Tuệ Lân làm người chu đáo tỉ mỉ, việc dọn phòng cho cậu nhóc sắp về y vô cùng để tâm, không để cho người giúp việc làm mà tự mình an bài. Thiên Kì chạy đến chạy lui lăng xăng phụ bà xã, lúc y cần ơi cái này ơi cái kia hắn đều có mặt, xoay xoay đến mức thành vòng tròn a.


Suy cho cùng mười mấy cái thanh xuân trôi qua rồi đại quý tử mới dẫn người yêu nhỏ ra mắt trưởng bối, không khí rộn ràng lan sang tận Mỹ làm nhị quý tử tò mò không biết "chị dâu" là người thế nào mà có thể hàng phục anh trai Hỗn thế ma vương nhà mình, cực kì chờ mong.


Thấm thoát đến cuối tuần.


Trời trong mây xanh, đẹp mắt đẹp lòng người.


Học sinh Thánh Huy mừng rỡ khi kết thúc kì thi, lục đục hò hét kéo nhau đi chơi giải tỏa. Lớp 11A2 náo nhiệt biểu quyết xem đi đâu.


Lớp phó văn nghệ Phương Chinh đề xuất cả bọn đến KTV hát, ở đó có dịch vụ gọi đồ ăn trong phòng, có bàn ghế tròn quây quần thích hợp tụ tập.


Ma vương nghiêng đầu hỏi


"En muốn đi không? ". Hắn thật sự không thích những nơi ồn ào đông người, nhưng biết đâu cục bông lại hứng thú.


Diệp Tử Thanh im lặng không đáp, cặp ngọc lục bảo ánh lên khát khao bán đứng cậu. Ma vương thoáng thấy hụt hẫng bên trong đôi mắt xinh đẹp đó, rất nhỏ.


Cậu sống khá khép kín, ở trong lớp thuộc dạng trầm ổn ít quan tâm chuyện gì khác ngoài việc học nhưng không phải là không có những ham muốn mới lạ tuổi thiếu niên, mọi người vốn dĩ cùng nhau hai năm nhưng số lần Diệp Tử Thanh đi cùng lớp chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Bởi vì chi tiêu hạn hẹp nên Diệp Tử Thanh chỉ chọn những cuộc vui ít tốn kém, đối với bản thân, cậu vẫn ích kỷ đến lạ.


"Nè nè, mỗi người 100 tệ a". Phương Chinh thông báo đầu người.


Diệp Tử Thanh nghe rõ số tiền chút do dự trong lòng biến mất sạch, cậu lén lút nhìn Thiên Văn.


Không đi cũng không sao, nhưng mà Thiên Văn hẳn là không nên chịu đựng những việc này cùng cậu. Trong lớp và đa số học sinh Thánh Huy đều xuất thân con cháu nhà gia thế, Thiên Văn không ngoại lệ. Hắn là cậu ấm, chút tiền cỏn con đó không là cái gì.


So với Diệp Tử Thanh, chừng đó tiền cậu dè sẻn chi tiêu được mấy ngày. Bỗng nhiên trong lòng có sự dằn co giữa đi và không đi, Diệp Tử Thanh phiền muộn khẽ thở dài.


Cậu không muốn Thiên Văn nghĩ cậu keo kiệt, lại càng không muốn hắn vì cậu mà tiêu xài, miệng đời ác ôn thế nào cậu hiểu rõ, một bước lên trời hay quạ thành phượng hoàng cậu chẳng để tâm.


Chỉ là....


Diệp Tử Thanh không muốn Thiên Văn nghĩ cậu là người như vậy, đoạn tình cảm này nói thật đã tốn tâm tư của cậu rất nhiều, cậu không muốn vì thế mà sứt mẻ, Diệp Tử Thanh thật lòng thật dạ không đủ cam đảm đem trái tim ra làm phép thử, mặc kệ đời phỉ báng rẻ mạt. Cậu thật sự trân trọng Thiên Văn, vô cùng trân trọng hắn.


"...Anh có muốn đi không?". Diệp Tử Thanh ngẩng đầu hỏi.


Ma vương lẳng lặng nhìn cậu, cục bông của hắn không biết nói dối và giỏi giấu tâm tư, tất cả những khát khao nội tâm đều viết hết lên mặt, chỉ cần là kẻ nắm giữ lòng người liếc sơ một cái đã biết cậu muốn gì.


Tỉ như hiện giờ, là đang dò hỏi hắn, nhưng mà số tiền lại không cho phép.


Ma vương đau lòng thay cậu, tuổi trẻ Diệp Tử Thanh không may mắn được vui đùa, thời gian lại trôi nhanh như tên bắn, cứ như vậy sớm muộn gì cũng thành lão cụ non tóc đen, ân, nhìn cũng đẹp mắt nhưng khó chiều chuộng a.


"Vài năm nữa em không còn là học sinh rồi, đi đi". Ma vương khẽ ngoắc ngón tay út cậu nắm vào.


Hắn rút điện thoại ra đưa Diệp Tử Thanh xem. Trên đó là thông báo dịch vụ chuyển tiền thành công nhận 1000 tệ. Hắc lắc lắc điện thoại trước mặt Diệp Tử Thanh nói nhỏ


"Quà của Từ Khiêm, chia đôi, được không? ".


"Nhưng mà ----".


"Bọn này đi nữa". Thiên Văn ranh mãnh cắt ngang lời cậu.


Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn về Thiên Văn, mấy chục cặp mắt biểu tình kinh ngạc. Cậu thủ khoa này vào lớp không tính là lâu nhưng đã ra tay "trục xuất" Viễn Quang kiêu ngạo, dễ dàng chiếm vị trí Thập tài trong trường, lợi hại mà không ngạo mạn, tính cách quá ư lãnh khốc lạnh lùng, lúc nào cũng treo biển Cấm gần à nha, vậy mà cũng chịu đi chơi nữa hả????


"Làm sao vậy?". Phương thiếu hỏi, cả lớp không ai đáp lại hắn.


Phương Tần gãi đầu, bộ ác ma đi chơi lạ lắm à, sao ai cũng trưng ra cái mặt ngẩn ngơ hết vậy.


"...Hai cậu, 200 tệ". Phương Chinh xác định lần nữa.


Ma vương đem ví tiền ra, hào sảng mười phần móc cả đống.... tiền lẻ đếm trước sự ngơ ngác của mọi người.


Cả lớp đồng loạt "........"


Rất ba chấm °∆°


"Đủ". Thiên Văn đem tiền đẩy đến bàn học cô nàng.


Đống tiền lộn xộn, còn có đồng xu nữa. Đây thật ra là tiền gì vậy??


"Há há". Phương Tần ôm bụng cười ngặt nghẽo, ngọai trừ hắn ra trong lớp không ai dám cười.


Thiên Văn mặt vô biểu tình bất chấp dị nghị mỗi người. Thật ra cũng không trách được hắn a, lúc trước xài tiền không kiểm soát, toàn là Papa mua cho hoặc là xài thẻ. Vì để Diệp Tử Thanh không nghĩ hắn là phá gia chi tử nên mỗi lần mua đồ đều để lại tiền lẻ trong ví, tích cóp hẳn cả một rương nhỏ đề phòng lúc cần nữa kìa.


Tiền này hôm qua đi siêu thị với cục bông còn dư lại, lẫn lộn hết cả lên.


Quên đếm ra.


Đám thiếu gia nhìn nhau bỗng chốc cười rung trời đất, bạn học Thiên này cũng đủ thú vị. Bọn họ nhanh chóng quàng vai quàng chân bắt làm quen, Thiên văn vô cùng phối hợp chả mấy chốc cậu cậu tôi tôi rầm rộ.


Phương Chinh không còn biện pháp, trực tiếp đem đống tiền nhìn có vẻ bẩn kia dùng móng tay dài gẩy vào trong cặp sách đầy vẻ ghét bỏ, cô nàng bĩu môi khinh thường, trong lớp thế nào xuất hiện thêm một tên tiễn mắt tử, dù đẹp trai nhưng nghèo kiết xác, chắc lại mong muốn vào bên vợ giàu có rồi đây.


"Nào, các cậu mau chuyển tiền qua cho tôi đi chứ".


Phương Chinh cố ý nói lớn thu hút sự tập trung, mọi người liền vây lại lấy điện thoại chuyển tiền qua cô bạn.


Không hiểu sao Diệp Tử Thanh cay khóe mắt, Thiên Văn vì cậu mà bất chấp mọi người nghĩ không tốt về hắn. Cậu thấy rõ biểu tình khinh thường của Phương Chinh, ấy vậy mà Thiên Văn dửng dưng như không.


Phương Tần khều vai Diệp Tử Thanh, đưa cho cậu hộp sữa. Nói thật diễn biến vừa rồi làm cho Phương thiếu có cách nhìn khác về đại thiếu gia này, rõ ràng thân phận hắn ta chỉ bằng cái gật đầu liền phá hủy vài công ty bề thế cỡ bự, nói sao nhỉ, bằng lòng "nghèo mạt hạn" vì một người duy nhất.


Đời này gặp được Thiên Văn hẳn là ông trời bù đắp cho Tử Thanh, còn là bù đắp thật lớn.


Xác định được địa điểm các thiếu gia tiểu thư hồ hởi đi xe riêng đến đó, Phương Tần kéo hai tên gia hỏa kia vào xe nhà hắn, ở trên xe đùa giỡn đến vui vẻ.


Nhiên Từ đi cùng xe với Phương Chinh, hai cô nàng tranh thủ dặm lại son phấn, Nhiên Từ huýt vai cô bạn mình hỏi


"Không ngờ Thiên Văn đi làm thêm thật, thảo nào dáng người rất giống còn ngỡ nhìn lầm".


Ngày đầu tiên Ma vương đi làm tình cờ hai cô nàng đến trung tâm dạo chơi. Hắn đội mũ không nhìn rõ ai ngờ đích thực là cậu bạn cùng lớp.


"Chậc, tiền đó nghe cả mùi". Phương Chinh nhớ lại số tiền còn nằm yên trong cặp bất giác kinh tởm.


"Về phải mua cái mới thay đi". Nhiên Từ gom dầu vào lửa gật đầu tán thành.


KTV bọn họ chọn là hộp đêm lớn nhất nhì thành phố Bắc Kinh. 100 tệ mỗi người là hình thức chung, gọi tắt tính lần đầu, tất nhiên chi phí cao ngất ngưỡng sẽ có thêm lần thứ hai thứ ba.


Thiên Văn âm trầm bước xuống xe, chọn đâu không chọn lại chọn ngay chỗ này, sớm biết thế không đi.


"Chỗ này hình như.... thuộc về Thiên Gia". Phương Tần lờ mờ nhớ ra.


Chữ triện thư kiểu cổ ghi thật lớn bốn chữ Vọng Nguyệt Thiên Tinh cực kì hào nhoáng hoa lệ, xung quanh là các loại hiệu ứng cung đình, toàn bộ KTV được treo đèn lồng màu đỏ đậm, trên thân đèn cứng cáp viết hai chữ "Kì Lân" biểu hiện cho chủ nhân nơi này.


Nhìn bề thế và lộng lẫy như cung đình đế vương ngày xưa. Diệp Tử Thanh lần đầu đến đây không tránh khỏi ngơ ngác, còn tưởng mình vừa xuyên không trở về thời cổ đại, cũng may là bảo vệ và nhân viên ăn mặc bình thường Diệp Tử Thanh mới không hoang mang, thời đại này còn có nơi trang trọng và hào nhoáng đến lạ, cảm giác như đi thẳng vào hòang cung diện kiến long nhan a.


Sắc mặt Thiên Văn đen thui thừa nhận, Ba hắn khi còn trẻ hợp tác cùng người bạn mở ra, sau đó mua lại một mình quản lí. Mười mấy năm qua dưới quyền thế như mặt trời ban trưa của Thiên Gia nơi này nghiễm nhiên trở thành KTV hạng nhất. Quan chức tai to mặt lớn đều chọn nơi này đàm sự, hiển nhiên nằm trong danh sách trong sạch và xa hoa tột bậc.


"Em vào trước đi''.


Ma vương đẩy nhẹ cậu, Phương Tần hiểu ý vội nắm Diệp Tử Thanh dẫn vào phòng trước. Hắn lập tức gọi cho Thiên Kì, đầu dây bên kia chậm chạp bắt máy


"Sao đó?'' 


"Ba, con đang ở Vọng Nguyệt Thiên Tinh với Tử Thanh''.


''À''. Thiên Kì vui sướng tỏ rõ niềm vui khi con trai gặp họa.


"Giải quyết đi".


"Con trai à, bây giờ Ba thông báo thì trên dưới cả tiếng mới nhận hết chỉ thị". Thiên Kì bất đắc dĩ nói.


Vọng Nguyệt Thiên Tinh lớn như vậy, nhân viên vài trăm người bộ muốn là được sao?!


"Nếu con lộ thân phận thì Ba cứ chờ mỗi ngày mà gặp người khác đi". Ma vương lạnh lùng cảnh cáo.


"Ây ây được rồi, Ba gọi cho Tiểu Tinh nhắc nhở cậu ta". Thiên Kì hoảng sợ ngăn quý tử.


Đùa hả, thằng nhóc nhà mi sợ Ba đây rãnh rỗi quá ư?


Vài phút sau liền có hai thanh niên chừng hai mươi mấy lật đật chạy ra ngoài. Có sự trợ giúp của quản lí cấp cao Ma vương một đường bình yên đến phòng.


"Anh lạnh sao?". Diệp Tử Thanh nhận ra áo khoác ngoài Thiên Văn hình như khi nãy không có mặc.


"Của tôi đấy". Phương Tần giải nguy dù chẳng biết Thiên Văn đào đâu ra cái áo lạ hoắc lạ huơ đó.


