Tạ Tư Trạc rất mệt, nhưng nàng không ngủ được, khi cơ thể yếu ớt, buồn ngủ sẽ khiến tâm hoảng khí hư, tinh thần mệt mỏi, cơ thể kiệt sức, sẽ rất khó ngủ, dựa vào vai Tống Dương nhắm mắt một lúc, khóe môi Từ Oa Oa vểnh lên, hé ra một nụ cười:
- Phải nói, chúng ta vẫn phải cảm ơn Yến Đỉnh, không có lão, chúng ta không thể đánh trận này.
Sa dân viễn chinh, những việc phức tạp chuẩn bị cho chiến tranh tạm thời không nhắc đến, ngoài ra còn có hai phiền phức lớn.
Thứ nhất là vật tư rất thiếu, ví dụ đơn giản nhất, lều trại của Sa dân không thể chống lạnh, khi đại quân cắm trại phải đào đất chống lạnh, nhưng bây giờ đã là mùa đông mặt đất đông lại cứng hơn cả sắt, muốn đào đâu phải là chuyện dễ? Muốn thuận lợi hành quân trừ phi phải có một lượng lớn những thứ chống được lạnh như da cừu dày, than củi, dầu hỏa, nhưng những thứ bình thường đó đối với Sa dân luôn là bảo vật rất quý hiếm.
Nói trắng ra, với tài nguyên vật lực của Sa tộc, không thể ủng hộ cho một lần viễn chinh. Nhưng cũng trùng hợp, trước khi Bạch Âm trở về đại tộc, vị sa chủ giả kia nhờ có sự ủng hộ phía sau của Yến Đỉnh, có Đại Yến giàu có, những thứ cần thiết trong chiến tranh nhiều năm trước đã bắt đầu vận chuyển rồi, từng chút từng chút một đã hội tụ ở doanh địa Sa dân, cuối cùng cũng chất thành tháp, nếu không nhờ phúc của Yến Đỉnh, Sa dân cho dù có muốn đánh trận này thế nào cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể thật thà núp trong nhà.
Nhưng điều phiền phức lớn thứ hai của viễn chinh, Quốc sư không giúp nổi, thế nào cũng phải cần tới tâm tư của Thống soái và các tướng lĩnh trong tộc mới giải quyết được. Trước đây Tạ Tư Trạc từng nhắc tới với Tống Dương, nhằm vào Sa dân, Khuyển Nhung không thể nào không phòng bị. Bình thường Sa dân ở trên hoang nguyên, bản thân gây sức ép thế nào cũng không sao cả, nhưng một khi đại quân có hành động gì, bước vào phạm vi cảnh giới của Lang tốt, Khuyển Nhung có phòng bị, đại quân chuyên dùng để đối phó với Sa dân đó cũng sẽ hành động.
Dân du mục sẽ không dễ dàng đặt chân lên hoang nguyên, nhưng trong hoang nguyên rậm rạp, có lẽ bất cứ đỉnh núi nào hay có lẽ ở bất cứ một gò đất nào cũng ẩn giấu trạm gác của chúng, không cần nghĩ cũng biết, Khuyển Nhung nhất định sẽ có giám sát với hoang nguyên.
Làm sao có thể khiến đại quân giấu được hay lừa được đám giám sát kia, thật sự để Sa dân đầu nhập vào tiền tuyến đại chiến của Hồi Hột và Khuyển Nhung, thong dong phát huy chiến lực, vấn đề này rất khó.
Tạ Tư Trạc nói liên miên, càng nói giọng càng nhỏ, càng nói cơ thể càng mềm, cuối cùng vẫn dựa vào vai Tống Dương chìm vào giấc ngủ.
Tạ Tư Trạc còn đang ngủ say, Tống Dương cứ vậy ngồi vững vàng, quá buổi chiều cũng không động đậy, trong lòng nghĩ luyện võ công tốt quả nhiên có nhiều tác dụng, một người bình thường muốn duy trì nguyên một tư thế ngồi suốt mấy tiếng đồng hộ thực sự là hơi khó. Lúc này tiếng bước chân bên ngoài lại vang lên, đám người Tề Thượng trở về, chiếc trướng vốn yên tĩnh trong chớp mắt đã trở nên ồn ào, Tống Dương nhất thời không ngăn kịp, Tạ Tư Trạc liền bị đánh thức.
Ánh mắt từ mê man trở nên rõ ràng, nànglấy lại tinh thần, cười xin lỗi Tống Dương, rồi nhìn sang Bạch phu nhân:
- Thế nào?
Lúc này Tống Dương mới hiểu họ không phải ra ngoài chơi mà là thay Tạ Tư Trạc đi làm việc, quay đầu nhìn Tạ Tư Trạc, ánh mắt đầy vẻ nghi vấn.
- Lai lịch của một số người Hán của đại tộc không rõ ràng, thiếp nhờ Bạch phu nhân đi tìm hiểu.
Tạ Tư Trạc đáp.
Lúc đầu, những người Hán đến Sa tộc không phải là đệ tử của Quốc sư, sau đó thì tận tâm tận lực giúp Sa chủ thống nhất đại tộc, bất luận là mục đích hay lai lịch đều rất đáng ngờ, Tạ Tư Trạc sớm đã muốn đi điều tra lai lịch của họ, nói trắng ra là đi trộm mộ. Việc này không có quá nhiều liên quan tới việc viễn chinh trước mắt. Nhưng nàng là người làm việc cẩn thận, biết rõ có nghi ngờ thì liền đi điều tra, nào sợ không điều tra ra cái gì, ít nhất cũng không tổn thất gì, nhưng ngộ nhỡ tra ra điều gì, không chừng sẽ ảnh hưởng tới đại cục.
Sa dân rất coi trọng người chết, có chuyên gia chuyên coi phần mộ, muốn đi đào mộ của những người Hán cũng không phải dễ dàng, lúc trước Bạch phu nhân không nắm chắc mấy, đến giờ Thất Thượng Bát Hạ cũng theo Tống Dương đến, phần đông cao thủ tập hợp lại, người đông gan cũng lớn, sáng sớm nay mọi người đã kết thành đội chạy đi đào mộ.
Người chết muộn nhất cũng cách đây gần mười năm, chôn dưới đất sớm đã hóa thành xương khô, hoàn toàn không có gì, về phần vật phẩm chôn theo, những kẻ trộm mộ chuyên nghiệp nhất như Tề Thượng, Ba Hạ cũng phải tìm một lúc lâu, đừng nói tới việc chứng minh thân phận gì đó, ngay cả một cái đặc trưng rõ rệt nhất của người Hán cũng không tìm thấy. Ngoài ra, tới khi đào mộ lên bọn họ mới phát hiện những ngôi mộ này đã bị người khác đào trước rồi.
Việc rất dễ đoán, việc trộm mộ này Sa dân nhất định sẽ không làm, nhanh chân tới trước không ai khác chỉ có thể là Sa chủ giả - đệ tử của Quốc sư.
Dăm ba câu nói mộ đã từng bị trộm qua, Tạ Tư Trạc nhăn mày nói:
- Nói như vậy, không phát hiện ra được gì rồi?
Đệ tử Quốc sư đã đi trước họ một bước, cho dù trong mộ có đồ vật gì hữu dụng cũng bị người ta lấy đi rồi, và những vật này sẽ sớm được đưa tới bên cạnh Quốc sư.
Không ngờ Bạch phu nhân lắc đầu, nhưng còn chưa đợi bà nói gì, Tề Thượng đứng bên cạnh đã không kiềm chế nổi, cướp lời nói:
- Cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, nhờ có Tạ đại nhân phù hộ, để chúng ta không phí công một chuyến.
Đồng thời khi gã nói, Bạch phu nhân từ trong túi lấy ra một thứ gì đó bọc trong khăn gấm, không cần hỏi, khăn chính là của Bạch phu nhân, không giống với những chiếc khăn của những phụ nữ khác thường thêu chim yến và hoa văn, trên khăn của Bạch phu nhân lại thêu một con ngỗng trắng lớn, nhìn hơi buồn cười.
Tề Thượng từ vẻ mặt tới giọng nói đều trở lên thần bí:
- Thứ này chúng ta đều không biết, nhưng không quan trọng, trong doanh địa của Sa dân nhất định có người nhận ra.
Vừa nói, vừa cười nhìn Tống Dương.
Tống Dương nhìn hiểu ánh mắt củagã, cười đáp lại:
- Người mà ngươi nói là ta, ngươi làm sao biết ta nhất định sẽ biết?
- Ngài nhất định sẽ biết nó, lão ngài không thể không biết đạo lý của nó, Tề Thượng trả lời rất bóng gió, Bạch phu nhân cũng theo gã thừa nước đục thả câu, một tay nâng khăn, tay kia năm ngón lật chiếc khăn ra, lộ ra một vật khác, Tống Dương vừa nhìn, ánh mắt đã trở nên vô cùng kinh ngạc, nụ cười cũng cứng ngắc theo, thật sự rất kinh hãi.
Là một chuỗi vòng châu báu, màu sắc sặc sỡ làm lóa mắt từ sợi tơ vàng xâu vàng bạc châu báu hỗn tạp thành một chuỗi vòng, màu sắc sặc sỡ cũng đủ làm chói mắt, nhưng lại không có thẩm mỹ, toàn bộ không phải là do một thợ tinh xảo người Hán làm, ai nhìn cũng có thể biết, cũng không phải có nguồn gốc từ Hán cảnh.
Thực đúng như Tề Thượng nói, người khác có thể không biết vật ấy, nhưng Tống Dương nhất định biết..vì trên cổ tay của hắn hiện cũng đang đeo một chiếc vòng châu báu giống y đúc.
Năm đó, ở vùng ngoại ô của kinh thành, Minh Nhật Sơn Trang, khi Tống Dương gặp được đồng loại duy nhất trên đời, Tô Hàng đã tặng hắn một chuỗi dây châu báu, khi dùng để liên lạc, tín vật cho bà ngoại (Lão lão) xem,Tô Hàng từng nói, chuỗi vòng này lần trước khi nàng ở trên thuyền, đã có được từ một người trên đảo.
Chiếc vòng này tự tay Tô Hàng cột cho hắn, Tống Dương trước giờ chưa từng tháo ra, những người bên cạnh hắn đều từng thấy, sự tình lại không khó giải thích, vòng châu báu không phải công nghệ của người Hán, đệ tử của Quốc sư trộm mộ trước chỉ coi nó là đồ vật nhỏ của Sa dân, không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng đám người Thất Thượng Bát Hạ vừa thấy nó đã nghĩ ngay tới trang sức mà Tống Dương có, lúc đó mới lấy ra, mang về.
Tống Dương nhận lấy chuối vòng trong tay Bạch phu nhân so sánh với chiếc vòng của mình, từ gia công đến chất liệu, màu sắc, không có gì khác biệt, rõ ràng là một cặp.
Nhưng điều khiến người ta nghĩ không ra là, một đôi vòng, một chuỗi thì đến từ Đông Hải xa xôi, chuỗi còn lại lại đến từ cực bắc hoang nguyên, cho dù Tống Dương là thần tiên, nhất thời cũng không tìm ra được lời giải thích hợp lý.
Tống Dương giải thích qua lai lịch của chuỗi vòng của mình, quả nhiên, đây căn bản không phải có thể dựa vào đầu óc thông minh có thể giải được câu đố, trước mắt cũng không luận ra được kết quả gì, chỉ có thể đợi sau này tìm cơ hội truy xét, Bạch phu nhân cũng không lấy lại mà giao cho Tống Dương giữ, lúc này là thời gian ăn tối, bây giờ bọn họ không còn ăn chung cùng Sa dân nữa, tự có người hầu chuyên phụ trách nấu cơm cho mọi người; mọi người cùng nhau thu xếp lại, náo nhiệt ăn tối, rồi sau đó giải tán về nghỉ ngơi.
Tạ Tư Trạc lại không được nhàn nhã, tiếp tục đi nghiên cứu quân vụ của nàng, không giống với những người khác, ban đêm nàng càng cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn, Tống Dương không đi khuyên can, chỉ ngồi lẳng lặng sánh đôi bên cạnh, hai đêm nay đều như vậy, dù sao với tu vi và thể chất của hắn, hoạt động cả một ngày dài đủ để cho hắn thức liền mấy đêm.
Nhưng lúc này, đêm khuya đã buông xuống, Tạ Tư Trạc đột nhiên hỏi hắn:
- Tô Hàng còn có thể trở về sao?
Giọng nói rất nhẹ, Tạ Tư Trạc không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đang nhìn trên tấm bản đồ rộng lớn.
Đối với chủ nhân của Minh Nhật sơn trang kia, sau nhất phẩm lôi trước mặt nghìn vạn dân Yến, Tô Hàng cao giọng nói với Cảnh Thái:
- Ta thích Tống Dương.
Tạ Tư Trạc sớm đã nghe thấy, chỉ là cũng giống như Tiểu Bộ và Sơ Dung, lúc trước nàng chưa từng hỏi đến.
Tống Dương lắc đầu:
- Ta không biết.
- Ờ.
Từ Oa Oa lên tiếng, trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Tống Dương.
- Thiếp cũng thích chàng.
Ba ngày nữa trôi qua, trong đại doanh Sa dân cuối cùng cũng có động tĩnh, một đạo quân theo quân lệnh từ trong trướng truyền ra. Tiếng kèn hiệu triệu vang vọng trời đất, các chiến sĩ chỉnh tề trang phục, tập hợp tới địa điểm, hoàn toàn tương phản với bất động binh chậm chạp trước đó, đợi mệnh lệnh xuất phát chính thức truyền xuống, tất cả mọi người hoạt động tốc độ, mỗi một đội ngũ tập kết xong đều lập tức khởi hành, đứng ở nơi cao đưa mắt nhìn xuống, một đội hùng binh Sa dân từ các đại doanh tuần tra đi ra, không ngừng hội tụ, cuối cùng cũng ngưng tụ thành một dòng lũ mênh mông, đao phong chiếu rọi ánh mặt trời, tinh kỳ bay trong gió, tiến bước về phương xa.
Không lâu sau cát bốn phía bay tứ tung, che lấy thân hình của chiến sĩ.
Rời doanh viễn chinh không chỉ các các thanh niên trai tráng, vô số người già và phụ nữ cũng tạo thành đội ngũ, đuổi cát đi tới, trước đó Tống Dương chưa từng hỏi nhưng theo suy nghĩ của hắn, không khó nghĩ đễn những phụ nữ và người già này đều la "nghi binh", bọn họ "xuất chinh" không vì giết địch, chỉ có thể mê hoặc trạm gác của lang tốt.
Ngoài ra, đám người Tống Dương cũng phân thành hai đội, hắn và La Quan cùng đi tiên phong, đi làm một trận trước, long tước lấy sát ngộ đao, mà thiên hạ này có giết chóc nơi nào mà tàn nhẫn và kịch liệt hơn chiến trường xung trận? Đây là sự tu hành của hắn, tuy nguy hiểm nhưng cơ hội tốt như vậy, bất luận thế nào hắn cũng không thể bỏ qua.
Đối với việc này người khác gần như đều phản đối, duy chỉ có Tạ Tư Trạc là không ngăn cản, Tống Dương muốn làm việc gì, nàng mãi đều không cản, tuy nàng còn lo lắng hơn người khác nhiều, may mà còn có La Quan bảo vệ bên cạnh hắn., bây giờ Đại tông sư đã hồi phục lại như ban đầu, sau khi trải qua một lần giả chết, chiến lực của Tống Dương đột nhiên cũng tăng mạnh, hai người phối hợp với nhau, sự hung hiểm bình thường khó mà qua nổi mắt họ.
Còn những người khác, toàn bộ theo Bạch Âm vương và Tạ Tư Trạc nhập vào trong quân tiến lên, Tạ môn thì không cần nói, bọn họ phải bảo vệ tiểu thư nhà mình; đám người Nam Vinh và Tiểu Uyển vốn muốn đồng hành cùng Tống Dương, nhưng chiến trường hung hiểm, dựa vào bản lĩnh của họ, không những không giúp được gì, trái lại còn gây thêm phiền phức, nên để họ ở lại trong quân.
Tống Dương theo quân đi trước, tuy là khách quý của Nguyên soái Bạch Âm vương, ân nhân của tất cả Sa dân, nhưng cũng không có đãi ngộ gì đặc biệt, cùng ăn cùng ở với quân tốt Sa dân, thậm chí còn vác nặng hơn người khác nhiều. La Quan cũng giống với hắn, nhưng Đại tông sư lưng đeo trường cung, còn hiện ra chút khác biệt với quân tốt.s
Trên đường hành quân, La Quan cười, nói với Tống Dương:
- Có lúc ta thực sự không phân rõ, ngươi rút cuộc có biết tự lượng sức mình không?
Một tên khám nghiệm tử thi nhỏ trong một thôn hoang dám ra tay với Yến Đỉnh và Cảnh Thái, ngông cuồng vô biên, ai dám nói hắn có tự biết lượng sức mình, La Quan giơ tay nhéo tai người nói chuyện đó.
Nhưng phải nói, Tống Dương không biết lượng sức mình, nam tử nào không muốn chỉ huy ngàn quân vạn mã quyết thắng nơi sa trường, trận chiến này từ đầu tới cuối Tống Dương không nghe không hỏi, vui vẻ làm lính.
Tống Dương hiểu ý của Đại tông sư, cười ha ha:
- Hai việc khác nhau, đặt cùng nhau không rõ là đương nhiên, chỉ nói tới đánh nhau…, ta cũng không nghĩ nhiều, đến giờ căn bản không coi nó là một trận chiến.
- Vậy ngươi coi nó là gì?
La Quan buồn bực nói.
- Giết người thôi.
Tống Dương thật thà nói.
La Quan sửng sốt, nói:
- Yêu tinh hàng đầu, thật không oan uổng cho ngươi.
Nói xong, nghĩ một chút Đại tông sư lại cười:
- Thật là binh tốt.
Cuối cùng vỗ vai Tống Dương nói giọng như khích lệ:
- Giết nhiều, có năng lực tinh tiến.
Chỉ để ý tới giết người, không nghĩ đến việc đánh nhau, chiến lược gì vậy, loại chiến thuật này đều là việc của Nguyên soái và tướng lĩnh, Tống Dương căn bản không cần phí đầu óc.
Hơn hai mươi ngày có thể ra khỏi hoang nguyên, bọn họ lượn đi lượn lại đi khoảng gần bốn mươi ngày, sau đó đội quân to nhỏ cũng tới, ác chiến hết trận này đến trận khác.
Có khi một mình nghênh địch, có khi lại phối hợp với hữu quân, có lúc lại đối mặt với kẻ thù, khổ chiến không lùi, có khi lại đánh tan quân địch nhưng không đuổi, mà trước sau Tống Dương chưa từng hỏi chủ quản một câu "tại sao lại như thế", Thường Xuân Hầu kiên quyết phục tùng quân lệnh, nghe hiệu lệnh thì tiến, nghe trống thì đánh, nghe kim la thì lùi…
Trong sự bất tri bất giác lại thay đổi, từ đầu đông đến cuối đông rồi lại đầu xuân, mùa xuân của Nam Lý đã đến, trên thảo nguyên phương bắc lại tuyết lớn mênh mông, gió lạnh thấu xương, bản thân Tống Dương cũng không đếm xuể hắn đã đánh bao nhiêu trận, giết bao nhiêu người, nhưng hễ đẩy mình vào chiến trường, hắn liền hóa thành cuồng ma, chuyên tâm giết giặc.
Đội Sa dân tiên phong lúc đầu đã sớm tiêu tan hầu như không còn, Tống Dương và La Quan cùng chiến hữu trộn vào đội ngũ khác, đến giờ đã đổi bốn đội cờ hiệu rồi.
Lúc đó, Tống Dương cũng từng tham gia những chiến trường có quy mô lớn, cho dù hắn có thị lực vô song, cũng không nhìn hết được cả chiến trường, hắn không không đi xem, trong mắt hắn chỉ có lang tốt là gần mình nhất. Mà sau khi hội chiến bao gồm mấy vạn hoặc mấy chục vạn chiến sĩ kết thúc trong thời gian ngắn hắn cũng không biết đại quân nhà mình rút cuộc là thắng hay thua, chỉ có thể xác định một điều duy nhất là mình và La Quan vẫn còn sống.
Thậm chí đến bây giờ, Tống Dương cũng không biết đại quân Sa dân rốt cuộc đã liên lạc được với Hồi Hột chưa, càng không rõ thế chiến bây giờ có lợi hay bất lợi, việc hắn tìm hiểu không nhiều hơn bất cứ chiến sĩ nào khác.
Ngày hôm nay lại đánh một trận, sau trận ác chiến lang tốt tan tác, Sa dân không đuổi theo, mà quay về trại nghỉ ngơi, sau bữa tối Tống Dương cũng không sợ trên đất giá rét, hai tay gối đầu nằm trên đất tuyết, trong miệng hừ một cái điếu nhỏ nhìn lên bầu trời.
La Quan tới gần cười nói:
- Tâm trạng rất tốt.
Tống Dương đáp:
- Hôm nay là ngày đặc biệt.
La Quan buồn bực:
- Ngày gì?
- Hai chín tháng hai, là ngày đại hỉ vương gia Hồi Hột kết thân với công chúa Nam Lý.
Tống Dương thở dài một hơi:
- Lúc này, ta hẳn là đang động phòng rồi.
Chỉ là ngày tốt sơ định, bỏ lỡ cũng không phải là việc lớn gì, nhưng lâu không gặp, Tống Dương thật sự cũng thấy hơi nhớ.