Mặc Kỳ Thụy không nói một lời, chẳng qua là không chút do dự đuổi theo. Bọn Thanh Long liếc mắt nhìn nhau, đây là lo lắng an toàn của Hàm chủ nhân, nên không có tâm tư tìm Tiên Hạc quả có thể loại bỏ hàn độc của hắn ? Không có tâm tư, tốt, vừa đúng lúc bọn họ ít đi một đối thủ cạnh tranh.
Vừa quay đầu, Phi Phi liền đứng ở phía sau bọn họ, cau mày nhìn hướng Đoan Mộc Ly rời đi.
"Đừng nhìn, Hàm chủ nhân là bị lão Đại của ngươi bắt đi, ngươi sẽ không giả vờ ngớ ngẩn mà cũng muốn đuổi theo chứ?"
Phi Phi không lên tiếng, vẫn duy trì tư thế lúc trước.
"Bị chủ nhân điểm huyệt ?"
Thanh Long tiến tới, liếc mắt nhìn, "Không có, không có điểm huyệt ngươi sững sờ cái gì."
Phi Phi rốt cục nói chuyện, "Trời ơi, ta cam tâm tình nguyện!"
Nói xong hắn bắt đầu xắn tay áo nơi cánh tay, quay đầu lại nhìn rừng cây kia, "Ta đi!"
Bọn Thanh Long choáng váng, "Ngươi cũng muốn đuổi theo sao? Có chủ nhân chúng ta ở đó, Hàm chủ nhân cũng không có chuyện gì!"
Hơn nữa hiện tại cho dù không có ai bảo vệ, cũng không có ai tổn thương được Hàm chủ nhân a!
"Ta cam tâm tình nguyện!"
Phi Phi mắng một câu, lắc mình đuổi theo.
Bọn Thanh Long nhìn nhau mấy lần, "Sao chỉ còn dư lại chúng ta? Mị lực của Hàm chủ nhân ghê gớm thật."
"Hồng nhan họa thủy a." Không Không nhìn hướng bọn họ rời đi lắc đầu than thở.
"Nói cái gì đó!" Thanh Long không khách khí gõ đầu hắn một cái.
"Dám nói xấu Hàm chủ nhân của chúng ta? Đánh hắn!"
"Leng keng ầm ầm"......
Không Không choáng váng, luống cuống tay chân theo sát bọn họ đánh nhau, "Quý tiểu thư có dáng vẻ họa thủy ! Ta nói chính là Đoan Mộc Hồng đã bắt nàng đi mà !"
"Giả bộ không nghe thấy, tiếp tục đánh!"
"......"
——— ————
Quý Ngữ Hàm bị mang về một tòa sơn cốc bí ẩn, cơ quan ngoài cốc trải rộng, người ngoài không cách nào tùy ý xông vào.
"Trông ngươi cũng không ngốc như ta thấy nhỉ, xem ra thật không muốn để cho ta còn sống đi ra ngoài."
"...... Biết là tốt rồi." Đoan Mộc Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn thật sự hoài nghi nàng có hiểu câu"Không thể còn sống đi ra ngoài" là có ý gì hay không!
"Ngươi cũng đã có ý định giết ta, có thể đáp ứng ta một điều kiện hay không?"
"...... Không thể!" Tốn hơi thừa lời.
Đoan Mộc Hồng hung tợn xách nàng lên, đi vào phòng nghỉ.
"Khụ, khụ, ngươi như vậy không được a."
Quý Ngữ Hàm hết sức nghiêm túc, "Ngươi không đáp ứng điều kiện của ta, lúc ta bị ném xuống nồi sẽ mang theo oán khí, như vậy ăn...... Không phải là, là hiệu quả chế thuốc nhất định sẽ không tốt."
"......" Đỉnh đầu Đoan Mộc Hồng bắt đầu xuất hiện khói xanh.
"Ta nói thật, dù sao ngươi cũng muốn giết ta, ta cũng không sợ ngươi coi ta thành yêu ma quỷ quái, nói thật với ngươi, ta không phải là người thời đại này, chỗ của chúng ta, khoa học kỹ thuật rất phát triển, đây là kết quả đã được thí nghiệm, không phải là ta nói bậy."
"......" Khói xanh càng ngày càng nhiều, khuôn mặt yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng đều muốn vặn vẹo.
Ai, sao lại không có cái phản ứng?
Xem ra nàng còn phải tiếp tục dài dòng rồi.
Quý Ngữ Hàm hừ hừ cổ họng, nhớ lại báo cáo đã từng xem qua.
"Thật đó, thí nghiệm nói là gia súc đang bị giết bởi vì quá sợ hãi, đặc biệt lúc ấy trong cơ thể sẽ sinh ra độc tố, độc tố a! Vậy sao còn có thể đem chế thuốc?"
"......"
Quý Ngữ Hàm hết sức nghiêm túc mà nhìn hắn, "Ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta bảo đảm thời điểm bị ném xuống nồi sẽ vững tâm bình khí, để một chút độc trong người cũng không có."
Nhất định phải chú ý nhìn ánh mắt thành khẩn của nàng nha......
"......" Kiên nhẫn đã bị người nào đó mài đến độ vỡ vụn thật nhanh, Đoan Mộc Hồng nghiêm mặt, hung tợn nhìn nàng.
"......" Tiếp tục thành khẩn.
Từng chữ từng chữ đều giống như là từ trong kẽ răng nặn ra, "Điều kiện gì!"
Hắc hắc, thành công rồi!
Quý Ngữ Hàm mặt mày hớn hở, "Đơn giản thôi, chúng ta tới đây tán gẫu chút đi, không cho phép ngươi trốn tránh đề tài."
Đoan Mộc Hồng mặt lạnh, "Ngươi cho rằng bằng mấy câu nói của ngươi, là có thể giải thích cho Đoan Mộc Ly sao?"
"Không có, hắc hắc, trước hàn huyên một chút, tán gẫu xong ta sẽ ngoan ngoãn vào nồi."
"......"
Sau nửa canh giờ, trước mặt hai người để nước trà cùng điểm tâm, còn bày một mâm trái cây lớn đã được rửa sạch.
Quý Ngữ Hàm hài lòng, "Nói chuyện cũ đi."
"......" Đoan Mộc Hồng mặt lạnh lẽo như tượng ác quỷ, nhưng phát hiện nữ nhân ngồi đối diện lại hoàn toàn không sợ hắn.
"Ngươi đã đến thăm Tề tiểu thư ?" Quý Ngữ Hàm hỏi trước.
Trước đó nàng vội vàng chuẩn bị nói chuyện nên đã ăn chút ít món linh tinh, Đoan Mộc Hồng lại không thấy bóng dáng, chắc là đi chăm sóc Mị Nhi.
Đoan Mộc Hồng giống như không nghe thấy, không để ý đến nàng.
"Khụ, khụ, trước đó đã nói, không cho phép ngươi trốn tránh đề tài."
"......"
Đoan Mộc Hồng nổi bão, "Đúng, ta là đi chăm sóc Mị nhi!"
"Ngươi không mời người đến để đặc biệt chăm sóc nàng sao?"
Quý Ngữ Hàm rất quan tâm mà đề nghị, "Cũng giống như mỗi ngày giúp nàng xoa bóp tứ chi, nếu không thân thể sẽ xơ cứng."
"...... Nàng ngủ ở hàn ngọc băng, không cần lo lắng điểm này."
Nói đến Tề Mị nhi, giọng nói Đoan Mộc Hồng rốt cục ôn hòa một chút.
Giống như hiện tại không thế nào nổi giận nha......
Quý Ngữ Hàm quan sát thần sắc của hắn, mới cẩn thận dè dặt mà mở miệng, "Thật ra thì ngươi cũng không thể xuống tay giết Đoan Mộc Ly đúng không?"
Mặt đã bình thản trong nháy mắt liền lại lạnh xuống, "Hắn thiếu chút nữa hại chết Mị nhi, ngươi cho rằng ta sẽ nương tay với hắn sao?"
"Lần trước Phi Phi giả trang thành lão Đại Vũ linh phường, ẩn vào trong cung, là ngươi muốn giết Đoan Mộc Ly ?"
"Không sai!"
"Nhưng chuyện này đã hai năm, ngươi mới cho người động thủ......"
"...... Ta đang chuẩn bị!"
"Cũng không phải là kế hoạch phức tạp gì cho lắm, làm gì cần chuẩn bị đến hai năm, ngươi rõ ràng cũng còn nghĩ tới huynh ấy......"
"Im miệng!"
Đoan Mộc Hồng chợt vỗ bàn một cái đứng lên, tiến tới gần Quý Ngữ Hàm, "Ngươi còn dám nói từ đó......"
"Khụ, khụ, " Quý Ngữ Hàm ngắt lời hắn, nhắc nhở, "Đem ta bóp chết sẽ không có biện pháp bỏ vào nồi chế thuốc......"
"......"
Nghiến răng, mặt vặn vẹo, yêu nghiệt rất mê người biến thành yêu quái ăn thịt người.
Quý Ngữ Hàm trợn to mắt, hóa đá.
Rốt cục hù được nàng rồi?
Tức giận của Đoan Mộc Hồng cuối cùng cũng tan bớt một chút, bất quá mặt lại vặn vẹo lợi hại hơn, định đem Quý Ngữ Hàm dọa cho sợ đến mức cũng không dám cùng hắn dài dòng nữa.
Quý Ngữ Hàm cũng thở ra một hớp khí lạnh, hoàn hồn.
"Ta lần đầu tiên nhìn thấy một người đang giận đến mức mặt vặn vẹo biến hình mà còn đẹp đến yêu nghiệt như vậy....."
"Ực", rất đẹp trai.
"......" Đoan Mộc Hồng muốn hộc máu.
Ở một chỗ bí ẩn trong sơn cốc, Đoan Mộc Ly luôn luôn đang âm thầm bảo vệ người nào đó, cười cười lấy ra cuốn sổ.
Rất tốt, lại một thêm tội danh......
Tâm tình của hắn rất tốt, còn Đoan Mộc Hồng cách đó không xa đã muốn nổ tung.
"Đoan Mộc Ly đến tột cùng làm sao chịu nổi ngươi vậy!"
Sống cùng nữ nhân này lâu như vậy, lại không đem nàng ta bóp chết?
Quý Ngữ Hàm buồn bực, "Câu hỏi này ngươi hỏi ngược rồi......"
Hu hu, rõ ràng nên hỏi là nàng làm sao chịu được con sắc lang giảo hoạt đó!
Vẻ mặt ai oán của nàng bị Đoan Mộc Ly thấy rất rõ ràng, vì vậy lại thêm một tội danh ra đời......
Vì có thể thuận lợi đem nàng bỏ vào nồi, Đoan Mộc Hồng ngăn chận hỏa khí, ngồi xuống.
"Khụ, khụ, ngươi mới vừa rồi vỗ bàn, bình trà vỡ rồi."
"......" Lửa mới vừa đè xuống lại chui lên.
"Mang them bình nữa đi."
Quý Ngữ Hàm rất nghiêm túc, "Cái này......Lúc ta nói chuyện phiếm thường có thói quen phải uống nước."
"......" @#¥%
Lần này Quý Ngữ Hàm đề phòng uổng công rồi, vì Đoan Mộc Hồng không có nổi dóa, chẳng qua là mặt càng ngày càng lạnh.
"Ực"...... Băng sơn mỹ nhân!
Khụ, khụ, mĩ nam, mĩ nam.
Không có nói gì nữa, Đoan Mộc Hồng đột nhiên xoay người rời đi, không để ý tới nàng nữa.
Đây là...... Nghe lời của nàng sao?
Hắc hắc, trận đầu báo cáo thắng lợi!
Chờ Đoan Mộc Hồng đi xa, Quý Ngữ Hàm nhìn chung quanh một cái, muốn tìm xem lão công nhà mình núp ở chỗ nào.
Piu~
Một hòn đá nhỏ đánh vào dưới chân nàng.
Tâm tình tốt ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đoan Mộc Ly ở cách đó không xa hướng về phía nàng cười cười...... Trong tay còn vung vẫy cuốn sổ nhỏ.
Hu hu..... Tâm tình không tốt !
Quý Ngữ Hàm không để ý tới hắn, hết sức bi phẫn mà trở về phòng.
Tòa sơn cốc này rất lớn, Quý Ngữ Hàm ở bên trong cũng không chạy loạn, cho nên lúc gặp lại Đoan Mộc Hồng, đã là ba ngày sau.
Mấy ngày không gặp, Đoan Mộc Hồng giống như gầy một vòng, vốn là đôi mắt long lanh yêu nghiệt mị hoặc hiện tại cũng không có thần thái gì.
Bất quá khi hắn nhìn thấy Quý Ngữ Hàm, ánh mắt lập tức tỏa sáng......
Khụ, khụ, là đang tức giận.
"Ngươi ở đây làm gì!" Nghiến răng kèn kẹt.
"......"
Quý Ngữ Hàm lúng túng từ trong nồi đứng lên, "Khụ, khụ, ta muốn ở chỗ này phơi nắng, nhưng nơi này lại không có chỗ ngồi, ta chạy vào ngồi trong lò luyện đan."
Một lò luyện đan rất đẹp a...... Rất lớn, không khác gì bồn tắm cỡ lớn, nằm đứng rất thoải mái.
"......"
"Khụ, khụ, dù sao hiện tại nơi này cũng không có đồ vật gì, liền lợi dụng một chút."
"...... Ngươi một chút cũng không lo lắng ta trực tiếp đốt lửa nấu ngươi!"
Đoan Mộc Hồng nổi giận, "Rốt cuộc đầu ngươi có não không!"
"......" Dù là dáng dấp yêu nghiệt cũng không thể tùy tiện mắng chửi người nhé......
Quý Ngữ Hàm nghiêm trang, "Ta dựa theo sinh tử mà suy xét, đây là siêu thoát......"
Đoan Mộc Hồng trong nháy mắt thật sự kích động, muốn làm cho nàng hoàn toàn"Siêu thoát".
Hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Đoan Mộc Hồng cứng rắn ngăn chận lửa giận.
"Các ngươi đang tìm Tiên Hạc quả?"
"Ừ."
Thanh âm lạnh như băng không mang theo tâm tình, "Nếu như tìm được, ngươi cũng không cần chết."
Bỏ lại những lời này, Đoan Mộc Hồng lại muốn lắc mình rời đi.
Hắn bắt đầu dao động?
Vừa quay đầu, Phi Phi liền đứng ở phía sau bọn họ, cau mày nhìn hướng Đoan Mộc Ly rời đi.
"Đừng nhìn, Hàm chủ nhân là bị lão Đại của ngươi bắt đi, ngươi sẽ không giả vờ ngớ ngẩn mà cũng muốn đuổi theo chứ?"
Phi Phi không lên tiếng, vẫn duy trì tư thế lúc trước.
"Bị chủ nhân điểm huyệt ?"
Thanh Long tiến tới, liếc mắt nhìn, "Không có, không có điểm huyệt ngươi sững sờ cái gì."
Phi Phi rốt cục nói chuyện, "Trời ơi, ta cam tâm tình nguyện!"
Nói xong hắn bắt đầu xắn tay áo nơi cánh tay, quay đầu lại nhìn rừng cây kia, "Ta đi!"
Bọn Thanh Long choáng váng, "Ngươi cũng muốn đuổi theo sao? Có chủ nhân chúng ta ở đó, Hàm chủ nhân cũng không có chuyện gì!"
Hơn nữa hiện tại cho dù không có ai bảo vệ, cũng không có ai tổn thương được Hàm chủ nhân a!
"Ta cam tâm tình nguyện!"
Phi Phi mắng một câu, lắc mình đuổi theo.
Bọn Thanh Long nhìn nhau mấy lần, "Sao chỉ còn dư lại chúng ta? Mị lực của Hàm chủ nhân ghê gớm thật."
"Hồng nhan họa thủy a." Không Không nhìn hướng bọn họ rời đi lắc đầu than thở.
"Nói cái gì đó!" Thanh Long không khách khí gõ đầu hắn một cái.
"Dám nói xấu Hàm chủ nhân của chúng ta? Đánh hắn!"
"Leng keng ầm ầm"......
Không Không choáng váng, luống cuống tay chân theo sát bọn họ đánh nhau, "Quý tiểu thư có dáng vẻ họa thủy ! Ta nói chính là Đoan Mộc Hồng đã bắt nàng đi mà !"
"Giả bộ không nghe thấy, tiếp tục đánh!"
"......"
——— ————
Quý Ngữ Hàm bị mang về một tòa sơn cốc bí ẩn, cơ quan ngoài cốc trải rộng, người ngoài không cách nào tùy ý xông vào.
"Trông ngươi cũng không ngốc như ta thấy nhỉ, xem ra thật không muốn để cho ta còn sống đi ra ngoài."
"...... Biết là tốt rồi." Đoan Mộc Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn thật sự hoài nghi nàng có hiểu câu"Không thể còn sống đi ra ngoài" là có ý gì hay không!
"Ngươi cũng đã có ý định giết ta, có thể đáp ứng ta một điều kiện hay không?"
"...... Không thể!" Tốn hơi thừa lời.
Đoan Mộc Hồng hung tợn xách nàng lên, đi vào phòng nghỉ.
"Khụ, khụ, ngươi như vậy không được a."
Quý Ngữ Hàm hết sức nghiêm túc, "Ngươi không đáp ứng điều kiện của ta, lúc ta bị ném xuống nồi sẽ mang theo oán khí, như vậy ăn...... Không phải là, là hiệu quả chế thuốc nhất định sẽ không tốt."
"......" Đỉnh đầu Đoan Mộc Hồng bắt đầu xuất hiện khói xanh.
"Ta nói thật, dù sao ngươi cũng muốn giết ta, ta cũng không sợ ngươi coi ta thành yêu ma quỷ quái, nói thật với ngươi, ta không phải là người thời đại này, chỗ của chúng ta, khoa học kỹ thuật rất phát triển, đây là kết quả đã được thí nghiệm, không phải là ta nói bậy."
"......" Khói xanh càng ngày càng nhiều, khuôn mặt yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng đều muốn vặn vẹo.
Ai, sao lại không có cái phản ứng?
Xem ra nàng còn phải tiếp tục dài dòng rồi.
Quý Ngữ Hàm hừ hừ cổ họng, nhớ lại báo cáo đã từng xem qua.
"Thật đó, thí nghiệm nói là gia súc đang bị giết bởi vì quá sợ hãi, đặc biệt lúc ấy trong cơ thể sẽ sinh ra độc tố, độc tố a! Vậy sao còn có thể đem chế thuốc?"
"......"
Quý Ngữ Hàm hết sức nghiêm túc mà nhìn hắn, "Ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta bảo đảm thời điểm bị ném xuống nồi sẽ vững tâm bình khí, để một chút độc trong người cũng không có."
Nhất định phải chú ý nhìn ánh mắt thành khẩn của nàng nha......
"......" Kiên nhẫn đã bị người nào đó mài đến độ vỡ vụn thật nhanh, Đoan Mộc Hồng nghiêm mặt, hung tợn nhìn nàng.
"......" Tiếp tục thành khẩn.
Từng chữ từng chữ đều giống như là từ trong kẽ răng nặn ra, "Điều kiện gì!"
Hắc hắc, thành công rồi!
Quý Ngữ Hàm mặt mày hớn hở, "Đơn giản thôi, chúng ta tới đây tán gẫu chút đi, không cho phép ngươi trốn tránh đề tài."
Đoan Mộc Hồng mặt lạnh, "Ngươi cho rằng bằng mấy câu nói của ngươi, là có thể giải thích cho Đoan Mộc Ly sao?"
"Không có, hắc hắc, trước hàn huyên một chút, tán gẫu xong ta sẽ ngoan ngoãn vào nồi."
"......"
Sau nửa canh giờ, trước mặt hai người để nước trà cùng điểm tâm, còn bày một mâm trái cây lớn đã được rửa sạch.
Quý Ngữ Hàm hài lòng, "Nói chuyện cũ đi."
"......" Đoan Mộc Hồng mặt lạnh lẽo như tượng ác quỷ, nhưng phát hiện nữ nhân ngồi đối diện lại hoàn toàn không sợ hắn.
"Ngươi đã đến thăm Tề tiểu thư ?" Quý Ngữ Hàm hỏi trước.
Trước đó nàng vội vàng chuẩn bị nói chuyện nên đã ăn chút ít món linh tinh, Đoan Mộc Hồng lại không thấy bóng dáng, chắc là đi chăm sóc Mị Nhi.
Đoan Mộc Hồng giống như không nghe thấy, không để ý đến nàng.
"Khụ, khụ, trước đó đã nói, không cho phép ngươi trốn tránh đề tài."
"......"
Đoan Mộc Hồng nổi bão, "Đúng, ta là đi chăm sóc Mị nhi!"
"Ngươi không mời người đến để đặc biệt chăm sóc nàng sao?"
Quý Ngữ Hàm rất quan tâm mà đề nghị, "Cũng giống như mỗi ngày giúp nàng xoa bóp tứ chi, nếu không thân thể sẽ xơ cứng."
"...... Nàng ngủ ở hàn ngọc băng, không cần lo lắng điểm này."
Nói đến Tề Mị nhi, giọng nói Đoan Mộc Hồng rốt cục ôn hòa một chút.
Giống như hiện tại không thế nào nổi giận nha......
Quý Ngữ Hàm quan sát thần sắc của hắn, mới cẩn thận dè dặt mà mở miệng, "Thật ra thì ngươi cũng không thể xuống tay giết Đoan Mộc Ly đúng không?"
Mặt đã bình thản trong nháy mắt liền lại lạnh xuống, "Hắn thiếu chút nữa hại chết Mị nhi, ngươi cho rằng ta sẽ nương tay với hắn sao?"
"Lần trước Phi Phi giả trang thành lão Đại Vũ linh phường, ẩn vào trong cung, là ngươi muốn giết Đoan Mộc Ly ?"
"Không sai!"
"Nhưng chuyện này đã hai năm, ngươi mới cho người động thủ......"
"...... Ta đang chuẩn bị!"
"Cũng không phải là kế hoạch phức tạp gì cho lắm, làm gì cần chuẩn bị đến hai năm, ngươi rõ ràng cũng còn nghĩ tới huynh ấy......"
"Im miệng!"
Đoan Mộc Hồng chợt vỗ bàn một cái đứng lên, tiến tới gần Quý Ngữ Hàm, "Ngươi còn dám nói từ đó......"
"Khụ, khụ, " Quý Ngữ Hàm ngắt lời hắn, nhắc nhở, "Đem ta bóp chết sẽ không có biện pháp bỏ vào nồi chế thuốc......"
"......"
Nghiến răng, mặt vặn vẹo, yêu nghiệt rất mê người biến thành yêu quái ăn thịt người.
Quý Ngữ Hàm trợn to mắt, hóa đá.
Rốt cục hù được nàng rồi?
Tức giận của Đoan Mộc Hồng cuối cùng cũng tan bớt một chút, bất quá mặt lại vặn vẹo lợi hại hơn, định đem Quý Ngữ Hàm dọa cho sợ đến mức cũng không dám cùng hắn dài dòng nữa.
Quý Ngữ Hàm cũng thở ra một hớp khí lạnh, hoàn hồn.
"Ta lần đầu tiên nhìn thấy một người đang giận đến mức mặt vặn vẹo biến hình mà còn đẹp đến yêu nghiệt như vậy....."
"Ực", rất đẹp trai.
"......" Đoan Mộc Hồng muốn hộc máu.
Ở một chỗ bí ẩn trong sơn cốc, Đoan Mộc Ly luôn luôn đang âm thầm bảo vệ người nào đó, cười cười lấy ra cuốn sổ.
Rất tốt, lại một thêm tội danh......
Tâm tình của hắn rất tốt, còn Đoan Mộc Hồng cách đó không xa đã muốn nổ tung.
"Đoan Mộc Ly đến tột cùng làm sao chịu nổi ngươi vậy!"
Sống cùng nữ nhân này lâu như vậy, lại không đem nàng ta bóp chết?
Quý Ngữ Hàm buồn bực, "Câu hỏi này ngươi hỏi ngược rồi......"
Hu hu, rõ ràng nên hỏi là nàng làm sao chịu được con sắc lang giảo hoạt đó!
Vẻ mặt ai oán của nàng bị Đoan Mộc Ly thấy rất rõ ràng, vì vậy lại thêm một tội danh ra đời......
Vì có thể thuận lợi đem nàng bỏ vào nồi, Đoan Mộc Hồng ngăn chận hỏa khí, ngồi xuống.
"Khụ, khụ, ngươi mới vừa rồi vỗ bàn, bình trà vỡ rồi."
"......" Lửa mới vừa đè xuống lại chui lên.
"Mang them bình nữa đi."
Quý Ngữ Hàm rất nghiêm túc, "Cái này......Lúc ta nói chuyện phiếm thường có thói quen phải uống nước."
"......" @#¥%
Lần này Quý Ngữ Hàm đề phòng uổng công rồi, vì Đoan Mộc Hồng không có nổi dóa, chẳng qua là mặt càng ngày càng lạnh.
"Ực"...... Băng sơn mỹ nhân!
Khụ, khụ, mĩ nam, mĩ nam.
Không có nói gì nữa, Đoan Mộc Hồng đột nhiên xoay người rời đi, không để ý tới nàng nữa.
Đây là...... Nghe lời của nàng sao?
Hắc hắc, trận đầu báo cáo thắng lợi!
Chờ Đoan Mộc Hồng đi xa, Quý Ngữ Hàm nhìn chung quanh một cái, muốn tìm xem lão công nhà mình núp ở chỗ nào.
Piu~
Một hòn đá nhỏ đánh vào dưới chân nàng.
Tâm tình tốt ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đoan Mộc Ly ở cách đó không xa hướng về phía nàng cười cười...... Trong tay còn vung vẫy cuốn sổ nhỏ.
Hu hu..... Tâm tình không tốt !
Quý Ngữ Hàm không để ý tới hắn, hết sức bi phẫn mà trở về phòng.
Tòa sơn cốc này rất lớn, Quý Ngữ Hàm ở bên trong cũng không chạy loạn, cho nên lúc gặp lại Đoan Mộc Hồng, đã là ba ngày sau.
Mấy ngày không gặp, Đoan Mộc Hồng giống như gầy một vòng, vốn là đôi mắt long lanh yêu nghiệt mị hoặc hiện tại cũng không có thần thái gì.
Bất quá khi hắn nhìn thấy Quý Ngữ Hàm, ánh mắt lập tức tỏa sáng......
Khụ, khụ, là đang tức giận.
"Ngươi ở đây làm gì!" Nghiến răng kèn kẹt.
"......"
Quý Ngữ Hàm lúng túng từ trong nồi đứng lên, "Khụ, khụ, ta muốn ở chỗ này phơi nắng, nhưng nơi này lại không có chỗ ngồi, ta chạy vào ngồi trong lò luyện đan."
Một lò luyện đan rất đẹp a...... Rất lớn, không khác gì bồn tắm cỡ lớn, nằm đứng rất thoải mái.
"......"
"Khụ, khụ, dù sao hiện tại nơi này cũng không có đồ vật gì, liền lợi dụng một chút."
"...... Ngươi một chút cũng không lo lắng ta trực tiếp đốt lửa nấu ngươi!"
Đoan Mộc Hồng nổi giận, "Rốt cuộc đầu ngươi có não không!"
"......" Dù là dáng dấp yêu nghiệt cũng không thể tùy tiện mắng chửi người nhé......
Quý Ngữ Hàm nghiêm trang, "Ta dựa theo sinh tử mà suy xét, đây là siêu thoát......"
Đoan Mộc Hồng trong nháy mắt thật sự kích động, muốn làm cho nàng hoàn toàn"Siêu thoát".
Hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Đoan Mộc Hồng cứng rắn ngăn chận lửa giận.
"Các ngươi đang tìm Tiên Hạc quả?"
"Ừ."
Thanh âm lạnh như băng không mang theo tâm tình, "Nếu như tìm được, ngươi cũng không cần chết."
Bỏ lại những lời này, Đoan Mộc Hồng lại muốn lắc mình rời đi.
Hắn bắt đầu dao động?
Danh sách chương