huống chi Hồng Dao vốn làdễ thủ khó công... Trịnh Chuyển mệnh lệnh rất đơn giản mà rõ ràng: tử thủ.

Chống đơ lại sự tấn cống điên cuồng của Yến nhân, bộ hạ của Trịnh Chuyển còn làm hai việc khác nữa: đưa Thổ Hầu Tử vào thành toàn lực đào bới, binh lính trong thành bố trí dầu hỏa, của gỗ để đốt.

Ba ngày, bảy ngày, mười lăm ngày, thế công của Yến nhân ngày đêm không thôi, thủ thành Nam Hỏa chết gần nửa, Trịnh Chuyển thu được tin của Tạ Môn Tẩu Cẩu, Tộc mọi đã ra khổi Chiết Kiều, cách Hồng Dao không xa, Trinh Chuyện lại cắn răng cho người giữ thành thêm một ngày, sau truyền lệnh cho binh sĩ phóng hỏa.

Đêm đó ánh lửa trong thành Hồng Dao hừng hực, thành trì biến thành một chậu than lớn, chiếu rọi vào bầu trời đêm một mảnh đỏ rực. Thủ quân còn sót lại thì trốn vào địa lộ mà Thổ Hầu Tử đào ra.

Hơn mười ngày, cho dù là Thổ Hầu Tử cũng không đào được bao xa, tuy nhiên bọn họ cũng không cần đào quá xa… Không ai biết đến, trên Mộ táng đồ mà Hồng thái tổ để lại cho Thiền Dạ Xoa, ghi lại rõ ràng, tại phía tây thành Hồng Dao cách ba dặm, có một ngôi mộ cổ của Quân hầu.

Thổ Hầu Tử mở một con đường ngắn, thủ quân có thể vào mộ tị nạn.

Nếu không có chỗ để ẩn núp như thế, Tạ Tư Trạc cùng Tống Dương có khi cũng không phái người tới đánh thành Hồng Dao. Nếu không quân tinh nhuệ Nam Hỏa tới đâu, chiến được thành, chống được tới khi Tộc mọi đến, chẳng phải cũng chết trong đại họa sao?

Xét tính cầm binh của Từ Oa Oa, chỉ cần đáng giá nàng sẽ không tiếc trả giá, nhưng muốn thần không biết quỷ không hay bắt được Hồng Dao, cùng ở Yến Nhân điên cuồng đánh thành kiên trì được một thời gian, thế nào cũng phải là Thiền Dạ Xoa ra tay… Đó là Thiên Dạ Xoa a, là đội ngũ hung mãnh nhất Trung Thổ, là chỗ dựa lớn nhất là vương bài của Tống Dương cùng Tạ Tư Trạc, bất kể vì sao, mất đi chi quân là không đáng.

Lửa cháy đốt thành, cho dù không có thủ quân ngăn cản, Yến nhân cũng không vào được thành, mãi đến hau ngày sau, hỏa thế yếu bớt, nhưng lúc này, đại quân Tộc mọi đã tới trước thành…

Cửa thành Hồng Dao thất thủ, tiếng tru thê lương của Tộc mọi, truyền tới bụng của Yến Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện