Quý Ngữ Hàm trả lời bằng đáp án nửa thật nửa giả, nghe cũng rất hợp lý.

Khối băng nam nhân cũng không có hỏi gì, cúi đầu nhìn xem tay nàng trong lòng bàn tay của mình, đột nhiên nhớ tới Tam đệ luôn lải nhải chuyện hắn còn chưa thành thân.

"Chờ ta việc xong rồi, sẽ giúp ngươi trả."

A? Quý Ngữ Hàm bị câu nói không đầu không đuôi này biến thành sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được chuyện hắn nói là nàng còn nợ Đoan Mộc Ly gì đó.

Ách...

Hắn việc gì phải giúp nàng "trả nợ" ?

Hơn nữa... Sau đó thì sao?

Nàng phải ở bên cạnh hắn làm tiểu nha hoàn sao?

Không biết đãi ngộ thế nào, có trợ cấp thêm phòng sưởi ấm hay không...

Khối băng nam nhân cũng chưa cho nàng cơ hội để hỏi, lạnh buốt liếc nhìn nàng một cái, đứng dậy đi.

Quý Ngữ Hàm không hiểu ra sao, sao hắn làm nhiều chuyện mà một chuyện nàng nhìn cũng đều không hiểu vậy?

Về nằm trên giường, Quý Ngữ Hàm lùi về bên trong chăn, nghi hoặc bắt đầu suy nghĩ.

Nhưng nàng còn không có suy nghĩ được bao lâu, cửa lại bị đẩy ra, Đoan Mộc Ly đi đến.

A a a...

Tỉnh lại liền thấy vị Vương gia khối băng kia, thiếu chút nữa đã quên chuyện té xỉu lúc trước!

Quý Ngữ Hàm vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.

Hu hu, kẻ địch rất giảo hoạt quá cường đại, nàng phải bắt nhanh thời gian chạy trốn, tìm người giúp nàng báo thù!

Đang nghĩ tới, Đoan Mộc Ly chạy tới bên giường, "Tiểu Quả Quả?"

Khò khò... Nàng đang ngủ, nàng đang ngủ.

"Xem ra là đang ngủ thật."

Đoan Mộc Ly cười, thanh âm vang lên, "Ta muốn làm cái gì đều có thể tùy tiện."

"... Ngươi muốn làm gì!"

Quý Ngữ Hàm nổi giận đùng đùng từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó thét chói tai, "Aaaaaaaaaa..."

Hu hu hu, Quý Ngữ Hàm lệ chảy mà che ánh mắt, "Ngươi cởi quần áo làm gì!"

Đoan Mộc Ly vẫn như cũ nữa vạt áo mở rộng, thở dài.

"Quả Quả, ngươi thực giảo hoạt."

"... Ta đang nói chuyện ngươi cởi quần áo, đừng nói sang chuyện khác!"

Đoan Mộc rời chỗ, ngồi bên người nàng, sờ sờ đầu nàng,

"Rõ ràng là ngươi giả bộ ngủ, đợi cho ta đem vạt áo cởi bỏ, mới mở to mắt... Aiiii."

"..."

Quý Ngữ Hàm nổi giận, buông tay, "Ta... Ngươi vì sao còn không mặc lại quần áo!"

Đoan Mộc Ly lại thở dài, "Dù sao cũng bị ngươi xem, mặc lại cũng không có ích gì."

"..."

A a a... Đừng nói giống như nàng là sắc lang!

Đoan Mộc Ly lách qua tay nàng đang đánh tới, sờ sờ đầu nàng.

" Quả Quả ngoan, lần sau đầu tiên đem máu mũi lau khô rồi hãy tiếp tục nói dối, ngươi không muốn xem."

"... Ta sẽ không bị lừa nữa!"

Hừ, lần trước hắn chính là dùng chiêu này, kết quả căn bản là nàng không chảy máu mũi!

Nhưng vừa dứt lời, nàng liền cảm giác có cái gì ấm áp chảy ra...

"Phách".

Trên chăn gấm hiện ra một đóa huyết hoa nho nhỏ.

Hu hu... Đủ loại bi phẫn a!

"... Đây là do tức giận !" Quý Ngữ Hàm luống cuống tay chân bôi bôi cái mũi. Ô...

"Được, là tức giận, ngươi nói cái gì thì là cái đó.”

Đoan Mộc Ly thực cười cười đầy cưng chiều, đưa tay giúp nàng đem cái mũi lau khô.

Bởi vì động tác của hắn, cảnh xuân bên trong vạt áo nửa mở rộng lộ ra ngay tại trước mắt Quý Ngữ Hàm...

Máu mũi liền rục rịch có xu hướng chảy tiếp...

Quý Ngữ Hàm ở trong lòng liều mạng nhắc nhở chính mình phải hài hòa, phải thuần khiết.

Cố gắng nửa ngày, nàng đem ánh mắt dời đi, đem đến trên mặt Đoan Mộc Ly.

Chẳng qua... Đầu nàng hiện tại có chút choáng váng, năng lực chống lại dụ hoặc trực tiếp giảm xuống.

Cho nên nàng vừa thấy mặt Đoan Mộc Ly cũng rất muốn chảy nước miếng...

Hu hu, thật bi phẫn!

Nam nhân này rõ ràng thực xấu xa a! Không thể bị sắc đẹp mê hoặc!

Quý Ngữ Hàm vô cùng hung ác nhìn hắn, "Không cần giả vô tội!"

"Quả Quả, kỳ thật không cần hung dữ như vậy."

Đoan Mộc Ly thở dài, "Ngươi muốn làm cái gì thì làm đi, ta sẽ không phản kháng."

"Ngươi còn giả bộ!"

Quý Ngữ Hàm thật sự là rất muốn đập bẹt hắn, "Rõ ràng là ta bị ngươi ức hiếp!"

"Ta ức hiếp ngươi cái gì ?"

"Ngươi..."

Nổi giận đùng đùng Quý Ngữ Hàm bị nghẹn.

Giống như tìm không thấy chứng cớ?

Nam nhân này mặc kệ làm chuyện xấu gì đều có thể tìm ra chứng cứ đường hoàng, nhưng lại lại ở trên người nàng... Hu hu!

"Ta không thèm nghe ngươi nói nữa!"

Hu hu, ý chí của nàng không đủ kiên định, chống đỡ không được mỹ nam kế, vẫn là nhịn một ngày đi.

Dù sao địa hình trong cung nàng cũng hỏi thăm không ít rồi, nàng quyết định, ngày mai nàng sẽ bỏ chạy!

A a a... Chờ nàng trở về báo thù đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện