Sau khi đám người A Y Quả rời đi, trong phòng cuối cùng lại yên tĩnh, Tống Dương uống thuốc trị thương xong, xoay người nằm lên giường đầu gối lên tay, bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ về tin tức Tô Hàng nói cho hắn…
Thuốc trị thương có tác dụng an thần, từ Nam Lý đến Tình thành một đường mệt nhọc, từ khi tới dịch quán lại chưa từng an nhàn một chút…. Tinh thần của hắn đang cực kỳ mệt mỏi, miễn cưỡng cố gắng một chút, thấy kiên trì không nổi bèn nặng nề ngủ, đêm nay không ai trèo từ cửa sổ vào cắt đầu hắn, Tống Dương cũng ngủ được yên ổn.
Nhưng vừa mới bốn ngày, ở dịch quán bốn nước, ngoài đường cái bỗng nhiên huyên náo, thái giám Yến cung, quan viên Lễ bộ Yến quốc dẫn theo một đám tôi tớ đi thẳng vào trong dịch quán, nói rằng tất cả mọi người đi rửa mặt chải đầu chuẩn bị hôm nay sẽ vào cung.
Đám tôi tớ đun nước ấm, rót vào trong thùng tắm, kể cả sứ giả, hoặc kỳ sĩ phó lôi, tất cả mọi người đều không ngoại lệ, trước khi vào cung phải tắm rửa sạch sẽ, khi vào thùng rồi còn có tôi tớ Yến cung chuyên hầu hạ, hoặc có thể nói là giám thị; còn những nữ khách như Tiêu Kỳ, Nam Vinh, Yến quốc cũng nghĩ rất chu đáo, phái tỳ nữ ở lại.
Sau khi tắm rửa, thay quần áo như người Yến, khoản quần áo giày mũ này chắc chắn đã được chuẩn bị từ trước, đoàn sứ giả lớn nhỏ đều được chuẩn bị trang phục yết kiến giống hệt nhau, chẳng qua là khi mới đến Tình thành, người Yến mang đến cho đoàn bọn họ quần áo khác, cũng đã có quan Yến nói lại việc này, đồng thời cũng có lấy đi triều phục của mọi người để cắt, chỉ có điều Tống Dương khi đó còn đang bận đông bận tây, không biết mà thôi.
Quy củ của Yến quốc tuy cổ quái nhưng Tống Dương hơi cân nhắc một chút đã liền minh bạch… Tất cả trình tự này được thực hiện đầy đủ, cho dù có bản lĩnh to bằng trời cũng đừng mơ tưởng giấu được dộc vào cung.
Sau đó không lâu, bình minh êm ái ấm áp lan tỏa khắp Tình thành, dịch quán các nước đều bận bận rộn rộn, tất cả mọi người đều lên xe vào cung, được thái giám dẫn đường chậm rãi đi vào Hoàng cung, chờ bọn họ tới trước cửa cung, lại một phen điều tra cẩn thận nữa.
Ngay trước Hoàng thành, một tòa đài cao ngất vững chãi, trên lầu cao treo tấm biển lớn, ba chữ to thếp vàng như rồng bay phượng múa: Thiên nhất phẩm.
Đây là nơi tứ phương Trung thổ đều tập trung lại, tất cả nhất phẩm lôi ở khắp Tình thành đều tập trung ở đây, cùng nhau ở lại nơi dành cho quan gia, là nơi ai nấy đều mong chờ, vở kịch bắt đầu, lúc này không ai biết, sự chờ đợi hưng phấn sớm đã bị nước cuốn trôi đi…
Giữa giờ Thìn, trong Yến cung liên tiếp vang lên tiếng hát tiếng uống, sử tiết bốn nước vào Yến cung mất luận mạnh yếu, mỗi nước vào cung chỉ được mười một ngời, một người làm chủ, mười vị phó lôi cao thủ vào gặp Yến đế, lễ nghi phiền phức gần như không bao giờ dừng, so với lần trước gặp Phong Long đế ở Phượng Hoàng thành còn rườm rà hơn gấp bội, Cảnh Thái cao cao tại thượng, trên mũ rồng một tấm rèm châu buông rủ che nửa thánh nhan, không thể nhìn ra sắc mặt.
Tống Dương không nói gì, đứng trong đội ngũ, cùng mọi người thi lễ, mỗi khi có cơ hội đều ngước mắt nhìn Cảnh Thái.
Chính là người này.
Lão và quốc sư hợp mưu giết mình một lần, giết Vưu Thái Y một lần, chỉ khác mình còn chưa chết, thân nhân vừa xuôi tay, xác chết đã bị khinh nhờn.
Chính là kẻ này!
Chỉ tiếc vị quốc sư kia không có ở đây, chư vị đại quan Yến quốc đều ngồi trong kim loan điện, chỉ duy có quốc sư là không có…
Thi lễ xong xuôi, Tống Dương và đội tuyển thủ phó lôi ngồi vào một bên, sứ giả bốn nước lần lượt bước lên xướng quốc, Cảnh Thái đế nhất nhất đáp lại, lời đế vương biền tứ lệ lục hoa lệ mà tối nghĩa, có tới hơn nửa là Tống Dương nghe không hiểu gì, mất tiêu một ngày, cuối cùng những lời giả dối, những lễ nghi rườm rà cũng chấm dứt, Cảnh Thái đế ngồi trên long y dường như cũng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lướt qua ba cường quốc, trực tiếp dừng tại đội ngũ Nam Lý, vứt hết những lời thừa, hỏi thẳng:
- Trẫm nghe nói, phó lôi kỳ sĩ của Nam Lý không phải võ sĩ?
Hồ đại nhân đã sớm chuẩn bị lời giải thích, bước lên một bước đang định nói, Cảnh Thái không chờ lão mở miệng, phất tay cười:
- Mấy lời văn vẻ đọc nghe phát chán, không cần giải thích, Hồ đại nhân chỉ cần nói trẫm nghe, những kỳ sĩ Nam Lý này có bản lĩnh gì?
Hồ đại nhân chỉ vào kỳ sĩ nước mình, lần lượt giới thiệu, Cảnh Thái ngẫu nhiên ngắt lời hỏi hai ba câu, mười người Nam Lý tuyển đến này đều có thực học, câu trả lời dù không quá mức đẹp đẽ, nhưng ít ra cũng vẫn hợp quy củ. Đáng nhắc tới nhất là khi Hồ đại nhân giới thiệu Hỏa đạo nhân, lão chỉ nói bản lĩnh lớn nhất của Hỏa đạo nhân "Có thể biến một đám lửa bình thường thành một ngọn lửa mãnh liệt, nhiệt độ tăng nhanh, rất có ích với luyện kim" mà bản lĩnh thứ hai "Có thể gây ra đại hỏa" thì hoàn toàn không nhắc đến.
Hỏa đạo nhân như trút được gánh nặng, Tống Dương cũng cúi đầu mỉm cười, Hồ đại nhân vâng mệnh đi sứ cũng không phải là Phong Long đế mù quáng tín nhiệm, triều đình Nam Lý tuy nhỏ, nhưng người thông minh tuyệt đối không ít, tuy nhiên nếu xem danh sách những người thông minh nhất, nhất định sẽ có vị trí của Hồ đại nhân.
Sau Hỏa đạo nhân là Tiêu Kỳ, lần này còn không chờ Hồ đại nhân nói, Cảnh Thái đã cướp lời:
- Tiêu Kỳ xem ngựa? Trẫm có nghe nói qua về ngươi, từ Nam Lý có chọn ra một con long mã, rong ruổi một đường uy phong, đáng tiếc, chưa đến Tình thành nó đã chết ở Liễu Thập Đình.
Tiêu Kỳ cắn răng, không dám nói gì, lặng lẽ lui về đội ngũ.
Hồ đại nhân cung kính:
- Bệ hạ thánh minh, con ngựa đó chưa tính là long mã, chỉ là một con ngựa chạy được đường dài thôi, tới Liễu Thập Đình không thể kiên trì được nữa, được tướng quân quý quốc ban thưởng, được nhận sự yên vui, xem như tạo hóa của nó.
Lời lẽ mềm mỏng mà khiến cho người ta nổi giận, Hồ đại nhân lại chỉ Nhị ngốc xếp hàng cạnh Tiêu Kỳ:
- Bản lĩnh của hắn là tuần điểu, bất kể là linh tước hay chim ưng, đều thần phục một tiếng còi của hắn, vì triều kiến bệ hạ, đã cố ý tuyển một đại cầm đặc biệt của Nam Lý ta, cao hơn trượng tám, nặng hơn ngàn cân, trảo vỡ cương giãp như nắm bông, mổ vỡ đá tảng, nhưng đại điểu này lần đầu mới tới quý quốc, khí hậu không quen, tới Liễu Nhược Đình cũng đã giống như con ngựa kia…
Nói tới đây, lão dừng một lát, không giới thiệu nữa, mà kết thúc luôn:
- Nhờ hồng phúc bệ hạ, hiện giờ súc sinh kia cũng đã khỏe mạnh trở lại.
Nhị ngốc mặt mày nhăn nhó, không hiểu vì sao lão Thừa tướng lại bịa ra chuyện Lưu Ngũ suýt chết, nhưng trên đại điện này ai nấy cũng hiểu ra ý tứ sắc bén của lão… Hung cầm và ngựa đều sắp chết ở Liễu Nhược Đình, tướng quân Yến quốc chỉ dám giết ngựa, không dám làm thương đại điểu.
Hồ đại nhân mắng người Yến là bắt nạt kẻ yếu.
Có lẽ đây là trường hợp đặc biệt, Yến đế vẫn chưa giận dữ, nhìn thẳng vào Hồ đại nhân, nhẹ nhàng nói:
- Trước kia cũng nghe nói qua, Tả Thừa tướng Nam Lý trời sinh khôn khéo, không ngờ còn được nghe ngươi kể chuyện.
Hồ đại nhân khom người kính cẩn:
- Bệ hạ tán thưởng, hổ thẹn không dám nhận.
Sau đó đứng dậy chỉ Tống Dương … Đợi lão giới thiệu xong, sắc mặt Cảnh Thái hiện lên ý cười, có vẻ có hứng thú, hỏi hắn:
- Ngươi hiểu cường quốc chi đạo?
Tống Dương xác nhận, ông ta gật đầu:
- Học vấn này thực sự thú vị, ngươi có thể từ Nam Lý ngàn dặm mà đén, chắc hẳn đạo lý cường quốc đã làm rung động Phong Long, đủ thấy thực học.
Sau đó, cũng không nói thêm gì với Tống Dương nữa, lão nói xuống:
- Cái gì cũng có hai mặt, có âm thì sẽ có dương, nếu ngươi có sở trường về cường quốc chi đạo, hẳn cũng hiểu thông vong quốc chi đạo?
Ý cười của lão càng đậm hơn:
– Trẫm muốn hỏi ngươi một chút, vong quốc chi đạo của ngươi là cái gì? Vong quốc chi đạo của Nam Lý là ở đâu?
Lời vừa nói, Hồ đại nhân biến sắc, chuyển mắt nhìn Tống Dương, ánh mắt sắc bén, ra hiệu hắn ngàn lần không thể quá mềm mỏng, nhưng Tống Dương ứng biến mau lẹ trong cung Nam Lý, tàn nhẫn ở biên quan đã khiến Hồ đại nhân thất vọng, lần này hắn không trả lời, chỉ khom người đáp:
- Nói việc này là trọng tội mất đầu, tiểu dân không dám.
Cảnh Thái cười ha hả, phất tay:
- Trẫm thứ ngươi vô tội, nói gì cũng vô tội, cứ nói đừng ngại.
Lúc này hiển nhiên ngay cả Thi Tiêu Hiểu tính tình luôn hiền hòa cũng nhíu mày lại. Bắt Tống Dương đàm luận vong quốc chi đạo của Nam Lý đã là khinh người hống hách rồi, lại còn thứ cho hắn vô tội…. Tống Dương là người Nam Lý, muốn nói là Nam Lý diệt vong, cho dù thứ tội cũng là tương lai về nước, quan gia, triều đình Nam Lý thứ tội, đến lượt người Yến thứ tội từ bao giờ? Cảnh Thái kiêu ngạo, ngông cuồng quá lắm!
Tống Dương vẫn giống như một đứa ngốc không biết tốt xấu, dường như sau khi được Yến đế "thứ ngươi vô tội" bộ dáng lại khá vui vẻ, quay đầu nhìn nhìn đồng bạn, ánh mắt rõ ràng: ta đây không thể không nói…. Hồ đại nhân không thèm nhìn, Tiêu Kỳ cau mày nhíu chặt, nhưng A Y Quả lại nháy mắt nhướn mày với hắn.
Cảnh Thái cười ha hả:
- Bảo ngươi nói cứ nói, không cần nhìn này nhìn kia, cần nhớ rõ, đây là Hoàng cung của trẫm, ngươi chỉ cần nghe lệnh của trẫm thôi. Còn nữa, ban thưởng ngẩng đầu, không cần cúi đầu nói chuyện nữa, trẫm không nhìn thấy mặt ngươi.
Tống Dương thẳng lưng, không do dự, không cần suy nghĩ:
- Vong quốc chi đạo thiên thiên vạn vạn, nhưng mất nhanh nhất, hoàn toàn nhất, không thể xoay xở nhất, chỉ có một.
Cảnh Thái vui vẻ:
- Nói!
- Nam Lý ở phía nam, tây có Thổ Phiên hổ ngọa, bắc có Đại Yến bệ hạ hùng cứ, thực lực của một mình Nam Lý so với hai nước láng giềng còn kém cỏi nhiều lắm… Mà Thổ Phiên và Đại Yến lại gần nhau, Đại Yến muốn thắng thực ra không hơn Thổ Phiên, năm nước Trung thổ, Đại Yến làm đầu.
Tống Dương đột nhiên chuyển hướng khen Đại yến.
Nói đến các nước kia, quan viên ba nước kia không thèm giấu bất mãn gần như cùng lúc lạnh lùng hừ một tiếng, Cảnh Thái cười:
- Chỉ nói Nam Lý các ngươi là đủ rồi, không cần nhắc đến các nước khác.
Tống Dương lắc đầu:
- Thế nào cũng phải nhắc. Nếu không Nam Lý mất không đủ nhanh.
Giọng nói cũng nhanh hơn:
– Vong quốc chi đạo của tiểu dân rất đơn giản, chính là dùng trứng gà đập tảng đá, chính là tảng đá mạnh nhất, cứng nhất… Dồn hết binh sĩ Nam Lý ra Chiết Kiều Quan, bắc đánh thiên hạ đệ nhất Đại Yến, bằng một Nam Lý nho nhỏ có thể có bao nhiêu binh? Có thể có bao nhiêu tướng? Có thể đánh được mấy trận? Có thể kiên trì được mấy ngày? Trận này Yến tất thắng, Nam Lý tất bại, khói lửa lướt qua thi hài khắp nơi, sau một hồi ác chiến, Nam Lý không còn nam đinh, Hoàng tộc bị giết, ngân lượng tiêu hao gần như không còn, từ nay về sao vĩnh viễn không còn đường xoay xở, Nam Lý sẽ mất sạch sẽ.
Nói xong, Tống Dương bỗng nhiên mỉm cười, Hồ đại nhân cũng muốn cười, nhưng lão không dám, Yến đế không ban cho lão vô tội… Dựa theo như chủ ý của tên khốn kieps này, Nam Lý đích thực là diệt vong tới đáy, nhưng Đại Yến thì sao?
Nam Lý có yếu nữa cũng vẫn là một nước, năm nước Trung thổ cân bằng, rõ ràng cần một phần của Nam Lý, nếu thực sự đại chiến như vậy, cho dù không làm ảnh hưởng đến căn cơ Địa Yến, cũng có thể quấy cho quân chính của lão đại loạn, mà Thổ Phiên, Khuyển Nhung chưa chắc sẽ bỏ qua cơ hội…
Học vấn một đời này, Tống Dương không học được bao nhiêu, nhưng Tống Dương phải cãi lại… Ngươi muốn hỏi ta diệt vong chi đạo của ta sao? Tốt, diệt vong chi đạo của ta là liều mạng với ngươi.
Có trọng thần Yến quốc bước nhanh ra, chỉ chỉ chửi mắng Tống Dương:
- Tiểu tử lời nói ngông cuồng…
Có người dẫn đầu, các quan Yến khác đầu the thé mắng chửi, Tống Dương cũng không để tâm, chỉ khom người nói với Cảnh Thái:
- Tiểu dân xin tạ ơn bệ hạ đã ban thưởng phát ngôn bừa bãi mà vẫn vô tội.
Nói xong bước lui về sau, ngồi vào đội ngũ.