Sao chỉ trong một đêm, nam nhân kia liền đổi tính ? Quý Ngữ Hàm vô cùng nghi hoặc đi rửa mặt chải đầu, sau khi trở về phát hiện bữa sáng vẫn còn đang nóng.

Sờ sờ cái bàn, nàng mới phát hiện cái bàn này có độ ấm giống như thân mình, giống như lò sưởi nhỏ vẫn làm ấm đồ ăn phía trên.

Thần kỳ a...

Quý Ngữ Hàm từ trên xuống dưới nhìn nửa ngày, xác định đây là cái bàn có thể tỏa nhiệt trong thời gian dài.

Thuận tiện!

Cổ đại không có lò vi sóng, cái bàn này thật đúng là bảo bối.

Chờ nàng trả thù xong nam nhân này, nhất định phải đem cái bàn này cướp đi!

Ở trong lòng định ra kế hoạch chạy trốn như thế nào, Quý Ngữ Hàm rất nhanh ăn qua bữa sáng, đi ra ngoài xem xét địa hình.

Chỗ hồ này diện tích rất lớn, đứng ở ngoài tẩm cung, cảnh sắc trên bờ nàng chỉ có thể nhìn đại khái, cũng không phân biệt rõ lắm có người hay không.

Ngày hôm qua lúc xuống xe ngựa...

Nàng nhớ rõ chung quanh không có thủ vệ.

Nhưng mà trong cung cứ ba bước có một tốp, năm bước có một trạm canh gác, nàng vẫn là cẩn thận thì hơn.

Đông tây nam bắc bốn phương tám hướng đều nhìn một lần, ánh mắt Quý Ngữ Hàm quyết định lựa chính là phía đông.

Xem ra phía đông là rừng cây linh tinh gì đó, hẳn không có nhiều người lắm.

Quyết định chủ ý này, nàng chuẩn bị vận động, "Phù phù" một tiếng nhảy vào trong nước.

Hắc hắc, cho dù tẩm cung này bốn phía không có cầu cũng không sợ.

Nàng biết bơi, hơn nữa kỹ năng bơi lội tương đối tốt!

Bơi tới phía Đông, nàng thật cẩn thận thò đầu ra ——

A... Có người!

Vội vàng lùi vào trong nước, thân mình Quý Ngữ Hàm kề sát bên bờ, nghe có tiếng bước chân trên đầu tới gần rồi lại rời xa.

Lại đợi trong chốc lát, nàng mới lại từ trong nước chui ra, nhìn bốn phía, xác định không có người mới dám bò lên.

Không ngoài dự đoán của nàng, nơi này là một rừng trúc u tĩnh, hơn nữa...

Phía trước rừng trúc có một tấm bia đá, trên có khắc một chữ thật to "Cấm".

Chẳng lẽ nơi này là cấm địa hoàng cung?

Do dự một chút, Quý Ngữ Hàm quyết định không nhìn khối bia đá này.

Nó cũng không nói rõ.

Ai biết nó nói nơi này là cấm địa, không thể tự tiện xông vào, hay là nói cấm dừng xe, cấm chụp ảnh, cấm đốt lửa...

Rón ra rón rén, Quý Ngữ Hàm xông vào rừng trúc.

Nơi này rõ ràng nhìn rất bình thường, vì sao phải "Cấm?"

Nhưng mà lại đi về phía trước hơn ba mươi thước, Quý Ngữ Hàm không nghĩ như vậy nữa.

Hu hu, tò mò hại chết mèo...

Cơn gió nhẹ lạnh lẽo thổi, Quý Ngữ Hàm chân mềm nhũn nhìn bia mộ trước mắt.

Nơi này là lăng mộ hoàng gia?

Vậy vì sao không phái trọng binh gác! Hu hu...

Vừa định xoay người nhanh chóng chạy trốn, nàng nghe được một tiếng "Két".

A a a...

Ta không phải cố ý đến quấy rầy các ngươi, thật sự! Các ngươi đừng tới bắt ta!

Tiếng thét chói tai này chỉ có thể ở trong lòng, Quý Ngữ Hàm mở lớn miệng, đến ngay cả nói cũng đều không nói ra được.

Bởi vì... Bia mộ bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt dò xét...

Trước mắt đen lại, Quý Ngữ Hàm bi phẫn phát hiện chính mình lại không thể ngất xỉu.

Hu hu, để cho nàng được chết một cách thống khoái đi!

Trắng không có chút sắc máu, thậm chí khuôn mặt có chút màu xanh bắn ra, ánh mắt lướt nhanh nhìn chằm chằm Quý Ngữ Hàm.

"..." Quý Ngữ Hàm định há mồm nói chuyện, nhưng mở miệng vài lần, đều là tiếng răng mình run cầm cập.

Kỳ thật nếu nàng không phải sợ hãi như vậy, nàng sẽ phát hiện nam nhân này lộ ra khuôn mặt tuấn tú giống như được điêu khắc một cách hoàn mỹ, nhưng mà thần sắc lạnh như băng, nhìn không có chút nhân khí.

Run lên nửa ngày, Quý Ngữ Hàm ý thức được mình tiếp tục sợ hãi như vậy nữa, chỉ có thể bị quỷ ăn.

Mạnh mẽ bình tĩnh lại, nàng miễn cưỡng cố ra vẻ tươi cười, tận lực dùng giọng điệu thoải mái vui vẻ cùng hắn chào hỏi.

"Buổi sáng tốt lành."

Ánh mắt nam nhân không có tâm tình mà nhìn nàng, cũng không có ý định đáp lại.

"Khụ, cái kia... Ta là quỷ trong hồ nước, hôm nay đi ra dạo một vòng, ha..."

Nàng mới từ trong hồ đi đi ra, giọt nước tí tách, kỳ thật còn rất giống thủy quỷ(quỷ nước)...

Nam nhân vẫn không phản ứng.

"Ha ~ ngươi vẫn chưa ăn sáng sao? Không quấy rầy, ta đi trước."

Lần này nam nhân rốt cục có chút phản ứng, tầm mắt thay đổi, chăm chú nhìn trên mặt đất.

Quý Ngữ Hàm theo tầm mắt của hắn vừa nhìn ——

Hu hu, nàng có bóng, không thể giả quỷ!

"Hắc hắc... Thật sự rất giống, nhìn không ra sơ hở đúng không? Ta tu luyện rất lâu mới tu luyện ra cái bóng đó."

Quý Ngữ Hàm lại bắt đầu bịa chuyện, cảm thấy mình đã muốn từ quỷ nước tiến đến cấp bậc yêu quái ngàn năm...

Thấy hắn không phản bác, Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng.

"Ta đi trước, lần khác lại nói chuyện tiếp nha."

Nói xong Quý Ngữ Hàm liền giả bộ mạnh mẽ bình tĩnh xoay người, không thể chạy không thể chạy, nếu chạy có thể nhìn ra nàng đang chột dạ...

A a a... Lúc này là nàng muốn chạy cũng chạy không được !

Giống như phía sau lưng đột nhiên đã bị một cỗ lực kéo lại, Quý Ngữ Hàm khóc không ra nước mắt, ở giữa không trung nhanh chóng lui về phía sau, tới trong tay "Quỷ" kia...

Hu hu, nàng có phải nên lựa chọn cắn lưỡi tự sát, còn có thể thống khoái một chút hay không? !

Người bị rơi xuống, nhìn thẳng vào nam nhân kia.

Tay lạnh giống như một khối băng bóp ở cổ nàng, một đôi mắt không có chút tình dừng ở trên mặt nàng.

"..." Hu hu, đừng ăn nàng, tha cho nàng đi!

"Cái kia, ngươi có việc tìm ta?" Quý Ngữ Hàm cố gắng cười hai tiếng.

"Ngươi là ai?"

Nam nhân rốt cục mở miệng nói chuyện, rõ ràng là thanh âm trầm thấp dễ nghe, nhưng bởi vì giọng điệu lạnh như băng, làm cho người nghe có cảm giác như rơi vào Bắc Cực, không rét mà run.

"... Quỷ nước..."

Quý Ngữ Hàm ở trong một trận tiếng giọt nước tí tách, thanh âm run rẩy trả lời.

Tay bóp cổ nàng chậm rãi siết chặt lại.

"Không đúng không đúng, ta không phải quỷ nước, ta là người!"

Phát hiện đáp án này không hù được người kia, Quý Ngữ Hàm vội vàng sửa miệng.

... Vẫn đang siết chặt lạinhư cũ.

Là quỷ hay không phải quỷ đều muốn bóp chết nàng?

Cái này, căn bản chính là không cho người ta một con đường sống a!

Dù sao đều là chết, tay chân Quý Ngữ Hàm đều bị kẹp không động đậy, chỉ có thể vô cùng bi phẫn va chạm phía trước, hướng về phía mặt của nam nhân này liền hung hăng cắn xuống!

Trả thù không được, nàng sẽ để lại ký hiệu!

Sau khi khi chết nàng cũng sẽ là quỷ, không cần sợ hắn, đến lúc đó lại đến trả thù!

Không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên có loại hành động này, nam nhân sửng sốt, nhất thời đã quên đẩy nàng ra.

Cảm thấy chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Quý Ngữ Hàm một ngụm này cắn thật sự dùng sức, thậm chí cảm giác được một dòng máu ấm áp chảy ra.

Ủa, ủa, ủa?

Ấm áp ?

Chẳng lẽ hắn không phải quỷ, là người?

Quý Ngữ Hàm ngây ngẩn cả người, kinh ngạc buông miệng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt sắc mặt tái nhợt.

Quỷ? Người? Đều rất giống...

Nam nhân cũng sửng sốt, hơi hơi nhíu mi.

Nhưng không phải vì phản ứng của Quý Ngữ Hàm, mà là...

Tay bóp cổ nàng lỏng rồi rời ra, nhẹ vỗ về một cái ấn ký màu vàng bên gáy của nàng.

Tay lạnh như khối băng ở trên cổ mình nhích tới nhích lui, Quý Ngữ Hàm cũng không nhìn thấy trên cổ làm sao, nhưng mà cảm giác lông tơ dựng thẳng.

Một lần nữa nâng mắt nhìn Quý Ngữ Hàm, nam nhân lạnh giọng hỏi, "Ngươi là người của Đoan Mộc Ly?"

"..."

Hiện tại nên trả lời là có hay không đây?

Đoan Mộc Ly thực xấu xa, hẳn là cừu gia đầy đất mới đúng.

Nhưng mà nam nhân trước mắt không biết là người hay quỷ, cũng không phải người lương thiện gì, tục ngữ thường nói vật họp theo loài...

Trong lòng thiên thần và ác quỷ giao chiến một phen, Quý Ngữ Hàm cắn răng gật đầu, "Phải!"

Đánh cược vậy !

Tay không dời, nhưng mà cũng không siết cổ nàng nữa, nam nhân lẩm bẩm nói, "Người của Đoan Mộc Ly..."

"..." Bi phẫn !

Sống hay chết, ngươi nói một câu cho thống khoái đi, kéo dài như vậy không phải sẽ làm cho nàng khẩn trương đến chết sao... Hu hu!

Lúc thần kinh của Quý Ngữ Hàm đều căng thẳng sắp đứt đoạn, nam nhân rốt cục buông lỏng tay ra.

" Chuyện hôm nay, không được tiết lộ nửa chữ."

Đây là muốn thả nàng đi?

Ha ha ha, nàng thành công !

Quý Ngữ Hàm liên tục gật đầu, "Ta nhất định sẽ không nói ra ngoài!"

" Ngay cả Đoan Mộc Ly cũng không thể."

"Được!"

Quý Ngữ Hàm miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng thật ra có chút nghi hoặc.

Còn tưởng rằng hai người bọn họ có quen biết, kỳ thật ngay cả Đoan Mộc Ly cũng không biết có người sống trong lăng mộ này?

"Ngươi uống máu của ta, hiện tại đã trúng độc."

"..."

Hu hu, quả nhiên bạo lực là không đúng mà, phải lấy đức thu phục người...

Nàng cũng không dám cắn người nữa!

"Về sau cứ cách năm ngày, đến nhận giải dược một lần, " Thanh âm của nam nhân lạnh lẽo, "Nếu ngươi tiết lộ chuyện hôm nay..."

"Ta biết, ta biết!"

Cũng không muốn hắn phải nói thêm nửa câu, Quý Ngữ Hàm liền liên tục gật đầu đáp ứng.

"Nếu ta đem bí mật này nói ra ngoài, ngươi sẽ không cho ta giải dược nữa, ta chỉ có thể chờ chết."

Hu hu, nàng biểu hiện thật tốt, thật tự giác a, không cần uy hiếp nàng nữa.

Nàng hiểu được, người khác xuyên qua là tới hưởng phúc, nàng xuyên qua là mạo hiểm mà...

Hu hu, nhất định là nhân phẩm của nàng không tốt mới có thể gặp chuyện không hay ho như vậy!

"Được rồi, ngươi đi đi."

"... Được." Quý Ngữ Hàm dùng tốc độ nhanh nhất, đi ra khỏi lăng mộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện