Dù sao sau một lúc La Quan tự nhủ, bây giờ không cần vội đi hỏi Hổ Phách rốt cuộc có chuyện gì, Tống Dương đáp:
- Chỉ cần đủ khả năng, nhất định ta sẽ đồng ý.
Hổ Phách lại đột ngột hỏi hắn:
- Vưu Ly trước kia đã từng nói tới chứng bệnh "tâm tử nhiệt" là sao?
Tống Dương không rõ câu chuyện tại sao lại đột nhiên lại chuyển sang chứng bệnh đó, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Cậu từng nói với ta, chứng bệnh này...
Vẫn không chờ hắn tìm ra chứng bệnh, Hổ Phách đã ngắt lời hắn, giọng điệu hung ác:
- Gã nói không đúng, Vưu Ly học được chút bên ngoài, bản lĩnh rất ít, có chút bản lĩnh dạy đồ đệ cũng không đúng, hơn nữa ngươi không đủ tư chất, học được lại càng không giống nhau, dù sao ngươi cũng nên nhớ kĩ, ngươi học được chứng bệnh tâm tử nhiệt, mười phần là sai.
Chủ đề nào cũng không đúng, Tống Dương hoàn toàn mơ hồ, Hồ Phách cũng không buông tha, trợn mắt hung dữ:
- Nhớ kĩ cái gì?
Tống Dương lẳng lặng gật đầu:
- Nhớ kỹ, tâm tử nhiệt mà cậu đã dạy không đúng.
Nhưng Hổ Phách lại đổi ý, lắc đầu quầy quậy:
- Chỉ không đúng chưa đủ! Lão chưa bao giờ dạy ngươi tâm tử nhiệt!
Tống Dương tức giận, đứng cười khổ:
- Bà cô ơi, rốt cuộc là chuyện gì, người nói rõ hơn không được sao?
- Vậy trước tiên ta hỏi ngươi, Vưu Ly có dạy tâm tử nhiệt cho ngươi không?
Tống Dương lắc đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột:
- Tâm tử nhiệt là gì, có bao nhiêu nhiệt? Có dùng để nhóm lửa được không?
Hổ Phách cười ha hả, vẻ mặt hài lòng, cũng không giải thích gì, chỉ gật đầu cười nói:
- Cậu bé ngoan, nghe lời thì tốt, có thưởng, đem ngày sinh tháng đẻ của ngươi lại đây, ta đi hỏi điềm hung cát bình an cho ngươi!
- Thưởng cho ta bát tự?
Tống Dương cười:
- Người biết xem bói?
- Hổ Phách Tiên Tử cả đời này việc đắc ý nhất, không phải là độc thuật y đạo, không phải là song tu thái bổ mà là mệnh lý bát tự!
Hổ Phách cười mãn nguyện.
Khi Vưu Ly bị trục xuất khỏi sơn môn, lời nói đối với Hổ Phách rất đúng, không kho của sư môn có vô số điển tịch, không có gì mà không có, trong đó có cả thuật mệnh lý kinh dịch, Hổ Phách xem qua một ít, lúc ban đầu là vì giết thời gian, nhưng sau này dần dần nghiện, liên tục nghiên cứu mấy chục năm, muốn ra ngoài mở một quầy hàng, định kiếm một món tiền lớn.
Tống Dương tò mò truy vấn:
- Vậy người xem có đúng không?
Hổ Phách khoát tay, giọng bất cần:
- Không biết, trước đây nghiên cứu rất nhiều, nhưng hầu như chưa bói qua. Người không tin thì không xem, người mơ hồ lại không dám đi xem, sợ sẽ hỏi ra tin dữ. Đúng lúc gặp ngươi thế này! Báo cho ta ngày sinh tháng đẻ.
Không cần hỏi bà cô có thật là biết xem, nghĩ cái gì thì nó là cái đó, Tống Dương không muốn làm cụt hứng của bà, dặn trước:
- Ngày sinh tháng đẻ của ta có chút đặc biệt, ngài biết là được rồi, đừng để lộ ra ngoài, nếu không sẽ hại đến cái mạng nhỏ của ta.
Hổ Phách vui vẻ khác thường:
- Ta xin thề có đại ca trên trời, sẽ không nói ra!
Ngày sinh liên quan đến bí mật yêu tinh, không thể cho người ngoài biết được, nhưng Hổ Phách thì trong ổ phản tặc, lại ra tay đối nghịch với Quốc sư, chưa trị tốt tương lai có lẽ sẽ trở thành Đàm Quy Đức phản tặc đứng đầu Yến quốc. Không thể nghi ngờ nàng đã xem truyền nhân của Vưu Ly làm người của mình, có lẽ sẽ không hại Tống Dương.
Huống hồ nàng cũng đã biết chuyện ngày mồng 7 tháng 5 yêu tinh giáng thế, chỉ là bảo vệ bí mật "sinh thần bát tự" cũng không coi có chuyện lớn gì, nhưng không ngờ sau khi Tống Dương nói ngày sinh tháng đẻ, Hổ Phách sửng sốt, tính không tính liền mở miệng ngay:
- Ngươi vốn là người chết, sau khi chết lại sống lại, thiên mệnh sớm thay đổi, không cần xem nữa, xem cũng vô dụng.
Nói xong, ngưng một lát, nàng lại cười:
- Thì ra truyền nhân của Vưu Ly, không ngờ là yêu tinh...thật là khéo!
Tống Dương hỏi:
- Người cũng biết chuyện yêu tinh?
- Đâu chỉ biết, nếu không có ta thì cũng không có quẻ bói " yêu tinh giáng thế". Vào đêm ngày mồng 7 tháng 5 năm thứ tư Cảnh Thái, Đại Yến có rất nhiều trẻ ra đời, đều vì ta mà chết.
Giọng Hổ Phách bình tĩnh, không chút áy náy, buồn bã.
......
Yến Đỉnh đệ tử mới theo đại ca học nghệ, nhưng người này thân phận đặc biệt, thường xuất núi đi làm vài chuyện, đại ca cũng không ngăn cản. Với bối cảnh thân phận của Yến Đỉnh, Hổ Phách không biết cũng không quan tâm, những tháng ngày mà bà trải qua, lấy thú tiêu dao hồng trần làm niềm vui.
Cho đến tận ba mươi năm sau ngày Yến Đỉnh bái nhập sư môn, một lần Hổ Phách về núi, không ngờ phát hiện đại ca bị bệnh....với bản lĩnh của họ, cái chết là khó tránh khỏi, bệnh tật dường như không phải là chuyện không có khả năng. Đại ca mình lúc này còn chưa để ý, chỉ nói không sao, sẽ mau chóng bình phục. Sức khỏe không tốt, tính tình ngược lại lại khá hơn, đối với muội muội lúc nào cũng vui vẻ, khi chỉ có hai người với nhau thường nhắc đến Vưu Ly.
Theo lời Hổ Phách được biết Vưu Ly bây giờ sống cũng rất tốt, đại ca cũng tỏ ra vui mừng, Hổ Phách nhân cơ hội xin tha thứ, muốn hắn một lần nữa nhập vào Môn Tường, nhưng bị cương quyết từ chối, song đại ca lại lấy ra mấy bản điển tịch, để Hổ Phách lần sau khi xuống núi đem đưa cho học trò cưng ngày xưa.
Mấy cuốn sách đó Hổ Phách từng xem qua, trong đó ba cuốn là bút kí của đại ca khi hành nghề y, toàn bộ đều là khi điều trị Yến Đỉnh viết ra, ngoài ra là tác phẩm, tinh tàng dược điển của tiền nhân. Hổ Phách không nghi ngờ có hắn, chỉ biết là đại ca đang nhớ lại kỷ niệm cũ, sau đó không lâu kích động rời núi đi tìm Vưu Ly, lúc đó Vưu Ly quá đỗi vui mừng, hay tay run rẩy nhận quà tặng của sư phụ.
Nhưng đợi Hổ Phách trở lại núi, hoảng sợ phát hiện bệnh tình đại ca đã nguy kịch, sắp hấp hối rồi, Yến Đỉnh, Hoa Tiểu Phi đều canh trước giường bệnh.
Dường như cố gắng chống đỡ, đợi sau khi muội muội quay đi, Hổ Phách trở về núi, ngày thứ hai, bệnh tình của đại ca lại xấu đi, trước lúc lâm chung ngay trước mặt ba người, nói với Yến Đỉnh:
- Chăm sóc tốt muội muội, cho dù muội ấy làm gì, các ngươi đều phải bảo vệ muội ấy, cho dù muội ấy đánh các ngươi, các ngươi cũng không được làm muội ấy bị thương.
Trước khi sắp khuất núi, đại ca chỉ dặn dò đồ đệ không được ức hiếp muội muội mình.
Yến Đỉnh gật gật đầu, nhưng đại ca lại lắc đầu:
- Chỉ đồng ý không đủ.
Yến Đỉnh toàn thân lở loét, thanh quản dường như bị phế bỏ, bình thường đều dùng tiếng bụng nói chuyện, nhưng lần này vô cùng đau đớn, dùng yết hầu để nói:
- Lấy thể diện của tổ tiên ra thề, Yến Đỉnh tuyệt đối không dám làm bị thương một cọng tóc của Hổ Phách.
Đại ca vẫn lắc đầu:
- Chỉ tổ tiên thôi cũng chưa đủ.
Yến Đỉnh không chút do dự:
- Vậy lấy con cháu đời sau nhà đệ ra thề, nếu đệ phản bội lời thề, con cháu đời sau chết không toàn thây, đoạn tuyệt huyết mạch ba đời.
Đại ca lúc này mới mỉm cười:
- Được rồi, ghé tai lại gần đây, ta nói với ngươi.
Thì thầm một lát, Hổ Phách không nghe được họ nói gì, không lâu sau đó, đại ca nhắm mắt xuôi tay.
Mãn tang, Hổ Phách xuất núi, việc đầu tiên là đi tìm Vưu Ly, thông báo về cái chết của Sư Phụ, không ngờ, Vưu Ly chẳng biết đã đi đâu, ngay cả một tin nhắn cũng không lưu lại, biến mất không chút tin tức.
Từ đó về sau, Hổ Phách không nhìn thấy Vưu Ly nữa.
Trước đây khi ca ca còn sống, tuy không quản được Hổ Phách, nhưng chí ít còn có người quản nàng, khi Đại ca mất đi, Hổ Phách càng phóng túng, liên hệ với Yến Đỉnh cũng không nhiều, thoáng đã hơn mười năm, bỗng nhiên một ngày, Yến Đỉnh tìm được nàng, đi thẳng vào vấn đề:
- Cô cô muốn hại ta, tốt nhất hãy đem hết bản lĩnh của mình ra.
Khi đó Yến Đỉnh đã trở thành quốc sư của Đại Yến.
Hổ Phách nghe không hiểu gì cả, trách mắng:
- Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma à?
Giọng Yến Đỉnh trầm lắng:
- Thời gian ba năm, ta liên tiếp gặp mười ba bẫy kịch độc, tuy rằng ngụy trang khéo léo, nhưng ta sao không nhận ra, tất cả là thủ pháp của bản môn, Hoa Tiểu Phi cũng không luyện được kịch độc, có thể luyện đến trình độ này, ngoài ta ra, thì chỉ có một mình cô cô.
Yến Đỉnh không hiểu tại sao đến khởi binh vấn tội, Hổ Phách không có biểu lộ gì, tâm tư lại có chút lãng đãng... có năng lực làm ra kịch độc như lời Quốc Sư nói, còn có một người khác mà hắn không biết: Vưu Ly.
Tại sao Vưu Ly lại phải đối phó với sư đệ của mình? Hổ Phách không thể biết được, nhưng nàng che giấu, về phần Vưu Ly, đương nhiên sẽ không giải thích gì với Quốc Sư, chỉ cười lạnh nói:
- Ngươi chưa chết cứ coi như là gặp may, không cần dài dòng với ta, đi về mà tạ ơn Phật tổ nhà ngươi đi!
- Ta từng thề độc, không thể làm tổn thương cô cô. Nhưng..cứ chờ xem.
Nói xong, Yến Đỉnh cười lớn buồn bã xoay người bước đi, từ đầu tới cuối thậm chí y chưa hỏi qua một câu: " Tại sao ngươi hại ta" dường như Hổ Phách đầu độc y là chuyện đương nhiên vậy.
Hổ Phách hoài nghi không chắc chắn, nhưng bà tìm không thấy Vưu Ly, cũng không làm được gì, sau đó bắt đầu theo dõi Quốc Sư, nhưng nàng chưa từng dừng qua Thái Bổ, bỗng nhiên đến một ngày, nàng kinh ngạc phát hiện, mình đã mang thai.
- Song tu kỳ thuật, là tuyệt đối không thể, trước mỗi lần như vậy ta đều phải dùng thuốc để hồi phục..
Cụ thể là... Hổ Phách không giải thích nhiều lắm, chỉ lắc đầu cười khổ nói:
- Chuyện này không cần nghĩ, nhất định là Yến Đỉnh đã lén đổi thuốc của ta, hắn thật có bản lĩnh, ta hoàn toàn không phát hiện được, ôi, không ngờ, lão yêu bà hơn năm mươi tuổi vẫn mang thai, chuyện này phải cho đại ca ta biết, nếu không hắn không tiếp tục sống được.
Sau khi Tống Dương nghe được sống lưng toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không biết nên nói điều gì, đành im lặng không nói gì.
Trước đây, Hổ Phách không yêu thích trẻ con, nhưng phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ, một khi phát hiện mình mang thai, trong bụng mang vị tạp trần, bất luận thế nào cũng không thể vứt bỏ sinh linh bé nhỏ trong bụng, mà bụng ngày càng lớn, đứa bé bắt đầu có động tĩnh, bên này bên nọ không ngừng nổi trống trên bụng, không biết là cánh tay hay khuỷu tay, cái chân nhỏ xinh hay là…cái mông? Trên đời này con cái vứt bỏ cha mẹ thì nhiều, nhưng người mẹ vứt bỏ con mình, chung quy không có mấy người. Một đứa bé vẫn chưa chào đời, khiến cho Hổ Phách hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Khi mang thai đến tháng thứ sáu, Quốc sư lại tìm tới Hổ Phách, còn mang đến rất nhiều quà cho đưa bé, cười nói:
- Ta hứa với Sư phụ sẽ không làm cô cô bị thương, nhưng không từng hứa không động đến con của cô cô...Kỳ thực phá bỏ lời thề rất dễ dàng, bất cứ lúc nào ta cũng có thể phái người giết ngươi, không phải ta ra tay là được rồi, nhưng lời thề đó có hơi độc, có thể không phá hay là không phá thì tốt.
Nói xong, Quốc Sư lắc lắc đầu:
- Không đề cập đến nàng nữa, hay là nói về đứa bé, ngươi đã đặt tên cho nó chưa?
Hổ Phách gật đầu:
- Tên rất dài, gọi là ai dọa mẹ ta thì ta chính là cha của người đó.
Phì một tiếng, Tống Dương không nhịn được cười.
- Ta chuẩn bị cho nàng một tòa sơn trang, khí hậu tốt phong cảnh đẹp, có người chuyên hầu hạ, nàng yên tâm chờ sinh con, sau khi sinh đứa bé, nàng cũng đừng lại chạy lung tung nữa, hãy ở lại trong núi chăm sóc đứa bé, nàng cũng hiểu rõ, trên đời này không có thứ gì đáng yêu hơn đứa bé.
Lúc ấy Quốc Sư cũng cười, không thèm để ý khách khí của phụ nữ, chỉ vào bụng nàng:
- Không cần cự tuyệt vội, ngươi cũng rõ, ta muốn giết nó thì không ai bảo vệ được, cũng đừng hy vọng có thể chạy trốn, ta làm ảo thuật cho nàng xem, cũng coi như là món quà gặp mặt cho tiểu sư đệ, ta muốn ngươi trả lời.. ba ngày sau, ngày mồng 7 tháng 5, nhớ ngày này.
Ba ngày sau, ngày mồng 7 tháng 5, Quốc sư xem hiện tượng thiên văn, nêu ý kiến hoàng đế yêu tinh giáng thế, Cảnh Thái truyền chỉ Thường Đình vệ, trong một trăm ngày tất cả đứa bé ra đời đều bị tàn sát trong đêm...
Khi Tống Dương trăm ngày tuổi, Hổ Phách đã sắp lâm bồn, đêm đó Quốc Sư không đi phủ thừa tướng mà đi thăm " tiểu sư cô", lần này y mang theo một cái rương đầy danh sách tên, tất cả đều được ghi tên là " yêu tinh", không có một ngoại lệ, mỗi một tên đều bị bút chu sa đánh dấu, giống như sổ thiên tào của Diêm Vương
Danh sách mãi không hết, nhưng cũng đủ để nói rõ vấn đề.
Chỉ vì hù dọa một nữ nhân, mà cướp đi sinh mệnh của vô số đứa trẻ, bút tích của Quốc Sư, chỉ có thể lấy chữ " kinh thiên động địa" để hình dung.
Không phải kế hoạch này có bao nhiêu chu đáo, bao nhiêu nghiêm mật, thậm chí không ảnh hưởng gì lớn tới Hổ Phách, nhưng Quốc Sư chỉ là muốn nàng hiểu, thực lực và thế lực của Yến Đỉnh rốt cục là như thế nào...đánh là đánh không lại, chạy trốn cũng không có cơ hội rời khỏi Yến quốc, mà suy bụng ta ra bụng người, tính mạng của đứa bé nhà khác, đánh động tới sự lo lắng về đứa bé của mình với Hổ Phách.
Hổ Phách vô cùng vô cùng kinh sợ, hứa với Quốc Sư ba điều, đưa đứa bé vào sơn trang không bao giờ xuất thế, sẽ không bao giờ đối đầu với Quốc Sư, chỉ cần nàng ở trong núi, Quốc sư sẽ hứa mẹ con nàng sẽ bình an.
Nói cũng kì lạ, từ đó về sau, Quốc sư không từng gặp qua cạm bẫy độc thuật của đồng môn. Nhưng Tống Dương biết, lúc đó Vưu Thái y đã tìm được " người có tim bên phải ", đêm đó đào mộ, chạy trốn, trong mười tám năm chưa từng về Đại Yến nửa bước.
Vưu Ly dẫn Tống Dương đi Yến Tử Bình, đương nhiên không có cơ hội cho Quốc Sư ra tay...