Ma vương ngồi chỗ bên cạnh cục bông, dưới ánh đèn như có như không trong phòng lặng lẽ nắm tay nhỏ kia sờ sờ. Diệp Tử Thanh lo lắng có người nhìn thấy nhưng bàn tay kia quả thật lạnh, cậu nhìn xung quanh chẳng ai để ý đến bên này liền để Thiên Văn tùy ý.


Diệp Tử Thanh nhân cơ hội không có ai chú ý vươn tay đặt lên trán Thiên Văn, nhiệt độ không ấm không lạnh song lòng vẫn lo lắng.


"Hay là về sớm chút đi".


Cậu tự trách bản thân hồ đồ, Thiên Văn có lẽ thấy mệt nhưng vì cậu tỏ ý muốn đi mới miễn cưỡng gắng gượng. Diệp Tử Thanh áy náy nhìn hắn, số tiền đóng cũng đã đóng rồi, đành bỏ đi vậy.


"Ngồi tí đi, khoảng nửa tiếng nữa tôi viện cớ chúng ta về luôn, xe bus giờ này không chạy nữa, cậu tính để Thiên Văn đi bộ sao?".


Phương Tần nghe Diệp Tử Thanh đòi về liền xen vào, Mẹ hắn vừa nhắn tin thúc giục, sẵn tận dụng luôn cho hai tên gia hỏa này.


Phương thiếu tính cách càn rỡ và thẳng thắn nhưng gia đình từ đời ông cố nội đã làm trong bộ máy nhà nước, quyền lực ngập trời, hắn đánh tiếng có việc bận lập tức chẳng ai dám giữ lại, điểm này Diệp Tử Thanh thừa nhận, hai năm học ở Thánh Huy ít nhiều vì mối quan hệ bạn bè này mà không có ai gây chuyện với cậu.


Mọi người vui vẻ chọn bài hát, đồ ăn thức uống phục vụ mang lên đầy ấp. Thiên Văn chọn trái cây và nước ép hoa quả đưa cho Diệp Tử Thanh, bọn nhóc này chưa ai đủ tuổi thành niên để thưởng thức rượu, Vọng Nguyệt Thiên Tinh lại dựa vào chứng minh thư để cung cấp thức uống, những loại có cồn tuyệt đối không được phép mang ra khi chưa đủ tuổi.


Vài người muốn nếm thử nhưng nghĩ lại sự khủng bố của tập đoàn Thiên Gia đều đồng loạt thu liễm. Nơi khác chơi bời ra sao chẳng ai quản nhưng ở Vọng Nguyệt cấp mười lá gan cũng không dám gây chuyện, địa bàn này của ai tất cả tự hiểu rất rõ.


Giai điệu bắt tai lần lượt vang lên, tiếng hò hét cười đùa của tuổi thiếu niên làm không khí thập phần náo nhiệt. Diệp Tử Thanh tuy lo lắng nhưng dưới sự cưỡng ép của Thiên Văn và Phương Tần miễn cưỡng ăn uống, trong lòng chỉ mong thời gian qua nhanh sớm trở về.


Gió đêm rất lạnh, huống hồ đang là mùa đông.


Diệp Tử Thanh vươn tay cài lại hàng nút áo khoác của Thiên Văn, cài tận cổ mới hài lòng. Ma vương ngầm cảm thán, thể chất hắn khỏe mạnh nào muốn bệnh là bệnh nhanh như vậy. Nhưng bộ dáng quấn người này thật đáng yêu, Ma vương nhịn không được lập tức phối hợp ho khan mấy tiếng.


Sắc mặt Diệp Tử Thanh tái nhợt, cậu vỗ lưng nhuận khí cho hắn, dáo dác nhìn xe đến chưa.


Diệp Tử Thanh nóng lòng khiến đôi mắt kia như ngập trong tầng nước hồ thu trong vắt, rốt cuộc Ma vương không nhẫn tâm đùa giỡn nữa, hắn kéo cậu lại bao áo khoác vừa ngắn vừa nhỏ che chắn cả hai, hơi ấm của Diệp Tử Thanh phả vào cổ, cánh môi xinh kia chạm vào làn da hắn, tâm tư Ma vương hệt như có mèo cào.


"Anh không sao, đừng lo lắng". Thiên Văn trầm thấp an ủi.


Phương Tần gãi mũi nhìn chỗ khác, một trong hai người có ai nhận ra bất thường nào không, nhận ra hắn đứng cách có vài bước chân không.


Câu trả lời hòan toàn KHÔNG !!


A, xe đến rồi.


Phương Tần chui vào tránh đi cái lạnh và trận mưa tim màu hồng của cặp đôi kia.


Chậc, sức lực chín mười con hổ vật còn chưa chết, cảm lạnh cái khỉ khô nhà cậu.








Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện