Chỗ làm việc thì càng không nói, đông đến mức hoa cả mắt lên. Lão bản năm nào cũng phải thuê thêm vài người làm xuyên suốt trong lễ.



Cả hai đi vào cửa hàng, nhanh chóng len qua đám người đang đứng chật kín ở quầy phục vụ, thay vội quần áo chỉnh tề liền chạy ra tiếp sức cho mọi người.



Lễ Giáng Sinh làm ăn rất tốt, nhưng cửa hàng có rộng thế nào cũng không chứa nổi hàng ngàn người, lão bản liền đưa ra đề xuất mang đi cho những người tới muộn, tất nhiên việc sẽ nhiều hơn.



Ma vương không nói không rằng đẩy Diệp Tử Thanh đến quầy, bản thân thì lượn qua những bàn trống khách vừa rời đi thành thục lau dọn và bưng bê bát dĩa.



Đồng nghiệp thấy cậu trai trẻ này đến giúp liền tranh thủ vài phút nghỉ ngơi trong phòng ăn. Hiệu suất Ma vương làm việc rất nhanh đem những bàn trống nhiều ra, khánh hàng đặt món xong thì có ngay chỗ ngồi, thong thả ngồi nói chuyện phiếm.



Đôi lần nhìn qua thấy bạn trai ôm một đống bát dĩa. Diệp Tử Thanh có chút buồn cười. Cảm nhận được ánh mắt người kia Ma vương nhìn lại, ý cười trong mắt khó có người ngoài nào thấy.



Lão bản sứt đầu mẻ trán đứng quầy tính tiền, tập trung tính toán, xem đơn hàng mang đi, còn phải trưng ra cái mặt câu tiền, oai oái vọng vào trong thúc giục nhân viên làm nhanh lên.



Giờ cao điểm đến thì khách hàng lần lượt tăng cao, không khí lễ hội làm người khác sinh ra tâm lí muốn tiêu tiền, nắm bắt được thời gian và mô hình kinh doanh thông minh càng thu hút không ít người đến người đi.



Hơn 8 giờ Phương Tần mới lọ mọ đến nơi, cậu ta mặc quần bò dài màu trắng, áo thun rộng màu đỏ, dưới chân còn mang đôi giày hiệu đắt tiền, bước vào cửa đã thuận lợi ngồi xuống chỗ Ma vương đang thu dọn.



"Tự phục vụ". Ma vương nhàn nhạt nói.



Phương Tần gãi mũi cười hì hì theo sau đến quầy dịch vụ, lại còn chọn đúng quầy của Diệp Tử Thanh, rất thong thả mà đứng xếp hàng.



Chọn xong phần ăn thì tự bê đến bàn ngồi trông chờ hai bạn học tan làm, thi thoảng sẽ có vài cô nàng hoặc thiếu niên đến bắt chuyện, Phương Tần ngại phiền đành cong ngón tay chỉ vào Ma vương đang cặm cụi lau bàn phía xa, mười lần như một.



"Tôi đang chờ bạn trai".



Nhiều người nhìn thấy sắc mặt lạnh băng của Ma vương không hẹn mà cùng tránh xa, y như rằng bị dọa sợ không ít, gì chứ thằng nhóc trông non mềm thế này lại có bạn trai nhìn thật hung hãn, vẻ mặt thế không nên chọc vào.



Thấy tên kia lật đật rời đi, Phương Tần hài lòng cầm coca hớp một ngụm, sảng khoái quá a, đem Hỗn thế ma vương ra làm bia chắn quả nhiên hữu hiệu.



Đảo mắt đến nửa đêm, đồng hồ vừa qua 11 giờ vài phút. Diệp Tử Thanh bám chặt quầy từ từ hạ mình xuống, xương sống vì đứng quá lâu mà tê rần.



"Đau?". Ma vương dọn nốt bàn cuối, ngồi xổm sờ lưng Diệp Tử Thanh, đau lòng hỏi han, mồ hôi dây vào tay hắn thật nhiều.



"Đứng lâu quá, em vào thay đồ trước". Diệp Tử Thanh miễn cưỡng đứng dậy, phòng nghỉ ngơi có nhà tắm, cậu muốn lột bỏ hết nhớp nháp trên người.



"Đợi anh".



Thu dọn cấp tốc đồ đạc xong, Ma vương không để cậu tắm mà trực tiếp gọi lái xe đưa đến căn hộ của Papa.



Khóe môi Phương Tần giật giật, thật ra Ma vương có bao nhiêu cái nhà thế, nếu Phương thiếu biết được Ma vương muốn đem hẳn người vào khách sạn cho tiện lợi chắc sẽ hộc máu vì ăn cẩu lương ân ái.



May mắn thay hắn không dám dọa sợ mọi người, thử nghĩ phản ứng của nhân loại khi ba thằng con trai vào mướn phòng đi, sau đó sạch sẽ tươm tất đi ra, nói vào tắm rửa ai sẽ tin, ai tin hả, hả ???



Các người có tin không ??



Sau đó phỏng chừng ngày mai tất cả các tờ báo trang đầu tiên đều có mặt Phương Tần với tiêu đề "3P", nỗi oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tài nào rửa sạch, gia đình chắc chắn treo hắn trên núi cao mà bỏ đói bảy ngày bảy đêm.



Nghĩ mà rùng mình.



Dễ sợ quá.



Nhưng là lại có vấn đề khác, đi chơi không có địa điểm đến liền thành bế tắc. Cả ba chụm đầu vào nghĩ ngợi, rốt cuộc Phương Tần cho xe nhà đến đón, chạy đến nhà cậu ăn đồ nướng và xem phim kinh dị.



Ban đêm bên ngoài rất nguy hiểm, gia giáo Phương gia vốn nghiêm khắc sợ ảnh hưởng đến danh tiếng, Phương thiếu trốn nhà đi chơi đêm vốn dĩ đã phạm tội nặng bây giờ nghênh ngang mang hai bạn học về khiến họ rất nhanh quên đi, đem hai người Diệp Tử Thanh và Ma vương là cứu tinh mà tiếp đãi long trọng.



Tuổi tác cha mẹ Phương Tần lớn hơn bậc trưởng bối Thiên gia, Diệp Tử Thanh lại dễ nhìn làm hai người họ yêu thích vây quanh mãi, đến khi biết được thành tích của cậu càng thêm thán phục và tin tưởng.



Diệp Tử Thanh đỏ mặt chấp nhận lời khen, nụ cười không thể nào tươi hơn. Phương cha nhìn đến Thiên Văn bỗng chốc có chút sửng sốt nhưng rất nhanh con trai ông dùng ánh mắt làm tín hiệu chớp vài cái mới khôi phục lại bộ dáng trầm ổn.



"Đau mắt hả con?". Mẹ Phương nghiêng đầu nhìn con trai, vừa nãy bà thấy cậu cứ hấp háy liên tục.



"...Dạ, hơi xót". Phương Tần nuốt nghẹn trả lời.



"Đi thôi, đi thôi, để bọn trẻ tự nhiên".



Phương cha đứng lên kéo bà xã theo cùng mình, nữ nhân luôn làm hỏng việc lớn, đoán chừng thái độ kia của Phương Tần hẳn là cậu nhóc Thiên kia đang giấu đi thân phận, mà mẹ Phương thì quen biết rộng rãi, phỏng chừng ở lâu thêm chút nữa sẽ nhìn ra được việc gì. Chính trị và kinh tế không liên quan nhau nhưng Phương cha càng không muốn đắc tội Thiên Gia lừng lẫy, chi bằng bớt đi một việc.



Người lớn trong nhà đi hết, Phương Tần lập tức chạy như bay đến phòng chiếu bắt đầu lựa chọn phim. Đây là lần thứ hai Diệp Tử Thanh đến nhà Phương Tần, nơi này cũng xem hai lần, chỉ có duy nhất gặp trưởng bối là đầu tiên.



Dì giúp việc mang đến thật nhiều đồ ăn vặt bày biện lên bàn lớn, ai cũng hiểu rõ Phương thiếu gia thích nhất là ăn quà vặt bánh trái vì vậy trong nhà luôn trữ sẵn những thứ này.



Thiên Văn bóc một gói snack vị phô mai chậm rãi đưa lên môi Diệp Tử Thanh, cục bông hưng phấn nhìn màn hình hoàn toàn không để ý theo bản năng mở miệng đón lấy.



Đầu lưỡi ấm áp lướt nhanh qua ngón tay Ma vương, khóe môi hắn dần nhếch lên.



Nửa tiếng sau Phương Tần rốt cuộc thấm thía vị đắng chát cẩu lương, hận đến nổi ôm gối một mình đối mặt với yêu ma quỷ quái trong phim, một bên cảm giác ân ái của hai người kia.



Đời này khốn nạn đến vậy thôi à ?



Diệp Tử Thanh sợ sệt rút trong lồng ngực Ma vương, hai mắt nhắm lại, nhịp tim gia tốc theo từng đợt thanh âm rùng rợn. Có trách thì trách não bộ cậu quá mức nhạy cảm, chỉ nghe đoạn âm thanh thôi là trong đầu tuôn ra tình tiết phim không bỏ sót chỗ nào, đáng sợ là cậu chưa có xem qua nha, khóc không ra nước mắt.



Cái chủ ý kinh dị này thật tồi tệ, mặc dù cục bông chủ động ôm Ma vương làm hắn rất vui nhưng bắt cậu sợ thế này thì không phải cách hay. Ảnh hưởng đến tim mạch lắm, cách lồng ngực còn nghe tiếng đập thình thịch của trái tim bé nhỏ, hắn tưởng chừng nó đã vỡ ra vì sợ rồi.



"Là giả". Ma vương hôn cậu trấn an.



Phương Tần bĩu môi chán ghét, nếu làm giả không hù được người khác sợ hãi thì e rằng mấy đạo diễn này sớm vác gậy ra đường xin cơm rồi, kìa kìa, tới nữa rồi.



"Á aa".



Bống nhiên Phương Tần hét toáng lên làm Diệp Tử Thanh mù mờ mở mắt bị dọa sợ, run rẩy chui vào lòng Thiên Văn hít hà.



"Ôi mẹ ơi!!!!".



Ma vương nhíu mày khó chịu lập tức tung cước đạp Phương thiếu lăn đến bên màn hình, báo hại hắn vừa ngẩng đầu lên đập vào mặt là khuôn mặt máu me đầm đìa của nữ quỷ, từng giọt máu còn vương vãi trên hàm răng lởm chởm đang nhiễu xuống, hai mắt đỏ sậm đang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, chưa kịp để Phương thiếu thích ứng đã  nhe răng ra gào lên.



Kích thích thị giác quá lớn, Phương Tần hít khí lạnh liên tục lùi về sau, bò hẳn ra đất vung tay chân loạn xạ, quên cả việc hét lên, thề có trời đây là lần xem phim kinh dị mất mặt nhất của hắn.



"Ồ, chẳng phải là giả sao?". Ma vương chế nhạo.



"....Con bà nó, lão tử liều với mi!!!!".



Nháo nhào cả buổi tối.



3 giờ sáng đám trẻ lục tục đi ngủ.



Phương gia rộng rãi nhiều phòng, Phương Tần về phòng của hắn, chỉ căn phòng dưới lầu 1 dành cho khách, vô cùng hiểu ý.



Ma vương đem cục bông nhỏ trong lòng kéo ra, từ lúc kết thúc phim đến giờ cậu cứ dính sát lấy hắn không buông ra. Vui thì rất vui nhưng hiện tại hắn muốn đi giải quyết nỗi buồn.



Nhác thấy Thiên Văn đứng dậy, Diệp Tử Thanh hốt hoảng nắm tay hắn.



"...Anh đi đâu?".



Nhìn cậu như vậy tâm tư Ma vương chợt nổi lên ý xấu, hắn tiến lại gần nâng cằm cậu lên, nói.



"Anh đi vệ sinh, em muốn theo?".



Giọng nói ái muội, hành động mập mờ, Diệp Tử Thanh bất giác đỏ mặt, chớp mắt, gật đầu.



Ma vương ngẩn ra, nga, cục bông nhỏ ngày hôm nay ăn phải thứ gì mà lớn gan vậy, không sợ hắn ăn thịt cậu hay sao.



"Em...cũng muốn đi". Diệp Tử Thanh lí nhí nói.



Chậc.



Thì ra cục bông này sợ quá không dám đi một mình, báo hại hắn còn tưởng hôm nay được phá giới. Lòng nghĩ vậy nhưng đôi tay vẫn vươn ra nắm tay cậu.



"Anh ở bên ngoài, được không?".



Diệp Tử Thanh không dám chốt cửa, nhưng lại đưa ra yêu cầu, tuy rằng vô lý nhưng không thể không thú nhận cậu sợ đến thế nào.



"Được rồi, vào đi".



Xoa nhẹ đầu cậu, Ma vương khoanh tay dựa vào tường, Diệp Tử Thanh yên tâm vào bên trong giải quyết.



Cửa không chốt.



Cửa không chốt nha.



Cơ hội này không lấy phúc lợi uổng phí cái danh Hỗn thế ma vương.



"Tử Thanh, anh không nhịn nổi, vào chung nhé".



Miệng nói tay làm, cửa mở ra làm ánh sáng tràn vào, bóng dáng Thiên Văn che khuất đi ánh sáng đó. Diệp Tử Thanh hoảng loạn kéo quần lên nhưng bàn tay ai kia nhanh hơn chặn lại mất, non nửa cặp mông trắng mịn đã lộ ra bên ngoài.



Vừa thẹn vừa túng quẫn, cục bông nhỏ vặn vẹo tức giận. Ma vương ôm cậu từ đằng sau, khẽ cười hôn lên má, hai tay cục bông che đi vị trí hiểm nên hoàn toàn không có sức phản kháng, hắn thoải mái du tẩu trên mặt cậu.



"Đây là nhà Phương Tần". Diệp Tử Thanh nghiến răng cảnh cáo.



"Không có ai bên ngoài".



"Không được". Diệp Tử Thanh quả nhiên không chấp nhận loại sự tình này, nếu để sáng mai dì giúp việc nhận ra thì mặt mũi cậu còn đâu a.



"Đã nửa tháng rồi". Ma vương thở dài.



Bận rộn thi học kì cộng với làm thêm đã lấy hết tinh lực của Diệp Tử Thanh, Ma vương thương tiếc cậu nên mười mấy ngày chưa từng quá phận, chỉ dám ôm ôm hôn hôn cho đỡ thèm.



Nghe giọng điệu buồn bã của hắn, Diệp Tử Thanh động lòng, cậu mím môi, thật ra Thiên Văn chịu đựng không chạm đến cậu, cậu biết chứ, chẳng qua mệt mỏi khiến Diệp Tử Thanh ngủ li bì không có nhiều thời gian dành cho hắn.



Nghĩ đi nghĩ lại thiệt thòi cho Thiên Văn nhiều quá, Diệp Tử Thanh hạ mắt.



"Về nhà, em đền bù cho anh".



Ý đồ thành công, Ma vương lặng lẽ khen thưởng trí não thông minh, cấp hẳn cái bằng cho nó. Hắn ôm Diệp Tử Thanh không buông, xác nhận cậu không phải nói suông mới vui vẻ thả người.



Cục bông nhỏ thật dễ dụ, may mắn là gặp được hắn, nếu người xấu không chừng đã bị đem đi bán còn tươi cười giúp họ đếm tiền.



Ở lại chơi với Phương Tần thêm một ngày thì hai người trở về nhà, là nhà của Diệp Tử Thanh.



Cục bông nằm giang tay giang chân trên giường nhỏ hưởng thụ không khí quen thuộc. Xa có mười ngày tưởng những một năm a.



"Em cùng hai Ba về đến nhà rồi, anh dâu đâu??".



Diệp Tử Thanh tò mò nhìn thấy Thiên Văn hơi nhíu mày, đại khái là từ khi ở bên nhau hắn rất hiếm khi sử dụng di động, bởi lẽ chỉ có việc quan trọng mới cầm đến. Cậu biết trong đó là tài liệu công ty và gia đình Thiên Văn nên mỗi khi mượn chơi game đều chưa bao giờ đụng chạm đến, ai cũng có giới hạn riêng mà.



Nhưng quả thật Thiên Văn làm cậu lo lắng, Diệp Tử Thanh nhích lại gần ôm lấy eo hắn, nhỏ nhẹ nói.



"Hay là anh về nhà đi".



Hai chú đã về từ hôm qua, còn gọi hỏi thăm hai đứa cậu, trong lòng có chút tiếc nuối khi xa người này nhưng gia đình vẫn quan trọng hơn.



Ma vương trở người nằm xuống đè lên cậu, hạ môi hôn cục bông nồng nhiệt. Chuyện em trai đột ngột trở lại hắn cần thiết phải về nhà cùng họ bàn bạc phương án, ủy khuất cục bông nhà hắn lần này rồi.



Đã lâu không nếm trải cấm dục, Diệp Tử Thanh rất chủ động dâng hiến bụng nhỏ, Thiên Văn cơ hồ quấn lấy cậu không còn chỗ hở, đến khi cả hai phát tiết thì Diệp Tử Thanh cũng mệt mỏi mà ngủ say.



Cậu ngủ thật lâu, không mộng mị linh tinh. Đến khi ánh đèn đường hắt vào ban công mới giật mình tỉnh giấc, đồng hồ trên tường đã qua 7 giờ tối.



Bên cạnh sớm không còn chút hơi ấm, Thiên Văn đi lâu rồi. Sờ sờ cái bụng đói đến dính vào da lưng, Diệp Tử Thanh xuống giường đi rửa mặt.



Ma vương chu đáo chuẩn bị sẵn đồ ăn trên bàn nhỏ cho cậu mới yên tâm rời đi, làm cậu xuất hết tinh bì lực tẫn không có cơ hội ngồi ngốc mà ngóng trông, tâm tư thật xấu xa, chậc chậc.



Hâm nóng lại cà ri và canh củ cải hầm xương, Diệp Tử Thanh đơn giản ngồi luôn trên giường ăn bữa tối, đầu óc chầm chậm thanh tỉnh.



Máy nhắn tin có ba tin gửi đến từ "Chồng đẹp trai". Diệp Tử Thanh múc muỗng cơm đầy ắp bỏ vào miệng, vị cay nhè kích thích giác quan.



"Anh về nhà rồi".



"Em chưa thức à?".



"Vợ yêu ngủ thật lâu, anh nhớ em".



Khóe môi Diệp Tử Thanh dần cong thành trăng khuyết, cậu nhắn lại cho hắn. Rất nhanh liền có tin trả lời, dường như Thiên Văn luôn quan sát máy vậy, không bỏ lỡ tin của cậu.



"Bảo bối ăn ngon không?".



"Khụ, anh hai".



Ma vương tặng em trai ánh mắt lạnh băng, kẻ đầu phạm làm hắn không được kề cận cục bông nhỏ không được phép nói nhiều.



"Thiên Văn" rụt cổ lè lưỡi, cậu vừa thấy được anh trai khẽ cười nhân cơ hội lấy lòng muốn nhìn thấy anh dâu a.



"Con về lại Hoa Sơn".



Ma vương đút máy nhắn tin vào túi áo, hướng Papa Tuệ Lân nói. Mọi chuyện đã xong, nhìn đồng hồ còn sớm nên Tuệ Lân đồng ý để con trai qua đó.



"Anh, em đưa anh đi".



Thiên Văn cầm chìa khóa vội vã đi theo, Tuệ Lân bâng quơ nhìn qua ông xã, Thiên Kì ho khan vài tiếng nhắc nhở.



"Không được phép lái xe".



Miễn cưỡng giao chìa khóa cho tài xế, chui vào ghế sau với anh hai, xoắn xuýt hỏi han Diệp Tử Thanh. Ma vương bất đắc dĩ che miệng em trai, bảo tài xế ghé cửa hàng bánh ngọt thủ công mua cho cục bông nhỏ, lần trước cậu ăn xong liền thích vị nơi này.



"Thiên Văn" dành trả tiền xem như quà gặp mặt anh dâu, Ma vương nhướng mày xoa đầu cậu, em trai năng động hắn không quản, đứa nhỏ này nếu gặp cục bông nhỏ chắc chắn sẽ là bạn tốt.



Cuối cùng niềm mơ ước nhìn thấy anh dâu không thành hiện thực, "Thiên Văn" căng mắt hết cỡ nhìn anh trai thản nhiên đi vào chung cư, tức muốn giậm chân giận tay.



Cửa cũ kĩ vang lên mấy tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện