Trong đêm đen, chỉ có những vì sao trên trời chiếu rọi, phản chiếu một chút ánh sáng, ánh nến tràn ngập đình viện thắp lên sáng rực.

Một nữ tử mặc xiêm y vải thô màu hồng nhạt lén lút núp dưới gốc cây to bên ngoài phòng, dùng một chiếc lá che mặt, chậm rãi lén lút mà di chuyển về phía bên ngoài phòng.

Tuy nhiên, cơ thể còn chưa kịp tới bên cửa sổ, thì cổ áo sau đã bị một bàn tay túm lấy, nặng nề kéo về phía một đầu của rừng cây.

“Á! Thả ta ra!” Tiếng khóc của Ngọc Thuần phá tan màn đêm im lặng.

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẩy của nữ tử, buông tay thả vạt áo của nàng ta ra: “Ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì?”

Ngọc Thuần vừa quay đầu thì liền nhìn thấy thân ảnh của Nhục Nghê, đằng sau nàng ta là Gỉa Sơn, trên mặt cũng là vẻ ngạc nhiên.

Nàng ta nghĩ ban đêm không có ai, lại là ngày thành thân của Vương gia và Vương phi, nên mới len lén đến cửa phòng, định tạo ra một số hỗn loạn trong quá trình, ai ngờ còn chưa kịp ra tay nữa thì đã bị hai vị phật lớn luôn có mặt khắp nơi này là Nhục Nghê và Giả Sơn bắt rồi.

“Nhục Nghê cô nương, ta nghe lời Hứa ma ma nên mới đến khi rừng này xem có thể nhặt một chút bồ kết không, bồ kết ở phòng giặt đồ không đủ dùng nữa rồi, không ngờ vậy mà lại gặp hai người ở đây.” Vẻ mặt Ngọc Thuần cười nịnh mà nhìn Nhục Nghê đang mang sắc mặt hung hãn kia.

Giả Sơn ở đằng sau không có nói gì, nhưng Nhục Nghê thì không như vậy, nàng vốn đã không có hảo cảm gì với Thái tử, bây giờ Thái tử lại cắm một tai mắt vào trong phủ, mà Vương gia lại bày ra bộ dạng để mặc cho nàng ta hành động, nàng đương nhiên là tức giận rồi.

Trên khuôn mặt vốn đã không có nụ cười gì, hễ tức giận lên, hai hàng lông mày liền nhíu lại, trong mắt toàn là hoả khí mù mịt, trực tiếp ép sát Ngọc Thuần: “Nói dối nghiêm túc quá nhỉ? Ban đêm mọi người đều đã ngủ rồi, tại sao ngươi lại còn ở đây nhặt bồ kết? Càng huống hồ, chỗ này cũng không có bồ kết gì để nhặt hết!”

Lúc này Ngọc Thuần không còn gì để nói nữa, tội nghiệp mà nhìn Giả Sơn, mong hắn ta có thể nói giúp hai câu, nhưng hắn ta cũng nhìn mình với vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ đành cười nịnh lần nữa: “Nhục Nghê tỷ tỷ, tức giận rồi trên mặt sẽ nổi nếp nhăn đó, tỷ cũng không muốn có nếp nhăn mà đúng không?”

Lời này vừa thốt ra, Nhục Nghê còn chưa nói gì, Giả Sơn đằng sau đã ‘phụt’ một tiếng cười lên, tiểu cô nương này nói chuyện cũng khá là đáng yêu, tưởng tượng bộ dạng Nhục Nghê nổi nếp nhăn trên mặt, thật là tưởng tượng không ra mà.

Vừa nhìn thấy bộ mặt nín cười của Giả Sơn, đáy lòng Nhục Nghê liền tức giận, nhìn khuôn mặt vô hại trước mặt, đột nhiên lạnh lùng nói: “Làm gì mà có nhiều ngôn luận vớ vẩn vậy? Mau về phòng giặt cho ta!”

“Được thôi, Nhục Nghê tỷ tỷ ta đi đây.” Có lẽ là chiêu xài khá được, Ngọc Thuần vẫy vẫy cánh tay của mình, chạy lon ton về phòng giặt đồ.

Nhục Nghê và Giả Sơn còn đang trong màn đêm nhìn theo bóng dáng Ngọc Thuần chạy đi, có chút không hiểu tại sao Vương gia đã biết nàng ta là người do Thái tử phái đến rồi mà còn giữ nàng ta ở lại trong phủ chứ? “Vừa rồi ngươi cười cái gì?” Nhục Nghê đột nhiên quay đầu lại trừng mắt tức giận nhìn Giả Sơn.

“Ò, Nhục Nghê, mấy ngày trước khi ta ra ngoài làm việc cho Vương gia có nhìn thấy một cái vòng tay rất hợp với ngươi, nên mua về rồi, ngươi xem có thích không.” Giả Sơn chuyển chủ đề, lấy ra một chiếc vòng ngọc bích từ trong lồng ngực.

Nhìn thấy chiếc vòng này, sắc mặt Nhục Nghê bỗng chốc đỏ bừng lên, khi bàn tay lớn nóng hổi của Giả Sơn nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của nàng, thì nàng đột nhiên rút tay về, có chút e thẹn mà nói: “Ai nói là sẽ nhận vòng tay của ngươi chứ!”

“Ò, ngươi không lấy thì ta vứt đi vậy!” Sắc mặt Giả Sơn trở nên khó coi, không có nghe ra ý trong lời nói của Nhục Nghê, làm ra vẻ định vứt cái vòng đi, nhưng khi tay còn đang ở trong không trung thì đã bị Nhục Nghê ngăn lại.

“Này, ai nói ta không cần chứ, rất đẹp rất là hợp với ta.” Nói xong, nàng đã chộp lấy cái vòng trong tay Giả Sơn, đeo lên tay của mình.

Sáng hôm sau, sắc trời vừa tờ mờ sáng, Tiết Tịnh Kỳ bị tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng đánh thức, cô khẽ mở đôi mắt ngái ngủ, đôi mắt lờ mờ vừa mới mở ra, liền nhìn thấy trên lồng ngực trắng nõn trước mặt có vô số vết cào đỏ sẫm, chậm rãi nhìn xuống, tấm chăn bông lớn màu đỏ đã che chắn gần hết thân thể, chỉ lộ ra nửa phần ngực, lồng ngực rắn chắc kia chi chít những vết cào nhìn vào là chấn kinh.

Đây...chắc không phải là cô cào đó chứ!

Tiết Tịnh Kỳ hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào, vừa định ngẩng đầu lên nhìn xem Thích Mặc Thanh có dậy chưa, thì chàng đã chống cằm, hứng thú mà nhìn cô thay đổi biểu cảm trên mặt.

“Sao, có gì mà kinh ngạc, mấy cái này đều là kiệt tác của nàng, quên rồi sao?” Đôi môi mỏng của Thích Mặc Thanh khẽ mở ra, trên môi vẫn còn vương vết máu đỏ sẫm đã đóng vảy, càng nhìn càng cảm thấy yêu nghiệt.

Bờ má Tiết Tịnh Kỳ càng lúc càng đỏ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào nữa, đột nhiên co mình vào trong chăn, dùng hành động thực tế để chứng minh mình quả thực là nhớ tới chuyện tối qua, chỉ là xấu hổ không dám thừa nhận.

Đây là lần đầu tiên mà chàng nhìn thấy một Tiết Tịnh Kỳ e thẹn như vậy, không trêu ghẹo cho đủ thì sao mà được.

“Tịnh Kỳ à Tịnh Kỳ, nàng không được chối đâu, vi phu tối qua bị nàng cắn đến đau khắp người, mà nàng rất lâu còn không chịu nhả miệng ra, còn nói ta là người của nàng, không cho phép ta lấy thêm người khác nữa, nàng nói xem, ta đã lấy một thê tử hung hãn như vậy rồi, sao mà còn dám lấy nữ tử khác nữa chứ?” Thanh âm trầm khàn đầy từ tính của Thích Mặc Thanh xuyên qua tấm chăn mỏng truyền vào tai của Tiết Tịnh Kỳ, rõ ràng mà kéo dài.

Câu nói này khiến cho Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên chui ra khỏi chăn, đầu tóc cô rối bù, khuôn mặt đỏ hồng, chớp đôi mắt to to nhìn Thích Mặc Thanh: “Ai nói, rõ ràng là chàng cắn ta không nhả miệng, tên tiểu nhân bỉ ổi nhà chàng!”

Lồng ngực mà cô đang nằm sấp lên lúc này đang phập phồng lên xuống, Thích Mặc Thanh bị lời của cô làm cho dở khóc dở cười, nhẹ nhàng mà nhéo mũi của cô: “Được, người đó là ta, bây giờ nàng đã thật sự trở thành người của ta rồi, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, đều không được lừa dối đối phương, không được rời xa đối phương, chúng ta phải tín nhiệm nhau, ủng hộ nhau, được không?”

“Được, hy vọng chúng ta đều làm được.” Tiết Tịnh Kỳ kiên định mà gật đầu.

Khó lắm mới có một gia đình an ổn ở trong cổ đại, cô sẽ không để tổ ấm này bị xé nát, cô muốn ở bên người mình yêu.

Những ngọn nến trong sân đã cháy gần hết, sau một đêm lắng đọng, lửa nến đã bị dập tắt, chỉ để lại vài cây nến đã cháy đến dưới đáy rồi.

Nha hoàn nhanh chóng dọn dẹp một chút, quét sạch dấu vết của đêm qua, hoàn toàn biến mất không còn tăm tích, toàn bộ Minh Vương phủ bình tĩnh như nước, như thể mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra vậy.

Sau khi dùng bữa sáng, Tiết Tịnh Kỳ giúp Thích Mặc Thanh quan sát tình hình đi lại của chàng ấy trong phòng tập, mấy ngày nay cô hình như là không có đến xem qua, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô mãi không thể thoát thân ra được, không ngờ chàng đã luyện tập đi lại tốt hơn là trong tưởng tượng của cô nhiều.

Cô luôn tưởng tượng, cảnh tượng nếu như Thích Mặc Thanh vứt đi cây nạng bên người mình đi thì sẽ thế nào, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

“Lúc đi lại chân có đau không?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn dáng vẻ đi lại của Thích Mặc Thanh, gần như là không có gì khác với người bình thường, nhưng nhìn cả tổng thể thì bộ phận mắt cá chân vẫn chưa được nhịp nhàng lắm.

Thích Mặc Thanh đang vịn vào cuối lan can dừng lại, có chút tự giễu cười một tiếng: “Mỗi khi bước một bước, mắt cá chân lại cảm giác như không có sức, giống như là bị treo một cục đá chì nặng mấy chục cân vậy, kéo lê bước chân đi về phía trước, luôn chậm lại vào những thời điểm quan trọng.”

Cô biết tình trạng mà chàng nói, ban đầu khi khâu gân chân lại, hai gân chân bị đứt được cố định bằng chỉ khâu ruột, chứ chưa thực sự chữa lành hai sợi gân chân, sau này lúc đi lại, nhiều nhất chỉ có thể đi bộ như người bình thường, muốn chạy nhanh cũng không thể nữa.

“Không sao đâu, tình trạng này là thường gặp thôi, chỉ cần kiên trì luyện tập mỗi ngày, thì việc đi bộ thật sự sẽ không còn là vấn đề nữa.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ kiên định, lời nói rõ ràng, tiêm thêm năng lượng vào trong lòng chàng.

Thích Mặc Thanh căn bản không có bất kỳ nghi ngờ nào đối với nàng, sự thay đổi trong vài tháng qua chàng đều nhìn thấy vào trong mắt mình, chân của mình đã cải thiện được vài phần, chàng cũng biết rõ điều đó, sau khi trao cho Tiết Tịnh Kỳ một nụ cười yên tâm, chàng lập tức bắt đầu luyện tập.

Chàng từng bước từng bước đi trên mặt đất bằng phẳng, trong mắt Tiết Tịnh Kỳ toàn là sự vui vẻ an tâm, nhìn thấy chàng dần dần đi lại vững chãi, trong mắt chỉ toàn là chàng,

“Như vậy xem ra, ngày mà Vương gia có thể tự mình đi lại đã không còn xa nữa!” Lãnh Tước hùng hùng hổ hổ mà từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy bước chân đã dần dần bình ổn của Thích Mặc Thanh, trên mặt toàn là biểu cảm kinh hỉ không ngớt.

Thích Mặc Thanh nghe vậy cũng không nói nhiều, sau khi luyện tập trong một nén hương xong, chàng dùng khăn lông lau mặt, cầm lấy cây nạng ở bên cạnh đi ra ngoài.

Lãnh Tước vội vàng theo ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ, trong đôi mắt khẽ híp lại lộ ra một ánh sáng đánh giá, rất lâu sau mới nói: “Vương phi, hôm nay nhìn người không giống như trước kia rồi.”

Không giống? Có thể có gì không giống chứ, Tiết Tịnh Kỳ nói như thường lệ: “Cái gì không giống?”

Lãnh Tước xoa cằm nói: “Hình như càng thêm rạng rỡ rồi.”

Tiết Tịnh Kỳ khá hài lòng với câu trả lời này, vỗ vỗ vào má, ngân nga ca khúc đi ra ngoài.

Trong lòng Lãnh Tước đã hiểu gì đó, vừa nãy lúc đi vào phủ, nhìn thấy bên trong đống rác có đủ loại củ quả hạt và cả nến đỏ, pháo hoa, nếu như hôm qua là ngày gì tốt thì không nói, nhưng hôm qua không phải là ngày gì cả, có khả năng nhất chính là ngày thành thân của Vương gia và Vương phi.

Tuy hai người đã thành thân từ lâu rồi, nhưng đó chỉ là mối quan hệ vì quyền lợi hoàng gia, vốn dĩ hai người không thân thiết gần gũi, bây giờ thành thân là vì để viên mãn tình yêu của cả hai.

Đi vào thư phòng, Thích Mặc Thanh lúc này mới đưa tay xoa xoa chân của mình, cảnh này khiến Lãnh Tước nhìn mà có hơi kinh ngạc: “Vương gia, chân của người đau sao?”

“Không có gì lớn.” Thích Mặc Thanh đáp với vẻ mặt vô cảm.

Lãnh Tước biết tính tình của Thích Mặc Thanh, không nói gì nữa, sau khi ngồi xuống ghế thì nói: “Vương gia, hai ngày nay Doãn gia đã rối tung lên, Doãn Hoàng hậu là người đầu biết Doãn tam tiểu thư thích Ôn Vương, lúc đó thì tức muốn ngất đi, sau này người nhà Doãn gia biết chuyện này, bèn tiến cung tìm Doãn Hoàng hậu, chắc là muốn che giấu chuyện này, chúng ta cũng nên nghĩ đối sách mới phải.”

Mọi chuyện cũng lẽ ra phải phát triển như thế này, để Ôn Vương lấy Doãn Tiêu La cũng không phải là không tốt, chỉ là hắn đừng hoang tưởng sau khi lấy được Doãn Tiêu La thì sẽ có thể một bước lên mây.

“Ta biết rồi, ngươi tiếp tục để ý đến nhất cử nhất động của Doãn gia đi.” Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nói, mi tâm nhẹ nhàng giãn ra, bộ dạng giống như là đã sớm có dự tính rồi vậy.

Lãnh Tước đáp vâng rồi đứng dậy lui xuống.

Vương gia vậy mà lại không có dặn dò xuất kích nhân lúc rối loạn này, theo lý mà nói, sau khi Vương gia khuấy động làm đục nước thì chắc chắn sẽ làm cho nước thêm đục lần nữa, rồi trục lợi ích cho mình từ trong đó, sao mà bây giờ, lại không làm chuyện gì với người nhà Doãn gia như vậy?

Lãnh Tước phát hiện mình càng lúc càng không hiểu chàng rồi.

Thích Mặc Thanh ở đằng sau cầm một cây bút lông băng ngọc, chơi đùa trong tay mình, trong đôi con ngươi sâu thẳm ẩn giấu ánh sáng như băng đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện