Phó bản thứ bảy: Ma quỷ (13).

______________________________



Cánh môi mềm mại có độ ấm nhẹ nhàng dán lên, Lạc Trầm Ngư bỗng chốc trừng lớn hai mắt, cả người cứng đờ, đã quên mình định làm gì. Làm một con quỷ xử nam, hắn sinh thời ngay cả tay của con gái cũng chưa có chạm qua đâu!



Hắn nhìn đôi mắt của cô gần ngay trước mắt, nhìn thấy rõ ràng ảnh ngược trong đôi đồng tử đen nhánh thanh triệt là bộ dáng khiếp sợ của mình, lông mi thật dài phảng phất cũng đã đảo qua con ngươi hắn. Như là bị sự kinh ngạc của hắn chọc cười, nên trong mắt cô phảng phất hiện lên một tia ý cười.



Không chỉ dùng lại như thế này thôi đâu, mà cô còn càng nghiền áp qua, đè hắn ở trên tường, đầu lưỡi thăm dò vào trong, cạy ra cánh môi hắn, bắt hắn phải mở miệng. Hắn như là rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nếu vẫn là người thì chỉ sợ đã mặt đỏ lên, vừa muốn động thủ, liền có thứ gì đó vô hình được An Thúy truyền vào cơ thể.



Thứ đó vô cùng ấm áp, dũng mãnh tiến vào thân thể hắn, nghiệp hỏa văn vẫn luôn chạy khắp người, vẫn luôn không có lúc nào là ngừng đốt cháy hắn tựa như bị một đạo lạnh lẽo thanh tuyền bao trùm, hắn đột nhiên cảm thấy một trận cảm giác thoải mái xưa nay chưa từng có, khiến động tác không khỏi tạm dừng lại.



An Thúy buông hắn ra, bật đèn, quan sát vẻ mặt của hắn, thấy giữa mày tối tăm của hắn phảng phất như có một tia thoải mái, nghiệp hỏa văn trên cổ hắn cũng đã phai nhạt một ít, nghĩ thầm xem ra là sự thật, công đức và nghiệp chướng triệt tiêu nhau, cô hẳn là có thể đưa công đức cho hắn, triệt tiêu nghiệp chướng của hắn.



Nhưng mà rất nhanh, An Thúy lại phát hiện một chút thoải mái giữa mày hắn kia biến mất, nghiệp hỏa văn đã nhạt lại trở lại bộ dáng vốn có.



Cảm giác đốt cháy lại về tới trên người Lạc Trầm Ngư, bởi vì sự thoải mái lúc trước, mà cảm giác đốt cháy này phảng phất càng mãnh liệt càng khó chịu đựng hơn.



Từ khi bị cưỡng chế ăn sinh hồn, nghiệp hỏa văn đầy người cũng không gián đoạn mà đốt cháy hắn, không đủ để giết chết hắn, nhưng cảm giác giống như lăng trì vậy, như một con dao nhỏ một dao một dao mà cắt vào trong thịt hắn. Chỉ là so với một tháng tao ngộ lúc hắn còn sống, còn có oán hận tràn ngập, thì loại lăng trì này hoàn toàn ở trong phạm vi chịu đựng của hắn, thậm chí cũng đã thành thói quen. An Thúy vừa mới làm như vậy, tựa như đánh vỡ loại thói quen này của hắn, khiến cho cảm giác đốt cháy của nghiệp hỏa càng thêm rõ ràng.



Giữa mày An Thúy nhíu lại, “Công đức đi vào đã đi đâu rồi?” đã dùng loại phương pháp này, còn sảy mất đi? Linh thể tuy rằng không giống nhân thể, nhưng cũng không đến mức giống như cái sàng chứ?



Lạc Trầm Ngư mặt vô biểu tình ánh mắt tối tăm mà nhìn An Thúy, “Cô đã làm gì tôi?”



“Tìm được biện pháp loại bỏ nghiệp hỏa văn trên người cậu, bất quá còn chưa thể xác định là làm như thế nào.” An Thúy nói, lại đột nhiên giữ chặt tay hắn, bàn tay cô vô cùng ấm áp, như là bị đốt phải khiến hắn lập tức muốn rút về, lại bị cô dùng sức bắt được.



Đi vào trong phòng khách, không cho cự tuyệt mà ấn hắn ở trên sô pha, “Thử lại một lần.” Là cho không đủ hay là nguyên nhân khác, cần phải làm minh bạch.



Vì thế cằm của Lạc Trầm Ngư bị nâng lên, ánh mắt tối tăm một chút cũng không thể bức lui An Thúy, hắn nhìn thấy cô đứng ở trước người mình, cúi đầu về phía hắn, hắn cảm giác được độ ấm của làn da cô, hô hấp dừng ở trên người hắn, dừng ở sợi tóc trên má của hắn, làm trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác khác thường. Hắn cười lạnh, “Không cần cô giả hảo tâm, đừng tưởng rằng cô như vậy thì tôi sẽ ——”



Bốn cánh môi lại lần nữa chạm vào, công đức ấm áp lại lần nữa từ trong thân thể An Thúy ùa vào trong cơ thể hắn, cảm giác đốt cháy lại bị đè ép xuống.



Cảm giác quá mức thoải mái khiến đôi mắt hắn hơi hơi nheo lại, cánh tay muốn bắt lấy An Thúy cũng bởi vì chuyện này phảng phất như có một chút tác dụng tê mỏi và cảm giác thoải mái mà mất đi lực đạo, không đau không ngứa mà chộp vào trên vải dệt phía sau lưng cô.



【 A a a a a a a!!!! Che mắt lại!! 】



【 Tuy rằng biết là đang độ khí, nhưng mà tôi vì cái gì lại cảm thấy máu sói sôi trào anh anh anh!! 】



【 Người quỷ!! Khẩu vị nặng, kích thích quá đi! Ta thích ngao ngao ngao!! 】



【 Tôi thích xem loại tiết mục này a a a a a!!! 】



【 Đáng giận, tôi dự cảm hắn sắp trở thành người yêu của Thúy Thúy sau Chu Dĩ Lễ! Tôi cũng muốn Thúy Thúy hôn hôn (*╯3╰)】



Lần độ này nhiều hơn lần trước, thời gian cũng dài hơn một ít, nhưng kết quả vẫn giống như lần một, nghiệp hỏa văn vừa phai nhạt không bao lâu liền tăng lại lần nữa.



Xem ra trực tiếp cho Lạc Trầm Ngư công đức là không thể thực hiện được. An Thúy quay đầu thảo luận với những đại sư trong nhóm, mà Lạc Trầm Ngư ngốc tại một bên hình như rốt cuộc cũng phản ứng lại An Thúy đã làm gì với hắn, rốt cuộc cũng nhớ tới bản thân là tới trả thù, có chút thẹn quá thành giận mà đánh qua, nhưng đã bị An Thúy trở tay đánh bay, bị hai mũi tên cố định trên đèn chùm lung lay.



Vì thế hắn treo ở trên đèn chùm, âm u mà nhìn An Thúy đi đến dưới mái hiên tiếp tục cùng đại sư thảo luận.



Tham thảo cộng thêm lật xem các loại sách cổ, buổi sáng ngày hôm sau mới tìm được đáp án, thì ra trong sách nói công đức và nghiệp chướng tương khắc đều không phải chỉ phát sinh ở trên người một người, nếu một người làm chuyện ác, mà lại đi làm chuyện tốt là có thể triệt tiêu những chuyện ác mà hắn đã làm sao? Không thể, Thiên Đạo thưởng phạt phân minh, nếu Lạc Trầm Ngư luân hồi thì tất nhiên là phải vào con đường súc sinh, chờ khi chịu đủ tra tấn và nghiệp chướng trên người biến mất, thì mới có thể nhận được phần thưởng xứng đáng cho phần công đức này.



“Nói cách khác kỳ thật đây là thủ thuật lừa gạt che mắt của Thiên Đạo, một cách khác thì một người có đại công đức cùng hắn lập khế ước, hai người cùng chung vận mệnh, thì có thể dùng công đức che lấp tội ác của hắn, lấy thân mình tinh lọc tà ác trong tâm của hắn.” Viên đại sư vuốt râu bạc nói.



“Khế ước cùng chung vận mệnh có những cấp bậc nào?” An Thúy hỏi.



“Quan hệ cha mẹ và con cái, quan hệ vợ chồng, quan hệ huynh đệ tỷ muội kết bái, ba loại này là những loại thường thấy nhất.”



Vạn vật có linh, quan hệ giữa người với người đạt đến trình độ nhất định, kỳ thật chính là một phần khế ước vô hình mang danh thiên địa. Quan hệ giữa cha mẹ và con cái là loại khế ước bền chắc nhất, khế ước vợ chồng đứng thứ hai, huynh đệ tỷ muội thì thứ ba.



Muốn đi đâu tìm một người có đại công đức trên người? Mà người có đại công đức lại dựa vào cái gì mà cùng một con quỷ Lạc Trầm Ngư định ra khế ước chứ? Dựa vào người khác thì không bằng dựa vào chính mình, An Thúy là người có đại công đức, nguy cơ ở Hắc Lan Sơn, ở lăng mộ đế vương lấy sức của một người tiêu diệt Quỷ Vương, cùng với rượu linh lực, còn có rải rác cứu tử phù thương, người cô cứu mạng không biết bao nhiêu, công đức kim quang trên người cũng tùy thời tùy chỗ sẽ ra tới lập loè một phen.



Cô cùng Lạc Trầm Ngư định ra khế ước không phải là rất tốt sao.



Nói làm liền làm, An Thúy nhờ bạn bè làm chứng cho cô cùng Lạc Trầm Ngư định ra hôn khế.



Khế ước mới vừa hình thành, công đức trên người An Thúy liền lan tràn hướng vào Lạc Trầm Ngư đang ở bên ngoài đình viện, Lạc Trầm Ngư hoàn toàn không biết gì cả đang đứng ở trên chiếc cầu nhỏ trong sân, rũ mắt nhìn đàn cá bơi trong nước, thời điểm các đại sư tới bái phỏng hắn liền trốn đến địa phương khác, bởi vì không thích bị vây xem.



Hắn chỉ cảm thấy không biết là như thế nào, mà cảm giác đốt cháy trên người giảm bớt không ít, chuyện này khiến hắn không khỏi nổi lên hồi tưởng tới chuyện tối hôm qua, ngón tay bất tri bất giác khẽ chạm vào cánh môi, nghĩ thầm thì ra hôn là như thế sao?



Ngay sau đó cảm thấy suy nghĩ này của mình giống như rất không giống lệ quỷ nên có, lệ quỷ mới sẽ không muốn hôn đâu, hắn hẳn là trong đầu óc đầy máu tươi thù hận giết người mới đúng, hắn rõ ràng bởi vì oán hận mới ở chỗ này. Vì thế lại âm u mà nghĩ An Thúy thật đúng là xú không biết xấu hổ, ngay cả tiện nghi của quỷ cũng phải chiếm, ha hả.



Đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy An Thúy đi đến hành lang kêu hắn: “Lạc Trầm Ngư, lại đây.”



Hắn theo bản năng mà đi tới hai bước, sau đó lại dừng lại, gương mặt xinh đẹp tối tăm, nghĩ thầm dựa vào cái gì mà cô bảo hắn qua thì hắn liền phải qua?



An Thúy thấy hắn bất động, cũng không vội, ngồi xuống bắt đầu pha trà, nghĩ thầm mùa đông tới rồi mới có ý cảnh chứ, đến lúc đó một bên ở dưới hành lang nấu rượu, một bên xem tuyết thưởng mai.



An Thúy tự tay pha hai ly trà, rất nhanh cảm giác được bên người có âm hàn chi khí dựa lại gần, một con lệ quỷ âm u đứng ở bên người cô.



Cô tựa hồ là không sợ hãi chút nào khi bị đánh lén, biết rõ hắn ở bên người vẫn cứ chậm rì rì mà rũ mắt uống trà, từ góc độ hắn nhìn xuống, dễ dàng thấy được cái mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, hắn không khỏi nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau đó bị chập mạch một chút, nhanh chóng dời ánh mắt.



“Không cần phải mỗi lần đều đứng ở phía sau tôi, lại đây tôi nhìn thử.” An Thúy nói, duỗi tay bắt lấy tay hắn, kéo hắn đến trước mắt mình.



An Thúy đánh giá nghiệp hỏa văn trên mu bàn tay hắn, thật đúng là phai nhạt không ít, lúc trước là đen như mực sắc, hiện tại như là đã cởi một tầng màu sắc. Xem ra là công đức phải cho như vậy, ngày hôm qua tựa như ném vào động không đáy, trị ngọn không trị gốc.



Một bàn tay An Thúy bắt lấy tay hắn, một bàn tay vuốt mu bàn tay hắn, bởi vì nửa ngồi nửa đứng nên khoảng cách cũng rất gần, hô hấp của cô đều phun lên phía trên, khiến ngón tay hắn hơi hơi có chút rung động.



An Thúy vốn dĩ đang xem nghiệp hỏa văn của hắn, thấy ngón tay hắn động, móng tay lại có cá tính như vậy, nhịn không được lại bắt lấy ngón tay nhìn kỹ xem.



Lạc Trầm Ngư cúi đầu mặt vô biểu tình mà nhìn cô, xú nữ nhân không biết xấu hổ này lại đang chiếm tiện nghi của hắn. Hắn biết cô ngày hôm qua là cố ý, hắn biết hắn lớn lên rất đẹp, trước kia thời điểm hắn còn sống, cũng có rất nhiều cô gái và nam sinh dùng đủ loại lý do mà muốn chiếm tiện nghi của hắn, nhưng hắn không nghĩ tới hắn cũng đã biến thành quỷ mà An Thúy cũng phải chiếm tiện nghi, thật là khẩu vị nặng.



Nghĩ như vậy, đôi mắt lại nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của An Thúy, thẳng đến khi An Thúy buông tay hắn ra, mới lập tức dời ánh mắt.



“Được rồi, đi chơi đi.” An Thúy xua xua tay, lấy kinh thư còn chưa viết xong từ hộp gỗ dưới bàn trà ra.



Lạc Trầm Ngư vừa nghe lời này, lại thấy bộ dáng không phòng bị của cô, duỗi tay đi véo cổ An Thúy, bị cô một phen chụp bay, “Ngồi bên kia.”



Vì thế Lạc Trầm Ngư liền âm u mà ngồi xuống đối diện An Thúy.



An Thúy đang bổ sung nội dung của mấy bộ kinh thư liên quan đến chuyện tu luyện linh lực quan trọng nhất thế giới này, vốn dĩ cái này là công việc của nữ chính Bồ Hồng Đề làm, lúc sau mở ra thời đại toàn dân tu tiên gì đó. Bất quá Bồ Hồng Đề đã xuống sân khấu, như vậy thì cũng chỉ có thể để cô tới hoàn thành, vốn dĩ cũng có thể không làm gì, nhưng chủ yếu là Bồ Hồng Đề tuy rằng đã xuống sân khấu, nhưng mà Boss vai ác còn chưa xuống sân khấu đâu.



--------------

20/09/2021.

o((⊙﹏⊙))o

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện