Tống Dương đi theo đội quan quay về Dịch quán, Hồ đại nhân cố ý tìm một cơ hội, dùng lời bóng gió khen hắn vài câu, trên Điện hắn phải nói đến "việc mất nước" của Cảnh Thái, tuy không nói là cao minh, nhưng ít nhất không làm mất đi khí phách của Nam Lý. Nói rất ít nhưng Tống Dương cuối cùng vẫn nhắc những lời ngỗ nghịch "Nam Lý ắt diệt vong, Hoàng Đình bị giết, từ chỗ Hồ đại nhân chung quy không thể đi tới chỗ của hắn khen hắn một câu thật lòng "nói rất hay".
Đối với những chuỗi biến cố xảy ra trên Điện ngọc ngày hôm nay, các kỳ sĩ Nam Lý cũng rất hưng phấn, thấy những người náo nhiệt chưa bao giờ ngại việc lớn, chàng một câu tôi một lời tranh luận rất vui vẻ, duy chỉ có Tống Dương, không chút quan tâm tới những việc này, sau khi trở về Dịch quán đóng cửa tĩnh tâm tĩnh dưỡng.
Cùng lúc khi Tống Dương trở về dịch quán, sứ đoàn của dân tộc Hồi Hột cũng trở về chỗ ở, Chủ quản đem tất cả những chuyện lớn nhỏ trên điện hồi báo lại với Tát Mạc Nhĩ Hãn, đánh cuộc Hoàng Tử những chuyện này lại càng phải nói, cùng lắm thì Tát Mạc Nhĩ Hãn tự mình áp lên, có thể " đánh cuộc giang sơn", Vương tử không thể làm chủ được rồi, lúc này lệnh cho chủ quản chuẩn bị khởi hành về nước xin chỉ thị của Khả Hãn, việc rất lớn, chỉ gửi thư về e là nói không rõ.
Tiếp đó, Tát Mặc Nhi Hãn lại nói với chủ quản:
- Đánh Lôi lùi lại cũng được, hai việc này hôm nay ngươi phải làm xong cho ta: Nói với Mạch Địch Giang, Khố Nạp, A Hạ ba người bọn họ thu dọn hành lý, chuẩn bị theo ta khởi hành; ngoài ra tìm một người hóa trang tới, bốn người chúng ta đều phải cải trang tướng mạo thành người Hán.
Ba người gã điểm tên là những bản lĩnh cao nhất trong số mười người Hồi Hột, trong đó A Hạ là phụ nữ, mẫu thân là người Hán, tinh thông tiếng Hán. Dân tộc Hồi Hột ở Tình thành cũng có tai mắt và cơ sở ngầm, trong đó không ít người tài hoa, muốn cải trang không phải chuyện khó.
Hai việc này đều không khó, nhưng Chủ quản lại có chút chần chừ:
- Trước khi truyền thư cho Khả Hãn, lệnh cho Nhất Phẩm Lôi mời ngài về nước. Còn có sức khỏe của người.. Người muốn đi đâu?
- Đi đâu ngươi không cần biết, ta không thể không đi.
Tát Mặc Nhĩ Hãn lắc đầu:
- Thân thể không ngại việc, càng ngày càng khỏe, thuốc của Tống Dương dùng được. Sau khi ngươi quay về nói với Phụ Hãn, nói là ta phải đi tìm một bảo vật, nếu có thể lấy được, Thổ Phiên và Khuyển Nhung chắc chắn sẽ chết hết.
Nói xong, y lại vẫy tay, giục nói:
- Mau đi làm, hành trình lần này của ta ngoài Phụ Hãn ra, không thể tiết lộ.
Chủ quản lập tức lấy tên của Thánh hỏa để thề độc, không hỏi thêm gì nữa, đi xuống thay Vương tử chuẩn bị.
Tống Dương nghỉ trong dịch quán, cho tới tận khi trời tối mịt, hắn mới đi ra, tới Phong Nguyệt Phương thăm Lý Minh Ky.
Sau khi gặp mặt, hắn nói thẳng vào vấn đề:
- Muốn nhờ Lý đại gia giúp ta tìm hiểu một vấn đề: Quốc Sư đang ở Tình thành sao?
Bất ngờ, Lý Minh Ky liền lắc đầu từ chối:
- Không nghe ngóng được. Quốc Sư là người thần bí, hành tung khó lường, đừng nói ta, năm đó ngay cả Tạ Bàn Tử sống lại, lại thống lĩnh Thường Đình Vệ của y, cũng không thể thăm dò được hành tung của Quốc Sư, việc này ngươi bỏ đi.
Vừa nói hai câu này, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Cố Chiếu Quân không mời mà đến, sau lưng lão còn có một thiếu nữ ăn vận như nha hoàn, không cần hỏi, đây là thị nữ chuẩn bị nước chè cho Lão Cố. Chỉ là lần này đi cùng tới không phải là " Đại Cửu".
Cố Chiếu Quân vừa thấy Tống Dương cũng có mặt, liền cười nói:
- Thật tốt, vừa rồi ta còn đưa tin tới Nam Vinh, để ngươi tới đây gặp mặt.
Nói xong, cũng không cần chủ nhà tiếp đón, tự tìm một cái ghế ngồi xuống:
- Thật không ngờ, còn tưởng rằng hôm nay ngươi có thể lấy về được Long Tước, không ngờ Nhất Phẩm Lôi lại trì hoãn.
Tống Dương lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng:
- Không vội ở đây hơn trăm ngày này, thêm vài tháng nữa, vừa hay ta có thể làm một số việc.
- Việc phóng hỏa?
Cố Chiêu Quân khơi mào.
Lý Minh Ky cũng cười tiếp lời:
- Phải nói là, một trận đại hỏa, cần chuẩn bị vài tháng, không có gì ngạc nhiên.
Tống Dương đột nhiên cười, nhìn Cố Chiêu Quân nói:
- Ta nói cho ông biết, ta thật sự không thích Nam Vinh.
Nói rồi, liền quay sang nhìn Lý Minh Ky nói:
- A Y Quả cũng vậy.
Nam Vinh và A Y Quả, một người là tâm phúc của lão Cố, một người là tướng tài, có hai nàngở bên cạnh, Tống Dương cũng không muốn giấu diếm chuyện gì.
Những tình tiết chuẩn bị có liên quan tới việc "hỏa thiêu Yến cung", Lý, Cố hai người này tìm hiểu e là tỉ mỉ hơn nhiều so với Tống Dương.
Hồng hồ ly và lão cáo già cũng nhìn nhau cười, đều có bộ dạng rất vui vẻ, Lý Minh Ky nói trước:
- Ban đầu thật không ngờ, bên cạnh ngươi vẫn còn có kỳ tài hỏa đạo nhân này, đúng là kỳ tài, ông tốt nhất nên để bụng một chút, đừng để người khác cướp mất.
Nói xong, trán hơi chuyển động, ánh mắt phiêu du nhìn Cố Chiêu Quân. Lý Minh Ky dù sao cũng là phó đảng, tính ra ngay cả nàng cũng là người của Tống Dương, tự nhiên lại không thể cùng Tống Dương cướp người nữa.
Cố Chiêu Quân vẫn cười ha hả, lắc đầu:
- Yên tâm, những việc như đục khoét thế này ta nhất định không làm, hơn nữa dựa vào hỏa đạo nhân này, còn không đáng khiến cho ta và các ngươi làm một trận náo động.
Sau đó lão lại chuyển chủ đề về việc phóng hỏa:
- Tống Dương, chớ nói ta không nhắc nhở ngươi, ngọn lửa này rất đắt, ngươi phải chuẩn bị trước tiền, một khoản ngân lượng đáng kể.
Tống Dương không hiểu ý này:
- Tiền? là ý gì?
- Hỏa đạo nhân không phải nói, ngọn lửa này là từ ngoài vào trong đốt cháy mọi thứ sao?
Cố Chiêu Quân liền hỏi lại, đợi sau khi Tống Dương gật đầu, lão mới nói tiếp:
- Đó là nói phải đốt lửa vây quanh ngoài hoàng cung trước. Ngươi xem xem kiến trúc bốn phía xung quanh Hoàng Cung đều là cái gì? Lầu canh thông thiên, chung tháp Chu tước, Đế từ muôn đời, chỗ nào mà không đề phòng xâm chiếm nghiêm ngặt, ngươi tới những chỗ đó phóng hỏa, e cũng không đơn giản như vào Hoàng cung thiêu đốt.
Nói xong, Cố Chiêu Quân quay lại dặn dò thị nữ phía sau:
- Bản đồ đâu?
Thị nữ rút ra một tấm bản đồ các con đường trong Tình Thành rất tinh tế, bày ra trước mặt Tống Dương, thật ra không cần xem bản đồ Tống Dương cũng có thể hiểu rõ đối phương nói rất đúng.
- Tuy hiện giờ hỏa đạo nhân vẫn còn đang ở trong cung thiết kế xung quanh, nhưng không khó nghĩ, sau này gã còn phải tiến sâu thêm một bước, đem phạm vi phóng hỏa đẩy sâu thêm một chút. Lấy ví dụ, giả dụ một trong những chỗ bị thiêu cháy trong Hoàng cung là tháp chuông Chu Tước, nhưng lại không có cách nào lẻn vào tòa tháp này để phóng hỏa, vậy phải làm sao? Chỉ có dựa vào cách cũ, coi ngọn chung tháp này giống như Yến cung, rồi lại chọn điểm bên ngoài.
Cố Chiêu Quân cất cao giọng nói, thị nữ phía sau nhu thuận, liền huých nước trà vào lão.
Luận võ mồm, Cố Chiêu Quân tiếp tục nói:
- Cho nên, địa điểm phóng hỏa, dần dần khuếch tán ra ngoài, mỗi một chỗ phóng hỏa chúng ta đều có thể phái người dễ dàng đi đốt. Không ngoài một số địa điểm dân cư trọng yếu. Cụ thể có thể có bao nhiêu, bây giờ nói không tốt, một trăm nhà, hay ba trăm nhà,hay là tám trăm nhà? Dù sao những nơi người phải đốt, tuyệt không thể ít.
Tống Dương cười khổ nhíu mày, thất quải bát nhiễu mà Lão Cố nói, nhưng đạo lý này vẫn có thể hiểu được, ngọn lửa này cũng giống như một "ngọn tháp vàng", phải tầng tầng tiến lên, tiến lên từ đáy cho tới ngọn, trước tiên là mấy trăm hộ dân bên ngoài, châm lửa các cửa hàng, kết cấu của hỏa thế phải tàn phá đến nha môn, từ đường, tháp cao ở xung quanh hoàng cung, sau đó mới có cơ hội cháy vào Hoàng Cung.
- Không nói hỏa lão đạo, Quỷ cốc bọn họ cũng ngồi suy tính, chỉ nói ngọn lửa cuối cùng. Hỏa đạo nhân có thể phóng hỏa, nhưng ngọn lửa này một mình lão cũng không thể đốt được, mấy trăm ngọn lửa, đợi khi lão đi đốt ngọn lửa thứ mười mấy, ngọn lửa đầu tiên chắc chắc sớm đã bị tắt rồi. Cho nên phải chuẩn bị trước, không chỉ phải chuẩn bị người, còn phải chuẩn bị củi gỗ chồng chất, dần dần dự trữ dầu hỏa, đến lúc đó, lệnh một tiếng, tất cả đồng thời châm lửa. Nhưng không quản là nhà, cửa hàng của ai, bọn họ có thể dễ dàng chuẩn bị những cái này?
Điều khó nói nhất rõ ràng là đã nói rồi, ngữ khí của Cố Chiêu Quân nhẹ nhàng không ít:
- Biện pháp thỏa đáng nhất, chính là để hỏa đạo nhân chọn nơi tốt mua hết toàn bộ, đây mới có thể dễ chuẩn bị… Ta nói ngọn lửa này cực đắt, không sai chứ?
Gừng càng già càng cay. Việc phóng hỏa này những thông tin mà Cố Chiêu Quân tìm hiểu được nhiều hơn nhiều so với Tống Dương, nhưng lão nghĩ cũng rất sâu xa, muốn thành việc lớn, thế nào cũng phải chuẩn bị một lượng ngân lượng nhỏ.
Khi Tống Dương vui vẻ phục tùng, hơi lạnh lùng nói:
- Phải dùng bao nhiêu tiền?
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, hắn lại hỏi Lão Cố:
- Ông có thể mượn cho ta bao nhiêu?
Cố Chiêu Quân liền lắc đầu:
- Ta là tá điền.
Lý Minh Ky rõ ràng không đợi Tống Dương hỏi, liền nói thẳng:
- Lực lượng cần để phóng hỏa ta có thể giúp ngươi, nhưng là tiền..có thể mua được mấy trăm gian nhà, cửa hàng ở Tình Thành, ta nếu có nhiều tiền như vậy, còn làm phản tặc sao, còn phải mở Thanh lâu sao?
Cố Chiêu Quân lại cười ha hả:
- Ta cũng không phải không giúp, ngươi nghĩ xem, trong Tình Thành đột nhiêu có một khoản tiền lớn bố trí, trong một tháng ngắn ngủi điên cuồng bố trí, nhất định sẽ khiến mọi người chú ý. Việc này ta có thể giúp ngươi làm, bảo đảm không nói một tiếng, không để người ngoài phát hiện. Quan trọng vẫn là.. ngươi có tiền sao? Nếu không có tiền, sớm đã rút lui rồi, một là khiến hỏa đạo nhân đỡ bận việc, hai là cũng đỡ phải đợi đến khi than thở, không duyên cớ thất vọng.
Tống Dương nhíu mày, do dự, trầm tư, một lúc lâu sau, từ trong ngực rút ra một viên bảo thạch mắt mèo:
- Ngươi xem cái này đáng tiền không?
Vưu Thái Y để lại cho hắn một thùng bảo bối, Tống Dương chọn viên mắt mèo này làm kỉ niệm, luôn mang theo người.
Thị nữ đỡ lấy bảo thạch, đặt vào lòng bàn tay lão Cố. Bàn tay mềm mại trắng nõn, nâng viên bảo thạch rực rỡ, vẻ đẹp nói không lên lời.
Cố Chiêu Quân còn quan sát một lúc, mới gật đầu với Tống Dương:
- Thượng phẩm, nhưng một viên này, còn kém xa quá, trừ phi ngươi có nhiều.
Tống Dương lấy lại bảo thạch, nói:
- Khoảng một hòm, không phải đều là bảo thạch, còn có ngọc bích và vv.
Cố Chiêu Quân hơi kinh ngạc, cười nói:
- Hóa ra ngươi mới là phú ông lớn, hòm bao cân?
- Đem ngươi đóng gói không vấn đề.
Nói xong, Tống Dương lại đánh gia thân hình của nha hoàn kia, tiếp tục nói:
- Nếu chen chúc, hai người có thể cất vào rồi.
Cố Chiêu Quân thật sự rất kinh ngạc, thốt lên:
- Thùng quan tài lớn như vậy sao?
Tống Dương cười, gật đầu:
- Không biết quan tài dài bao nhiêu, nhưng dài hơn nhiều so với quan tài bình thường.
Lần này đến lượt Cố Chiêu Quân khí lạnh ướt đẫm, quay đầu nhìn Lý Minh Ky, sắc mặt của người kia cũng rất lạ thường, dường như đang hối hận " sớm biết hắn có tiền như vậy, sẽ không chiết khấu cho hắn.
Sau khi sự kinh ngạc qua đi, Cố Chiêu Quân cúi đầu trầm tư, khi mở miệng nói vẻ mặt rất trịnh trọng, toàn bộ không có chút bình tĩnh thoải mái nào, nói thật với Tống Dương:
- Một thành.
Dừng lại một lát, cũng không cần Tống Dương đặt câu hỏi lão liền giải thích:
- Nếu thật sự có châu báo lớn như vậy, sẽ đủ dùng, luân chuyển châu báu, vẫn là qua tay ta, nhưng ta muốn lấy một phần tiền thù lao.
Nói xong, giống như lại sợ Tống Dương không đồng ý, Cố Chiêu Quân bổ sung nói:
- Luân chuyển cũng không phải chuyện dễ, giá của báu vật không xác định, lượng nhập lớn như vậy, giá cả nhất định sẽ giảm mạnh, ngươi lại không có nhiều thời gian đi mua. Ta có một con đường, không dám nói kiếm được, nhưng ít nhất sẽ không bị lỗ, cuối cùng vẫn vào tay ngươi, so một thành kia với tiền đi thuê còn lợi hơn nhiều lắm; hơn nữa, lai lịch của những đồ này không rõ, tùy tiện lấy ra không chừng sẽ gặp đại họa, cũng chỉ có ta mới có thể sắp xếp ổn thỏa. Một thành tiền thù lao, đã là giá thỏa đáng lắm rồi, ngay cả con trai ta đến tìm ta, cũng không thể thấp như vậy.
Những lời nói vừa rồi đều rất xuôi tai, hơn nữa một thành tiền thù lao, so với giá mà kiếp trước Tống Dương "rửa tiền" thực sự rẻ lắm rồi, nhưng cuối cùng một câu thực sự hơi không tự nhiên. Nhưng những lời Cố Chiêu Quân nên nói thì đã nói rồi:
- Còn thuê phòng ở Tình thành, ta cũng phải lấy một thành tiền công, việc này tính nguy hiểm rất lớn, không thể làm không công. Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta kiếm tiền chỗ sáng, không quan tâm bảo bối luân chuyển hay là thu nhà mua đất, đều không lấy tài sản của ngươi.
Tống Dương thoải mái gật đầu, thậm chí vẫn không quên nói thêm một câu với Cố Chiêu Quân:
- Đa tạ, đội ơn.
Nói xong chuyện kinh doanh, thần sắc của Cố Chiêu Quân lại thoải mái một chút, cười nói:
- Tạ ơn gì chứ? Ta kiếm sống, ta kiếm tiền, là điều đương nhiên, không cần cảm tạ.
Tống dương vẫn lắc đầu:
- Không đề cập tới tiền thù lao, chỉ nói ngươi làm chuyện kinh doanh với ta, chính là giúp ta rồi, nhất định phải đa tạ. Huống hồ, tuy ta không hiểu tình hình nhưng cũng có thể rõ ràng, hai thành ngươi muốn, đều rất rẻ.
Cố Chiêu Quân không khách khí nữa, mà chỉ vào a hoàn, có chút đột ngột hỏi Tống Dương:
- Ngươi thấy cô ta thế nào?
- Rất tốt, nhưng….sao lại đổi người rồi, Đại Cửu đâu?
Cố Chiêu Quân bình tĩnh trả lời:
- Ngươi còn nhớ rõ chứ, khoảng năm mới, ta một lần bị ám sát ở Nam Lý. Lúc đó Tiểu Trọng đang đi cùng ta.
Tống Dương ngạc nhiên:
- Nàng ấy….
Lần đó bị tập kích, Cố Chiêu Quân bị trọng thương, người bên cạnh bị thương thê thảm và nghiêm trọng, hơn nữa Đại Cửu chỉ là một a hoàn, lại không biết võ công.
Quả nhiên, Cố Chiêu Quân gật đầu:
- Cho nên mới đổi cô ấy đến hầu hạ ta.
Nói xong, lão Cố đột nhiên cười:
- Ta chưa từng đặt người hầu vào mắt, những người bên cạnh đích thân xử tử cũng không phải không có. Nhưng họ Cố này có khí phách của họ Cố, người của ta không để cho người ngoài động tới. Ngay cả a hoàn mười mấy năm theo ta cũng không bảo vệ được.. ta thật sự rất mất mặt, tóm lại phải tìm về. Cho nên lời đa tạ của ngươi, lấy lại đi.