Thổ hầu tử chui vào trong lều bạt không ai nhìn thấy nữa; nấu độc dược nghe ra có hơi dọa người nhưng trên thực tế cũng không thấy có gì khác so với nấu cháo, Tiểu Bộ ghé sát đầu thành, nhìn xuống dưới một lúc lâu thì không còn hứng thú nữa, đưa mắt trở lại hướng Lưu Hậu:
- Thái Thú vừa nói, đánh trận với Phiên tử có hai chỗ không thể không phòng, là gì vậy?
Lưu Hậu lập tức đáp:
- Thủ đoạn khốn kiếp của Phiên tử, cái thứ nhất là "khu dịch", Phiên tử mỗi lần tới một nơi đều sẽ bắt thêm một đám đông bá tánh làm nô lệ để đi theo đội ngũ chủ lực tiếp tục tiến lên, nếu tiên khiển của Phiên quân ở phía trước tác chiến thuận lợi thì vứt bỏ đi, một khi tiền phương chiến sự bất lợi, đợi sau khi chủ lực theo kịp, đám nô lệ sẽ liền được phái lên dùng.
Nhâm Tiểu Bộ không hiểu ý:
- Phái lên làm gì?
- Đưa chày gỗ, thang dài, đuổi nô lệ đi công thành.
Sắc mặt của Lưu Hậu tối sầm lại:
- Sau lưng có mũi tên của Phiên Tử đuổi lên, các nô lệ chỉ có thể hướng thẳng về trước mà xông lên. Nếu ta không thèm quan tâm, họ thật sự sẽ leo lên đầu thành, nháy mắt đã làm loạn xạ các cảnh vệ giữ thành, đại quân Thổ Phiên liền thừa thế mà xông lên tiến công tường thành; nếu mở cửa, xuất binh cứu người, trong đám nô lệ có trà trộn nhiều gian tế, một khi tiến vào, gian tế Phiên cẩu sẽ lập tức chiếm lấy cửa thành; biện pháp an toàn nhất thì chỉ có bắn cung giết hết, bất kể là nô lệ, dân thường, đều xem họ là quân địch, dám đến gần thì giết sạch… Nhưng họ đều là bá tánh của châu quận phía trước, đồng bào của người Nam Lý ta, binh sĩ ta nhận lệnh ra tay với người của mình, cho dù có thể chặn được một đợt tiến công, nhưng sau này quân đóng giữ sẽ không còn sĩ khí gì mà nói nữa, trận đánh sau này cũng không cần đánh tiếp.
Bỏ mặc không lo không được, cho vào trong thành không được, nhắm mắt giết sạch cũng không được, Tiểu Bộ nhíu mày dữ dội, nhưng nàng chỉ do dự trong nháy mắt, vẻ mặt buồn bực liền tan biến đâu mất… Không phải là nghĩ ra biện pháp hay ho gì, mà là công chúa điện hạ đúng lúc nhớ ra một việc: có chàng ở đây, ta sầu làm cái gì?
Nhâm Tiểu Bộ vui vẻ nhìn sang phía Tống Dương.
Tống Dương chỉ đón lấy ánh nhìn của Tiểu Bộ rồi cười một cái, sau đó lại nhìn sang Lưu Hậu:
- Không thể không phòng… thật ra là không thể nào phòng, quả là bài toán khó giải.
Lưu Hậu nặng nề gật đầu, sau đó lập tức thay đổi cách nói:
- Khu dịch mặc dù khó giải quyết, nhưng dù sao vẫn là "nói sau", các nô lệ sẽ đi theo chủ lực của Phiên tử mà tới, trước bọn họ thì Thổ Phiên sẽ có quân đoàn tiên khiển giết tới, bọn chúng sẽ dùng đến một thủ đoạn khác: lửa.
Tiểu Cửu không quan tâm chiến sự, chỉ quan tâm công tử, trong tay cầm một khăn tay muốn giúp Tống Dương lau mồ hôi, nghe vậy liền nén không nổi mà nhẹ nhàng mỉm cười một cái, những trường hợp thế này, tiểu a hoàn chưa từng chen vào, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi việc có ý niệm: trong đám thủ hạ của công tử nhà ta vừa khéo có một tổ tông chơi lửa, trước mặt Hỏa đạo nhân, lửa của Phiên tử thì có đáng là gì?
Không chỉ Tiểu Cửu, Nhâm Tiểu Bộ cũng có cách nghĩ như vậy, hai người đẹp cùng lúc cười lên, khiến Thanh Dương tây thành lầu tăng thêm vài phần tư sắc.
- Tây Vực có nhiều dầu hỏa, độ thuần khiết cực kì cao; Phiên tử cao nguyên lại có tuyệt kĩ "ném dây", nếu thật sự để bọn chúng thi triển thì…
Cát Ti Mã nói tiếp lời của Lưu Thái Thú, nhưng lão vẫn chưa nói hết, đến cuối cùng vẫn là nặng nề thở dài một hơi.
Năm nước ở trung thổ, ngoại trừ Nam Lý cái gì cũng không thành, mỗi nước đều có điểm mạnh trong việc quân sự, nếu không thì cũng không thể đấu đá trên trăm năm vẫn bất phân thắng bại, Hán gia có binh pháp thao lược vô cùng hệ thống, quân trận ẩn chứa huyền cơ, thượng tướng dụng binh khác thường khó đoán; Hồi Hột và Khuyển Nhung giỏi kỵ chiến, lúc gót sắt tập kết tiến công thì nhanh như gió, mạnh như lửa, các nước khác vẫn còn kém xa, về phần sở trường của Thổ Phiên, chính là "có nhiều dầu hỏa cộng thêm tuyệt kĩ ném dây" như Thái Thú vừa nói.
"Ném dây" không phải là ném ra sợi dây thừng, mà là dùng dây thừng đề ném, vốn là một trò chơi nhỏ được truyền lại từ xưa của người cao nguyên.
Người cao nguyên thời cổ trên hông đều quấn một sợi dây thừng dài năm thước, một đầu được may một cái túi nhỏ, trong lúc chăn thả nếu phát hiện nơi xa có sói hoang, chó hoang rình bắt gia súc, mục dân cao nguyên liền tháo dây thừng trên hông xuống, tùy tay nhặt lấy một cục đá đặt vào trong túi ở đầu dây thừng, sau đó vung dây thừng lên cao hơn đầu, sau khi quay vòng sợi dây một lúc liền thả tay ra, cục đá lao đi ngay.
Cục đá mượn được lực quay của dây thừng, tầm bay tăng lên rất nhiều, so với mũi tên còn xa hơn nhiều, cục đá bay ra với tốc độ kinh người, mục dân cao nguyên lại luyện đến mức vô cùng chính xác, cho dù đánh không trúng cũng có thể dọa sói hoang bỏ đi, nghe nói sói trên cao nguyên đều có linh tính, người Thổ Phiên chỉ cần vung dây thừng lên, cho dù trên đó không có cục đá thì chúng nó cũng sẽ quay đầu bỏ chạy ngay.
"Ném dây" vốn chỉ là trò chơi nhỏ, trên cao nguyên gần như ai ai cũng biết, dùng nó để hù dọa hổ sói còn được, trong lúc đánh trận thì gần như không có công dụng, dù sao cũng là đối đầu với chiến sĩ mũ sắt quân giáp, lực sát thương của đá thì có hạn, đánh người ta đến bể đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập không khó, nhưng muốn làm trọng thương kẻ địch gần như là không thể.
Hơn nữa ném dây trước hết phải quay dây để tạo lực, thời gian chuẩn bị khá dài, dùng trong thực chiến sẽ không có hiệu quả gì.
Nhưng thủ đoạn tạp kĩ này sau khi kết hợp với dầu hỏa thì lập tức thay hình đổi dạng ngay, liền biến thành đòn sát thủ của quân đội Thổ Phiên… Lúc Lưu Thái Thú giải thích đến đây, Tiểu Bộ đã đại khái hiểu ra việc này rồi, vẻ mặt kinh hãi nói:
- Ý của ngài là người Thổ Phiên sẽ dùng biện pháp ném dây để ném bình dầu về hướng đầu thành sao?
Lưu Hậu gật đầu:
- Hơn trăm năm nay, người Thổ Phiên không ngừng cải tiến "dây" của bọn họ, bây giờ dây trang bị cho lính Phiên được đan thành bởi gân linh tử và đuôi ngựa, tính dẻo dai và độ co giãn vô cùng kinh người, do đó tầm ném dây của Phiên tử cũng tăng lên rất nhiều.
Vật để chứa dầu hỏa được gọi là "bình ngói", nhưng không giống ngói hộp bình sứ bình thường, loại vật chứa đặc biệt này không phải là hình tròn, mà là hình thoi, ít chịu lực cản khi bay trong không trung, kích thước gần giống hai nắm tay của người trưởng thành, được nung thành hình từ gốm mỏng, sau khi cho dầu hỏa vào thì lấy sáp bịt kín.
Cái bình như thế này, ném lên một hai bình thì không sao, nhưng đám Phiên tử người người sở trường ném dây, dầu hỏa trong quê hương lại càng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, bọn chúng trong lúc công thành, mấy vạn binh sĩ ném dây, mỗi lần cùng ném một phát thì mấy vạn bình ngói chứa dầu hỏa liền bay lên đầu thành, hơn nữa, Lưu Hậu từng nghe nói, Phiên binh trong lúc công thành, trong một lần phát động thế công "ném dây", ít nhất sẽ có năm vòng dây liên tục ném.
Tầm bắn của dây ném xa hơn cung tên, trong lúc Phiên tử ném mạnh, thủ quân chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, hoàn toàn không có kế khả thi, tiếp sau đó, Phiên binh sẽ phái tinh kỵ liều chết xông lên gần thành lầu, bắn ra tên lửa. Trên đầu thành đã bị ném mấy vạn bình ngói chứa dầu hỏa, chỉ cần Phiên tử có thể có một mũi tên lửa bắn được lên đầu thành…
Tiểu Bộ hít một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch. Nhà mình thật sự có một tổ tông chơi lửa, nhưng đối đầu với loại thủ đoạn hống hách thế này của Phiên binh, cho dù Hỏa đạo nhân có mọc ra thêm tám cánh tay đi nữa thì mười bàn tay cũng chẳng thể làm nên việc gì.
Từ khi Thổ Phiên đánh vào Nam Lý tới nay, không biết có bao nhiêu tường thành của các thành nhỏ đã bị lửa mạnh của Phiên tử đốt đến sập thành, càng đếm không xuể có bao nhiêu chiến sĩ Nam Lý đã chết trong biển lửa do kẻ địch gây ra.
Mặc dù các thành lớn có tường thành dày nặng như Thanh Dương thành sẽ không dễ bị lửa mạnh đốt sập, nhưng không khó tưởng tượng, khi đầu thành trở thành một biển lửa, thứ bị đốt cháy phần phật không chỉ là tất cả quân bị vật tư nơi đầu thành, mà còn là dũng khí của tướng sĩ giữ thành… Đối với Phiên binh mà nói, đầu thành bị cháy đối với việc bọn chúng dùng cây gỗ phá cửa thành lại không có ảnh hưởng quá trực tiếp.
Âm thanh của Tiểu Bộ có chút căng thẳng, đưa tay chỉ về phía các vật tư chuẩn bị cho trận chiến mới được các lao công vất vả mang lên đầu thành, hỏi Lưu Hậu:
- Đã biết rõ kẻ địch sẽ dùng hỏa công, còn mang đồ đạc lên đây sao?
Lưu Hậu cười khổ nói:
- Không mang lên cũng không được, các huynh đệ tay không thì làm sao có thể giữ thành.
Hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Thái Thú hoàn toàn không có kế sách hay ho nào để ngăn địch.
Tống Dương không có gì để cho ý kiến, bộ dạng nghe qua rồi thôi, chỉ nói một câu:
- Nên chuẩn bị thế nào thì cứ chuẩn bị như vậy đi, có việc gì cũng đợi đến lúc đánh trận mới nói tiếp đi.
Lưu Hậu cũng không thất vọng… hay có thể nói là ông vốn không hề ôm hi vọng, trò "ném dây" của người Thổ Phiên, cũng giống "khu dịch" trước đó, đối với quân giữ thành mà nói đều là bài toán không thể giải, Thường Xuân Hầu có thể có chút thần kì nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên.
Phải bố trí như nên bố trí, phải lao động như nên lao động, mặc kệ kẻ địch hung hãn đến thế nào, Thanh Dương cũng phải làm đầy đủ các bước chuẩn bị của mình, một ngày trôi qua, độc dược nấu xong, có chuyên gia phụ trách bôi độc lên binh khí, mũi tên, sau khi để khô lại phân phát trở lại cho tướng sĩ trong thành, cũng là quân giới nhưng lượng độc dược bôi lên không giống nhau, đao thương dùng thuốc nhiều, tên dùng thuốc ít. Lượng độc dược dùng trên mũi tên, căn bản chỉ có thể dùng một lần thì sẽ liền mất công hiệu, xử lý thế này chủ yếu là để đề phòng kẻ địch nhặt được tên của quân giữ thành bắn ra rồi lại bắn trở về, đến lúc đó người của mình trúng lại độc của chính mình thì thật có chút tự chuốc họa vào thân.
Vũ trang đến từ phong ấp không cần Lưu đại nhân lao tâm, các bộ người Man, dã thú, Thiền Dạ Xoa đóng giữ như thế nào, từ sớm trước khi xuất chinh đã được xác định xong rồi, bây giờ cũng đang theo từng bước mà chuẩn bị, mọi việc đều đâu vào đấy.
Tống Dương đã tới Thanh Dương thành mà trạng thái lại không mấy khác biệt so với lúc ở trong phong ấp, vẫn làm "đại chưởng quỹ ngồi không" như cũ thôi, hôm nay dẫn Tiểu Bộ đi thăm viếng Chu lão gia, ngày mai lại cùng quận chúa về lại chốn cũ, tiếc là không thể tìm được người bán kẹo rong ngày trước…
Hai ngày sau, thám mã tiền phương hồi báo, quân tiên khiển của Thổ Phiên đang hướng nhanh về Thanh Dương, cơ bản đều là kỵ binh, theo tốc độ hiện tại, chỉ còn cách Thanh Dương khoảng ba ngày lộ trình. Đại quân gần như tay không mà tới, vẫn chưa mang theo binh tháp chiến lầu dùng cho việc công thành, không có máy bắn đá, xe nỏ, thậm chí đến thang cũng không có, nhưng cây gỗ lớn dùng để phá cửa thì cũng có mang theo một khúc.
Binh tháp chiến lầu thật sự quá lớn, quân tiên phong chú trọng tốc độ, nhất định không có cách nào vận chuyển được những thứ đó; mà người Thổ Phiên có trò "ném dây", dễ dàng mang theo, hơn nữa hiệu quả hơn nhiều so với máy bắn đá và xe nỏ, Phiên quân vốn không cần đến các thứ đó; còn về phần thang, cũng vì sách lược hỏa công, khả năng phải dùng đến thang không lớn, nếu thật sự cần đến, Nam Lý nhiều rừng, Phiên tử có thể lấy gỗ tại chỗ, đốn gỗ đóng thành thang.
Chỉ có việc mang theo một khúc gỗ lớn là có chút kì lạ, thứ cồng kềng nặng nề này hoàn toàn có thể giống như thang, đến nơi rồi mới chọn cây lớn mà làm, cần gì mang theo bên người, không sợ vướng víu sao?
Thám mã cũng có thể xem là tinh nhuệ, trước đó đã tìm hiểu được chân tướng, khúc gỗ to mà tiên khiển của quân địch mang theo là một "vũ khí công huân", trước đó chính là dùng cái khúc gỗ này trước sau phá tan cửa lớn của Khổ Thủy và Hồng Khẩu, Phiên tử cảm thấy vật này may mắn, thậm chí còn điều động thợ thủ công làm gấp, khắc lên trên đó Phật tổ và Thần Sơn Thánh cung của bọn chúng, bây giờ Phiên quân muốn dùng "khúc gỗ may mắn" này tiếp tục đánh tan cửa thành Thanh Dương; thậm chí còn có ý sau này vẫn dùng vật này để phá tan cửa Phượng Hoàng thành.
Số lượng cụ thể của tiên khiển quân địch không biết rõ nhưng căn cứ theo quy mô doanh trại mà bọn chúng dựng lên, người thăm dò cũng có một phán đoán đại khái: nằm trong khoảng từ tám vạn đến mười vạn.
Quân đóng giữ Thanh Dương thành và vũ trang từ phong ấp, toàn bộ cộng lại với nhau cũng chỉ bằng hai phần mười của người ta! Đó mới chỉ là tiên khiển của người ta, đợi đến lúc chủ lực đến nơi, đừng nói Thanh Dương, cho dù toàn bộ Nam Lý cũng không đủ lực lượng để có thể chống đỡ được.
Niềm vui khi Thường Xuân Hầu mang binh đến tiếp viện sớm đã không còn, Lưu Thái Thú nghe tin tức xong sắc mặt liền tái nhợt… Dù đã sớm biết kẻ thù đông đảo, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng sau khi được biết tình hình cụ thể, ông vẫn cảm thấy tim đập chân run.
Không chỉ Lưu Thái Thú, tất cả người Thanh Dương cũng đều như thế.
Cường địch sắp đến tất nhiên sẽ có ảnh hưởng đến sĩ khí trong thành, đối với việc này Tống Dương sớm đã có chuẩn bị, hắn không làm việc nhưng hắn biết sai khiến bằng hữu: từ khi báo cáo tình hình địch được truyền tới, Thi Tiêu Hiểu mở đàn cầu phúc cho Thanh Dương. Các thành viên được dẫn đến từ đất Diệu Hương Cát Tường vốn không tầm thường, lại kết hợp với rất nhiều đại tự trong Thanh Dương thành, dù rằng trong thời chiến, mọi thứ đều phải đơn giản, pháp sự thiếu đi vài phần xa hoa nhưng vẻ long trọng trang nghiêm vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Có tôn giả cầu phúc, có Phật tổ phù hộ, điệu hát từ bi thấm vào ruột gan, chậm rãi hòa tan sự sợ hãi trong lòng người.
Ngoài ra, một điều đáng phải nhắc đến nữa là trong mấy ngày này, có những binh lính Đường Lâu du tán nhìn thấy khói lửa Thanh Dương, nhận được chim đưa thư từ Thanh Dương, liên tục hội tụ nhau mà tới, cho dù số lượng người không nhiều, chỉ có ít ỏi mấy trăm người, nhưng đối với việc chấn hưng sĩ khí cũng thật sự có chút hiệu quả…
Thời gian ba ngày nháy mắt đã trôi qua, quân giữ thành đứng lặng nơi đầu thành, xa xa có thể thấy nơi cuối tầm nhìn có cát bụi mù mịt, có những chiến sĩ tai thính còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rầm vang đến!
Không trung được bao phủ bởi một tầng mây nhàn nhạt, không đến nỗi âm u nhưng cũng tuyệt đối không đến mức trong xanh, gió nhẹ bình thường vốn mát mẻ cũng vì đại quân tiến tới mà cuốn theo chút cát bụi, trở nên vẩn đục, dinh dính, thổi lên người khiến người ta có cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Lúc này, đám Tống Dương đã lên đầu thành, công chúa, quận chúa đi theo hai bên, Trần Phản, La Quan đều tay cầm trường cung, các nhân vật quan trọng trong phong ấp đều theo sát phía sau, đến Phong Long cũng không quan tâm đến lời khuyên can của Lý công công, đầu đội nón tre và màn che mặt bước lên ngóng nhìn.
Quân địch đến cực kì nhanh, cát bụi theo gió che lấp ánh mặt trời, tiếng vó ngựa ù ù dần trở nên như tiếng sấm, thế rong đuổi của mười vạn kỵ binh, gần như giẫm nát cả mặt đất, cả tòa Thanh Dương thành đều đang bắt đầu rung lên trong tiếng động vang trời, thời gian hơi lâu, binh sĩ trên đầu thành thậm chí đã không thể phân biệt rõ ràng, sự rung này rốt cuộc là do trời đất đang lắc lư hay là do nỗi sợ hãi trong lòng đang quấy phá… hay là cả hai đều có phần.
Tiếng tù và đột ngột vang lên, quân hào được đặc chế từ sừng trâu của người Thổ Phiên, vang đội đến kinh người, ba ngắn một dài lặp đi lặp lại, binh lính Thanh Dương chỉ cần có chút kiến thức thì đều có thể biết, đây là tiếng tù và thúc giục tiến lên của kẻ địch. Kỵ binh của địch giống như sóng dữ xô nhau mà tới, cứ như vậy một mạch lao thẳng đến, dường như muốn dùng thân xác máu thịt để làm sập tòa thành kiên cố này!
Việc hoàn toàn không thể nào thực hiện được, nhưng dưới làn sóng quyết chiến dữ dội của mười vạn Phiên quân, quân giữ thành Thanh Dương lại có chút không dám phủ nhận, kẻ địch có lẽ thật sự có thể một mạch xông thẳng đến đây, xông đến đây, có lẽ thật sự sẽ dùng vó ngựa giẫm nát tòa thành cổ xưa này.
Nếu chưa từng đến đồng hoang, Tống Dương cũng không dám đảm bảo tâm thần của mình sẽ không bị thế xông lên mạnh mẽ của kẻ thù làm cho khiếp sợ, cảnh tượng trước mắt căn bản là sự chấn động mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi, áp lực không cách nào tưởng tượng được, nhưng Tống Dương trong cảnh nội Khuyển Nhung từng đi theo đại quân Sa dân chinh chiến khá lâu, tự thân trải nghiệm qua vô số trận chiến giết chóc đáng sợ.
Đừng nói thế xung phong dời non lấp biển của người Thổ Phiên bây giờ chỉ để dương oai, chẳng qua chỉ để phô trương thanh thế, cho dù lúc này hắn ở ngay dưới thành, không còn tường cao che chở, một mình đối mặt với vó ngựa kẻ thù thì cũng vẫn sẽ không hề thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt Tống Dương thanh thấu, lẳng lặng nhìn xuống dưới thành, với thị lực của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt dữ tợn của Phiên tử.