Ngay cả mấy người ở đây đều không nghĩ tới hắn sẽ đột ngột làm loạn như vậy, Phiên binh ở bên ngoài càng không ngờ cửa thành vừa có một kẽ hở, còn không chờ bọn chúng xông vào bên trong, người trong đó đã nhảy ra phía trước một Diêm vương sống.
Năm đó đệ nhất dũng sĩ của Thổ Phiên cũng không thể ngăn được một nhát chém của Long tước, huống chi bên ngoài này cũng chỉ có Phiên binh bình thường, huống chi Tống Dương sau một lần "Chết đi sống lại" tu vi đột nhiên lại tăng mạnh, huống chi Sát nhân vương này xuất hiện đột ngột như thế. Trong lúc hoảng hốt đám Phiên binh đang tập kết trước cổng thành thậm chí còn phân biệt không rõ, người này rốt cuộc là từ trên trời giáng xuống hay là từ bên trong cổng thành lao ra… Bọn họ vốn không có thời gian phân cho rõ, trong nháy mắt kế tiếp Long tước rít một tiếng vui vẻ, máu thịt bay tứ tung.
Tống Dương ra khỏi thành đánh cho kẻ thù trở tay không kịp, hơn hai mươi người đứng ở phía trước bị Long tước hoặc chém chết hoặc bị lực đẩy mạnh vào nước cống, những Phiên binh còn lại lùi về phía sau theo bản năng, cùng đám đồng đội ở phía sau chen chúc cùng một chỗ, tránh không được hỗn loạn một hồi, mà Tống Dương lại bỗng nhiên sửng sốt, dường như nghe được cái gì đó, sắc mặt lộ vẻ vui mừng mở mắt nhìn về phía xa, nhưng trong chiến loạn cũng không cho hắn có cơ hội trì hoãn lâu, ngây người trong khoảng khắc hắn thả người nhảy lên cao, huy động Long tước, dùng hết sức, lấy lực bổ theo thế Hoa Sơn chém xuống, chém mạnh vào khúc Lôi mộc đập cửa của Phiên tử.
Đao gỗ va chạm, lại phát ra một tiếng "Đang" ngoài ý muốn, tựa như hồng thủy tuôn trào, rầm rầm uy minh chấn động khắp bốn phía… Tống Dương chịu lực phản lại, đụng mạnh vào cửa thành, may mà hắn gân cốt cứng rắn lại có nội kình hộ thân, nếu là người thường thể nào cũng gãy xương đứt cốt. Nhưng thực sự gây bất ngờ chính là khúc cây kia, trúng một kích của Long Tước vẫn không hề có chút tổn thương.
Cho dù là cây gỗ to gấp đôi như thế, cũng không chịu được một đao của Tống Dương, vậy mà nó ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có.
Tống Dương ngạc nhiên kinh hô:
- Cái gì thế này?
Khúc Lôi mộc này là một vật thần kỳ, hơn hai trăm năm trước trên vùng đất bị đóng băng của cao nguyên phát sinh động đất mạnh, vùng Tuyết sơn cũng bị nứt ra, uy lực và quy mô đều dị thường đến kinh người, sau đó Phiên chủ ở gần đó phái người tiến đến vào điều tra, từ trong tuyết phát hiện cây gỗ này, cũng không biết là nó đến từ dưới huyền băng hay là từ trong tuyết sơn, lúc ấy những người phát hiện ra kỳ mộc, vốn là muốn bổ nó ra làm củi để nhóm lửa sưởi ấm, không nghĩ tới búa rìu bổ không thương nước lửa không xâm, lúc này mới hiểu được chỗ thần kỳ của nó, bèn vận chuyển ra hiến nó cho Phiên chủ.
Chẳng qua đầukhúc gỗ tuy rằng không tầm thường, nhưng cũng chẳng có chút tác dụng thực tế gì, mặc cho rìu chặt hay đao bổ chỉ chém hai ba cái thì lưỡi đã bị hỏng, cưa cũng vậy, kéo ba bốn cái là răng cưa cùn hết, cây gỗ vẫn chẳng bị tổn hại. Cứ như vậy dĩ nhiên là không có biện pháp nào tách ra, càng không thể chạm trổ điêu khắc, một cây gỗ lớn như vậy cũng không biết nên dùng nó vào việc gì.
Sau này được một vị phương sĩ đến từ Trung thổ chỉ điểm: vật này không chỉ có thể chịu được rùi đục, ngược lại còn có thể làm hỏng đao búa, không chừng là có tính khắc kim. Nếu đúng như vậy, biến nó thành Lôi mộc đi tấn công cửa thành sắt của những người vùng khác, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt. Phiên chủ nghe theo lời thử làm một lần quả như thế thật, dùng nó đi "gõ cửa" hiệu quả hơn những Lôi mộc khác rất nhiêu… Sau đó khúc Lôi mộc này bị tăng lữ của Mật Tông lấy đi, cũng vì Mật Tông thống nhất cao nguyên lập nên không ít công huân.
Lần này Thổ Phiên xâm nhập Nam Lý, vì muốn khiêu chiến có thể thuận loại tiến hành, khúc Lôi mộc bảo bối này cũng được đưa tới, tuy nhiên trong những lần công thành trước chưa bao giờ dùng đến nó, hôm nay là lần đầu tiên.
Nếu không có vật này đập cửa, cửa tây của thành Thanh Dương cũng không đến mức yếu kém như vậy, mới bị đập hơn một tiếng đã không trụ được rồi.
Những chuyện có liên quan đến lai lịch của khúc cây này Tống Dương không thể biết hết, nhưng một đao chém xuống mà còn có thể không biết đây là một vật thần kỳ sao? Hai cánh tay bị chấn động đến mức run lên, nội tâm tràn đầy kinh ngạc, trên tay cũng không ngừng nghỉ, đao phong nhất chuyển Long tước gào thét quay về phía xe gỗ hạ thủ, Lôi mộc rất cứng rắn, xe thì lại chỉ do gỗ bình thường tạo nên, đâu chịu được mấy nhát chém của Tống Dương, trong nháy mắt xe gỗ đã bị chém vỡ, rầm rầm, Lôi mộc to lớn dĩ nhiên những bao cát rơi xuống rải trên sông…
Từ lúc hắn ra khỏi thành đến lúc chém nát xe gỗ, trước sau chỉ được vài lần hô hấp, trong cửa thành Tề Thượng Ba Hạ đã hồi phục lại tinh thần, cũng không thể nói gì được, hai anh em cùng nhau kêu lên rồi hướng khe cửa mà xông ra, tính ra bên ngoài tiếp ứng Tống Dương, tuy nhiên không chờ hai người bọn họ xong ra, chỉ thấy trước cửa xích nhọn chớp động… Long tước đã trở lại, Long tước tự mình trở lại.
Tề Thượng có chút mơ hồ, Tống Dương ném thanh đao bảo bối của hắn vào bên trong? Vậy hắn đi làm gì?
Long tước rơi xuống đất, phát ra một tiếng "đang" lớn, chợt Tề Thượng nhìn thấy Hầu gia: Tống Dương là rút lui trở về, hai tay mở ra làm kiểu ôm gấu, hay cánh tay cầm chặt một khúc Lôi mộc, từng bước từng bước một lùi vào cửa thành… Hắn kéo theo cả khúc Lôi mộc công thành của kẻ thù trở về.
Tề Thượng quả thực trợn tròn mắt, hai nước đánh nhau, tính thế hiểm ác, Thường Xuân hầu mạo hiểm chạy ra để cướp một khúc Lôi mộc của người ta trở về sao? Nó rất thú vị sao? Là trẻ con chơi đồ hàng à?
Tống Dương cũng không có thời gian giải thích, vừa vác khúc lôi mộc trốn tránh kẻ thù, vừa lên tiếng kêu gọi đồng bạn:
- Giúp một tay!
Tề Thượng Ba Hạ cũng không có nhiều thời giờ để hỏi, khẩn trương chạy đến giúp Tống Dương cùng nhau kéo khúc Lôi mộc trở lại, chờ cho bọn hắn vừa ra tay mới hiểu được, thiếu tầm mắt không chỉ có một mình Tống Dương, bọn Phiên binh đứng đối diện cũng đần độn hết cả rồi, cố sức đè Lôi mộc liều mạng đoạt lại.
Phiên binh ở bên ngoài điên đến nơi rồi, đang đánh nhau mà đột nhiên ở trong thành chạy ra một tên thần kinh định cướp Lôi mộc, đã thế khúc Lôi mộc này đến từ Sài Thố Đáp tháp, vừa thần kỳ vừa quý trọng, tuyệt đối không thể để kẻ thù đoạt đi.
Khí lực của Tống Dương hơn hẳn người thường, Tề Thượng Ba Hạ cũng chẳng phải là kẻ yếu, lại còn có Đại Man chạy đến phía trước giúp đỡ, hơn nữa trong thành lại là cước đạp thực địa, Phiên binh ngoài thành chỉ là đang giẫm lên những bao cát được giải tạm thời dưới chân không có điểm tựa, không giữ được bao lâu khúc Lôi mộc kia đã bị Tống Dương "rút" vào bên trong thành.
Kỳ thật Tống Dương cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy khúc Lôi mộc này là thứ tốt, liền giơ tay đoạt về…
Tống Dương cười ha ha, biết rõ trong trường hợp này là không thể nhưng hắn vẫn không kìm được, bọn Phiên binh vừa bị mất Lôi mộc thì nổi giận thành cuồng, tựa như ong vỡ tổ muốn xông vào thành cướp lại Lôi mộc, nhưng hiện tại khe hở trên cửa thành có hạn, nếu vai kề vai tối đa chỉ hai người có thểvào, chẳng những vậy người đó nhất định phải gầy, tình hình rõ ràng là "Một kẻ làm quan, cả họ được nhờ", người ở bên ngoài có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, thủ quân đã chiếm được địa lợi, trong một thời gian ngắn vẫn có thể trụ được.
Ba Hạ tính tình vẫn như cũ, hoàn toàn không có hứng thú đi hỏi Tống Dương vì sao hồ đồ như vây, nhưng vừa rồi phản ứng chậm không thể cùng Tống Dương lao ra giết địch, khiến gã có chút ảo não, lúc này mới hỏi:
- Còn lao ra nữa không? Chúng ta cùng ngươi đi ra.
Tống Dương lắc đầu cường nói:
- Không đi nữa, vừa lúc này ta nghe được động tĩnh, đến rồi.
Ánh mắt Ba Hạ sáng lên:
- Đến rồi?
Tề Thượng dường như không vui chút nào:
- Sao bây giờ mới đến? Còn bảo không đến được đâu.
Kim Hoàn thủ lĩnh của Sơn Khê man cũng đi theo Tống Dương, nàng một mực vung đại phủ giết chết người, những chuyện liên quan đến nghị quyết chiến sự nàng cũng không hỏi đến, lúc này bị lời của mấy người nói làm hồ đồ, không kìm nổi hỏi một câu:
- Cái gì đến rồi?
Trên chiến trường quân tình truyền đi rất nhanh, thời gian không đến nửa nén hương, chủ soái Phiên quân liền được bẩm báo: Lôi mộc ở cửa tây thành đã bị Nam man cướp mất rồi.
Chuyện này khiến đại soái tức chết rồi, trước không nói thần mộc quý báu, lai lịch thần bí gì cả, chỉ riêng chuyện này đã làm y không chịu được rồi, quân công thành giơ một khúc cây đập cửa thành, giơ lên giơ xuống thế nào để cho quân thủ thành cướp mất? Quả là trò hề, nếu chuyện này truyền vào trong triều, mặt mũi của đại nguyên soái có thể trực tiếp dán vào đế giày được rồi. Nhưng lúc này cũng chẳng có biện pháp gì cả, chỉ có thể truyền lệnh đổi một khúc Lôi mộc bình thường mà tiếp tục oanh kích cửa thành.
Truyền lệnh xong vẫn chưa hết giận, Nguyên soái lại nói:
- Nói cho Đồ Ba Tán, trong ba canh giờ phải phá được Tây thành, đoạt lại thần mộc, hai chuyện này mà có một việc không làm xong, ta chém hắn…
Còn chưa nói xong, y bỗng nhiên nhíu mày, đồng thời dùng sức vung tay ra hiệu cho các tướng sĩ bên cạnh chớ có lên tiếng, nghe một lúc, trầm giọng hỏi thủ hạ:
- Là… tiếng nước? Tiếng nước từ đâu đến?
Nước từ con sông lớn cách đây hơn trăm dặm mà tới.