"Mị nhi, trên đầu nàng là cái gì vậy?"

"...... Trang sức."

Vì đề phòng Dạ Cẩm muốn bước qua nhìn kỹ, Quý Ngữ Hàm quyết tâm kéo Tiểu Trong Suốt còn đang ngủ xuống, hất tay liền ném vào trong hồ.(chạy lại lấy hàng bà con ơi)

"Không thích, không đeo nữa." Hu hu, tối nay lại phải dụ dỗ tiểu tử kia đừng nóng giận.

Ngẩn ra, trong mắt Dạ Cẩm đột nhiên thoáng qua tia cười, không có nói gì nữa.

"Đoan Mộc Ly sắp trở lại, hay là rời đi trước đi."

"Chờ một chút."

Dạ Cẩm kéo nàng, "Mị nhi, nàng vẫn chưa hứa với ta vào ngày thải y lễ cùng đi ra ngoài chơi."

"...... Ta đã nói rồi, ta muốn ngủ để dưỡng nhan sắc."

"Vậy ta cùng nàng ngủ."

"......" Quý Ngữ Hàm bị nghẹn một cái.

"Sao nàng lại kinh ngạc như vậy, trước kia chúng ta không phải đều là ngủ ở trên cùng một cái giường sao?”

"...... A." Quý Ngữ Hàm đổ mồ hôi lạnh, nàng càng ngày càng cảm thấy chuyện tình của Tề Mị nhi không cách nào hiểu được.

"Đây không phải là đang ở hoàng cung sao, ta sợ bị người khác phát hiện."

"Ta không quan tâm, nàng phải rút ra thời gian ra ngoài theo ta!"

"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ.

Người rõ ràng là Tề Mị nhi, tại sao phiền toái lại tìm trên người nàng! Hu hu.

"Mị nhi." Dạ Cẩm lắc cánh tay của nàng, bắt đầu làm nũng.

"......"

Rõ ràng là giết người không chớp mắt, sao ăn vạ làm nũng có thể tự nhiên như vậy, hơn nữa hoàn toàn không có cảm giác ẻo lả, giống như là thân thiết với đệ đệ nhà bên cạnh vừa đáng yêu như vậy? Thật ra thì Dạ Cẩm cũng coi là một thiếu niên đàng hoàng...... Hơn nữa nàng nghe như thế nào, cũng cảm thấy Tề Mị nhi đang lợi dụng hắn.

Quý Ngữ Hàm quyết định làm một chuyện tốt, để cho hắn cùng Tề Mị nhi chia tay.

Hừ hừ cổ họng, vẻ mặt nàng nghiêm túc lui về phía sau từng bước.

"Dạ Cẩm, thải y lễ ngày mai ta không thể cùng ngươi đi ra ngoài."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta đã hứa với người khác!" Giọng nói hết sức hùng hồn.

Thần sắc Dạ Cẩm trở nên cổ quái, "Là ai?"

"Khụ, khụ, cái này ngươi không cần biết, " Quý Ngữ Hàm lui về phía sau từng bước, " Quan trọng là ta trong lòng đã có người khác!"

Ánh mắt Dạ Cẩm lóe lên một cái, "Ta biết, trong lòng nàng từ trước đến nay không phải chỉ có mình ta."

"......" Khí thế của Quý Ngữ Hàm trong nháy mắt không còn, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Quý Ngữ Hàm vô lực nhìn hắn, nói thật.

"Ngươi có điều kiện tốt như vậy, nghiêm túc tìm một nương tử thật tốt a, sao giống như bây giờ không gặp được người như ý......"

Ánh mắt lóe lóe, Dạ Cẩm cúi đầu, đến gần nàng, "Mị nhi, nàng không phải là bảo ta thề, cả đời trong lòng chỉ có thể có một mình nàng sao?"

"......" Quý Ngữ Hàm sắp hôn mê.

Đây là người nào, mình một chân đạp mấy thuyền, còn để cho người khác thề.

"Khụ, khụ, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý, ngươi vẫn nên quên ta đi, hãy thích người khác đi, đừng tới tìm ta nữa."

"Nàng không cần ta?" Dạ Cẩm lộ ra vẻ mặt như tiểu động vật bị thương.

"......" Hu huÔ, nàng đối với loại vẻ mặt này không có cách !

"Mị nhi?" Dạ Cẩm mong đợi mà nhìn nàng.

Quý Ngữ Hàm quyết tâm, "Không cần! Sau này đừng tới tìm ta nữa!"

Hô xong nàng mới nhớ tới, "Còn có trước kia ta để cho ngươi làm chuyện gì, cũng đừng làm nữa!"

Nếu thật có thể để cho hắn buông tha cho suy nghĩ muốn diệt Tề loan quốc, vậy nhất cử lưỡng tiện.

Ánh mắt Dạ Cẩm hơi sẫm, "Mị nhi, ta nói rồi, ta sẽ không can thiệp nàng thích người khác."

"......" Quý Ngữ Hàm đen lại.

A a a...... Nàng rất muốn gầm thét!

Người tốt, làm sao ủy khuất cầu toàn như vậy!

Quý Ngữ Hàm nổi giận, "Ta không quan tâm ngươi có can thiệp hay không! Ngươi bây giờ liền để cho ta thích người khác đi!"

"Coi như ta chỉ yêu cầu có thể thỉnh thoảng gặp nàng, ở trước mặt người khác có thể gạt bỏ quan hệ của chúng ta, bất kể nàng muốn ta làm chuyện gì ta cũng đáp ứng, như vậy cũng không được sao?"

Bởi vì đang tức giận, Quý Ngữ Hàm không có nghe ra trong giọng nói của hắn có cái gì không đúng, chẳng qua là mặt đen hơn, "Không được!"

Nàng bấm ở cổ của hắn, "Ngươi có thể có chút chí khí hay không! Cho dù là có chút đem ngươi để ở trong lòng, sao có thể đối với ngươi như vậy! Ngươi bây giờ liền để cho ta quên...... Ta!"

Khụ, khụ, kêu kích động, thiếu chút nữa nói sai.

Dạ Cẩm trực tiếp mà nhìn nàng, ánh mắt nhìn có chút kỳ quái.

Quý Ngữ Hàm khí thế mười phần theo sát hắn nhìn thẳng vào mắt, chuẩn bị nếu như hắn nói cái gì ủy khuất vạn phần hơn nữa, nàng cứ tiếp tục gầm thét.

Nhìn trạng thái của hắn...... Phải là còn cần nàng trình diễn một sư tử Hà Đông.

Quý Ngữ Hàm buồn buồn hừ hừ cổ họng.

Cơm nước xong còn chưa uống nước, có chút khát......

Hai người nhìn nhau nửa ngày, tầm mắt Dạ Cẩm đột nhiên chuyển qua phía sau nàng.

" Vật trang sức của nàng bò lên."

A?

Quý Ngữ Hàm quay đầu, ngay sau đó chảy lệ.

Xem ra Tiểu Trong Suốt đã ngủ vài canh giờ rốt cục tỉnh lại, hiện tại đang lảo đảo từ trong hồ bò lên.

Lập tức xông tới, Quý Ngữ Hàm lần nữa đem nó ném vào trong hồ.

"A......"

Nàng cười khan, xoay người muốn giải thích, "A! Sao ngươi cũng cùng tới?"

Dạ Cẩm liền đứng ở sau lưng nàng, nàng quay người lại thiếu chút nữa đụng vào hắn, sợ hết hồn.

Dạ Cẩm nhìn ánh mắt của nàng, thanh âm chậm chạp mà cổ quái, "Nàng là nữ nhân tốt."

Ách...... sao lại nói đến phương diện này?

Tề Mị nhi đối với hắn như vậy, hắn còn cảm thấy nàng là nữ nhân tốt?

Đang suy nghĩ phản bác, Dạ Cẩm đã đưa tay tới cổ nàng.

Không phải là vuốt ve, mà là muốn bóp......

"Nàng là nữ nhân tốt." Dạ Cẩm lặp lại lần nữa.

Quý Ngữ Hàm muốn khóc, bởi vì nàng"Là một nữ nhân tốt", cho nên muốn bóp chết nàng?

Suy nghĩ này cũng quá mức vượt bậc......

Quý Ngữ Hàm lần nữa khẳng định ở cổ đại không có người nào suy nghĩ bình thường.

Nàng hiện tại nói thế nào cũng là cao thủ, cũng không phải sợ bị hắn bóp chết, nhưng mấu chốt là......

Tề Mị nhi không có võ công cao như vậy, vì không muốn lộ tẩy, tận lực không thể động thủ.

Nàng muốn lấy đức thu phục người, ừ.

"Dạ cẩm, có câu nói: ‘ xúc động là ma quỷ a’......"

Mặt Dạ Cẩm lạnh lại, "Chưa từng nghe qua."

"Khụ, khụ, đó là ngươi học thức không đủ, phải học tập nhiều hơn. Cái này...... Thật ra thì xem sách lâu có thể hóa giải trong lòng ngươi, không bằng ngươi bây giờ trở về nước đọc thêm nhiều sách, sau này nhất định cũng sẽ không phải thua ta."

"Không xem."

"Trong lòng có thơ ca tựa như hoa a...... Đọc sách vẫn rất có hữu dụng."

"Ngươi luôn luôn nói nhiều như vậy?"

"......" Đây không phải muốn lấy đức thu phục người sao.

Thật buồn mà...... Hu hu.

"Ta đang hỏi ngươi nghiêm túc, ngươi nói luôn luôn nhiều như vậy?"

"......" Quý Ngữ Hàm nhìn hắn nghiêm túc mặt, rất vô lực gật đầu, "Ta nói hình như không ít."

Nhưng cũng không phải nói láo! Hu hu......

"Không giết." Dạ Cẩm đột nhiên thu hồi tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện